Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 445-447
Chương 445: Thế nào cũng được
Tần Như Lương hỏi: “Trong thời điểm này, người trong cung chỉ cần sáng mắt tinh tường sẽ không dám dính vào chuyện này, có ai chịu đứng ra bất chấp mạo hiểm cứu người thay cô chứ?”
Lòng dạ Thẩm Nguyệt rơi thẳng xuống đáy vực: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Như Lương mím môi đáp: “Chi bằng cô cứ đợi Tô Vũ đi, tìm cơ hội hỏi hắn”.
Đúng lúc này, Ngọc Nghiên tiến vào bẩm báo: “Công chúa, nhị phu nhân qua đây, nàng ta nói là tới xin lỗi công chúa”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy ủ rũ, bây giờ nghe nói Liễu Mi Vũ chạy tới nên càng bực bội.
Nàng không vui không giận nói: “Mi Vũ thích chạy tới viện tử của ta nhỉ”.
Tần Như Lương đứng dậy định ra ngoài: “Nếu cô không muốn gặp nàng ấy thì không gặp, ta đuổi nàng ấy đi là được”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Không cần, lần này nàng ta không đạt được mục đích thì lần sau nàng ta còn đến nữa. Ắt hẳn là vì chuyện của Liễu Thiên Hạc, không thấy hi vọng gì ở chỗ ngươi nên đành tới chỗ ta để thử vận may”.
Nói xong Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tần Như Lương rồi hỏi: “Nếu mối quan hệ của ngươi và nàng ta không trở nên lạnh nhạt, nếu nàng ta cầu xin, ngươi có hạ thủ lưu tình với Liễu Thiên Hạc không?”
Tần Như Lương thản nhiên đáp: “Tội trạng của Liễu Thiên Hạc, không phải cứ dùng tình cảm là có thể hóa giải được”.
“Nếu đã như thế, chi bằng ngươi ở lại nghe xem nàng ta nói những gì”, Thẩm Nguyệt cười cười, ngỏ ý cho Tần Như Lương trốn vào sau tấm bình phong: “Chưa biết chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy”.
Tần Như Lương như trúng tà thuật của Thẩm Nguyệt, hắn ta thực sự trốn ra sau tấm bình phong.
Thẩm Nguyệt nhếch môi như có như không, nói với Ngọc Nghiên: “Mở cửa, mời Mi Vũ tiến vào”.
Ngọc Nghiên gật đầu, mở cửa phòng ra, gió lạnh thổi thốc vào trong.
Liễu Mi Vũ run rẩy trong gió lạnh mà bước vào phòng, trông thấy Thẩm Nguyệt, bèn thu bớt phần lớn cảm xúc.
“Lần trước chịu thiệt chưa đủ à?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Móng tay của Liễu Mi Vũ cắm ngập vào khăn tay: “Ta không đến đây để đối đầu với công chúa, ta đến đây để xin lỗi công chúa”.
“Xin lỗi? Ngươi có lỗi gì mà xin”.
Liễu Mi Vũ đáp: “Trước kia ta làm nhiều việc sai lầm, gây ra tổn thương cho công chúa, là ta không đúng. Ta muốn xin công chúa tha thứ, sau này ta nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, không làm khó công chúa nữa”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Mi Vũ, những lời này thốt ra từ miệng ngươi, nhất định khiến ngươi rất khó xử nhỉ. Nói là xin lỗi, ngoại trừ những lời khô khốc đó ra, không thấy được chút thành ý nào của ngươi”.
“Vậy công chúa hi vọng ta làm thế nào?”, Liễu Mi Vũ hỏi.
Thẩm Nguyệt thong dong đáp: “Chẳng phải ngươi khóc rất giỏi đó sao, trước đó ở trước mặt tướng quân khóc đến đứt ruột đứt gan, chân tình thực ý, chi bằng bây giờ ngươi cũng khóc đi, trông cũng có vẻ thành ý hơn”.
“Công chúa định sỉ nhục ta ư?”, mặt mũi Liễu Mi Vũ lập tức trắng bệch, đôi mắt dần dần không khống chế được cảm giác căm hận từ đầu đến cuối không thể nào mài mòn nổi.
“Tại sao lại là ta sỉ nhục ngươi chứ?”, Thẩm Nguyệt đáp: “Ta gọi ngươi đến à?”
Hương Lăng ở phía sau thì thầm khuyên bảo: “Phu nhân, đừng quên tại sao chúng ta đến đây...”
Liễu Mi Vũ cố nín nhịn: “Là ta chủ động tới đây xin lỗi, lần này là thật lòng muốn hòa giải cùng ngươi, ta đã cúi đầu với ngươi rồi, ngươi còn muốn ta phải thế nào?”
Thẩm Nguyệt phì cười một tiếng: “Ngươi chủ động cúi đầu với ta thì ta bắt buộc phải chấp nhận à? Ta tới xin lỗi ta, ta bắt buộc phải phối hợp với ngươi? Mi Vũ, đến hiện giờ ngươi vẫn coi trọng bản thân mình quá đấy”.
Nàng tiện tay rót thêm cho mình một chén trà rồi nói: “Ngươi tới xin lỗi ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, ngươi không tới xin lỗi, ta cũng không tổn thất gì. Đấu hay không đấu tùy ngươi thôi, có điều ta và ngươi chẳng có gì để hòa giải cả”.
“Thẩm Nguyệt...”, Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hận ta đến thế cơ à, chỉ mong ta không còn đường lui!”
Thẩm Nguyệt điềm đạm đáp: “Cũng không thể nói là căm hận được, ta chỉ đơn giản là muốn thấy ngươi lật thuyền trong mương”.
“Ngươi!”
“Nếu nói là hận, ngươi mới là người hận ta nhất, bây giờ còn phải chủ động tới bày tỏ thiện chí với ta, đúng là làm khó ngươi rồi”.
Thẩm Nguyệt cười cười: “Nếu không phải không còn đường lui, hà tất phải tới chỗ ta. So với việc vong vo hòa giải gì đó, chi bằng mở cửa sổ ra đàm đạo cùng đạo cùng trăng. Ngươi đến vì Liễu Thiên Hạc à?”
Một câu nói của Thẩm Nguyệt đã vạch trần mục đích của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt thản nhiên như không có việc gì: “Liễu Thiên Hạc mắc phải trọng tội, lại còn đào tẩu, sắp bị ngũ mã phanh thây rồi. Ngươi đi cầu xin tướng quân không được nên tới chỗ ta, tưởng rằng nếu ta chịu nói với tướng quân vài câu về chuyện này, chưa biết chừng tướng quân sẽ khoan dung hơn đôi phần. Ngươi nói xem, tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi và Liễu Thiên Hạc đều muốn lấy mạng ta”.
Liễu Mi Vũ đáp: “Nếu lần này ngươi cầu tình với tướng quân, xin tha cho ca ca ta, sau này chúng ta sẽ không coi như ngươi thù địch nữa”.
Thẩm Nguyệt bật cười nhướng mày: “Như thế rõ ràng là ta không được lợi rồi. Liễu Thiên Hạc chết đi, vốn dĩ đã bớt được một kẻ địch, còn về ngươi, bóp chết ngươi chỉ là chuyện trong phút chốc, ở đâu ra cách nói thù địch này thế?”
Không rõ là căm hận hay uất ức, đôi mắt của Liễu Mi Vũ trở nên đỏ ngầu: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chỉ cần... không ép ta rời xa tướng quân, muốn ta làm thế nào cũng được”.
Chương 446: Nhắc lại chuyện xưa
"Có bao gồm chuyện hủy hoại dung mạo cùng thân thể của ngươi hay không?", Thẩm Nguyệt thản nhiên hỏi.
Liễu Mi Vũ cả kinh ngẩng đầu nói: "Tướng quân nói ta ác độc, trên thực tế ngươi càng ác độc hơn so với ta!"
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ đùa với ngươi một chút để xem thành ý của ngươi mà thôi", nói xong nàng lại từ trên cao nhìn xuống nàng ta rồi nói: "Ta chỉ muốn ngươi làm một việc".
"Việc gì?"
Thẩm Nguyệt ẩn ý nhìn nàng ta chằm chằm rồi nói: "Chắc là ngươi vẫn còn nhớ rõ những chuyện trước đây khi chúng ta cùng nhau đến thái học viện học tập, trước khi ngươi tới thì ta đã kết bạn với Tần Như Lương. Ta muốn biết rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì để khiến cho Tần Như Lương cắt đứt tình nghĩa với ta mà nguyện ý che chở cho ngươi cả đời?"
Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta lên tiếng nói: "Đó là bởi vì tướng quân thương hại ta ngây thơ vô tội, tướng quân muốn bảo vệ ta, liên quan gì đến ta chứ?"
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, bước đến gần nàng ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của nàng ta như có thể nhìn thấu tâm can của nàng ta rồi nói: "Thật sự không liên quan gì đến ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì, trong lòng ngươi chắc chắn biết rõ. Nếu như ngươi không muốn nói cũng không sao, Ngọc Nghiên, tiễn khách".
Liễu Mi Vũ hoàn toàn không muốn nhắc đến quá khứ. Điều nàng ta sợ nhất chính là để cho Tần Như Lương biết được thủ đoạn của mình, nhiều năm như vậy đã trôi qua, tất cả mọi chuyện đều bị nàng ta che giấu kỹ càng.
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng là một trong những người có liên quan, Liễu Mi Vũ nghĩ, chuyện mình có sử dụng thủ đoạn hay không, dựa trên sự tỉnh táo và khôn ngoan hiện tại của Thẩm Nguyệt thì nàng ta chắc chắn cũng đã có thể đoán được một hai phần.
Liễu Mi Vũ rất muốn cứu huynh trưởng của mình, lúc này nàng ta chưa thể bỏ cuộc, nàng ta chưa thể rời đi, cho dù Ngọc Nghiên có lôi nàng ta ra thì nàng ta cũng sẽ không rời đi.
Liễu Mi Vũ chỉ nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn biết hay là muốn cho tướng quân biết? Chỉ cần ngươi hứa không nói cho tướng quân biết thì ta có thể nói, nhưng ngươi phải thề".
Thẩm Nguyệt liếc xéo nàng ta rồi nói: "Liễu Mi Vũ, ngươi vẫn không hiểu sao, bây giờ ngươi đang đến cầu xin ta mà ngươi còn muốn ta phải thề độc ư? Ta chỉ muốn biết rõ đầu đuôi sự thật của những chuyện ngày xưa, cho dù có muốn nói cho tướng quân biết thì nếu không có chứng cứ xác thực tướng quân có lẽ cũng sẽ không tin. Ngươi muốn nói thì nói, nếu không muốn nói thì cút đi".
Không thể không nói, lời Thẩm Nguyệt nói đúng là có đạo lý.
Cho dù ngày hôm nay sau khi Liễu Mi Vũ nói ra sự thật Thẩm Nguyệt có đi nói cho tướng quân biết thì nàng cũng không có chứng cứ xác thực. Chỉ cần Liễu Mi Vũ phủ nhận điều đó thì Thẩm Nguyệt cũng không thể làm gì nàng ta.
Nhưng nàng ta không biết rằng Tần Như Lương lúc này đang yên lặng ngồi sau tấm bình phong. Bên trên tấm bình phòng có treo những bộ váy đã hoàn toàn che khuất bóng dáng của hắn ta.
Hắn ta ngồi bất động giống như một bức tượng, sắc mặt lạnh như băng, hai tay đặt trên đầu gối, những đốt ngón tay trắng bệch.
"Được rồi, ta nói".
Liễu Mi Vũ đưa ra quyết định, nàng ta hít một hơi thật sâu, nhớ lại quá khứ rồi nói: "Lúc trước khi ta vừa mới vào trong kinh, ta không sánh bằng đám công tử tiểu thư trong kinh các ngươi, thường bị người khác chế giễu xem thường. Còn ngươi lúc đó chính là công chúa được sủng ái nhất, được những kẻ khác nịnh nọt, ta phải tiếp cận được ngươi thì mới có thể thay đổi được cuộc đời".
Liễu Mi Vũ lúc đó vẫn được gọi là Liễu Thiên Tuyết.
Lúc đó Thẩm Nguyệt không hề phòng bị, chỉ nghĩ rằng Liễu Mi Vũ thực sự muốn kết bạn với mình, chính vì vậy nàng đã bị lừa dối bởi vẻ ngoài đáng thương của nàng ta và nảy sinh ý muốn bảo vệ nàng ta, nàng không chỉ đối xử chân thành với Liễu Mi Vũ mà còn ngăn cản tất cả học sinh trong thái học viện không cho bắt nạt nàng ta.
Sau đó Liễu Mi Vũ thường xuyên ở cùng với Thẩm Nguyệt, bất cứ khi nào Thẩm Nguyệt có món gì đó ngon miệng hay chuyện gì đó vui vẻ thì đều chia sẻ với nàng ta đầu tiên.
Mặc dù sau lưng luôn có người nói rằng Liễu Mi Vũ đang cố ý muốn lấy lòng công chúa, nhưng đối với Thẩm Nguyệt thì những người khác luôn coi nàng là công chúa và không dám đến quá gần nàng, chỉ có Liễu Mi Vũ là thân thiết với nàng, vì vậy nàng rất trân trọng mối quan hệ với Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt trước kia có thể không hiểu nổi vì cớ gì mà mối quan hệ này về sau lại trở thành như thế này.
Bởi vì Liễu Mi Vũ chưa bao giờ thực sự đối xử chân thành với nàng, lý do mà Liễu Mi Vũ tiếp cận với nàng chỉ có một mục đích duy nhất, bởi vì nàng là một công chúa.
Thẩm Nguyệt nói: "Tiếp tục đi".
"Bởi vì lấy lòng được ngươi cho nên việc học ở thái học viện của ta cũng xem như là thuận lợi, và cũng nhờ có ngươi cho nên ta mới có thể thường xuyên gặp tướng quân vào lúc đó".
Khi nhắc đến Tần Như Lương, trên mặt Liễu Mi Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại có chút chua xót và ghen tị: "Lúc đó chàng đối xử với ngươi rất tốt, chàng ngày ngày đưa ngươi đến thái học viện, lạnh nhạt với tất cả mọi người mà chỉ mỉm cười với ngươi, chàng còn trèo lên cây hái cho ngươi ăn những quả hạnh trên đỉnh cao nhất".
"Bởi vì ngươi cho nên ta mới có thể cảm nhận được những điểm tốt của chàng. Chưa từng có người nào đối xử với ta tốt như vậy, chuyện đó khiến ta cảm thấy rất hâm mộ", Liễu Mi Vũ nói: "Vừa hâm mộ lại vừa đố kị".
"Sự đố kị thật sự rất đáng sợ, nó nảy mầm trong lòng ta rồi ngày ngày bành trướng trong lòng ta, khiến cho ta không thể bỏ qua, khiến cho ta phải suy nghĩ rất nhiều. Ta cũng muốn được chàng đối xử tốt giống như ngươi".
Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ mặt không chút hối hận rồi nói tiếp: "Ngươi là công chúa, ngươi chỉ cần phất tay là có thể có được tất cả. Nhưng ta thì khác, tất cả những gì ta muốn chỉ đơn giản là sự ấm áp và che chở mà thôi".
Chương 447: Không thể sống yên
"Ta nghĩ ngươi chỉ mất đi một người tốt với ngươi mà thôi, ngươi vẫn còn có rất nhiều người tốt với ngươi, còn ta có được một người tốt với ta thì ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi".
Đôi mày kiếm của Tần Như Lương cau lại, hắn ta mím chặt môi, ngay cả hơi thở cũng như đông cứng lại.
Nét mặt hắn ta lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Liễu Mi Vũ nói: "Vì vậy ta đã bắt đầu nghĩ cách để tạo thêm hiểu lầm giữa ngươi và tướng quân. Trong một thời gian khi ngươi bị quản thúc nghiêm ngặt trong cung, ta thường dùng tên của ngươi để mời tướng quân đến gặp ở rừng hạnh".
Tướng quân lần đầu tiên thấy ta còn cảm thấy thất vọng, lại càng thất vọng hơn vì ngươi vô cớ lỡ hẹn, mỗi ngày trôi qua, nhiều lần thất vọng tích tụ lại khiến cho tướng quân cũng dần quen".
Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ hài lòng nói tiếp: “Tướng quân cuối cùng cũng đã trèo lên cây hái quả hạnh cho ta ăn, chàng rốt cuộc cũng dần dần quên mất ngươi".
"Trong khoảng thời gian đó, khi ta có cơ hội được ở một mình với tướng quân, ta càng cảm thấy chàng và ta mới là người của cùng một thế giới. Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta".
"Nhưng cho dù tướng quân không tìm ngươi thì ngươi vẫn luôn muốn tìm chàng, cho nên ta hết lần này tới lần khác tìm nhiều cớ để cho ngươi từ bỏ ý định đi tìm chàng. Trong khi ngươi không biết tại sao chàng lại xa lánh mình thì chàng lại thất vọng mỗi ngày vì ngươi chủ động hẹn gặp chàng nhưng lại luôn luôn lỡ hẹn".
Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi cũng biết người như tướng quân bề ngoài tuy tỏ ra không sao nhưng thật ra trong lòng luôn cảm thấy tự ti. Khi đó chàng chỉ là con của một quan viên bình thường, không có gì nổi bật và xuất chúng, còn ngươi là công chúa được yêu thương nhất ở trên cao, quan tâm đến ngươi thì chàng luôn phải lo được lo mất".
"Mỗi khi ta dùng danh nghĩa của ngươi hẹn chàng ra ngoài, kết quả mỗi lần chàng đều chỉ gặp ta, tướng quân sẽ nghĩ rằng ngươi không muốn ở cùng chàng cho nên mới đẩy chàng cho ta, tướng quân vì thế cũng thuận theo ý của ngươi, dần dần chấp nhận ta".
"Nhưng ngươi có biết không, ta đã phải mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để có thể chậm rãi đi vào trái tim của chàng".
Thẩm Nguyệt cố sắp xếp lại trí nhớ hỗn loạn rồi hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra khiến cho ta và hắn cãi nhau lớn đến như vậy?"
"Lần đó", Liễu Mi Vũ nói: "Chính là sau khi ngươi phát hiện ra rằng ta đã bí mật viết một bức thư cho tướng quân hẹn chàng đến gặp ở rừng hạnh, ngươi cũng đã phát hiện ra ta dùng thủ đoạn để phá hủy tình cảm giữa ngươi và tướng quân cho nên liền cắt đứt quan hệ với ta. Sau này lại có một lần ngươi nói ta trộm ngọc bội của ngươi và muốn soát người ta".
Liễu Mi Vũ cười nói: "Ta rất vui vì tướng quân cuối cùng đã tới để bảo vệ ta, cuối cùng chàng cũng đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của ngươi".
"Sau này ngươi không tìm thấy được ngọc bội trên người của ta mà khi đi tìm xung quanh thái học viện kết quả lại tìm được nó ở dưới gốc một cây liễu. Sau khi tướng quân biết ngươi cố ý vu oan cho ta thì liền cãi nhau lớn với ngươi".
Sau đó hắn ta đã nắm tay đưa Liễu Mi Vũ bỏ đi, điều này Thẩm Nguyệt có biết.
Thẩm Nguyệt còn chưa hỏi thì Liễu Mi Vũ đã tự mình nói: "Thật ra chính ta đã lấy ngọc bội, nhưng đó là vật tuỳ thân của công chúa ngươi cho nên dù có lấy nó thì ta cũng không thể giữ nó trong tay. Cho nên cuối cùng ta đã để nó ở dưới gốc cây liễu chờ mọi người tìm thấy nó".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Ngươi kể khá là rõ ràng rành mạch đó".
"Tính tình của ngươi mạnh mẽ hơn ta, tuyệt đối không chịu cúi đầu trước người khác. Những chuyện sau đó thì ta không cần phải quan tâm nhiều đến nữa, bởi vì ngươi luôn muốn tìm ta tính sổ, nhận định chính ta đã phá hủy tình cảm của hai người".
"Ta cũng rất vui vẻ để cho ngươi tính sổ, bởi vì chỉ có như vậy thì tướng quân mới có thể càng thêm chán ghét ngươi".
“Ngươi là công chúa một tay che trời, còn ta một mình bơ vơ, chỉ có tướng quân che chở cho ta. Vì vậy lần nào chàng cũng có thể thấy ngươi đang bắt nạt ta và gây khó dễ cho ta".
"Thật ra có rất nhiều lần là ta tự cố tình khiến cho ngươi phải gây hấn với ta. Sau này khi hai người đã rời xa nhau nhưng tướng quân vẫn mất một thời gian dài mới có thể buông bỏ được ngươi".
Nhưng kể từ đó, Tần Như Lương chưa bao giờ cười rạng rỡ như khi còn trẻ.
Bây giờ chân tướng đã bại lộ, chỉ là không biết Tần Như Lương có nghe rõ hay không.
Không ai có thể tưởng tượng được trong những năm tháng thiếu niên ngây thơ thì một Liễu Mi Vũ luôn tỏ ra đơn thuần vô tội đã sớm dàn dựng nên một âm mưu.
Ngay từ lúc đó thì Liễu Mi Vũ đã biết chính xác mình muốn gì.
Còn Tần Như Lương lúc đó vẫn còn quá lỗ mãng. Hắn ta luôn chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Hắn ta đã luôn luôn tin tưởng Liễu Mi Vũ ngây thơ vô tội, tin rằng Thẩm Nguyệt ngang ngược bá đạo ức hiếp nàng ta. Tới tận bây giờ hắn ta vẫn chưa một lần tin vào những lời giải thích của Thẩm Nguyệt.
Hắn ta đã luôn nghĩ rằng hắn ta và Liễu Mi Vũ mới là những người bị tổn thương, thời gian dài xa cách khiến cho hắn ta càng ngày càng cảm thấy tự ti.
Hắn ta luôn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt đã từ bỏ tình cảm của họ trước.
Khi còn trẻ, con người vẫn còn rất đơn giản, ai cũng phải có lúc sai lầm, nhưng có người sau này phải hối hận ít, cũng có người sau này phải hối hận rất nhiều.
Có đôi khi những chuyện cũ sẽ bị gió thổi bay, nhưng cũng có những chuyện ghim mãi trong trái tim của người khác khiến cho người ta không thể nào sống yên.
Tần Như Lương hỏi: “Trong thời điểm này, người trong cung chỉ cần sáng mắt tinh tường sẽ không dám dính vào chuyện này, có ai chịu đứng ra bất chấp mạo hiểm cứu người thay cô chứ?”
Lòng dạ Thẩm Nguyệt rơi thẳng xuống đáy vực: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Tần Như Lương mím môi đáp: “Chi bằng cô cứ đợi Tô Vũ đi, tìm cơ hội hỏi hắn”.
Đúng lúc này, Ngọc Nghiên tiến vào bẩm báo: “Công chúa, nhị phu nhân qua đây, nàng ta nói là tới xin lỗi công chúa”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy ủ rũ, bây giờ nghe nói Liễu Mi Vũ chạy tới nên càng bực bội.
Nàng không vui không giận nói: “Mi Vũ thích chạy tới viện tử của ta nhỉ”.
Tần Như Lương đứng dậy định ra ngoài: “Nếu cô không muốn gặp nàng ấy thì không gặp, ta đuổi nàng ấy đi là được”.
Thẩm Nguyệt đáp: “Không cần, lần này nàng ta không đạt được mục đích thì lần sau nàng ta còn đến nữa. Ắt hẳn là vì chuyện của Liễu Thiên Hạc, không thấy hi vọng gì ở chỗ ngươi nên đành tới chỗ ta để thử vận may”.
Nói xong Thẩm Nguyệt liếc nhìn Tần Như Lương rồi hỏi: “Nếu mối quan hệ của ngươi và nàng ta không trở nên lạnh nhạt, nếu nàng ta cầu xin, ngươi có hạ thủ lưu tình với Liễu Thiên Hạc không?”
Tần Như Lương thản nhiên đáp: “Tội trạng của Liễu Thiên Hạc, không phải cứ dùng tình cảm là có thể hóa giải được”.
“Nếu đã như thế, chi bằng ngươi ở lại nghe xem nàng ta nói những gì”, Thẩm Nguyệt cười cười, ngỏ ý cho Tần Như Lương trốn vào sau tấm bình phong: “Chưa biết chừng sẽ có niềm vui bất ngờ đấy”.
Tần Như Lương như trúng tà thuật của Thẩm Nguyệt, hắn ta thực sự trốn ra sau tấm bình phong.
Thẩm Nguyệt nhếch môi như có như không, nói với Ngọc Nghiên: “Mở cửa, mời Mi Vũ tiến vào”.
Ngọc Nghiên gật đầu, mở cửa phòng ra, gió lạnh thổi thốc vào trong.
Liễu Mi Vũ run rẩy trong gió lạnh mà bước vào phòng, trông thấy Thẩm Nguyệt, bèn thu bớt phần lớn cảm xúc.
“Lần trước chịu thiệt chưa đủ à?”, Thẩm Nguyệt hỏi.
Móng tay của Liễu Mi Vũ cắm ngập vào khăn tay: “Ta không đến đây để đối đầu với công chúa, ta đến đây để xin lỗi công chúa”.
“Xin lỗi? Ngươi có lỗi gì mà xin”.
Liễu Mi Vũ đáp: “Trước kia ta làm nhiều việc sai lầm, gây ra tổn thương cho công chúa, là ta không đúng. Ta muốn xin công chúa tha thứ, sau này ta nhất định sẽ cố gắng sửa đổi, không làm khó công chúa nữa”.
Thẩm Nguyệt cảm thấy buồn cười: “Mi Vũ, những lời này thốt ra từ miệng ngươi, nhất định khiến ngươi rất khó xử nhỉ. Nói là xin lỗi, ngoại trừ những lời khô khốc đó ra, không thấy được chút thành ý nào của ngươi”.
“Vậy công chúa hi vọng ta làm thế nào?”, Liễu Mi Vũ hỏi.
Thẩm Nguyệt thong dong đáp: “Chẳng phải ngươi khóc rất giỏi đó sao, trước đó ở trước mặt tướng quân khóc đến đứt ruột đứt gan, chân tình thực ý, chi bằng bây giờ ngươi cũng khóc đi, trông cũng có vẻ thành ý hơn”.
“Công chúa định sỉ nhục ta ư?”, mặt mũi Liễu Mi Vũ lập tức trắng bệch, đôi mắt dần dần không khống chế được cảm giác căm hận từ đầu đến cuối không thể nào mài mòn nổi.
“Tại sao lại là ta sỉ nhục ngươi chứ?”, Thẩm Nguyệt đáp: “Ta gọi ngươi đến à?”
Hương Lăng ở phía sau thì thầm khuyên bảo: “Phu nhân, đừng quên tại sao chúng ta đến đây...”
Liễu Mi Vũ cố nín nhịn: “Là ta chủ động tới đây xin lỗi, lần này là thật lòng muốn hòa giải cùng ngươi, ta đã cúi đầu với ngươi rồi, ngươi còn muốn ta phải thế nào?”
Thẩm Nguyệt phì cười một tiếng: “Ngươi chủ động cúi đầu với ta thì ta bắt buộc phải chấp nhận à? Ta tới xin lỗi ta, ta bắt buộc phải phối hợp với ngươi? Mi Vũ, đến hiện giờ ngươi vẫn coi trọng bản thân mình quá đấy”.
Nàng tiện tay rót thêm cho mình một chén trà rồi nói: “Ngươi tới xin lỗi ta cũng không kiếm được lợi lộc gì, ngươi không tới xin lỗi, ta cũng không tổn thất gì. Đấu hay không đấu tùy ngươi thôi, có điều ta và ngươi chẳng có gì để hòa giải cả”.
“Thẩm Nguyệt...”, Liễu Mi Vũ nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi hận ta đến thế cơ à, chỉ mong ta không còn đường lui!”
Thẩm Nguyệt điềm đạm đáp: “Cũng không thể nói là căm hận được, ta chỉ đơn giản là muốn thấy ngươi lật thuyền trong mương”.
“Ngươi!”
“Nếu nói là hận, ngươi mới là người hận ta nhất, bây giờ còn phải chủ động tới bày tỏ thiện chí với ta, đúng là làm khó ngươi rồi”.
Thẩm Nguyệt cười cười: “Nếu không phải không còn đường lui, hà tất phải tới chỗ ta. So với việc vong vo hòa giải gì đó, chi bằng mở cửa sổ ra đàm đạo cùng đạo cùng trăng. Ngươi đến vì Liễu Thiên Hạc à?”
Một câu nói của Thẩm Nguyệt đã vạch trần mục đích của Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt thản nhiên như không có việc gì: “Liễu Thiên Hạc mắc phải trọng tội, lại còn đào tẩu, sắp bị ngũ mã phanh thây rồi. Ngươi đi cầu xin tướng quân không được nên tới chỗ ta, tưởng rằng nếu ta chịu nói với tướng quân vài câu về chuyện này, chưa biết chừng tướng quân sẽ khoan dung hơn đôi phần. Ngươi nói xem, tại sao ta phải giúp ngươi? Ngươi và Liễu Thiên Hạc đều muốn lấy mạng ta”.
Liễu Mi Vũ đáp: “Nếu lần này ngươi cầu tình với tướng quân, xin tha cho ca ca ta, sau này chúng ta sẽ không coi như ngươi thù địch nữa”.
Thẩm Nguyệt bật cười nhướng mày: “Như thế rõ ràng là ta không được lợi rồi. Liễu Thiên Hạc chết đi, vốn dĩ đã bớt được một kẻ địch, còn về ngươi, bóp chết ngươi chỉ là chuyện trong phút chốc, ở đâu ra cách nói thù địch này thế?”
Không rõ là căm hận hay uất ức, đôi mắt của Liễu Mi Vũ trở nên đỏ ngầu: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Chỉ cần... không ép ta rời xa tướng quân, muốn ta làm thế nào cũng được”.
Chương 446: Nhắc lại chuyện xưa
"Có bao gồm chuyện hủy hoại dung mạo cùng thân thể của ngươi hay không?", Thẩm Nguyệt thản nhiên hỏi.
Liễu Mi Vũ cả kinh ngẩng đầu nói: "Tướng quân nói ta ác độc, trên thực tế ngươi càng ác độc hơn so với ta!"
Thẩm Nguyệt nói: "Ngươi đừng kích động, ta chỉ đùa với ngươi một chút để xem thành ý của ngươi mà thôi", nói xong nàng lại từ trên cao nhìn xuống nàng ta rồi nói: "Ta chỉ muốn ngươi làm một việc".
"Việc gì?"
Thẩm Nguyệt ẩn ý nhìn nàng ta chằm chằm rồi nói: "Chắc là ngươi vẫn còn nhớ rõ những chuyện trước đây khi chúng ta cùng nhau đến thái học viện học tập, trước khi ngươi tới thì ta đã kết bạn với Tần Như Lương. Ta muốn biết rốt cuộc ngươi đã dùng phương pháp gì để khiến cho Tần Như Lương cắt đứt tình nghĩa với ta mà nguyện ý che chở cho ngươi cả đời?"
Sắc mặt Liễu Mi Vũ tái nhợt, nàng ta lên tiếng nói: "Đó là bởi vì tướng quân thương hại ta ngây thơ vô tội, tướng quân muốn bảo vệ ta, liên quan gì đến ta chứ?"
Thẩm Nguyệt nheo mắt lại, bước đến gần nàng ta, nhìn thẳng vào khuôn mặt thanh tú của nàng ta như có thể nhìn thấu tâm can của nàng ta rồi nói: "Thật sự không liên quan gì đến ngươi sao? Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì, trong lòng ngươi chắc chắn biết rõ. Nếu như ngươi không muốn nói cũng không sao, Ngọc Nghiên, tiễn khách".
Liễu Mi Vũ hoàn toàn không muốn nhắc đến quá khứ. Điều nàng ta sợ nhất chính là để cho Tần Như Lương biết được thủ đoạn của mình, nhiều năm như vậy đã trôi qua, tất cả mọi chuyện đều bị nàng ta che giấu kỹ càng.
Nhưng Thẩm Nguyệt cũng là một trong những người có liên quan, Liễu Mi Vũ nghĩ, chuyện mình có sử dụng thủ đoạn hay không, dựa trên sự tỉnh táo và khôn ngoan hiện tại của Thẩm Nguyệt thì nàng ta chắc chắn cũng đã có thể đoán được một hai phần.
Liễu Mi Vũ rất muốn cứu huynh trưởng của mình, lúc này nàng ta chưa thể bỏ cuộc, nàng ta chưa thể rời đi, cho dù Ngọc Nghiên có lôi nàng ta ra thì nàng ta cũng sẽ không rời đi.
Liễu Mi Vũ chỉ nói: "Rốt cuộc là ngươi muốn biết hay là muốn cho tướng quân biết? Chỉ cần ngươi hứa không nói cho tướng quân biết thì ta có thể nói, nhưng ngươi phải thề".
Thẩm Nguyệt liếc xéo nàng ta rồi nói: "Liễu Mi Vũ, ngươi vẫn không hiểu sao, bây giờ ngươi đang đến cầu xin ta mà ngươi còn muốn ta phải thề độc ư? Ta chỉ muốn biết rõ đầu đuôi sự thật của những chuyện ngày xưa, cho dù có muốn nói cho tướng quân biết thì nếu không có chứng cứ xác thực tướng quân có lẽ cũng sẽ không tin. Ngươi muốn nói thì nói, nếu không muốn nói thì cút đi".
Không thể không nói, lời Thẩm Nguyệt nói đúng là có đạo lý.
Cho dù ngày hôm nay sau khi Liễu Mi Vũ nói ra sự thật Thẩm Nguyệt có đi nói cho tướng quân biết thì nàng cũng không có chứng cứ xác thực. Chỉ cần Liễu Mi Vũ phủ nhận điều đó thì Thẩm Nguyệt cũng không thể làm gì nàng ta.
Nhưng nàng ta không biết rằng Tần Như Lương lúc này đang yên lặng ngồi sau tấm bình phong. Bên trên tấm bình phòng có treo những bộ váy đã hoàn toàn che khuất bóng dáng của hắn ta.
Hắn ta ngồi bất động giống như một bức tượng, sắc mặt lạnh như băng, hai tay đặt trên đầu gối, những đốt ngón tay trắng bệch.
"Được rồi, ta nói".
Liễu Mi Vũ đưa ra quyết định, nàng ta hít một hơi thật sâu, nhớ lại quá khứ rồi nói: "Lúc trước khi ta vừa mới vào trong kinh, ta không sánh bằng đám công tử tiểu thư trong kinh các ngươi, thường bị người khác chế giễu xem thường. Còn ngươi lúc đó chính là công chúa được sủng ái nhất, được những kẻ khác nịnh nọt, ta phải tiếp cận được ngươi thì mới có thể thay đổi được cuộc đời".
Liễu Mi Vũ lúc đó vẫn được gọi là Liễu Thiên Tuyết.
Lúc đó Thẩm Nguyệt không hề phòng bị, chỉ nghĩ rằng Liễu Mi Vũ thực sự muốn kết bạn với mình, chính vì vậy nàng đã bị lừa dối bởi vẻ ngoài đáng thương của nàng ta và nảy sinh ý muốn bảo vệ nàng ta, nàng không chỉ đối xử chân thành với Liễu Mi Vũ mà còn ngăn cản tất cả học sinh trong thái học viện không cho bắt nạt nàng ta.
Sau đó Liễu Mi Vũ thường xuyên ở cùng với Thẩm Nguyệt, bất cứ khi nào Thẩm Nguyệt có món gì đó ngon miệng hay chuyện gì đó vui vẻ thì đều chia sẻ với nàng ta đầu tiên.
Mặc dù sau lưng luôn có người nói rằng Liễu Mi Vũ đang cố ý muốn lấy lòng công chúa, nhưng đối với Thẩm Nguyệt thì những người khác luôn coi nàng là công chúa và không dám đến quá gần nàng, chỉ có Liễu Mi Vũ là thân thiết với nàng, vì vậy nàng rất trân trọng mối quan hệ với Liễu Mi Vũ.
Thẩm Nguyệt trước kia có thể không hiểu nổi vì cớ gì mà mối quan hệ này về sau lại trở thành như thế này.
Bởi vì Liễu Mi Vũ chưa bao giờ thực sự đối xử chân thành với nàng, lý do mà Liễu Mi Vũ tiếp cận với nàng chỉ có một mục đích duy nhất, bởi vì nàng là một công chúa.
Thẩm Nguyệt nói: "Tiếp tục đi".
"Bởi vì lấy lòng được ngươi cho nên việc học ở thái học viện của ta cũng xem như là thuận lợi, và cũng nhờ có ngươi cho nên ta mới có thể thường xuyên gặp tướng quân vào lúc đó".
Khi nhắc đến Tần Như Lương, trên mặt Liễu Mi Vũ nở một nụ cười nhẹ nhàng, lại có chút chua xót và ghen tị: "Lúc đó chàng đối xử với ngươi rất tốt, chàng ngày ngày đưa ngươi đến thái học viện, lạnh nhạt với tất cả mọi người mà chỉ mỉm cười với ngươi, chàng còn trèo lên cây hái cho ngươi ăn những quả hạnh trên đỉnh cao nhất".
"Bởi vì ngươi cho nên ta mới có thể cảm nhận được những điểm tốt của chàng. Chưa từng có người nào đối xử với ta tốt như vậy, chuyện đó khiến ta cảm thấy rất hâm mộ", Liễu Mi Vũ nói: "Vừa hâm mộ lại vừa đố kị".
"Sự đố kị thật sự rất đáng sợ, nó nảy mầm trong lòng ta rồi ngày ngày bành trướng trong lòng ta, khiến cho ta không thể bỏ qua, khiến cho ta phải suy nghĩ rất nhiều. Ta cũng muốn được chàng đối xử tốt giống như ngươi".
Liễu Mi Vũ nhìn Thẩm Nguyệt với vẻ mặt không chút hối hận rồi nói tiếp: "Ngươi là công chúa, ngươi chỉ cần phất tay là có thể có được tất cả. Nhưng ta thì khác, tất cả những gì ta muốn chỉ đơn giản là sự ấm áp và che chở mà thôi".
Chương 447: Không thể sống yên
"Ta nghĩ ngươi chỉ mất đi một người tốt với ngươi mà thôi, ngươi vẫn còn có rất nhiều người tốt với ngươi, còn ta có được một người tốt với ta thì ta đã cảm thấy thỏa mãn rồi".
Đôi mày kiếm của Tần Như Lương cau lại, hắn ta mím chặt môi, ngay cả hơi thở cũng như đông cứng lại.
Nét mặt hắn ta lộ ra vẻ không thể nào tin được.
Liễu Mi Vũ nói: "Vì vậy ta đã bắt đầu nghĩ cách để tạo thêm hiểu lầm giữa ngươi và tướng quân. Trong một thời gian khi ngươi bị quản thúc nghiêm ngặt trong cung, ta thường dùng tên của ngươi để mời tướng quân đến gặp ở rừng hạnh".
Tướng quân lần đầu tiên thấy ta còn cảm thấy thất vọng, lại càng thất vọng hơn vì ngươi vô cớ lỡ hẹn, mỗi ngày trôi qua, nhiều lần thất vọng tích tụ lại khiến cho tướng quân cũng dần quen".
Liễu Mi Vũ lộ ra vẻ hài lòng nói tiếp: “Tướng quân cuối cùng cũng đã trèo lên cây hái quả hạnh cho ta ăn, chàng rốt cuộc cũng dần dần quên mất ngươi".
"Trong khoảng thời gian đó, khi ta có cơ hội được ở một mình với tướng quân, ta càng cảm thấy chàng và ta mới là người của cùng một thế giới. Đó là những ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời ta".
"Nhưng cho dù tướng quân không tìm ngươi thì ngươi vẫn luôn muốn tìm chàng, cho nên ta hết lần này tới lần khác tìm nhiều cớ để cho ngươi từ bỏ ý định đi tìm chàng. Trong khi ngươi không biết tại sao chàng lại xa lánh mình thì chàng lại thất vọng mỗi ngày vì ngươi chủ động hẹn gặp chàng nhưng lại luôn luôn lỡ hẹn".
Liễu Mi Vũ nói: "Ngươi cũng biết người như tướng quân bề ngoài tuy tỏ ra không sao nhưng thật ra trong lòng luôn cảm thấy tự ti. Khi đó chàng chỉ là con của một quan viên bình thường, không có gì nổi bật và xuất chúng, còn ngươi là công chúa được yêu thương nhất ở trên cao, quan tâm đến ngươi thì chàng luôn phải lo được lo mất".
"Mỗi khi ta dùng danh nghĩa của ngươi hẹn chàng ra ngoài, kết quả mỗi lần chàng đều chỉ gặp ta, tướng quân sẽ nghĩ rằng ngươi không muốn ở cùng chàng cho nên mới đẩy chàng cho ta, tướng quân vì thế cũng thuận theo ý của ngươi, dần dần chấp nhận ta".
"Nhưng ngươi có biết không, ta đã phải mất rất nhiều thời gian và nỗ lực để có thể chậm rãi đi vào trái tim của chàng".
Thẩm Nguyệt cố sắp xếp lại trí nhớ hỗn loạn rồi hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra khiến cho ta và hắn cãi nhau lớn đến như vậy?"
"Lần đó", Liễu Mi Vũ nói: "Chính là sau khi ngươi phát hiện ra rằng ta đã bí mật viết một bức thư cho tướng quân hẹn chàng đến gặp ở rừng hạnh, ngươi cũng đã phát hiện ra ta dùng thủ đoạn để phá hủy tình cảm giữa ngươi và tướng quân cho nên liền cắt đứt quan hệ với ta. Sau này lại có một lần ngươi nói ta trộm ngọc bội của ngươi và muốn soát người ta".
Liễu Mi Vũ cười nói: "Ta rất vui vì tướng quân cuối cùng đã tới để bảo vệ ta, cuối cùng chàng cũng đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược của ngươi".
"Sau này ngươi không tìm thấy được ngọc bội trên người của ta mà khi đi tìm xung quanh thái học viện kết quả lại tìm được nó ở dưới gốc một cây liễu. Sau khi tướng quân biết ngươi cố ý vu oan cho ta thì liền cãi nhau lớn với ngươi".
Sau đó hắn ta đã nắm tay đưa Liễu Mi Vũ bỏ đi, điều này Thẩm Nguyệt có biết.
Thẩm Nguyệt còn chưa hỏi thì Liễu Mi Vũ đã tự mình nói: "Thật ra chính ta đã lấy ngọc bội, nhưng đó là vật tuỳ thân của công chúa ngươi cho nên dù có lấy nó thì ta cũng không thể giữ nó trong tay. Cho nên cuối cùng ta đã để nó ở dưới gốc cây liễu chờ mọi người tìm thấy nó".
Thẩm Nguyệt nhướng mày nói: "Ngươi kể khá là rõ ràng rành mạch đó".
"Tính tình của ngươi mạnh mẽ hơn ta, tuyệt đối không chịu cúi đầu trước người khác. Những chuyện sau đó thì ta không cần phải quan tâm nhiều đến nữa, bởi vì ngươi luôn muốn tìm ta tính sổ, nhận định chính ta đã phá hủy tình cảm của hai người".
"Ta cũng rất vui vẻ để cho ngươi tính sổ, bởi vì chỉ có như vậy thì tướng quân mới có thể càng thêm chán ghét ngươi".
“Ngươi là công chúa một tay che trời, còn ta một mình bơ vơ, chỉ có tướng quân che chở cho ta. Vì vậy lần nào chàng cũng có thể thấy ngươi đang bắt nạt ta và gây khó dễ cho ta".
"Thật ra có rất nhiều lần là ta tự cố tình khiến cho ngươi phải gây hấn với ta. Sau này khi hai người đã rời xa nhau nhưng tướng quân vẫn mất một thời gian dài mới có thể buông bỏ được ngươi".
Nhưng kể từ đó, Tần Như Lương chưa bao giờ cười rạng rỡ như khi còn trẻ.
Bây giờ chân tướng đã bại lộ, chỉ là không biết Tần Như Lương có nghe rõ hay không.
Không ai có thể tưởng tượng được trong những năm tháng thiếu niên ngây thơ thì một Liễu Mi Vũ luôn tỏ ra đơn thuần vô tội đã sớm dàn dựng nên một âm mưu.
Ngay từ lúc đó thì Liễu Mi Vũ đã biết chính xác mình muốn gì.
Còn Tần Như Lương lúc đó vẫn còn quá lỗ mãng. Hắn ta luôn chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe.
Hắn ta đã luôn luôn tin tưởng Liễu Mi Vũ ngây thơ vô tội, tin rằng Thẩm Nguyệt ngang ngược bá đạo ức hiếp nàng ta. Tới tận bây giờ hắn ta vẫn chưa một lần tin vào những lời giải thích của Thẩm Nguyệt.
Hắn ta đã luôn nghĩ rằng hắn ta và Liễu Mi Vũ mới là những người bị tổn thương, thời gian dài xa cách khiến cho hắn ta càng ngày càng cảm thấy tự ti.
Hắn ta luôn nghĩ rằng Thẩm Nguyệt đã từ bỏ tình cảm của họ trước.
Khi còn trẻ, con người vẫn còn rất đơn giản, ai cũng phải có lúc sai lầm, nhưng có người sau này phải hối hận ít, cũng có người sau này phải hối hận rất nhiều.
Có đôi khi những chuyện cũ sẽ bị gió thổi bay, nhưng cũng có những chuyện ghim mãi trong trái tim của người khác khiến cho người ta không thể nào sống yên.