Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 547-550
Chương 547: Ngốc nghếch một chút vẫn tốt hơn
Nàng ước mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bé, cũng giống như mọi người mẹ bình thường khác ngày ngày yêu thương dỗ dành bé, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không phải là cặp mẹ con bình thường, điều kiện cũng không cho phép.
Giống như hôm nay, cơ hội vào cung gặp bé con một lần cũng có hạn.
Thẩm Nguyệt vén gọn làn váy rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt nàng có chút ẩm ướt tôn lên đồng tử trong veo như vừa được gột rửa, nàng mở rộng vòng tay, nở nụ cười dịu dàng với Bắp Chân: “Bắp Chân ngoan, lại đây với nương nào”.
Lúc đầu Bắp Chân không chịu dịch chuyển, không biết là vì sợ hãi một mình bước đi hay là do nhút nhát nhưng Thẩm Nguyệt vẫn kiên nhẫn mỉm cười chờ đợi cậu bé.
Sau đó Bắp Chân bắt đầu di chuyển từng bước nhỏ, bé đu đưa hai cánh tay nhỏ, bàn tay mũm mĩm co lại thành hình nắm đấm, vừa loạng choạng bước tới, vừa lắc lư theo.
Đi được nửa đường thi dường như không thể kiểm soát được thăng bằng nữa, bước chân nhỏ vụn càng ngày càng lắc lư, cũng càng lúc càng nhanh, mắt thấy bé sắp ngã vào trong lòng Thẩm Nguyệt thì bỗng nhiên nghiêng người rồi ngã bệt xuống đất.
Nhưng Thẩm Nguyệt không lên tiếng, cũng không định đứng dậy ôm bé lên, nàng chỉ ngồi xổm ở vạch đích chờ cậu bé.
Bắp Chân lồm cồm bò dậy từ trên đất, bé không khóc mà lại nghiêng ngả chạy về phía trước, trước khi vấp ngã lần nữa cuối cùng cũng một phát bổ nhào vào trong lòng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt tức khắc ôm chặt lấy bé, vừa hôn vừa ôm, hai mắt nàng ướt át: “Đúng là Bắp Chân ngoan của nương”.
Thẩm Nguyệt chơi đùa với Bắp Chân một lúc, thay cho bé bộ quần áo nhỏ xinh mà mình mang tới, trông vừa dễ thương vừa mang đậm sắc thái vui mừng cứ như vậy ôm bé chơi một trận không nỡ buông tay.
“Lần trước ta rõ ràng nghe thấy con gọi ta là nương, sao lần này lại không chịu mở miệng nói chuyện nữa? Nào, gọi một tiếng cho nương nghe thử xem?”
Mặc cho Thẩm Nguyệt dỗ dành thế nào, Bắp Chân cũng kiên quyết không muốn cùng nàng bắt lời.
Có lẽ là vì nàng đã lâu không vào cung thăm bé do đó bé cảm thấy rất tức giận.
Bắp Chân không thân cận với Tần Như Lương, càng không ngó ngàng tới hắn. Tần Như Lương nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh này của Bắp Chân liền nghĩ đến người nọ, trong lòng thoáng qua chút khó chịu, cũng không chủ động gần gũi với cậu bé nữa.
Trong mắt các cung nhân, biểu hiện của quan hệ mẫu tử và phụ tử vẫn rất khác biệt.
Đã đến giờ ăn của Bắp Chân nên cung nhân mang món súp mềm lên, cậu bé không kén ăn, Thẩm Nguyệt cứ như vậy đút cho bé từng muỗng từng muỗng.
Đến thời gian tiệc tối Thẩm Nguyệt phải rời đi còn Bắp Chân thì ở lại cung Thái Hòa. Một mặt hoàng đế đặc biệt không cho phép nàng dẫn Bắp Chân ra khỏi cung Thái Hòa, một mặt Thẩm Nguyệt cũng không muốn để bé ở chung với đám người này của hoàng đế.
“Bắp Chân, con còn không kêu nương nữa nương sắp phải rời đi rồi, sau khi nương đi con muốn gọi nương cũng không nghe thấy nữa đâu”.
Bàn tay nhỏ mềm mại của Bắp Chân nắm lấy tà váy của Thẩm Nguyệt.
Cung nhân trong yến hội bên kia đã tới thúc giục hai lần, Thẩm Nguyệt không thể không đứng dậy rời khỏi cung Thái Hòa cùng Tần Như Lương.
Lúc nàng rời khỏi, Bắp Chân được một cung nữ dắt tay, bé ngang ngược lôi tay của cung nữ đó đuổi theo phía sau như một chú nghé con.
Khi đi đến cây cầu gỗ Bắp Chân mới dừng lại, bé mong ngóng nhìn theo Thẩm Nguyệt, bỗng nhiên kêu lên: “Nương”.
Cả người Thẩm Nguyệt khựng lại.
Nàng rủ mi, hốc mắt ngập ánh nước, nhưng cánh môi vẫn mang ý cười đáp: “Ừm”.
Lần trước là hai tiếng ‘ê a’ nghe giống như đang gọi mẹ, nhưng lần này thì khác, nàng thực sự nghe thấy tiếng bé gọi mình là nương.
Khi còn ở trong phủ tướng quân bé mới hơn nửa tuổi một chút, Thẩm Nguyệt ngày ngày mang theo tâm trạng mong chờ dạy bé, thằng nhóc này cuối cùng cũng học được.
Nàng ngoảnh đầu nhìn bé đáp: “Bắp Chân phải ngoan đó, lần sau nương lại tới thăm con”.
Bắp Chân dường như còn muốn nhấc chân đi lên cầu gỗ nhưng lại bị cung nữ kéo lại.
Thẩm Nguyệt thấy vậy chỉ đành giằn lòng cùng Tần Như Lương rời đi.
Trên đường Tần Như Lương an ủi nàng: “Đứa nhỏ này thông minh, những đứa trẻ khác nếu hơi chậm chút thì gần hai tuổi mới biết nói, nhưng nàng hôm nay chỉ lặp lại trước mặt thằng bé vài lần nó liền biết kêu nương rồi”.
Quả thực giảo hoạt giống y hệt cha nó.
Thẩm Nguyệt nghe được lời này thì thư thái hơn một chút: “Đó là con trai của ta, nó không thông minh thì ai thông minh”, nhưng sau một thoáng nàng chợt nhớ tới những gì Tô Vũ đã nói trước kia: “Không, ngốc nghếch một chút vẫn tốt hơn”, ngốc chút mới có thể sống lâu hơn.
Chương 548: Thể hiện thành ý
Vào buổi chiều khi hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng, các nương nương ở hậu cung liền ra lệnh cho ngự thiện phòng nấu chè trôi nước dâng tới.
Hôm nay là ngày đông chí, các cung đều ăn bánh trôi.
Bánh trôi được để sang một bên không động tới, đợi hoàng đế rảnh rỗi thì cũng đều đã lạnh ngắt không thể ăn nữa rồi.
Cung nhân bên cạnh vốn muốn đem bánh trôi xuống đổ đi nhưng hoàng đế lại nói: “Để đó đi”.
Sau đó hoàng đế ra khỏi ngự thư phòng đi thẳng tới nhà lao của Hình bộ một chuyến, cung nhân theo cạnh còn bưng một cái khay, bên trong không phải là bát bánh trôi lúc chiều đó sao.
Hạ Phóng trong nhà giam lúc này đang rét run cầm cập, nghe được tiếng hoàng thượng đến liền vội vàng quỳ xuống, toàn thân như dán sát xuống nền đất vậy.
Hoàng đế nói hôm nay là đông chí, đặc biệt ban cho hắn một bát bánh trôi.
Tuy rằng bánh trôi đã lạnh cứng nhưng Hạ Phóng vẫn ăn ngốn nghiến như hổ đói, ăn xong lại quỳ xuống xúc động rơi lệ nói với hoàng đế: “Cảm tạ hoàng thượng không giết, tạ hoàng thượng ban ơn”.
“Muốn cảm ơn trẫm thì ngươi nên thể hiện chút thành ý đi".
"Chỉ cần hoàng thượng dặn dò, tội thần dù phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ! Xin hoàng thượng hãy cho tội thần cơ hội lập công chuộc tội!"
Hoàng đế nói lời sâu hiểm khó dò: "Vậy ngươi hãy nghĩ xem, ngươi cảm thấy bây giờ trẫm muốn làm gì nhất?"
Hạ Phóng nghĩ ngợi rồi đáp: "Điều hoàng thượng muốn làm nhất bây giờ chính là đào tận gốc trốc tận rễ, nhưng nếu đã không thể loại bỏ tận gốc, không bằng nuôi dưỡng trong vườn nhỏ, để nó không có cách nào tự do mọc lan ra nữa”.
Hoàng đế suy tính hồi lâu mới đáp:”Đây cũng được coi là một cách”.
Ở bên này thái hậu cùng các phi tần khá được sủng ái đều có mặt, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ngồi cùng một chỗ, tất nhiên không thể thiếu những lời mỉa mai của những người phụ nữ này.
Trước kia Tần Như Lương nói thế nào vẫn là đại tướng quân nhưng hiện tại hắn chẳng là gì, sau khi đôi tay bị phế bỏ ngay cả một người bình thường cũng không sánh bằng, trước mắt có thể vào cung dự tiệc cũng chỉ vì cái danh phò mã trên đầu.
Mà công chúa Tĩnh Nguyệt càng không cần để vào mắt nữa, nàng vốn là một kẻ cận kề cái chết, nếu không phải Bắc Hạ giữa đường ngáng chân thì sao nàng còn có thể thong thả ngồi đây.
Ánh mắt mọi người nhìn hai người họ đều mang theo sự khinh miệt cùng chế giễu.
Hoàng đế nói đầy thâm thúy: “Từ nay về sau mọi người đều là người một nhà, phải săn sóc Tĩnh Nguyệt và đứa nhỏ của muội ấy nhiều hơn”.
Nếu không phải hai người Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lộ ra vẻ lạc lõng rõ rệt kia thì buổi cung yến hôm nay cũng được tính là vui vẻ hòa thuận.
Cung nhân lần lượt bưng lên món ngon vật lạ, các phi tần và quý phu nhân thì ngấm ngầm so bì váy áo và trang sức, xem ai ăn mặc tinh tế hơn.
Mà Thẩm Nguyệt lại trang điểm giản dị tới mức giống như một người nhà quê.
Sau khi vào thu thì Đại Sở gặp thiên tai liên miên, dân chúng khắp nơi đều gặp khó khăn về lương thực và quần áo, hoa màu mất mùa, có biết bao người không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá dài đằng đẵng này.
Không biết cảm giác ưu việt của những người phụ nữ này xuất phát từ đâu, họ không hiểu những thứ này cũng coi như xong, nhưng không lẽ ngay cả hoàng đế cũng không ý thức được?
Quốc khố trống rỗng, trong cung vẫn ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, xa xỉ phung phí thành phong trào, dân chúng thiếu hụt lương thực nhưng lương khố của triều đình vĩnh viễn sẽ không mở cửa cứu tế vì họ.
Nếu không có người nhắc nhở hoàng đế, hoặc là sau khi nhắc nhở cũng không tìm được biện pháp giải quyết, đương nhiên Thẩm Nguyệt cũng sẽ không nhiều lời nửa câu.
Ai có thể an hưởng một đời phú quý vinh hoa trong thời buổi loạn lạc bấp bênh đây? Những ngày tháng đó cuối cùng sẽ ngày một ít ỏi.
Do đó nên ca múa mừng cảnh thái bình thì cứ tiếp tục tục hưởng thụ, đây mới là dáng vẻ mà một hoàng đế như hắn nên có.
Cảnh chiều hôm giăng xuống bên ngoài cung Thái Hòa giống như một bức màn đen bao phủ cả tòa cung điện.
Khi màn đêm buông xuống nơi đây càng hiện lên nét cô tịch, nhìn từ phía đối diện vẫn có thể mơ hồ thấy ánh đèn dưới mái hiên, lác đác mờ mịt.
Bất chợt một cơn gió lặng lẽ lướt qua mặt hồ yên ả vẽ lên từng gợn sóng nhạt nhòa.
Những con cá sấu dưới nước cảm nhận được sóng động liền vặn mình bơi lội nhưng lại không tìm thấy con mồi, chúng quẫy đuôi tạo ra từng đợt âm thanh đập nước trong veo.
Đã đến giờ Bắp Chân nghỉ ngơi, sau khi cung nữ đặt hắn lên giường cũng không cần bận tâm quá nhiều bởi hắn tự mình chơi đùa một lúc liền ngủ thiếp đi.
Vì vậy cung nữ chỉ để lại một ngọn đèn rồi lui ra bên ngoài.
Tiếng mở cửa sổ rất nhẹ, trong tay Bắp Chân còn đang cầm một chiếc trống bỏi lắc qua lắc lại.
Bé vừa đong đưa vừa ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nhưng chỉ thoáng xẹt qua đã có một người đàn ông xuất hiện trong phòng.
Người đàn ông đó mặc một thân đồ đen, dáng người hắn mảnh khảnh thanh lịch, sở hữu cặp mắt rất giống với đường nét của Bắp Chân.
Chương 549: Một đêm không yên ổn
Hắn nhìn đứa trẻ không khóc cũng không làm ầm ĩ ngồi trên giường, cậu bé chỉ giương đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt ấy ngây thơ sáng ngời.
Trong đôi mắt hẹp dài của hắn hiện lên sự mềm mại, nâng ngón tay ấm áp như ngọc lên bên môi ra hiệu im lặng.
Bắp Chân như chợt hiểu ra, vẫn yên tĩnh như cũ không hé một tiếng, chỉ đung đưa chiếc trống lắc khiến nó vang lên từng trận bùm bụp.
Đứa trẻ này cực hiểu ý người, không chỉ không hé môi vậy mà còn biết yểm trợ cho hắn.
Người đàn ông đi tới bên giường vừa cúi người một mùi trầm hương nhàn nhạt liền phiêu đãng tới, còn chưa kịp duỗi tay ôm lấy Bắp Chân thì bé đã chủ động mở ra cánh tay ngắn ngủi muốn được hắn ôm.
Động tác của người đàn ông hơi sững lại, hắn híp mắt thuận tay véo nhẹ gương mặt bánh bao của bé thấp giọng nói: “Chẳng trách nương con lúc nào cũng luyến tiếc con”.
Nói xong hắn liền nhấc Bắp Chân lên, quay đầu che mặt đi ra ngoài cửa sổ.
Dưới hồ đêm nay rất náo nhiệt, lũ cá sấu không an phận lục lọi trong nước, chúng không ngừng khuấy động khiến mặt nước bắn tung tóe, định sẵn không phải là một đêm an yên.
Kết quả cung yến mới diễn ra được một nửa thì bên ngoài đã truyền tới động tĩnh, là tiếng bước chân dồn dập và âm thanh va chạm của áo giáp cùng vũ khí.
Hoàng đế hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Lúc này một thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo: “Khởi bẩm hoàng thượng, có thích khách đã lẻn vào trong cung và vừa bỏ trốn từ cung Thái Hòa! Để đảm bảo an toàn của người, cấm vệ quân đặc biệt được điều động tới để tăng cường cảnh giác!"
Trong đầu Thẩm Nguyệt ong ong, nàng đứng phắt dậy nhưng vì động tác quá nhanh nên đụng phải tấm bàn trước mặt, quay đầu liền chạy ra ngoài, Tần Như Lương cũng đứng dậy, ung dung nói với hoàng đế: “Xin hoàng thượng thứ tội, Tĩnh Nguyệt nàng ấy quan tâm ắt loạn”.
Sắc mặt hoàng đế thay đổi vài lần, cũng không để ý tới vấn đề cấp bậc lễ nghĩa liền đứng dậy rời khỏi đại điện, vội vội vàng vàng nối gót đi về phía cung Thái Hòa.
Con trai của Tĩnh Nguyệt sống ở cung Thái Hòa, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ khác đem đứa bé đi!
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: "Đứa nhỏ đâu?”
Cung nhân cẩn thận từng li đáp: “Nô tài vừa rồi có hỏi qua, họ nói đứa nhỏ không sao, may mắn bọn họ phát hiện sớm mới có thể khiến thích khách không thuận lợi bắt đứa bé đi”.
“Truyền lệnh của trẫm phong tỏa tất cả các lối ra của hoàng cung, nhất định phải bắt được thích khách! Trẫm muốn hắn phải sống!”
Thích khách là nhắm vào đứa bé của Tĩnh Nguyệt mà tới, chắc chắn là có người sai khiến phía sau! Tuy nhiên nhìn phản ứng hoảng loạn vừa rồi của Thẩm Nguyệt không giống như là có dự tính trước, vậy rốt cuộc là ai muốn động tới đứa nhỏ đây?
Từ sảnh tiệc của cung yến đến cung Thái Hòa phải băng qua hoa viên đèn đuốc mờ mịt nhưng Thẩm Nguyệt không có thời gian chú ý tới chúng, chỉ một đường luống cuống chạy về phía trước.
Suy nghĩ của nàng không giống với hoàng đế.
Ngoại trừ hoàng đế, còn có ai muốn ra tay với đứa nhỏ của nàng, hơn nữa còn khăng khăng hành động vào hôm nay khi nàng tiến cung dự tiệc.
Hoàng đế không chỉ muốn để nàng nhìn thấy con trai của mình một thân một mình bị giam lỏng ở một nơi bốn bề là nước, mà hắn lại càng muốn diệt trừ con trai nàng!
Vì vậy không tiếc công sắp xếp màn kịch thích khách này đợi nàng tới xem!
Đây là hoàng đế không giết nổi nàng liền muốn lấy con trai nàng để trút giận!
Thẩm Nguyệt một mạch chảy thẳng tới cung Thái Hòa, đèn đóm bên trong xao động một mảnh, khoảng đất trống phía trước cung điện còn loang lổ vết máu, hiển nhiên vừa mới đã trải qua một trận chém giết ác liệt.
Tinh thần của cá sấu trong hồ hưng phấn tới cực điểm, một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp mặt hồ, giáp trụ và quần áo rách nát của cấm vệ quân còn đang trôi nổi trên mặt nước.
Chắc hẳn đã có người bị đánh rơi xuống nước khiến bầy cá sấu này được no nê một bữa, chúng nếm tủy biết vị nên đến hiện tại vẫn chưa thể dừng lại.
Toàn bộ xung quanh đều là cá sấu đang nhìn chòng chọc như hổ đói, cung nhân trong cung Thái Hòa bị dọa tới mặt xám ngắt, run sợ dựa gần vào ven hồ. Thậm chí còn có con cá sấu cố gắng nhảy khỏi mặt nước và leo lên bờ, khiến họ thét chói tai không ngừng.
Thẩm Nguyệt chạy như bay qua cầu gỗ, chuẩn xác nhìn thấy rồi một phát túm chặt lấy một cung nữ thường ngày vẫn hầu hạ Bắp Chân, sốt ruột hỏi: “Bắp Chân đâu?”
Cung nữ bị vẻ mặt và ánh mắt này của Thẩm Nguyệt làm cho khiếp sợ, gương mặt nàng hoàn toàn không còn nét hòa ái úc chiều mà thay vào đó là sự hung ác thô bạo, còn có phẫn nộ.
Đại thể chưa từng có ai trong cung nhìn thấy một mặt này của nàng.
Cung nữ mơ hồ cảm thấy dường như nàng còn đáng sợ hơn cá sấu trong hồ vài phần, nỗi sợ chồng chất gấp đôi khiến nàng ta không thốt nổi thành câu, chỉ ngây ngốc giơ ngón tay chỉ vào trong phòng.
Thẩm Nguyệt tùy tiện ném nàng ta ra sau liền nâng chân xộc thẳng vào phòng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra đập vào mắt nàng là gian phòng tĩnh lặng trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.
Chương 550: Không thể là hắn
Bắp Chân đang ngồi trên giường, tay nhỏ của cậu bé nhẹ nhàng lắc trống bỏi, vẫn là chiếc trống bỏi hồi chiều nàng mới mang đến cho bé.
Bé nào có nửa phần dáng vẻ kinh hãi mà đang tự chơi đùa, trên gương mặt trắng nõn loáng thoáng có nét thong thả điềm tĩnh.
Có vẻ như tâm trạng của bé không tệ.
Khi Bắp Chân ngước lên và nhìn thấy Thẩm Nguyệt còn nhoẻn miệng cười với nàng lộ ra hai hàng răng sữa chưa mọc hoàn chỉnh, bé vươn tay muốn nàng ôm.
Thẩm Nguyệt bước nhanh tới kéo bé vào lòng, chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy cả rồi, nàng lẩm bẩm: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Thẩm Nguyệt phủ định những suy nghĩ trên đường tới đây.
Nếu đây thực sự là một màn kịch do hoàng đế thu xếp thì trong cung đều là người của hắn, không có lý do gì Bắp Chân còn được bình yên vô sự mà trước cung lại xảy ra một cuộc chiến đấu tàn khốc như vậy.
Có lẽ thực sự có thích khách.
Sau đó Thẩm Nguyệt hỏi thăm cung nữ, theo như họ nói, tên thích khách kia vào gian phòng của Bắp Chân muốn bắt cóc bé đi nhưng chưa kịp thoát thân khỏi cung Thái Hòa liền bị thị vệ đi tuần xung quanh phát hiện, thích khách thấy hành tung bị bại lộ đã bỏ Bắp Chân lại chạy mất dạng.
Tâm tư Thẩm Nguyệt xoay chuyển.
Không phải đến để giết chết Bắp Chân mà là bắt cóc thằng bé?
Nàng nhìn lại bộ dạng của Bắp Chân, thấy bé chẳng hề có chút kinh sợ hốt hoảng nào mà không kìm được hoài nghi.
Chỉ là đám cung nhân trong cung đều đã quen với phản ứng này của Bắp Chân, dù sao thì bất cứ lúc nào bé cũng là dáng vẻ này.
Có thể bên ngoài trời có sụp xuống bé cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.
Nhưng Thẩm Nguyệt cảm thấy tuy rằng Bắp Chân bình thản nhưng thằng bé không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu thích khách tới là một kẻ hung tợn dữ dằn muốn bắt bé đi thì cho dù không khóc lóc cũng nên kêu gào hai tiếng.
Kết quả cậu bé chẳng những không khóc cũng chẳng la hét, bên ngoài đều đã giết chóc thành thảm cảnh như vậy nhưng bé vẫn mừng vui mãn nguyện, trên gương mặt bánh bao nhỏ cũng không có nửa điểm giật mình, càng không nói đến tìm được một chút biểu cảm hoảng sợ, ngược lại nàng còn cảm thấy bé dường như đang rất vui vẻ.
Như vậy hoặc là tên thích khách thành thục cách dỗ dành trẻ con hoặc là hắn rất được Bắp Chân yêu thích.
Trực giác của Thẩm Nguyệt nghiêng về cái sau nhiều hơn.
Có Thẩm Nguyệt ở bên cạnh, Bắp Chân vô cùng an tâm, bé chơi một hồi rồi dựa vào trong vòng tay của nàng an ổn thiếp đi.
Mọi thứ bên ngoài không liên quan gì đến bé, bé chỉ là một đứa nhỏ lưu luyến cái ôm ấp của người mẹ.
Thẩm Nguyệt đặt bé xuống giường, giúp bé dém chăn rồi canh giữ bên cạnh một lúc mới ra ngoài để hỏi tình huống chi tiết.
Hóa ra chỉ có khoảng đất trống phía trước cung Thái Hòa là gần bờ nhất, phía sau là hồ nước rộng lớn không dễ tháo chạy, nếu thích khách muốn rời khỏi cung Thái Hòa, thì từ trước cửa này tới bờ bên kia mới là cách ổn thỏa và an toàn nhất.
Chỉ là mọi chuyện không quá suôn sẻ vì chưa rời khỏi cung Thái Hòa đã bị phát hiện rồi. Hắn mang theo Bắp Chân không tiện hành động nên bất đắc dĩ chỉ đành bỏ cậu bé lại rồi tự mình giết ra một con đường máu và bay sang bờ bên kia để thoát thân.
Thẩm Nguyệt nghe lời tường thuật run rẩy của cung nhân thì càng hiểu hơn một chút về toàn bộ quá trình và tên thích khách.
Thẩm Nguyệt đã kiểm tra, Bắp Chân vẫn mặc bộ quần áo mới mà mang đến hồi chiều, trên cơ thể cũng không bất kì vết thương và vệt máu nào. Đao kiếm vô tình, thích khách lựa chọn bỏ lại Bắp Chân, nếu như không phải quan tâm tới bé thì từng mảng máu tươi dưới đất sao có thể không văng lên trên người Bắp Chân lấy một giọt.
Nghĩ đến đây nhịp tim của Thẩm Nguyệt không giải thích được mà tăng nhanh, e rằng tên thích khách đó bỏ lại Bắp Chân không phải vì sợ vướng chân không chạy thoát nổi mà sợ làm bị thương tới bé.
Tại sao ban đêm hắn lại đột nhập vào hoàng cung bắt cóc Bắp Chân? Chỉ đơn giản là muốn đưa thằng bé ra khỏi cung thôi sao? Hắn rốt cuộc là ai?
Một hình bóng bất giác xuất hiện trong đầu Thẩm Nguyệt, nhưng bản thân nàng lại vội vàng gạt bỏ.
Không thể nào, hắn trước nay làm việc đều suy nghĩ cặn kẽ, xông vào hoàng cung cướp người là phương pháp mạo hiểm nhất, hắn chắc hẳn sẽ không làm như vậy.
Tần Như Lương không tiến vào phòng, quán tính nghề nghiệp trước kia khiến hắn vẫn quanh quẩn kiểm tra hiện trường bên ngoài. Mặc dù không còn là đại tướng quân, cũng không làm việc cho hoàng đế nhưng hắn cũng muốn tìm ra thích khách là kẻ nào, nói không chừng còn có thể đi trước tìm ra manh mối nào đó.
Hoàng đế lúc này mới lững thững dẫn theo một nhóm người đi tới.
Lúc đó Thẩm Nguyệt đã xuất hiện bên cạnh Tần Như Lương hỏi: “Ngươi có phát hiện ra điều gì không?”
Nàng ước mong mỗi ngày đều có thể nhìn thấy bé, cũng giống như mọi người mẹ bình thường khác ngày ngày yêu thương dỗ dành bé, nhưng suy cho cùng bọn họ cũng không phải là cặp mẹ con bình thường, điều kiện cũng không cho phép.
Giống như hôm nay, cơ hội vào cung gặp bé con một lần cũng có hạn.
Thẩm Nguyệt vén gọn làn váy rồi chậm rãi ngồi xổm xuống, đôi mắt nàng có chút ẩm ướt tôn lên đồng tử trong veo như vừa được gột rửa, nàng mở rộng vòng tay, nở nụ cười dịu dàng với Bắp Chân: “Bắp Chân ngoan, lại đây với nương nào”.
Lúc đầu Bắp Chân không chịu dịch chuyển, không biết là vì sợ hãi một mình bước đi hay là do nhút nhát nhưng Thẩm Nguyệt vẫn kiên nhẫn mỉm cười chờ đợi cậu bé.
Sau đó Bắp Chân bắt đầu di chuyển từng bước nhỏ, bé đu đưa hai cánh tay nhỏ, bàn tay mũm mĩm co lại thành hình nắm đấm, vừa loạng choạng bước tới, vừa lắc lư theo.
Đi được nửa đường thi dường như không thể kiểm soát được thăng bằng nữa, bước chân nhỏ vụn càng ngày càng lắc lư, cũng càng lúc càng nhanh, mắt thấy bé sắp ngã vào trong lòng Thẩm Nguyệt thì bỗng nhiên nghiêng người rồi ngã bệt xuống đất.
Nhưng Thẩm Nguyệt không lên tiếng, cũng không định đứng dậy ôm bé lên, nàng chỉ ngồi xổm ở vạch đích chờ cậu bé.
Bắp Chân lồm cồm bò dậy từ trên đất, bé không khóc mà lại nghiêng ngả chạy về phía trước, trước khi vấp ngã lần nữa cuối cùng cũng một phát bổ nhào vào trong lòng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt tức khắc ôm chặt lấy bé, vừa hôn vừa ôm, hai mắt nàng ướt át: “Đúng là Bắp Chân ngoan của nương”.
Thẩm Nguyệt chơi đùa với Bắp Chân một lúc, thay cho bé bộ quần áo nhỏ xinh mà mình mang tới, trông vừa dễ thương vừa mang đậm sắc thái vui mừng cứ như vậy ôm bé chơi một trận không nỡ buông tay.
“Lần trước ta rõ ràng nghe thấy con gọi ta là nương, sao lần này lại không chịu mở miệng nói chuyện nữa? Nào, gọi một tiếng cho nương nghe thử xem?”
Mặc cho Thẩm Nguyệt dỗ dành thế nào, Bắp Chân cũng kiên quyết không muốn cùng nàng bắt lời.
Có lẽ là vì nàng đã lâu không vào cung thăm bé do đó bé cảm thấy rất tức giận.
Bắp Chân không thân cận với Tần Như Lương, càng không ngó ngàng tới hắn. Tần Như Lương nhìn thấy dáng vẻ cáu kỉnh này của Bắp Chân liền nghĩ đến người nọ, trong lòng thoáng qua chút khó chịu, cũng không chủ động gần gũi với cậu bé nữa.
Trong mắt các cung nhân, biểu hiện của quan hệ mẫu tử và phụ tử vẫn rất khác biệt.
Đã đến giờ ăn của Bắp Chân nên cung nhân mang món súp mềm lên, cậu bé không kén ăn, Thẩm Nguyệt cứ như vậy đút cho bé từng muỗng từng muỗng.
Đến thời gian tiệc tối Thẩm Nguyệt phải rời đi còn Bắp Chân thì ở lại cung Thái Hòa. Một mặt hoàng đế đặc biệt không cho phép nàng dẫn Bắp Chân ra khỏi cung Thái Hòa, một mặt Thẩm Nguyệt cũng không muốn để bé ở chung với đám người này của hoàng đế.
“Bắp Chân, con còn không kêu nương nữa nương sắp phải rời đi rồi, sau khi nương đi con muốn gọi nương cũng không nghe thấy nữa đâu”.
Bàn tay nhỏ mềm mại của Bắp Chân nắm lấy tà váy của Thẩm Nguyệt.
Cung nhân trong yến hội bên kia đã tới thúc giục hai lần, Thẩm Nguyệt không thể không đứng dậy rời khỏi cung Thái Hòa cùng Tần Như Lương.
Lúc nàng rời khỏi, Bắp Chân được một cung nữ dắt tay, bé ngang ngược lôi tay của cung nữ đó đuổi theo phía sau như một chú nghé con.
Khi đi đến cây cầu gỗ Bắp Chân mới dừng lại, bé mong ngóng nhìn theo Thẩm Nguyệt, bỗng nhiên kêu lên: “Nương”.
Cả người Thẩm Nguyệt khựng lại.
Nàng rủ mi, hốc mắt ngập ánh nước, nhưng cánh môi vẫn mang ý cười đáp: “Ừm”.
Lần trước là hai tiếng ‘ê a’ nghe giống như đang gọi mẹ, nhưng lần này thì khác, nàng thực sự nghe thấy tiếng bé gọi mình là nương.
Khi còn ở trong phủ tướng quân bé mới hơn nửa tuổi một chút, Thẩm Nguyệt ngày ngày mang theo tâm trạng mong chờ dạy bé, thằng nhóc này cuối cùng cũng học được.
Nàng ngoảnh đầu nhìn bé đáp: “Bắp Chân phải ngoan đó, lần sau nương lại tới thăm con”.
Bắp Chân dường như còn muốn nhấc chân đi lên cầu gỗ nhưng lại bị cung nữ kéo lại.
Thẩm Nguyệt thấy vậy chỉ đành giằn lòng cùng Tần Như Lương rời đi.
Trên đường Tần Như Lương an ủi nàng: “Đứa nhỏ này thông minh, những đứa trẻ khác nếu hơi chậm chút thì gần hai tuổi mới biết nói, nhưng nàng hôm nay chỉ lặp lại trước mặt thằng bé vài lần nó liền biết kêu nương rồi”.
Quả thực giảo hoạt giống y hệt cha nó.
Thẩm Nguyệt nghe được lời này thì thư thái hơn một chút: “Đó là con trai của ta, nó không thông minh thì ai thông minh”, nhưng sau một thoáng nàng chợt nhớ tới những gì Tô Vũ đã nói trước kia: “Không, ngốc nghếch một chút vẫn tốt hơn”, ngốc chút mới có thể sống lâu hơn.
Chương 548: Thể hiện thành ý
Vào buổi chiều khi hoàng đế đang ở trong ngự thư phòng, các nương nương ở hậu cung liền ra lệnh cho ngự thiện phòng nấu chè trôi nước dâng tới.
Hôm nay là ngày đông chí, các cung đều ăn bánh trôi.
Bánh trôi được để sang một bên không động tới, đợi hoàng đế rảnh rỗi thì cũng đều đã lạnh ngắt không thể ăn nữa rồi.
Cung nhân bên cạnh vốn muốn đem bánh trôi xuống đổ đi nhưng hoàng đế lại nói: “Để đó đi”.
Sau đó hoàng đế ra khỏi ngự thư phòng đi thẳng tới nhà lao của Hình bộ một chuyến, cung nhân theo cạnh còn bưng một cái khay, bên trong không phải là bát bánh trôi lúc chiều đó sao.
Hạ Phóng trong nhà giam lúc này đang rét run cầm cập, nghe được tiếng hoàng thượng đến liền vội vàng quỳ xuống, toàn thân như dán sát xuống nền đất vậy.
Hoàng đế nói hôm nay là đông chí, đặc biệt ban cho hắn một bát bánh trôi.
Tuy rằng bánh trôi đã lạnh cứng nhưng Hạ Phóng vẫn ăn ngốn nghiến như hổ đói, ăn xong lại quỳ xuống xúc động rơi lệ nói với hoàng đế: “Cảm tạ hoàng thượng không giết, tạ hoàng thượng ban ơn”.
“Muốn cảm ơn trẫm thì ngươi nên thể hiện chút thành ý đi".
"Chỉ cần hoàng thượng dặn dò, tội thần dù phải nhảy vào nơi nước sôi lửa bỏng cũng không từ! Xin hoàng thượng hãy cho tội thần cơ hội lập công chuộc tội!"
Hoàng đế nói lời sâu hiểm khó dò: "Vậy ngươi hãy nghĩ xem, ngươi cảm thấy bây giờ trẫm muốn làm gì nhất?"
Hạ Phóng nghĩ ngợi rồi đáp: "Điều hoàng thượng muốn làm nhất bây giờ chính là đào tận gốc trốc tận rễ, nhưng nếu đã không thể loại bỏ tận gốc, không bằng nuôi dưỡng trong vườn nhỏ, để nó không có cách nào tự do mọc lan ra nữa”.
Hoàng đế suy tính hồi lâu mới đáp:”Đây cũng được coi là một cách”.
Ở bên này thái hậu cùng các phi tần khá được sủng ái đều có mặt, Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương ngồi cùng một chỗ, tất nhiên không thể thiếu những lời mỉa mai của những người phụ nữ này.
Trước kia Tần Như Lương nói thế nào vẫn là đại tướng quân nhưng hiện tại hắn chẳng là gì, sau khi đôi tay bị phế bỏ ngay cả một người bình thường cũng không sánh bằng, trước mắt có thể vào cung dự tiệc cũng chỉ vì cái danh phò mã trên đầu.
Mà công chúa Tĩnh Nguyệt càng không cần để vào mắt nữa, nàng vốn là một kẻ cận kề cái chết, nếu không phải Bắc Hạ giữa đường ngáng chân thì sao nàng còn có thể thong thả ngồi đây.
Ánh mắt mọi người nhìn hai người họ đều mang theo sự khinh miệt cùng chế giễu.
Hoàng đế nói đầy thâm thúy: “Từ nay về sau mọi người đều là người một nhà, phải săn sóc Tĩnh Nguyệt và đứa nhỏ của muội ấy nhiều hơn”.
Nếu không phải hai người Thẩm Nguyệt và Tần Như Lương lộ ra vẻ lạc lõng rõ rệt kia thì buổi cung yến hôm nay cũng được tính là vui vẻ hòa thuận.
Cung nhân lần lượt bưng lên món ngon vật lạ, các phi tần và quý phu nhân thì ngấm ngầm so bì váy áo và trang sức, xem ai ăn mặc tinh tế hơn.
Mà Thẩm Nguyệt lại trang điểm giản dị tới mức giống như một người nhà quê.
Sau khi vào thu thì Đại Sở gặp thiên tai liên miên, dân chúng khắp nơi đều gặp khó khăn về lương thực và quần áo, hoa màu mất mùa, có biết bao người không thể sống sót qua mùa đông lạnh giá dài đằng đẵng này.
Không biết cảm giác ưu việt của những người phụ nữ này xuất phát từ đâu, họ không hiểu những thứ này cũng coi như xong, nhưng không lẽ ngay cả hoàng đế cũng không ý thức được?
Quốc khố trống rỗng, trong cung vẫn ngày ngày ăn ngon mặc đẹp, xa xỉ phung phí thành phong trào, dân chúng thiếu hụt lương thực nhưng lương khố của triều đình vĩnh viễn sẽ không mở cửa cứu tế vì họ.
Nếu không có người nhắc nhở hoàng đế, hoặc là sau khi nhắc nhở cũng không tìm được biện pháp giải quyết, đương nhiên Thẩm Nguyệt cũng sẽ không nhiều lời nửa câu.
Ai có thể an hưởng một đời phú quý vinh hoa trong thời buổi loạn lạc bấp bênh đây? Những ngày tháng đó cuối cùng sẽ ngày một ít ỏi.
Do đó nên ca múa mừng cảnh thái bình thì cứ tiếp tục tục hưởng thụ, đây mới là dáng vẻ mà một hoàng đế như hắn nên có.
Cảnh chiều hôm giăng xuống bên ngoài cung Thái Hòa giống như một bức màn đen bao phủ cả tòa cung điện.
Khi màn đêm buông xuống nơi đây càng hiện lên nét cô tịch, nhìn từ phía đối diện vẫn có thể mơ hồ thấy ánh đèn dưới mái hiên, lác đác mờ mịt.
Bất chợt một cơn gió lặng lẽ lướt qua mặt hồ yên ả vẽ lên từng gợn sóng nhạt nhòa.
Những con cá sấu dưới nước cảm nhận được sóng động liền vặn mình bơi lội nhưng lại không tìm thấy con mồi, chúng quẫy đuôi tạo ra từng đợt âm thanh đập nước trong veo.
Đã đến giờ Bắp Chân nghỉ ngơi, sau khi cung nữ đặt hắn lên giường cũng không cần bận tâm quá nhiều bởi hắn tự mình chơi đùa một lúc liền ngủ thiếp đi.
Vì vậy cung nữ chỉ để lại một ngọn đèn rồi lui ra bên ngoài.
Tiếng mở cửa sổ rất nhẹ, trong tay Bắp Chân còn đang cầm một chiếc trống bỏi lắc qua lắc lại.
Bé vừa đong đưa vừa ngoái đầu nhìn về phía cửa sổ.
Nhưng chỉ thoáng xẹt qua đã có một người đàn ông xuất hiện trong phòng.
Người đàn ông đó mặc một thân đồ đen, dáng người hắn mảnh khảnh thanh lịch, sở hữu cặp mắt rất giống với đường nét của Bắp Chân.
Chương 549: Một đêm không yên ổn
Hắn nhìn đứa trẻ không khóc cũng không làm ầm ĩ ngồi trên giường, cậu bé chỉ giương đôi mắt đen trắng rõ ràng nhìn hắn chằm chằm, đôi mắt ấy ngây thơ sáng ngời.
Trong đôi mắt hẹp dài của hắn hiện lên sự mềm mại, nâng ngón tay ấm áp như ngọc lên bên môi ra hiệu im lặng.
Bắp Chân như chợt hiểu ra, vẫn yên tĩnh như cũ không hé một tiếng, chỉ đung đưa chiếc trống lắc khiến nó vang lên từng trận bùm bụp.
Đứa trẻ này cực hiểu ý người, không chỉ không hé môi vậy mà còn biết yểm trợ cho hắn.
Người đàn ông đi tới bên giường vừa cúi người một mùi trầm hương nhàn nhạt liền phiêu đãng tới, còn chưa kịp duỗi tay ôm lấy Bắp Chân thì bé đã chủ động mở ra cánh tay ngắn ngủi muốn được hắn ôm.
Động tác của người đàn ông hơi sững lại, hắn híp mắt thuận tay véo nhẹ gương mặt bánh bao của bé thấp giọng nói: “Chẳng trách nương con lúc nào cũng luyến tiếc con”.
Nói xong hắn liền nhấc Bắp Chân lên, quay đầu che mặt đi ra ngoài cửa sổ.
Dưới hồ đêm nay rất náo nhiệt, lũ cá sấu không an phận lục lọi trong nước, chúng không ngừng khuấy động khiến mặt nước bắn tung tóe, định sẵn không phải là một đêm an yên.
Kết quả cung yến mới diễn ra được một nửa thì bên ngoài đã truyền tới động tĩnh, là tiếng bước chân dồn dập và âm thanh va chạm của áo giáp cùng vũ khí.
Hoàng đế hỏi: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"
Lúc này một thị vệ vội vàng chạy tới báo cáo: “Khởi bẩm hoàng thượng, có thích khách đã lẻn vào trong cung và vừa bỏ trốn từ cung Thái Hòa! Để đảm bảo an toàn của người, cấm vệ quân đặc biệt được điều động tới để tăng cường cảnh giác!"
Trong đầu Thẩm Nguyệt ong ong, nàng đứng phắt dậy nhưng vì động tác quá nhanh nên đụng phải tấm bàn trước mặt, quay đầu liền chạy ra ngoài, Tần Như Lương cũng đứng dậy, ung dung nói với hoàng đế: “Xin hoàng thượng thứ tội, Tĩnh Nguyệt nàng ấy quan tâm ắt loạn”.
Sắc mặt hoàng đế thay đổi vài lần, cũng không để ý tới vấn đề cấp bậc lễ nghĩa liền đứng dậy rời khỏi đại điện, vội vội vàng vàng nối gót đi về phía cung Thái Hòa.
Con trai của Tĩnh Nguyệt sống ở cung Thái Hòa, hắn tuyệt đối không cho phép kẻ khác đem đứa bé đi!
Hoàng đế lạnh lùng hỏi: "Đứa nhỏ đâu?”
Cung nhân cẩn thận từng li đáp: “Nô tài vừa rồi có hỏi qua, họ nói đứa nhỏ không sao, may mắn bọn họ phát hiện sớm mới có thể khiến thích khách không thuận lợi bắt đứa bé đi”.
“Truyền lệnh của trẫm phong tỏa tất cả các lối ra của hoàng cung, nhất định phải bắt được thích khách! Trẫm muốn hắn phải sống!”
Thích khách là nhắm vào đứa bé của Tĩnh Nguyệt mà tới, chắc chắn là có người sai khiến phía sau! Tuy nhiên nhìn phản ứng hoảng loạn vừa rồi của Thẩm Nguyệt không giống như là có dự tính trước, vậy rốt cuộc là ai muốn động tới đứa nhỏ đây?
Từ sảnh tiệc của cung yến đến cung Thái Hòa phải băng qua hoa viên đèn đuốc mờ mịt nhưng Thẩm Nguyệt không có thời gian chú ý tới chúng, chỉ một đường luống cuống chạy về phía trước.
Suy nghĩ của nàng không giống với hoàng đế.
Ngoại trừ hoàng đế, còn có ai muốn ra tay với đứa nhỏ của nàng, hơn nữa còn khăng khăng hành động vào hôm nay khi nàng tiến cung dự tiệc.
Hoàng đế không chỉ muốn để nàng nhìn thấy con trai của mình một thân một mình bị giam lỏng ở một nơi bốn bề là nước, mà hắn lại càng muốn diệt trừ con trai nàng!
Vì vậy không tiếc công sắp xếp màn kịch thích khách này đợi nàng tới xem!
Đây là hoàng đế không giết nổi nàng liền muốn lấy con trai nàng để trút giận!
Thẩm Nguyệt một mạch chảy thẳng tới cung Thái Hòa, đèn đóm bên trong xao động một mảnh, khoảng đất trống phía trước cung điện còn loang lổ vết máu, hiển nhiên vừa mới đã trải qua một trận chém giết ác liệt.
Tinh thần của cá sấu trong hồ hưng phấn tới cực điểm, một mùi máu tanh nồng nặc lan tràn khắp mặt hồ, giáp trụ và quần áo rách nát của cấm vệ quân còn đang trôi nổi trên mặt nước.
Chắc hẳn đã có người bị đánh rơi xuống nước khiến bầy cá sấu này được no nê một bữa, chúng nếm tủy biết vị nên đến hiện tại vẫn chưa thể dừng lại.
Toàn bộ xung quanh đều là cá sấu đang nhìn chòng chọc như hổ đói, cung nhân trong cung Thái Hòa bị dọa tới mặt xám ngắt, run sợ dựa gần vào ven hồ. Thậm chí còn có con cá sấu cố gắng nhảy khỏi mặt nước và leo lên bờ, khiến họ thét chói tai không ngừng.
Thẩm Nguyệt chạy như bay qua cầu gỗ, chuẩn xác nhìn thấy rồi một phát túm chặt lấy một cung nữ thường ngày vẫn hầu hạ Bắp Chân, sốt ruột hỏi: “Bắp Chân đâu?”
Cung nữ bị vẻ mặt và ánh mắt này của Thẩm Nguyệt làm cho khiếp sợ, gương mặt nàng hoàn toàn không còn nét hòa ái úc chiều mà thay vào đó là sự hung ác thô bạo, còn có phẫn nộ.
Đại thể chưa từng có ai trong cung nhìn thấy một mặt này của nàng.
Cung nữ mơ hồ cảm thấy dường như nàng còn đáng sợ hơn cá sấu trong hồ vài phần, nỗi sợ chồng chất gấp đôi khiến nàng ta không thốt nổi thành câu, chỉ ngây ngốc giơ ngón tay chỉ vào trong phòng.
Thẩm Nguyệt tùy tiện ném nàng ta ra sau liền nâng chân xộc thẳng vào phòng.
Ngay khi cánh cửa được mở ra đập vào mắt nàng là gian phòng tĩnh lặng trái ngược hoàn toàn với cảnh tượng hỗn loạn bên ngoài.
Chương 550: Không thể là hắn
Bắp Chân đang ngồi trên giường, tay nhỏ của cậu bé nhẹ nhàng lắc trống bỏi, vẫn là chiếc trống bỏi hồi chiều nàng mới mang đến cho bé.
Bé nào có nửa phần dáng vẻ kinh hãi mà đang tự chơi đùa, trên gương mặt trắng nõn loáng thoáng có nét thong thả điềm tĩnh.
Có vẻ như tâm trạng của bé không tệ.
Khi Bắp Chân ngước lên và nhìn thấy Thẩm Nguyệt còn nhoẻn miệng cười với nàng lộ ra hai hàng răng sữa chưa mọc hoàn chỉnh, bé vươn tay muốn nàng ôm.
Thẩm Nguyệt bước nhanh tới kéo bé vào lòng, chỉ cảm thấy trái tim như tan chảy cả rồi, nàng lẩm bẩm: “Không sao thì tốt, không sao thì tốt”.
Thẩm Nguyệt phủ định những suy nghĩ trên đường tới đây.
Nếu đây thực sự là một màn kịch do hoàng đế thu xếp thì trong cung đều là người của hắn, không có lý do gì Bắp Chân còn được bình yên vô sự mà trước cung lại xảy ra một cuộc chiến đấu tàn khốc như vậy.
Có lẽ thực sự có thích khách.
Sau đó Thẩm Nguyệt hỏi thăm cung nữ, theo như họ nói, tên thích khách kia vào gian phòng của Bắp Chân muốn bắt cóc bé đi nhưng chưa kịp thoát thân khỏi cung Thái Hòa liền bị thị vệ đi tuần xung quanh phát hiện, thích khách thấy hành tung bị bại lộ đã bỏ Bắp Chân lại chạy mất dạng.
Tâm tư Thẩm Nguyệt xoay chuyển.
Không phải đến để giết chết Bắp Chân mà là bắt cóc thằng bé?
Nàng nhìn lại bộ dạng của Bắp Chân, thấy bé chẳng hề có chút kinh sợ hốt hoảng nào mà không kìm được hoài nghi.
Chỉ là đám cung nhân trong cung đều đã quen với phản ứng này của Bắp Chân, dù sao thì bất cứ lúc nào bé cũng là dáng vẻ này.
Có thể bên ngoài trời có sụp xuống bé cũng sẽ không có bất kỳ phản ứng sợ hãi nào.
Nhưng Thẩm Nguyệt cảm thấy tuy rằng Bắp Chân bình thản nhưng thằng bé không ngốc, ngược lại còn rất thông minh, nếu thích khách tới là một kẻ hung tợn dữ dằn muốn bắt bé đi thì cho dù không khóc lóc cũng nên kêu gào hai tiếng.
Kết quả cậu bé chẳng những không khóc cũng chẳng la hét, bên ngoài đều đã giết chóc thành thảm cảnh như vậy nhưng bé vẫn mừng vui mãn nguyện, trên gương mặt bánh bao nhỏ cũng không có nửa điểm giật mình, càng không nói đến tìm được một chút biểu cảm hoảng sợ, ngược lại nàng còn cảm thấy bé dường như đang rất vui vẻ.
Như vậy hoặc là tên thích khách thành thục cách dỗ dành trẻ con hoặc là hắn rất được Bắp Chân yêu thích.
Trực giác của Thẩm Nguyệt nghiêng về cái sau nhiều hơn.
Có Thẩm Nguyệt ở bên cạnh, Bắp Chân vô cùng an tâm, bé chơi một hồi rồi dựa vào trong vòng tay của nàng an ổn thiếp đi.
Mọi thứ bên ngoài không liên quan gì đến bé, bé chỉ là một đứa nhỏ lưu luyến cái ôm ấp của người mẹ.
Thẩm Nguyệt đặt bé xuống giường, giúp bé dém chăn rồi canh giữ bên cạnh một lúc mới ra ngoài để hỏi tình huống chi tiết.
Hóa ra chỉ có khoảng đất trống phía trước cung Thái Hòa là gần bờ nhất, phía sau là hồ nước rộng lớn không dễ tháo chạy, nếu thích khách muốn rời khỏi cung Thái Hòa, thì từ trước cửa này tới bờ bên kia mới là cách ổn thỏa và an toàn nhất.
Chỉ là mọi chuyện không quá suôn sẻ vì chưa rời khỏi cung Thái Hòa đã bị phát hiện rồi. Hắn mang theo Bắp Chân không tiện hành động nên bất đắc dĩ chỉ đành bỏ cậu bé lại rồi tự mình giết ra một con đường máu và bay sang bờ bên kia để thoát thân.
Thẩm Nguyệt nghe lời tường thuật run rẩy của cung nhân thì càng hiểu hơn một chút về toàn bộ quá trình và tên thích khách.
Thẩm Nguyệt đã kiểm tra, Bắp Chân vẫn mặc bộ quần áo mới mà mang đến hồi chiều, trên cơ thể cũng không bất kì vết thương và vệt máu nào. Đao kiếm vô tình, thích khách lựa chọn bỏ lại Bắp Chân, nếu như không phải quan tâm tới bé thì từng mảng máu tươi dưới đất sao có thể không văng lên trên người Bắp Chân lấy một giọt.
Nghĩ đến đây nhịp tim của Thẩm Nguyệt không giải thích được mà tăng nhanh, e rằng tên thích khách đó bỏ lại Bắp Chân không phải vì sợ vướng chân không chạy thoát nổi mà sợ làm bị thương tới bé.
Tại sao ban đêm hắn lại đột nhập vào hoàng cung bắt cóc Bắp Chân? Chỉ đơn giản là muốn đưa thằng bé ra khỏi cung thôi sao? Hắn rốt cuộc là ai?
Một hình bóng bất giác xuất hiện trong đầu Thẩm Nguyệt, nhưng bản thân nàng lại vội vàng gạt bỏ.
Không thể nào, hắn trước nay làm việc đều suy nghĩ cặn kẽ, xông vào hoàng cung cướp người là phương pháp mạo hiểm nhất, hắn chắc hẳn sẽ không làm như vậy.
Tần Như Lương không tiến vào phòng, quán tính nghề nghiệp trước kia khiến hắn vẫn quanh quẩn kiểm tra hiện trường bên ngoài. Mặc dù không còn là đại tướng quân, cũng không làm việc cho hoàng đế nhưng hắn cũng muốn tìm ra thích khách là kẻ nào, nói không chừng còn có thể đi trước tìm ra manh mối nào đó.
Hoàng đế lúc này mới lững thững dẫn theo một nhóm người đi tới.
Lúc đó Thẩm Nguyệt đã xuất hiện bên cạnh Tần Như Lương hỏi: “Ngươi có phát hiện ra điều gì không?”