Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 66: Dạy dỗ
Bên trong Trì Xuân Uyển, ánh trăng như sương sa, Thẩm Nguyệt đầu tiên giúp Hương Phiến kéo dài tính dẻo dai cho thân thể, định dạy nàng ta múa.
Dáng múa là tư thái dễ dàng thể hiện ra sự quyến rũ của phụ nữ nhất, cũng là thủ đoạn chiếm hữu trái tim đàn ông mau lẹ nhất.
Trong thời gian ngắn, Hương Phiến không có khả năng biến từ một nha hoàn thành một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, những học thức hàm dưỡng kia thì từ từ bù lại là được.
Bây giờ hai chân của Hương Phiến đang giạng dưới đất, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Trong tay Thẩm Nguyệt cầm một cây gậy trúc, đi vòng quanh Hương Phiến, thấy nàng ta thả lỏng sẽ lập tức đánh vào người nàng ta không chút khách khí.
Hương Phiến không thể không cắn chặt răng, kéo căng thân thể, rèn luyện ra tư thái ưu nhã và thẳng thớm nhất.
Sự khổ cực trong Hương Phiến cũng không là gì trong ánh mắt của Thẩm Nguyệt. Những việc này nàng cũng đã đều trải qua trước khi làm minh tinh rồi, mà nàng còn khổ cực và nỗ lực hơn cả Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt không mong Hương Phiến có thể lĩnh ngộ được tinh túy, chỉ cần nhìn ra hình ra dạng là được.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi muốn siêu quần bạt tụy thì phải bỏ ra nhiều mồ hôi nước mắt hơn người khác, nghĩ đến cảnh sau khi thành công thì ngươi sẽ không thấy nó khó khăn như vậy nữa đâu”.
Thẩm Nguyệt dạy Hương Phiến múa bụng, khác với lần nhảy trước của nàng, nàng dạy Hương Phiến điệu múa bụng xinh đẹp gợi cảm.
Sau khi đã khiến thân thể Hương Phiến dẻo dai hơn, thân hình Hương Phiến cũng trở nên duyên dáng và rắn chắc, vô cùng linh hoạt.
Đầu tiên, Thẩm Nguyệt sẽ dạy nàng ta động tác xoay mông uốn eo, sau đó là những động tác khác.
Một tháng đủ để Hương Phiến nhớ kỹ động tác vũ đạo, Thẩm Nguyệt cầm vải trong cung đưa đến lần trước, bảo Ngọc Nghiên cắt may quần áo cho Hương Phiến theo kiểu dáng nàng vẽ.
Quần áo dán chặt lấy thân thể Hương Phiến, phác họa ra đường cong chữ S, để lộ bờ eo thon và cái rốn nhỏ xinh, làm nổi bật đôi chân thon dài ẩn hiện dưới váy.
Một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng ta cũng đã có vẻ mị nhãn như tơ.
Ngọc Nghiên thấy xong thì kinh hãi không thôi.
Sau khi Hương Phiến quay về, Ngọc Nghiên cảm thán: “Công chúa thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà Hương Phiến đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác hẳn. Nô tỳ sắp không nhận ra Hương Phiến rồi, không nghĩ nàng ta vẫn là nha hoàn làm việc nặng trong hậu viện đâu”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nàng ta đã hiểu ra cho nên đương nhiên thay đổi sẽ lớn rồi”.
Sau đó, Ngọc Nghiên hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa đi ngủ, hỏi: “Công chúa… sao công chúa lại biết nhảy mấy điệu đó ạ?”
Thẩm Nguyệt cười như không cười: “Muốn học không? Hôm nào rảnh ta dạy cho”.
Ngọc Nghiên đỏ bừng mặt, nói: “Nô tỳ còn lâu mới học! Nô tỳ ngại lắm!”
Thẩm Nguyệt nói: “Nhảy múa là một cách để bày tỏ cảm xúc của con người, không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể linh hoạt hơn, nâng cao khí chất, dạy mình làm sao để đối mặt với vẻ đẹp của mình”.
“Có người thì sẽ nhảy đến xinh đẹp động lòng người, có người sẽ nhảy rất quyến rũ và nóng bỏng, có người thì nhảy mê hồn. Mục tiêu nhảy của mọi người là khác nhau. Hương Phiến ban đầu là muốn quyến rũ đàn ông nên nàng ta đương nhiên phải học điệu này”.
Ngọc Nghiên như có điều lĩnh ngộ: “Công chúa nói vậy thì nô tỳ hiểu rồi ạ”.
Đảo mắt đã đến thời gian kết toán sổ sách mỗi tháng một lần với Liên Thanh Châu, Thẩm Nguyệt chưa kịp chủ động đi tìm thì hắn đã phái người khiêng kiệu đến phủ tướng quân đón nàng.
Thương nhân có tiền có khác, chịu chơi thật.
Cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu đưa tới vừa mềm nhẹ lại thoáng khí, bên ngoài nhìn thì rất bình thường, nhưng bên trong trang hoàng còn tốt và thoải mái hơn kiệu của phủ tướng quân nữa.
Thẩm Nguyệt ngồi trong kiệu, không hề cảm thấy xóc nảy gì cả. Bên trong kiệu toàn là tơ tằm mát lạnh, khiến nàng ngủ thiếp luôn trong kiệu.
Lúc xuống kiệu, Liên Thanh Châu còn đứng ở ngoài cửa mỉm cười chào đón nàng.
Thẩm Nguyệt nói: “Liên hồ ly, ngươi giỏi hưởng thụ thật đấy. Mấy thứ trong kiệu kia có giá trị không hề nhỏ nha”.
Liên Thanh Châu nói: “Tại hạ nào dám hưởng thụ đâu, đây là kiệu chuẩn bị cho riêng công chúa, được dệt từ tơ của Thiên Sơn Tuyết Tàm, mùa hè mát mẻ sảng khoái”.
Thẩm Nguyệt đi vào cửa cùng hắn, cười nói: “Một tháng ta chỉ đến đây một lần mà ngươi lại chuẩn bị cỗ kiệu đắt giá như thế cho ta hả? Ngươi bớt lý do lại đi”.
Liên Thanh Châu cũng cười nói: “Cũng chẳng còn cách nào khác, không thể để công chúa buồn phiền được”.
Hạ nhân lúc này đưa lên những đĩa vải tươi rói, đặt ở bên cạnh bàn của Thẩm Nguyệt, một luồng khí lạnh lập tức phả vào mặt, vô cùng dễ chịu.
Liên Thanh Châu nói: “Vốn không định cho công chúa đi lại nhiều lần, nhưng hôm nay Lĩnh Nam bên kia vừa đưa vải đến, nói là rạng sáng mới hái, mời công chúa nếm trước”.
Ngọc Nghiên lúc này đã săn sóc lột vải cho Thẩm Nguyệt, nói: “Ngày xưa ở trong cung cũng không được ăn vải tươi thế này đâu nha, công chúa mau nếm thử đi ạ”.
Thẩm Nguyệt ăn xong, cả khoang miệng là mùi tươi mát thơm ngon, híp mắt hưởng thụ: “Ngọc Nghiên, đừng khách sáo, ngươi cũng lột ra ăn thử đi”.
“Khách sáo gì đâu ạ, Liên công tử nói rồi, đây là để cho công chúa ăn mà”, Ngọc Nghiên nuốt nước miếng nói: “Nô tỳ sao dám ăn vải của công chúa chứ”.
Liên Thanh Châu dịu dàng lấy một quả, lột ra rồi thưởng thức, nói: “Ở đây không có người ngoài, công chúa đã nói vậy rồi thì Ngọc Nghiên cũng được ăn cùng”.
Mắt Ngọc Nghiên sáng như sao, nắm chặt tôi bàn tay trắng mịn: “Thật sao? Nô tỳ có thể ăn cùng ư?”
Thẩm Nguyệt thừa dịp ban nãy lột xong một quả vải, liền nhét vào miệng Ngọc Nghiên.
Liên Thanh Châu không ăn nhiều như Ngọc Nghiên và Thẩm Nguyệt, ăn được hai quả thì thôi, nhắc nhở: “Công chúa cẩn thận, ăn nhiều lại bốc hỏa”.
“Không sao, ăn chùa tội gì không ăn chứ”.
Liên Thanh Châu ẩn ý nói: “Xem ra công chúa thật sự thích ăn vải nhỉ”.
Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không nói: “Ta thấy ngươi ăn mấy quả liền ngừng, hay đây là cố ý chuẩn bị cho ta thế? Ngươi biết ta thích ăn vải sao?”
Dáng múa là tư thái dễ dàng thể hiện ra sự quyến rũ của phụ nữ nhất, cũng là thủ đoạn chiếm hữu trái tim đàn ông mau lẹ nhất.
Trong thời gian ngắn, Hương Phiến không có khả năng biến từ một nha hoàn thành một người có tri thức hiểu lễ nghĩa, những học thức hàm dưỡng kia thì từ từ bù lại là được.
Bây giờ hai chân của Hương Phiến đang giạng dưới đất, đau đến mồ hôi chảy đầm đìa, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Trong tay Thẩm Nguyệt cầm một cây gậy trúc, đi vòng quanh Hương Phiến, thấy nàng ta thả lỏng sẽ lập tức đánh vào người nàng ta không chút khách khí.
Hương Phiến không thể không cắn chặt răng, kéo căng thân thể, rèn luyện ra tư thái ưu nhã và thẳng thớm nhất.
Sự khổ cực trong Hương Phiến cũng không là gì trong ánh mắt của Thẩm Nguyệt. Những việc này nàng cũng đã đều trải qua trước khi làm minh tinh rồi, mà nàng còn khổ cực và nỗ lực hơn cả Hương Phiến.
Thẩm Nguyệt không mong Hương Phiến có thể lĩnh ngộ được tinh túy, chỉ cần nhìn ra hình ra dạng là được.
Thẩm Nguyệt nhàn nhạt nói: “Nếu ngươi muốn siêu quần bạt tụy thì phải bỏ ra nhiều mồ hôi nước mắt hơn người khác, nghĩ đến cảnh sau khi thành công thì ngươi sẽ không thấy nó khó khăn như vậy nữa đâu”.
Thẩm Nguyệt dạy Hương Phiến múa bụng, khác với lần nhảy trước của nàng, nàng dạy Hương Phiến điệu múa bụng xinh đẹp gợi cảm.
Sau khi đã khiến thân thể Hương Phiến dẻo dai hơn, thân hình Hương Phiến cũng trở nên duyên dáng và rắn chắc, vô cùng linh hoạt.
Đầu tiên, Thẩm Nguyệt sẽ dạy nàng ta động tác xoay mông uốn eo, sau đó là những động tác khác.
Một tháng đủ để Hương Phiến nhớ kỹ động tác vũ đạo, Thẩm Nguyệt cầm vải trong cung đưa đến lần trước, bảo Ngọc Nghiên cắt may quần áo cho Hương Phiến theo kiểu dáng nàng vẽ.
Quần áo dán chặt lấy thân thể Hương Phiến, phác họa ra đường cong chữ S, để lộ bờ eo thon và cái rốn nhỏ xinh, làm nổi bật đôi chân thon dài ẩn hiện dưới váy.
Một cái nhăn mày, một nụ cười của nàng ta cũng đã có vẻ mị nhãn như tơ.
Ngọc Nghiên thấy xong thì kinh hãi không thôi.
Sau khi Hương Phiến quay về, Ngọc Nghiên cảm thán: “Công chúa thật lợi hại, chỉ trong thời gian ngắn như thế mà Hương Phiến đã thay đổi thành một người hoàn toàn khác hẳn. Nô tỳ sắp không nhận ra Hương Phiến rồi, không nghĩ nàng ta vẫn là nha hoàn làm việc nặng trong hậu viện đâu”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nàng ta đã hiểu ra cho nên đương nhiên thay đổi sẽ lớn rồi”.
Sau đó, Ngọc Nghiên hầu hạ Thẩm Nguyệt tắm rửa đi ngủ, hỏi: “Công chúa… sao công chúa lại biết nhảy mấy điệu đó ạ?”
Thẩm Nguyệt cười như không cười: “Muốn học không? Hôm nào rảnh ta dạy cho”.
Ngọc Nghiên đỏ bừng mặt, nói: “Nô tỳ còn lâu mới học! Nô tỳ ngại lắm!”
Thẩm Nguyệt nói: “Nhảy múa là một cách để bày tỏ cảm xúc của con người, không phải là chuyện gì đáng xấu hổ, hơn nữa còn có thể rèn luyện thân thể, khiến cho thân thể linh hoạt hơn, nâng cao khí chất, dạy mình làm sao để đối mặt với vẻ đẹp của mình”.
“Có người thì sẽ nhảy đến xinh đẹp động lòng người, có người sẽ nhảy rất quyến rũ và nóng bỏng, có người thì nhảy mê hồn. Mục tiêu nhảy của mọi người là khác nhau. Hương Phiến ban đầu là muốn quyến rũ đàn ông nên nàng ta đương nhiên phải học điệu này”.
Ngọc Nghiên như có điều lĩnh ngộ: “Công chúa nói vậy thì nô tỳ hiểu rồi ạ”.
Đảo mắt đã đến thời gian kết toán sổ sách mỗi tháng một lần với Liên Thanh Châu, Thẩm Nguyệt chưa kịp chủ động đi tìm thì hắn đã phái người khiêng kiệu đến phủ tướng quân đón nàng.
Thương nhân có tiền có khác, chịu chơi thật.
Cỗ kiệu mà Liên Thanh Châu đưa tới vừa mềm nhẹ lại thoáng khí, bên ngoài nhìn thì rất bình thường, nhưng bên trong trang hoàng còn tốt và thoải mái hơn kiệu của phủ tướng quân nữa.
Thẩm Nguyệt ngồi trong kiệu, không hề cảm thấy xóc nảy gì cả. Bên trong kiệu toàn là tơ tằm mát lạnh, khiến nàng ngủ thiếp luôn trong kiệu.
Lúc xuống kiệu, Liên Thanh Châu còn đứng ở ngoài cửa mỉm cười chào đón nàng.
Thẩm Nguyệt nói: “Liên hồ ly, ngươi giỏi hưởng thụ thật đấy. Mấy thứ trong kiệu kia có giá trị không hề nhỏ nha”.
Liên Thanh Châu nói: “Tại hạ nào dám hưởng thụ đâu, đây là kiệu chuẩn bị cho riêng công chúa, được dệt từ tơ của Thiên Sơn Tuyết Tàm, mùa hè mát mẻ sảng khoái”.
Thẩm Nguyệt đi vào cửa cùng hắn, cười nói: “Một tháng ta chỉ đến đây một lần mà ngươi lại chuẩn bị cỗ kiệu đắt giá như thế cho ta hả? Ngươi bớt lý do lại đi”.
Liên Thanh Châu cũng cười nói: “Cũng chẳng còn cách nào khác, không thể để công chúa buồn phiền được”.
Hạ nhân lúc này đưa lên những đĩa vải tươi rói, đặt ở bên cạnh bàn của Thẩm Nguyệt, một luồng khí lạnh lập tức phả vào mặt, vô cùng dễ chịu.
Liên Thanh Châu nói: “Vốn không định cho công chúa đi lại nhiều lần, nhưng hôm nay Lĩnh Nam bên kia vừa đưa vải đến, nói là rạng sáng mới hái, mời công chúa nếm trước”.
Ngọc Nghiên lúc này đã săn sóc lột vải cho Thẩm Nguyệt, nói: “Ngày xưa ở trong cung cũng không được ăn vải tươi thế này đâu nha, công chúa mau nếm thử đi ạ”.
Thẩm Nguyệt ăn xong, cả khoang miệng là mùi tươi mát thơm ngon, híp mắt hưởng thụ: “Ngọc Nghiên, đừng khách sáo, ngươi cũng lột ra ăn thử đi”.
“Khách sáo gì đâu ạ, Liên công tử nói rồi, đây là để cho công chúa ăn mà”, Ngọc Nghiên nuốt nước miếng nói: “Nô tỳ sao dám ăn vải của công chúa chứ”.
Liên Thanh Châu dịu dàng lấy một quả, lột ra rồi thưởng thức, nói: “Ở đây không có người ngoài, công chúa đã nói vậy rồi thì Ngọc Nghiên cũng được ăn cùng”.
Mắt Ngọc Nghiên sáng như sao, nắm chặt tôi bàn tay trắng mịn: “Thật sao? Nô tỳ có thể ăn cùng ư?”
Thẩm Nguyệt thừa dịp ban nãy lột xong một quả vải, liền nhét vào miệng Ngọc Nghiên.
Liên Thanh Châu không ăn nhiều như Ngọc Nghiên và Thẩm Nguyệt, ăn được hai quả thì thôi, nhắc nhở: “Công chúa cẩn thận, ăn nhiều lại bốc hỏa”.
“Không sao, ăn chùa tội gì không ăn chứ”.
Liên Thanh Châu ẩn ý nói: “Xem ra công chúa thật sự thích ăn vải nhỉ”.
Thẩm Nguyệt điềm nhiên như không nói: “Ta thấy ngươi ăn mấy quả liền ngừng, hay đây là cố ý chuẩn bị cho ta thế? Ngươi biết ta thích ăn vải sao?”