Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 421-424
Chương 421: Không phiền đến chàng
"Đây là mật chỉ được truyền đến từ kinh thành từ hai ngày trước nhưng hôm nay mới đến tay ta".
"Vậy chàng đã đọc qua nội dung trên đó chưa?"
Tô Vũ đặt tay ở trên bàn, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là ta đã đọc rồi".
Thẩm Nguyệt nói: "Chàng đã đọc rồi mà sao không nói với ta? Nếu như chàng đã đọc rồi thì tại sao còn không về kinh mà lại đi về phía nam vào ngày mai? Tại sao chàng phải nói dối ta rằng Bắp Chân vẫn ổn và chàng sẽ tìm cách cứu nó?"
Nàng bước đến gần sát Tô Vũ rồi nói gằn từng chữ một: "Trong thánh chỉ nói Bắp Chân đã bị đưa vào cung, bây giờ đang bệnh nặng, chàng nói cho ta biết chàng định cứu nó bằng cách nào? Chẳng lẽ chàng luôn muốn lừa gạt ta, muốn ta bỏ lại con ta không quan tâm đến sống chết của nó hay sao?"
Toàn thân căng thẳng và lực đạo, ở trước mặt Tô Vũ, cô giống như một con thú mẹ đang bảo vệ con bê của mình. Nếu kẻ nào dám uy hiếp đến con của nàng thì nàng nhất định sẽ xông lên, không bao giờ lùi bước.
Tô Vũ hơi ngả người về phía sau dựa vào mép bàn, tóc hắn xõa trên vai rồi nhẹ nhàng rũ xuống bộ y phục màu trắng của hắn giống như cũng đã bị nhuộm một màu bạc trắng.
Ánh mắt của hắn như tối lại, hình bóng của thẩm nguyệt in trong đáy mắt hắn đang tràn đầy lo lắng.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Mặc dù thánh chỉ này là mật lệnh nhưng đã truyền qua tất cả những tòa thành mà nàng có khả năng đi qua, mục đích chính là để cho nàng xem được".
Thẩm Nguyệt nói: "Ta biết đây là chiêu trò đê tiện nhưng ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Khi ta rời kinh bất đắc dĩ mới không thể mang theo Bắp Chân, ta đã dặn dò nhị nương cùng Ngọc Nghiên một khi phát hiện có chuyện không lành thì phải ngay lập tức mang Bắp Chân đi tìm Liên Thanh Châu. Nhưng bây giờ Bắp Chân đã bị mang vào cung, ta có thể không quan tâm hay sao?"
Nàng hướng ánh mắt ngấn lệ nhìn Tô Vũ rồi lại nói: "Lần trước Bắp Chân bị đưa vào cung, không ăn không uống dẫn đến sinh bệnh. Lần này nếu như nó lại bệnh mà không có người thân bên cạnh chăm sóc thì sẽ thế nào chứ?"
Nàng lùi lại hai bước, bàn tay siết chặt thành quyền dưới tay áo, thần sắc phức tạp nói: "Tô Vũ, chàng có suy xét của riêng mình, nhưng dù thế nào ta cũng không thể làm theo ý chàng được. Nếu như đến cuối cùng ta cũng không biết được chuyện này thì ta sẽ hối hận cả đời. Ngày mai ta sẽ không cùng chàng đi về phía nam".
Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người muốn đi ra ngoài.
Tô Vũ ở sau lưng vẫn nhẹ giọng nói: "Nếu không đi về phía nam thì nàng định làm gì?"
"Ta sẽ về kinh", Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Tối nay ta sẽ trở về".
"Nàng làm như vậy chẳng phải là đúng với ý mà hoàng đế mong muốn hay sao? Ông ta rõ ràng muốn dùng việc này dẫn dụ nàng về kinh", Tô Vũ nói: "Nàng phải biết rõ lần này nàng trở về sẽ xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không dễ dàng thoát thân lần nữa, thậm chí không thể nắm trong tay sinh tử của chính mình".
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, tỏ thái độ kiên quyết nói: "Dù vậy thì ta cũng sẽ trở về".
Thần sắc của Tô Vũ vẫn rất bình tĩnh, hắn nói: "Bắp Chân tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì ở trong cung, nếu như nó sinh bệnh thì hoàng đế chắc chắn sẽ hết sức chữa trị cho nó. Chỉ cần nàng ở bên ngoài còn sống một ngày thì Bắp Chân ở trong cung sẽ không gặp phải vấn đề gì. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là nàng phải tự bảo vệ mình".
"Chàng có thể không quan tâm đến sống chết của Bắp Chân nhưng ta là mẹ ruột của nó, ta không muốn để nó phải tự mình sinh tồn ở trong cung. Nếu như cách mà chàng nghĩ ra được chính là bỏ mặc nó không quan tâm vậy thì ta cũng không muốn phiền đến chàng nữa. Chàng không cần phải đi cùng ta, ta sẽ tự mình trở về".
Tô Vũ có chút đăm chiêu, Thẩm Nguyệt còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì đã bị hắn gọi lại.
Hắn nói: "Nếu như nàng nhất định muốn quay về thì ta cũng không phải là không có cách".
Vừa nói hắn vừa bước đến phía sau lưng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nghĩ hắn đã thay đổi chú ý.
Mặc dù Thẩm Nguyệt đã rất tức giận khi phát hiện ra thánh chỉ, nhưng cho dù nàng cố chấp thì nàng vẫn hiểu Tô Vũ.
Nhưng bây giờ bọn họ đang có những lập trường khác nhau và đưa ra những quyết định cũng khác nhau.
Cũng may mật chỉ này xuất hiện chưa quá hai ngày, vẫn chưa quá muộn, còn kịp tính toán lại.
Thẩm Nguyệt không ép Tô Vũ phải cùng tiến cùng lùi với mình trong chuyện này nhưng nếu Tô Vũ sẵn sàng cùng nàng giải cứu Bắp Chân thì nàng vẫn cảm thấy rất cảm kích và vui sướng.
Nàng có thể bớt tức giận và lo lắng, cố gắng bình tĩnh lại để bàn bạc những kế hoạch lâu dài cùng với Tô Vũ.
Vì thế, Thẩm Nguyệt đã quay đầu lại nhìn hắn rồi hỏi: "Chàng đã thỏa hiệp...", nhưng nàng còn chưa nói hết câu thì Tô Vũ đã bất thình lình giơ tay chạm vào gáy của nàng rồi khẽ kéo nàng lại. Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy sau gáy run lên, trước mắt mờ mịt, miệng chỉ kịp phát ra thêm một chữ "...sao?"
Thẩm Nguyệt ngay lập tức đứng không vững rồi ngã vào trong lòng của Tô Vũ.
Tô Vũ thuận thế ôm lấy nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng: "Thật ra cũng không có".
Chương 422: Không cởi trói
Ngay khi ý thức bị nhấn chìm, Thẩm Nguyệt vô cùng buồn bực với bản thân mình.
Nàng không ngờ rằng Tô Vũ đột nhiên ra tay đánh ngất nàng, mà nàng còn ngây thơ tưởng rằng Tô Vũ sẽ thỏa hiệp.
Uổng cho nàng cố gắng thấu hiểu cho hắn, thế rồi nàng tự cho mình là đúng, không hề phòng bị gì với Tô Vũ mới để hắn đạt được ý đồ. Người này đúng là cố chấp và đáng ghét hơn mình nghĩ nhiều!
Nếu Thẩm Nguyệt vẫn còn tỉnh, có thể cử động, có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ tức giận đáp trả rồi mắng hắn cẩu huyết lâm đầu!
Tiếc rằng mọi thứ đã muộn rồi.
Ý thức còn sót lại của nàng cũng chỉ duy trì được trong chốc lát, sau đó chìm vào giấc ngủ cùng cơ thể nàng.
Dù đã ngất xỉu nhưng Thẩm Nguyệt vẫn vô cùng nóng ruột, nàng nhíu chặt hàng lông mày, chưa từng thả lỏng chút nào.
Cơ thể mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ nghĩ xem phải làm thế nào để cứu Bắp Chân. Tiềm thức chìm lắng của nàng đang giục đại não mau chóng tỉnh táo hơn.
Khi Thẩm Nguyệt mở mắt ra, màn đêm bên ngoài vừa tối vừa tĩnh lặng, chắc đang là lúc canh ba nửa đêm.
Đầu nàng vẫn còn choáng váng, noãn trướng đơn giản trên đỉnh đầu đang thoáng lay nhẹ trước mắt.
Nàng nhắm mắt, lắc đầu cho tỉnh, đến khi mở mắt ra lần nữa mới cảm thấy cơn choáng kia giảm bớt.
Sau gáy vẫn còn cảm giác tê dại, Tô Vũ ra tay nặng thật đấy, trong lòng Thẩm Nguyệt như sắp bốc hỏa lên.
Nàng vô thức định nhỏm người ngồi dậy, kết quả là nhúc nhích rồi uốn éo một hồi mới phát hiện bản thân không cử động nổi.
Thẩm Nguyệt định thần nhìn lại mới phát hiện hai tay và hai chân mình bị trói lại bằng tơ lụa mềm mại. Tuy rất mềm mại, nhưng tơ lụa vẫn bị thắt nút chết ở cánh tay và mắt cá nhân của nàng.
Mặc cho nàng tốn sức thế nào cũng không thể thoát thân được.
Đúng lúc này, một âm thanh dịu dàng vang lên ngay bên cạnh: “Ta vốn tưởng rằng với lực đạo khi ta ra tay, phải đến khi trời sáng nàng mới tỉnh, không ngờ nửa đêm đã tỉnh rồi”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy âm thanh thì ngoái đầu nhìn sang, không hề nghi ngờ gì, người đó là Tô Vũ.
Bấy giờ hắn mặc quần áo chỉnh tề nằm thẳng trên giường, im lặng nhắm mắt, lời nói ra vừa như đã tỉnh vừa như còn ngáy ngủ.
Thẩm Nguyệt nằm ở phía trong, cùng một chiếc giường với hắn.
Nàng vẫn chưa thể ra khỏi phòng của Tô Vũ, ngược lại còn nằm ngủ cùng hắn trên một chiếc giường.
Thẩm Nguyệt vừa giãy giụa vừa sốt ruột hỏi: “Tô Vũ, chàng có ý gì?”
Góc nghiêng của Tô Vũ đường nét rất tinh tế, sống mũi cao và thẳng như đỉnh núi, lông mi trên đôi mắt phủ xuống gương mặt, tạo thành đổ bóng nhàn nhạt.
Hắn điềm tĩnh đáp: “Giống như điều mà nàng đang tận mắt nhìn thấy”.
“Chàng thả ta ra!”
“Nếu có thể thả nàng ra được, ta cũng không trói nàng lại”.
Thẩm Nguyệt lại uốn người định cắn dây lụa trên cổ tay, nhưng không biết Tô Vũ đã thắt nút kiểu gì, nàng càng cắn thì dây càng thít lại, không thể nhìn rõ cách thắt nút như dây thừng, cuối cùng nàng cố gắng hồi lâu mà không có khởi sắc.
Thẩm Nguyệt tức đến mức muốn đánh nhau, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Tô Vũ, chàng trói ta làm gì! Ta cảnh cáo chàng, mau thả ta ra ngay lập tức!”
Tô Vũ mở mắt ra, đôi mắt bị ngọn lửa u ám tôi luyện nên sáng hơn bình thường, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta không thể để nàng quay về”.
Thẩm Nguyệt giận dữ trừng mắt: “Về hay không về là chuyện của ta, liên quan gì tới chàng!”
“Quay về sẽ cực kỳ mạo hiểm, rất có khả năng tất cả cố gắng trước đó sẽ biến thành vô ích”, Tô Vũ đáp: “Thế nên lần này ta không thể để mặc nàng làm bậy được”.
Thẩm Nguyệt nói: “Rốt cuộc là những thứ đó quan trọng hay Bắp Chân quan trọng! Bắp Chân là con trai ta!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ: “Theo như ta thấy, không thứ gì quan trọng bằng tính mạng của nàng”.
Tâm trạng của Thẩm Nguyệt như rơi xuống đáy vực.
Nếu là trước kia, nghe được câu này, có lẽ nàng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ chỉ thấy tàn nhẫn.
Nàng khàn giọng hỏi: “Thế nên, chàng định bỏ mặc thằng bé? Không chỉ như thế, chàng còn muốn ta cũng bỏ mặc thằng bé?”
Tô Vũ trầm ngâm trong chốc lát: “Như thế có gì quá đáng lắm không?”
“Không chỉ là quá đáng, bây giờ chàng đang cầm đao khoét vào trái tim ta. Tô Vũ, chàng không thể tàn nhẫn như vậy được”.
“Vậy sao, nhưng ta không thể để người khác động tới trái tim mình được”.
Một người không chịu lùi bước, một người không chịu nhường nhịn, nói đến đây, hai người không còn gì để nói nữa.
Thẩm Nguyệt tiếp tục vùi đầu đấu tranh cùng dây lụa của nàng, Tô Vũ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian cứ trôi đi từng chút một trong tình cảnh giằng co này.
Về sau Thẩm Nguyệt cũng mệt mỏi, bất kể nàng dùng sức lực mạnh cỡ nào cũng không thể thoát nổi. Dù đã toát vã mồ hôi, nàng vẫn cố giãy giụa rồi thở hồng hộc, hai cổ tay hằn lên những vết đỏ.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, định đổi một cách nói chuyện khác để thuyết phục Tô Vũ, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: “Tô Vũ, cổ tay ta đau quá, chàng cởi trói cho ta được không? Trói như thế này làm ta không thoải mái, không thể ngủ nổi”.
Tô Vũ mở mắt ra, hắn thực sự chịu thua chiêu này, nghiêng người đối mặt với Thẩm Nguyệt, cầm lấy đôi tay nàng, nhìn vết trói hằn trên đó mà ngón tay vô thức mân mê, trong đôi mắt bình tĩnh chỉ toàn vẻ đau lòng.
Nhất thời, lòng dạ Thẩm Nguyệt cũng mềm nhũn theo.
Chương 423: Mua chuộc
Tô Vũ hỏi: “Biết đau mà sao còn cố sức như vậy? May mà dây lụa này mềm mại chứ không như dây thừng, chỉ cần giãy một tí thôi là rách da rồi”.
“Vậy chàng cởi trói cho ta đi”.
“Ta bôi thuốc cho nàng trước”.
Tô Vũ đứng dậy đi lấy thuốc, chăm chú bôi thuốc lên hai cổ tay cho Thẩm Nguyệt. Chẳng bao lâu, cảm giác mát lạnh ập đến, cơn đau bỏng rát cũng dần tiêu tan.
Thẩm Nguyệt vẫn cố dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy chàng có thể cởi trói cho ta chưa?”
Tô Vũ cất thuốc đi rồi nằm lại bên cạnh nàng: “Lần này chỉ cần nàng không giãy giụa quá mạnh thì sẽ không đau nữa”.
“…”, Thẩm Nguyệt nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không thể nhịn nữa: “Tô Vũ, rượu phạt chàng không uống, rượu mời cũng không uống phải không!”
Tô Vũ đáp: “Nàng biết đấy, ta không uống rượu”.
Thẩm Nguyệt sắp tức đến nghẹt thở, lập tức trở mặt luôn: “Chàng có tin ta gọi người tới, tố cáo chàng phi lễ không!”
Tô Vũ nhìn nàng rồi hỏi: “Trong viện tử này chỉ có bốn người chúng ta, nàng muốn gọi ai tới?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vẫn còn Tần Như Lương và Hạ Du! Hạ Du bị người này thu phục thì thôi, chứ Tần Như Lương không bị hắn mua chuộc, nếu Tần Như Lương có thể nghe thấy nàng hét lên phi lễ, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới giải cứu!
Thế nên Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta gọi Tần Như Lương đến!”
Tô Vũ mỉm cười rất điềm nhiên: “Trái tim của Tần tướng quân đã bị nàng tổn thương quá sâu rồi, hắn ta quan tâm đến chuyện giữa hai ta làm gì”.
Có lẽ vì bị nụ cười cực kỳ thản nhiên của Tô Vũ chọc giận nên Thẩm Nguyệt thực sự lớn giọng hét lên.
Nàng không mong Hạ Du tới cứu nàng, nhưng vẫn gọi tên Hạ Du vài lần, quả nhiên tên phản đồ Hạ Du này không hề xuất hiện, sau đó mới gọi tên Tần Như Lương.
Ban đầu Tần Như Lương cũng không đáp lời, không xuất hiện.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghĩ thoáng hơn, nàng hô ầm lên: “Tô Vũ, chàng đừng qua đây! Đừng tưởng rằng bây giờ chàng trói chân tay của ta là có thể... có thể, có thể cưỡng ép ta! Ta sẽ không khuất phục đâu! Á, đồ khốn nạn, chàng cởi y phục của ta làm gì, đừng mà…”
Thẩm Nguyệt giãy giụa nhiều quá nên mệt, nằm trên giường vừa thở hồng hộc vừa biểu diễn bằng giọng điệu vô cùng kinh hãi và hoảng loạn.
Tiếng thở dốc của nàng quả thực rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thể Tô Vũ thực sự đang cưỡng ép, cởi quần áo của nàng vậy.
Tô Vũ gập ngón tay lại, nắn nắn sống mũi với vẻ đau đầu: “Đừng hét nữa”.
“Không, ta cứ hét!”, Thẩm Nguyệt trông thấy phản ứng của hắn thì càng hăng hái hơn, lại bắt đầu la toáng lên y như thật: “Á, càn rỡ! Tô Vũ chàng lần mò chỗ nào đó? Đừng chạm vào ta!”
Tô Vũ thở dài: “Lúc nên diễn cho đàng hoàng thì nàng không diễn ra được, bây giờ thì trơn tru quá”.
Thế mà hắn vừa dứt lời, một luồng lực từ bên ngoài tông cửa xông vào.
Tần Như Lương tông gãy then cửa, xuất hiện trong phòng.
Nhất thời ba người họ đều im lặng không nói gì.
Tần Như Lương vốn rất nóng lòng, hắn ta biết chuyện Tô Vũ nhân lúc Thẩm Nguyệt hôn mê mà trói nàng lại. Để tránh cho bản thân Thẩm Nguyệt tỉnh dậy sẽ tìm cách thoát thân, họ sắp xếp cho nàng ở trong phòng của Tô Vũ, để Tô Vũ trông chừng.
Tuy Tần Như Lương có thành kiến với Tô Vũ, nhưng với sự hiểu biết của hắn ta về Tô Vũ, người này cũng khá quân tử.
Nhưng ban nãy nghe tiếng hét của Thẩm Nguyệt, giống như thực sự có chuyện gì đó.
Tần Như Lương tưởng rằng Tô Vũ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt cầm thú của mình, hắn dám cưỡng ép Thẩm Nguyệt!
Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt thích Tô Vũ, nhưng cho dù là vậy, Tô Vũ cũng không thể cưỡng ép nàng!
Thế nên khi lao tới đây, Tần Như Lương vô cùng nóng ruột.
Nhưng ngẩng đầu lên, hình như Thẩm Nguyệt không cuống cuồng như tiếng hét của nàng.
Tần Như Lương mím môi, “Ban nãy hắn có bắt nạt cô không?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Trước khi ngươi tiến vào thì có”.
Tần Như Lương nhìn sang Tô Vũ, Tô Vũ chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, vô cùng biếng nhác.
Hắn thong dong nói: “Nếu ta thực sự muốn bắt nạt nàng thì còn để cơ hội cho nàng hét lớn như vậy sao?”, hắn liếc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta sẽ bịt miệng nàng ngay”.
Tần Như Lương cũng nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô không muốn ở chung một phòng với hắn hả?”
Thẩm Nguyệt gật đầu rất mạnh: “Chưa từng có lúc nào không muốn như lúc này”.
“Thế cô qua phòng ta đi”, Tần Như Lương nói.
“…”, Thẩm Nguyệt im lặng: “Có thể cởi trói giúp ta trước để ta đi qua đó không?”
Tần Như Lương đáp: “Có lẽ là không được. Nếu nửa đêm cô muốn chạy, bây giờ ta cũng không địch nổi cô”.
Thẩm Nguyệt lại nổi khùng lên: “Thế ngươi cứ quay về nghỉ ngơi đi!”
Tần Như Lương im lặng liếc mắt nhìn Tô Vũ: “Nếu hắn thực sự bắt nạt cô, cô cứ hét to lên nhé”.
Nói xong hắn ta bỏ đi thật.
Thẩm Nguyệt trừng mắt lườm Tô Vũ: “Hắn ta cũng bị chàng mua chuộc từ bao giờ thế?”
“Ta làm sao mua chuộc được Tần tướng quân, có lẽ hắn ta cũng hiểu rằng, như thế này là tốt nhất cho nàng rồi”.
Tất cả kiên nhẫn của Thẩm Nguyệt đã bay biến sạch, nàng tức đến ngứa răng, lăn tới lộn lui trên giường, điên cuồng va đụng vào người Tô Vũ.
“Tối nay chàng mà không thả ta ra thì chàng cũng đừng hòng được ngủ!”
Tô Vũ nói nhẹ như không: “Ta không ngủ, nếu nàng muốn giày vò, ta sẽ bầu bạn cùng nàng”.
Chương 424: Khuyên nhủ
Chỉ chốc lát sau, ga giường đã nhăn nhúm, quần áo của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng xộc xệch.
Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải muốn phân rõ địa vị quân thần với ta sao, ta là quân, chàng là thần, giờ ta ra lệnh cho chàng mau thả ta ra!”
Tô Vũ không hề động đậy.
Thẩm Nguyệt tiếp tục nói: “Tô Vũ, chàng to gan lắm, dám bắt cóc cả Tĩnh Nguyệt công chúa. Chàng không cho ta đi cứu Bắp Chân, nếu ngày nào đó ta thượng vị, ta sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho chàng! Ta sẽ khiến chàng sống không nổi, Tô Vũ!”
Thẩm Nguyệt chẳng rõ suốt đêm ấy mình đã nói bao nhiêu câu, lời dễ nghe lẫn khó nghe đều có cả, nhưng vẫn chẳng thể thuyết phục được Tô Vũ.
Mãi đến lúc hừng đông, bóng đêm ngoài cửa sổ nhạt dần, Thẩm Nguyệt nằm co ro ở bên trong, mái tóc đen xõa tung. Nàng thật sự nản lòng thoái chí, không nói bất cứ câu nào.
Hạ Du và Tần Như Lương ở bên ngoài đã thức dậy, sắp xếp xong xuôi hành lý và ngựa để chuẩn bị lên đường.
Nến trong phòng đã cháy hết, chỉ còn lại một chút sáp nến.
Tô Vũ rời giường trước, sau đó cúi xuống bế ngang Thẩm Nguyệt đang co ro lên.
Thẩm Nguyệt vẻ mặt xa cách nằm trong ngực hắn.
Hắn nói: “Vậy cũng tốt, đêm qua hao hết sức thì hôm nay có thể an phận lên đường”.
Tô Vũ dùng mũi chân đá mở cửa phòng, ôm Thẩm Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Thẩm Nguyệt bỗng nói khẽ: “Tô Vũ, nếu Bắp Chân gặp chuyện gì thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho bản thân, cũng sẽ không tha thứ cho chàng”.
Bước chân của Tô Vũ thoáng khựng lại, song cuối cùng hắn vẫn ôm nàng ra khỏi viện tử, đặt vào xe ngựa.
Xe ngựa xuôi nam theo ý Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt tựa người trong xe nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài thông qua khe hở màn cửa sổ, lúc này vẫn còn sớm, trên đường vô cùng yên tĩnh, càng rời xa kinh thành thì lòng của nàng cũng ngày càng bay xa hơn.
Hạ Du cất lời: “Thẩm Nguyệt, cô đừng trách đại học sĩ, hắn làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô thôi”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Hạ Du, ngươi cũng không muốn về kinh thành à?”
“Đợi những chuyện này qua đi thì ta sẽ về”, Hạ Du đáp.
“Vậy cha ngươi thì sao?”
“Ông ta ấy à…”. Đến lúc nghe người khác nhắc đến người cha đáng ghét luôn miệng mắng mình là bùn loãng không thể trát nổi tường lần nữa, oán hận trong lòng Hạ Du cũng đã phai nhạt phần nào: “Ông ta luôn cho rằng ta chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết gây phiền phức cho ông ta. Lần này ta sẽ làm chuyện mà ta cho là đúng đắn để ông ta chống mắt lên coi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cha ngươi là thừa tướng Đại Sở, ta và hoàng đế là kẻ địch, về sau cũng sẽ là kẻ địch với cha ngươi, ngươi đã từng nghĩ tới chuyện đó chưa? Ngươi không sợ hoàng đế Đại Sở sẽ bắt cha ngươi và cả Hạ gia làm con tin để ép buộc ngươi sao?”
Hạ Su sững sờ, im lặng hồi lâu.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu ngày đó tới thật thì hắn ta nên lựa chọn thế nào đây?
Suy cho cùng, hắn ta không thể vứt bỏ người nhà nhưng cũng không muốn phản bội Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt rầu rĩ nói: “Tin ta đi, nếu còn đi tiếp thì sớm muộn cũng có ngày ngươi phải đối diện với tất thảy những thứ đó”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Cả ngươi nữa, ngươi cũng không định về kinh sao? Phủ tướng quân bao nhiêu nhân khẩu như vậy làm sao đây? Còn cả Mi Vũ mà ngươi yêu thương nhất nữa, nên làm thế nào?
Ngươi vốn là đại tướng quân của Đại Sở, dù cho bị phế bỏ cả hai tay, sau khi về triều không thể làm đại tướng quân nữa thì hoàng đế cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi để tránh bị người dân lên án.
Nhưng bây giờ ngươi cự tuyệt về triều, một người vốn là tay sai đắc lực, giờ lại muốn đối đầu với hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không sợ bị gọi là chó săn của đám phản loạn à? Ngươi không sợ phủ tướng quân bị tịch thu, cả nhà bị chém đầu à? Ngươi không sợ Mi Vũ của mình lại bị đày đi xa lần nữa, trở thành kỹ nữ nô tỳ sao?”
Sao Tần Như Lương có thể chưa từng nghĩ tới những chuyện đó.
Thế nhưng, hiện giờ hắn ta đã rơi vào tình thế lưỡng nan, muốn đạt được điều gì, ắt sẽ phải mất đi thứ nào đó.
Hắn luôn hy vọng bản thân có thể tìm ra một cách vẹn toàn là giúp cả phủ tướng quân tránh được tai ương, đồng thời cũng bảo vệ được Thẩm Nguyệt bằng chính năng lực của mình.
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống.
Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: “A Nguyệt chỉ mới nói vài câu đã đâm trúng nỗi lòng của mọi người”.
Tiếp đó hắn lại bảo: “Nếu Tần tướng quân và Hạ công tử muốn quay về thì Tô mỗ cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu mọi người không đủ quyết tâm, vậy còn xuôi nam làm gì nữa, chẳng bằng ai về nhà người đó đi!”
Hiếm khi nàng có thái độ tiêu cực và lạnh nhạt như thế.
Lúc vào đến vùng đồng nội, cả nhóm người tới một căn nhà biệt lập, vừa hay nơi này có bốn gian phòng.
Tô Vũ bế Thẩm Nguyệt vào phòng, đặt nàng lên giường giống trước đó.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn nằm, chỉ muốn ngồi”.
“Được”.
Thế là Tô Vũ đặt nàng ngồi xuống một chiếc ghế, trói người và ghế lại với nhau.
Làm vậy thì dù Thẩm Nguyệt muốn mài đứt dây lụa trên cổ tay bằng cách cọ vào ghế, âu cũng chỉ tốn sức mà thôi.
Chân nàng bị cột vào chân ghế, dù muốn đứng dậy cũng không thể làm nổi.
Thẩm Nguyệt vô cùng tức giận, nói: “Chàng đề phòng ta đến thế cơ à? Võ công của chàng giỏi hơn ta, chạy nhanh hơn ta, rốt cuộc tại sao chàng lại đề phòng ta tới mức này!”
Tô Vũ nói: “Ta không đề phòng nàng, chỉ muốn ngừa chuyện lỡ như thôi”.
“Lúc trước chàng luôn nhắc nhở ta rằng cần phải suy nghĩ và thấu hiểu chàng hơn, bây giờ xem ra chàng còn ngoan cố và không thể nói lý hơn cả ta!”
Tô Vũ phớt lờ cơn giận của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Nàng cứ ngồi đó trước đã, ta đi một lát rồi về ngay”.
"Đây là mật chỉ được truyền đến từ kinh thành từ hai ngày trước nhưng hôm nay mới đến tay ta".
"Vậy chàng đã đọc qua nội dung trên đó chưa?"
Tô Vũ đặt tay ở trên bàn, nhẹ giọng nói: "Tất nhiên là ta đã đọc rồi".
Thẩm Nguyệt nói: "Chàng đã đọc rồi mà sao không nói với ta? Nếu như chàng đã đọc rồi thì tại sao còn không về kinh mà lại đi về phía nam vào ngày mai? Tại sao chàng phải nói dối ta rằng Bắp Chân vẫn ổn và chàng sẽ tìm cách cứu nó?"
Nàng bước đến gần sát Tô Vũ rồi nói gằn từng chữ một: "Trong thánh chỉ nói Bắp Chân đã bị đưa vào cung, bây giờ đang bệnh nặng, chàng nói cho ta biết chàng định cứu nó bằng cách nào? Chẳng lẽ chàng luôn muốn lừa gạt ta, muốn ta bỏ lại con ta không quan tâm đến sống chết của nó hay sao?"
Toàn thân căng thẳng và lực đạo, ở trước mặt Tô Vũ, cô giống như một con thú mẹ đang bảo vệ con bê của mình. Nếu kẻ nào dám uy hiếp đến con của nàng thì nàng nhất định sẽ xông lên, không bao giờ lùi bước.
Tô Vũ hơi ngả người về phía sau dựa vào mép bàn, tóc hắn xõa trên vai rồi nhẹ nhàng rũ xuống bộ y phục màu trắng của hắn giống như cũng đã bị nhuộm một màu bạc trắng.
Ánh mắt của hắn như tối lại, hình bóng của thẩm nguyệt in trong đáy mắt hắn đang tràn đầy lo lắng.
Tô Vũ nhẹ giọng nói: "Mặc dù thánh chỉ này là mật lệnh nhưng đã truyền qua tất cả những tòa thành mà nàng có khả năng đi qua, mục đích chính là để cho nàng xem được".
Thẩm Nguyệt nói: "Ta biết đây là chiêu trò đê tiện nhưng ta không thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra. Khi ta rời kinh bất đắc dĩ mới không thể mang theo Bắp Chân, ta đã dặn dò nhị nương cùng Ngọc Nghiên một khi phát hiện có chuyện không lành thì phải ngay lập tức mang Bắp Chân đi tìm Liên Thanh Châu. Nhưng bây giờ Bắp Chân đã bị mang vào cung, ta có thể không quan tâm hay sao?"
Nàng hướng ánh mắt ngấn lệ nhìn Tô Vũ rồi lại nói: "Lần trước Bắp Chân bị đưa vào cung, không ăn không uống dẫn đến sinh bệnh. Lần này nếu như nó lại bệnh mà không có người thân bên cạnh chăm sóc thì sẽ thế nào chứ?"
Nàng lùi lại hai bước, bàn tay siết chặt thành quyền dưới tay áo, thần sắc phức tạp nói: "Tô Vũ, chàng có suy xét của riêng mình, nhưng dù thế nào ta cũng không thể làm theo ý chàng được. Nếu như đến cuối cùng ta cũng không biết được chuyện này thì ta sẽ hối hận cả đời. Ngày mai ta sẽ không cùng chàng đi về phía nam".
Nói xong, Thẩm Nguyệt liền xoay người muốn đi ra ngoài.
Tô Vũ ở sau lưng vẫn nhẹ giọng nói: "Nếu không đi về phía nam thì nàng định làm gì?"
"Ta sẽ về kinh", Thẩm Nguyệt bình tĩnh nói: "Tối nay ta sẽ trở về".
"Nàng làm như vậy chẳng phải là đúng với ý mà hoàng đế mong muốn hay sao? Ông ta rõ ràng muốn dùng việc này dẫn dụ nàng về kinh", Tô Vũ nói: "Nàng phải biết rõ lần này nàng trở về sẽ xảy ra chuyện gì, nàng sẽ không dễ dàng thoát thân lần nữa, thậm chí không thể nắm trong tay sinh tử của chính mình".
Thẩm Nguyệt quay đầu lại nhìn hắn, tỏ thái độ kiên quyết nói: "Dù vậy thì ta cũng sẽ trở về".
Thần sắc của Tô Vũ vẫn rất bình tĩnh, hắn nói: "Bắp Chân tạm thời sẽ không xảy ra chuyện gì ở trong cung, nếu như nó sinh bệnh thì hoàng đế chắc chắn sẽ hết sức chữa trị cho nó. Chỉ cần nàng ở bên ngoài còn sống một ngày thì Bắp Chân ở trong cung sẽ không gặp phải vấn đề gì. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là nàng phải tự bảo vệ mình".
"Chàng có thể không quan tâm đến sống chết của Bắp Chân nhưng ta là mẹ ruột của nó, ta không muốn để nó phải tự mình sinh tồn ở trong cung. Nếu như cách mà chàng nghĩ ra được chính là bỏ mặc nó không quan tâm vậy thì ta cũng không muốn phiền đến chàng nữa. Chàng không cần phải đi cùng ta, ta sẽ tự mình trở về".
Tô Vũ có chút đăm chiêu, Thẩm Nguyệt còn chưa kịp bước ra khỏi phòng thì đã bị hắn gọi lại.
Hắn nói: "Nếu như nàng nhất định muốn quay về thì ta cũng không phải là không có cách".
Vừa nói hắn vừa bước đến phía sau lưng Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt nghĩ hắn đã thay đổi chú ý.
Mặc dù Thẩm Nguyệt đã rất tức giận khi phát hiện ra thánh chỉ, nhưng cho dù nàng cố chấp thì nàng vẫn hiểu Tô Vũ.
Nhưng bây giờ bọn họ đang có những lập trường khác nhau và đưa ra những quyết định cũng khác nhau.
Cũng may mật chỉ này xuất hiện chưa quá hai ngày, vẫn chưa quá muộn, còn kịp tính toán lại.
Thẩm Nguyệt không ép Tô Vũ phải cùng tiến cùng lùi với mình trong chuyện này nhưng nếu Tô Vũ sẵn sàng cùng nàng giải cứu Bắp Chân thì nàng vẫn cảm thấy rất cảm kích và vui sướng.
Nàng có thể bớt tức giận và lo lắng, cố gắng bình tĩnh lại để bàn bạc những kế hoạch lâu dài cùng với Tô Vũ.
Vì thế, Thẩm Nguyệt đã quay đầu lại nhìn hắn rồi hỏi: "Chàng đã thỏa hiệp...", nhưng nàng còn chưa nói hết câu thì Tô Vũ đã bất thình lình giơ tay chạm vào gáy của nàng rồi khẽ kéo nàng lại. Thẩm Nguyệt lập tức cảm thấy sau gáy run lên, trước mắt mờ mịt, miệng chỉ kịp phát ra thêm một chữ "...sao?"
Thẩm Nguyệt ngay lập tức đứng không vững rồi ngã vào trong lòng của Tô Vũ.
Tô Vũ thuận thế ôm lấy nàng, khẽ thì thầm bên tai nàng: "Thật ra cũng không có".
Chương 422: Không cởi trói
Ngay khi ý thức bị nhấn chìm, Thẩm Nguyệt vô cùng buồn bực với bản thân mình.
Nàng không ngờ rằng Tô Vũ đột nhiên ra tay đánh ngất nàng, mà nàng còn ngây thơ tưởng rằng Tô Vũ sẽ thỏa hiệp.
Uổng cho nàng cố gắng thấu hiểu cho hắn, thế rồi nàng tự cho mình là đúng, không hề phòng bị gì với Tô Vũ mới để hắn đạt được ý đồ. Người này đúng là cố chấp và đáng ghét hơn mình nghĩ nhiều!
Nếu Thẩm Nguyệt vẫn còn tỉnh, có thể cử động, có thể nói chuyện, chắc chắn sẽ tức giận đáp trả rồi mắng hắn cẩu huyết lâm đầu!
Tiếc rằng mọi thứ đã muộn rồi.
Ý thức còn sót lại của nàng cũng chỉ duy trì được trong chốc lát, sau đó chìm vào giấc ngủ cùng cơ thể nàng.
Dù đã ngất xỉu nhưng Thẩm Nguyệt vẫn vô cùng nóng ruột, nàng nhíu chặt hàng lông mày, chưa từng thả lỏng chút nào.
Cơ thể mơ mơ màng màng, trong đầu chỉ nghĩ xem phải làm thế nào để cứu Bắp Chân. Tiềm thức chìm lắng của nàng đang giục đại não mau chóng tỉnh táo hơn.
Khi Thẩm Nguyệt mở mắt ra, màn đêm bên ngoài vừa tối vừa tĩnh lặng, chắc đang là lúc canh ba nửa đêm.
Đầu nàng vẫn còn choáng váng, noãn trướng đơn giản trên đỉnh đầu đang thoáng lay nhẹ trước mắt.
Nàng nhắm mắt, lắc đầu cho tỉnh, đến khi mở mắt ra lần nữa mới cảm thấy cơn choáng kia giảm bớt.
Sau gáy vẫn còn cảm giác tê dại, Tô Vũ ra tay nặng thật đấy, trong lòng Thẩm Nguyệt như sắp bốc hỏa lên.
Nàng vô thức định nhỏm người ngồi dậy, kết quả là nhúc nhích rồi uốn éo một hồi mới phát hiện bản thân không cử động nổi.
Thẩm Nguyệt định thần nhìn lại mới phát hiện hai tay và hai chân mình bị trói lại bằng tơ lụa mềm mại. Tuy rất mềm mại, nhưng tơ lụa vẫn bị thắt nút chết ở cánh tay và mắt cá nhân của nàng.
Mặc cho nàng tốn sức thế nào cũng không thể thoát thân được.
Đúng lúc này, một âm thanh dịu dàng vang lên ngay bên cạnh: “Ta vốn tưởng rằng với lực đạo khi ta ra tay, phải đến khi trời sáng nàng mới tỉnh, không ngờ nửa đêm đã tỉnh rồi”.
Thẩm Nguyệt nghe thấy âm thanh thì ngoái đầu nhìn sang, không hề nghi ngờ gì, người đó là Tô Vũ.
Bấy giờ hắn mặc quần áo chỉnh tề nằm thẳng trên giường, im lặng nhắm mắt, lời nói ra vừa như đã tỉnh vừa như còn ngáy ngủ.
Thẩm Nguyệt nằm ở phía trong, cùng một chiếc giường với hắn.
Nàng vẫn chưa thể ra khỏi phòng của Tô Vũ, ngược lại còn nằm ngủ cùng hắn trên một chiếc giường.
Thẩm Nguyệt vừa giãy giụa vừa sốt ruột hỏi: “Tô Vũ, chàng có ý gì?”
Góc nghiêng của Tô Vũ đường nét rất tinh tế, sống mũi cao và thẳng như đỉnh núi, lông mi trên đôi mắt phủ xuống gương mặt, tạo thành đổ bóng nhàn nhạt.
Hắn điềm tĩnh đáp: “Giống như điều mà nàng đang tận mắt nhìn thấy”.
“Chàng thả ta ra!”
“Nếu có thể thả nàng ra được, ta cũng không trói nàng lại”.
Thẩm Nguyệt lại uốn người định cắn dây lụa trên cổ tay, nhưng không biết Tô Vũ đã thắt nút kiểu gì, nàng càng cắn thì dây càng thít lại, không thể nhìn rõ cách thắt nút như dây thừng, cuối cùng nàng cố gắng hồi lâu mà không có khởi sắc.
Thẩm Nguyệt tức đến mức muốn đánh nhau, nàng nghiến răng nghiến lợi: “Tô Vũ, chàng trói ta làm gì! Ta cảnh cáo chàng, mau thả ta ra ngay lập tức!”
Tô Vũ mở mắt ra, đôi mắt bị ngọn lửa u ám tôi luyện nên sáng hơn bình thường, hắn nghiêng đầu nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta không thể để nàng quay về”.
Thẩm Nguyệt giận dữ trừng mắt: “Về hay không về là chuyện của ta, liên quan gì tới chàng!”
“Quay về sẽ cực kỳ mạo hiểm, rất có khả năng tất cả cố gắng trước đó sẽ biến thành vô ích”, Tô Vũ đáp: “Thế nên lần này ta không thể để mặc nàng làm bậy được”.
Thẩm Nguyệt nói: “Rốt cuộc là những thứ đó quan trọng hay Bắp Chân quan trọng! Bắp Chân là con trai ta!”
Tô Vũ ngẫm nghĩ: “Theo như ta thấy, không thứ gì quan trọng bằng tính mạng của nàng”.
Tâm trạng của Thẩm Nguyệt như rơi xuống đáy vực.
Nếu là trước kia, nghe được câu này, có lẽ nàng sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ chỉ thấy tàn nhẫn.
Nàng khàn giọng hỏi: “Thế nên, chàng định bỏ mặc thằng bé? Không chỉ như thế, chàng còn muốn ta cũng bỏ mặc thằng bé?”
Tô Vũ trầm ngâm trong chốc lát: “Như thế có gì quá đáng lắm không?”
“Không chỉ là quá đáng, bây giờ chàng đang cầm đao khoét vào trái tim ta. Tô Vũ, chàng không thể tàn nhẫn như vậy được”.
“Vậy sao, nhưng ta không thể để người khác động tới trái tim mình được”.
Một người không chịu lùi bước, một người không chịu nhường nhịn, nói đến đây, hai người không còn gì để nói nữa.
Thẩm Nguyệt tiếp tục vùi đầu đấu tranh cùng dây lụa của nàng, Tô Vũ tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Thời gian cứ trôi đi từng chút một trong tình cảnh giằng co này.
Về sau Thẩm Nguyệt cũng mệt mỏi, bất kể nàng dùng sức lực mạnh cỡ nào cũng không thể thoát nổi. Dù đã toát vã mồ hôi, nàng vẫn cố giãy giụa rồi thở hồng hộc, hai cổ tay hằn lên những vết đỏ.
Thẩm Nguyệt hít một hơi thật sâu, định đổi một cách nói chuyện khác để thuyết phục Tô Vũ, bèn nhẹ nhàng lên tiếng: “Tô Vũ, cổ tay ta đau quá, chàng cởi trói cho ta được không? Trói như thế này làm ta không thoải mái, không thể ngủ nổi”.
Tô Vũ mở mắt ra, hắn thực sự chịu thua chiêu này, nghiêng người đối mặt với Thẩm Nguyệt, cầm lấy đôi tay nàng, nhìn vết trói hằn trên đó mà ngón tay vô thức mân mê, trong đôi mắt bình tĩnh chỉ toàn vẻ đau lòng.
Nhất thời, lòng dạ Thẩm Nguyệt cũng mềm nhũn theo.
Chương 423: Mua chuộc
Tô Vũ hỏi: “Biết đau mà sao còn cố sức như vậy? May mà dây lụa này mềm mại chứ không như dây thừng, chỉ cần giãy một tí thôi là rách da rồi”.
“Vậy chàng cởi trói cho ta đi”.
“Ta bôi thuốc cho nàng trước”.
Tô Vũ đứng dậy đi lấy thuốc, chăm chú bôi thuốc lên hai cổ tay cho Thẩm Nguyệt. Chẳng bao lâu, cảm giác mát lạnh ập đến, cơn đau bỏng rát cũng dần tiêu tan.
Thẩm Nguyệt vẫn cố dằn lòng hỏi tiếp: “Vậy chàng có thể cởi trói cho ta chưa?”
Tô Vũ cất thuốc đi rồi nằm lại bên cạnh nàng: “Lần này chỉ cần nàng không giãy giụa quá mạnh thì sẽ không đau nữa”.
“…”, Thẩm Nguyệt nhẫn nhịn một hồi, cuối cùng không thể nhịn nữa: “Tô Vũ, rượu phạt chàng không uống, rượu mời cũng không uống phải không!”
Tô Vũ đáp: “Nàng biết đấy, ta không uống rượu”.
Thẩm Nguyệt sắp tức đến nghẹt thở, lập tức trở mặt luôn: “Chàng có tin ta gọi người tới, tố cáo chàng phi lễ không!”
Tô Vũ nhìn nàng rồi hỏi: “Trong viện tử này chỉ có bốn người chúng ta, nàng muốn gọi ai tới?”
Thẩm Nguyệt đột nhiên nhớ ra, vẫn còn Tần Như Lương và Hạ Du! Hạ Du bị người này thu phục thì thôi, chứ Tần Như Lương không bị hắn mua chuộc, nếu Tần Như Lương có thể nghe thấy nàng hét lên phi lễ, chắc chắn sẽ nhanh chóng chạy tới giải cứu!
Thế nên Thẩm Nguyệt nói như chém đinh chặt sắt: “Ta gọi Tần Như Lương đến!”
Tô Vũ mỉm cười rất điềm nhiên: “Trái tim của Tần tướng quân đã bị nàng tổn thương quá sâu rồi, hắn ta quan tâm đến chuyện giữa hai ta làm gì”.
Có lẽ vì bị nụ cười cực kỳ thản nhiên của Tô Vũ chọc giận nên Thẩm Nguyệt thực sự lớn giọng hét lên.
Nàng không mong Hạ Du tới cứu nàng, nhưng vẫn gọi tên Hạ Du vài lần, quả nhiên tên phản đồ Hạ Du này không hề xuất hiện, sau đó mới gọi tên Tần Như Lương.
Ban đầu Tần Như Lương cũng không đáp lời, không xuất hiện.
Thẩm Nguyệt đột nhiên nghĩ thoáng hơn, nàng hô ầm lên: “Tô Vũ, chàng đừng qua đây! Đừng tưởng rằng bây giờ chàng trói chân tay của ta là có thể... có thể, có thể cưỡng ép ta! Ta sẽ không khuất phục đâu! Á, đồ khốn nạn, chàng cởi y phục của ta làm gì, đừng mà…”
Thẩm Nguyệt giãy giụa nhiều quá nên mệt, nằm trên giường vừa thở hồng hộc vừa biểu diễn bằng giọng điệu vô cùng kinh hãi và hoảng loạn.
Tiếng thở dốc của nàng quả thực rất dễ khiến người ta hiểu nhầm, như thể Tô Vũ thực sự đang cưỡng ép, cởi quần áo của nàng vậy.
Tô Vũ gập ngón tay lại, nắn nắn sống mũi với vẻ đau đầu: “Đừng hét nữa”.
“Không, ta cứ hét!”, Thẩm Nguyệt trông thấy phản ứng của hắn thì càng hăng hái hơn, lại bắt đầu la toáng lên y như thật: “Á, càn rỡ! Tô Vũ chàng lần mò chỗ nào đó? Đừng chạm vào ta!”
Tô Vũ thở dài: “Lúc nên diễn cho đàng hoàng thì nàng không diễn ra được, bây giờ thì trơn tru quá”.
Thế mà hắn vừa dứt lời, một luồng lực từ bên ngoài tông cửa xông vào.
Tần Như Lương tông gãy then cửa, xuất hiện trong phòng.
Nhất thời ba người họ đều im lặng không nói gì.
Tần Như Lương vốn rất nóng lòng, hắn ta biết chuyện Tô Vũ nhân lúc Thẩm Nguyệt hôn mê mà trói nàng lại. Để tránh cho bản thân Thẩm Nguyệt tỉnh dậy sẽ tìm cách thoát thân, họ sắp xếp cho nàng ở trong phòng của Tô Vũ, để Tô Vũ trông chừng.
Tuy Tần Như Lương có thành kiến với Tô Vũ, nhưng với sự hiểu biết của hắn ta về Tô Vũ, người này cũng khá quân tử.
Nhưng ban nãy nghe tiếng hét của Thẩm Nguyệt, giống như thực sự có chuyện gì đó.
Tần Như Lương tưởng rằng Tô Vũ cuối cùng cũng lộ ra bộ mặt cầm thú của mình, hắn dám cưỡng ép Thẩm Nguyệt!
Tần Như Lương biết Thẩm Nguyệt thích Tô Vũ, nhưng cho dù là vậy, Tô Vũ cũng không thể cưỡng ép nàng!
Thế nên khi lao tới đây, Tần Như Lương vô cùng nóng ruột.
Nhưng ngẩng đầu lên, hình như Thẩm Nguyệt không cuống cuồng như tiếng hét của nàng.
Tần Như Lương mím môi, “Ban nãy hắn có bắt nạt cô không?”
Thẩm Nguyệt đáp: “Trước khi ngươi tiến vào thì có”.
Tần Như Lương nhìn sang Tô Vũ, Tô Vũ chậm rãi ngồi dậy, tựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo, vô cùng biếng nhác.
Hắn thong dong nói: “Nếu ta thực sự muốn bắt nạt nàng thì còn để cơ hội cho nàng hét lớn như vậy sao?”, hắn liếc nhìn Thẩm Nguyệt: “Ta sẽ bịt miệng nàng ngay”.
Tần Như Lương cũng nhìn Thẩm Nguyệt: “Cô không muốn ở chung một phòng với hắn hả?”
Thẩm Nguyệt gật đầu rất mạnh: “Chưa từng có lúc nào không muốn như lúc này”.
“Thế cô qua phòng ta đi”, Tần Như Lương nói.
“…”, Thẩm Nguyệt im lặng: “Có thể cởi trói giúp ta trước để ta đi qua đó không?”
Tần Như Lương đáp: “Có lẽ là không được. Nếu nửa đêm cô muốn chạy, bây giờ ta cũng không địch nổi cô”.
Thẩm Nguyệt lại nổi khùng lên: “Thế ngươi cứ quay về nghỉ ngơi đi!”
Tần Như Lương im lặng liếc mắt nhìn Tô Vũ: “Nếu hắn thực sự bắt nạt cô, cô cứ hét to lên nhé”.
Nói xong hắn ta bỏ đi thật.
Thẩm Nguyệt trừng mắt lườm Tô Vũ: “Hắn ta cũng bị chàng mua chuộc từ bao giờ thế?”
“Ta làm sao mua chuộc được Tần tướng quân, có lẽ hắn ta cũng hiểu rằng, như thế này là tốt nhất cho nàng rồi”.
Tất cả kiên nhẫn của Thẩm Nguyệt đã bay biến sạch, nàng tức đến ngứa răng, lăn tới lộn lui trên giường, điên cuồng va đụng vào người Tô Vũ.
“Tối nay chàng mà không thả ta ra thì chàng cũng đừng hòng được ngủ!”
Tô Vũ nói nhẹ như không: “Ta không ngủ, nếu nàng muốn giày vò, ta sẽ bầu bạn cùng nàng”.
Chương 424: Khuyên nhủ
Chỉ chốc lát sau, ga giường đã nhăn nhúm, quần áo của Thẩm Nguyệt và Tô Vũ cũng xộc xệch.
Thẩm Nguyệt nói: “Chẳng phải muốn phân rõ địa vị quân thần với ta sao, ta là quân, chàng là thần, giờ ta ra lệnh cho chàng mau thả ta ra!”
Tô Vũ không hề động đậy.
Thẩm Nguyệt tiếp tục nói: “Tô Vũ, chàng to gan lắm, dám bắt cóc cả Tĩnh Nguyệt công chúa. Chàng không cho ta đi cứu Bắp Chân, nếu ngày nào đó ta thượng vị, ta sẽ là kẻ đầu tiên không tha cho chàng! Ta sẽ khiến chàng sống không nổi, Tô Vũ!”
Thẩm Nguyệt chẳng rõ suốt đêm ấy mình đã nói bao nhiêu câu, lời dễ nghe lẫn khó nghe đều có cả, nhưng vẫn chẳng thể thuyết phục được Tô Vũ.
Mãi đến lúc hừng đông, bóng đêm ngoài cửa sổ nhạt dần, Thẩm Nguyệt nằm co ro ở bên trong, mái tóc đen xõa tung. Nàng thật sự nản lòng thoái chí, không nói bất cứ câu nào.
Hạ Du và Tần Như Lương ở bên ngoài đã thức dậy, sắp xếp xong xuôi hành lý và ngựa để chuẩn bị lên đường.
Nến trong phòng đã cháy hết, chỉ còn lại một chút sáp nến.
Tô Vũ rời giường trước, sau đó cúi xuống bế ngang Thẩm Nguyệt đang co ro lên.
Thẩm Nguyệt vẻ mặt xa cách nằm trong ngực hắn.
Hắn nói: “Vậy cũng tốt, đêm qua hao hết sức thì hôm nay có thể an phận lên đường”.
Tô Vũ dùng mũi chân đá mở cửa phòng, ôm Thẩm Nguyệt đi ra ngoài.
Lúc bước qua ngưỡng cửa, Thẩm Nguyệt bỗng nói khẽ: “Tô Vũ, nếu Bắp Chân gặp chuyện gì thì cả đời này ta sẽ không tha thứ cho bản thân, cũng sẽ không tha thứ cho chàng”.
Bước chân của Tô Vũ thoáng khựng lại, song cuối cùng hắn vẫn ôm nàng ra khỏi viện tử, đặt vào xe ngựa.
Xe ngựa xuôi nam theo ý Tô Vũ.
Thẩm Nguyệt tựa người trong xe nhìn quang cảnh đường phố bên ngoài thông qua khe hở màn cửa sổ, lúc này vẫn còn sớm, trên đường vô cùng yên tĩnh, càng rời xa kinh thành thì lòng của nàng cũng ngày càng bay xa hơn.
Hạ Du cất lời: “Thẩm Nguyệt, cô đừng trách đại học sĩ, hắn làm vậy cũng chỉ vì tốt cho cô thôi”.
Thẩm Nguyệt im lặng hồi lâu, mãi sau mới lên tiếng: “Hạ Du, ngươi cũng không muốn về kinh thành à?”
“Đợi những chuyện này qua đi thì ta sẽ về”, Hạ Du đáp.
“Vậy cha ngươi thì sao?”
“Ông ta ấy à…”. Đến lúc nghe người khác nhắc đến người cha đáng ghét luôn miệng mắng mình là bùn loãng không thể trát nổi tường lần nữa, oán hận trong lòng Hạ Du cũng đã phai nhạt phần nào: “Ông ta luôn cho rằng ta chẳng làm nên trò trống gì, chỉ biết gây phiền phức cho ông ta. Lần này ta sẽ làm chuyện mà ta cho là đúng đắn để ông ta chống mắt lên coi”.
Thẩm Nguyệt nói: “Cha ngươi là thừa tướng Đại Sở, ta và hoàng đế là kẻ địch, về sau cũng sẽ là kẻ địch với cha ngươi, ngươi đã từng nghĩ tới chuyện đó chưa? Ngươi không sợ hoàng đế Đại Sở sẽ bắt cha ngươi và cả Hạ gia làm con tin để ép buộc ngươi sao?”
Hạ Su sững sờ, im lặng hồi lâu.
Hắn ta chưa từng nghĩ tới những chuyện này.
Đúng là tiến thoái lưỡng nan, nếu ngày đó tới thật thì hắn ta nên lựa chọn thế nào đây?
Suy cho cùng, hắn ta không thể vứt bỏ người nhà nhưng cũng không muốn phản bội Thẩm Nguyệt.
Thẩm Nguyệt rầu rĩ nói: “Tin ta đi, nếu còn đi tiếp thì sớm muộn cũng có ngày ngươi phải đối diện với tất thảy những thứ đó”.
Thẩm Nguyệt ngước mắt nhìn Tần Như Lương, lại nói: “Cả ngươi nữa, ngươi cũng không định về kinh sao? Phủ tướng quân bao nhiêu nhân khẩu như vậy làm sao đây? Còn cả Mi Vũ mà ngươi yêu thương nhất nữa, nên làm thế nào?
Ngươi vốn là đại tướng quân của Đại Sở, dù cho bị phế bỏ cả hai tay, sau khi về triều không thể làm đại tướng quân nữa thì hoàng đế cũng sẽ không gây khó dễ cho ngươi để tránh bị người dân lên án.
Nhưng bây giờ ngươi cự tuyệt về triều, một người vốn là tay sai đắc lực, giờ lại muốn đối đầu với hoàng đế, chẳng lẽ ngươi không sợ bị gọi là chó săn của đám phản loạn à? Ngươi không sợ phủ tướng quân bị tịch thu, cả nhà bị chém đầu à? Ngươi không sợ Mi Vũ của mình lại bị đày đi xa lần nữa, trở thành kỹ nữ nô tỳ sao?”
Sao Tần Như Lương có thể chưa từng nghĩ tới những chuyện đó.
Thế nhưng, hiện giờ hắn ta đã rơi vào tình thế lưỡng nan, muốn đạt được điều gì, ắt sẽ phải mất đi thứ nào đó.
Hắn luôn hy vọng bản thân có thể tìm ra một cách vẹn toàn là giúp cả phủ tướng quân tránh được tai ương, đồng thời cũng bảo vệ được Thẩm Nguyệt bằng chính năng lực của mình.
Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, bầu không khí bỗng nhiên chùng hẳn xuống.
Tô Vũ bình tĩnh lên tiếng: “A Nguyệt chỉ mới nói vài câu đã đâm trúng nỗi lòng của mọi người”.
Tiếp đó hắn lại bảo: “Nếu Tần tướng quân và Hạ công tử muốn quay về thì Tô mỗ cũng sẽ không ngăn cản”.
Thẩm Nguyệt nói: “Nếu mọi người không đủ quyết tâm, vậy còn xuôi nam làm gì nữa, chẳng bằng ai về nhà người đó đi!”
Hiếm khi nàng có thái độ tiêu cực và lạnh nhạt như thế.
Lúc vào đến vùng đồng nội, cả nhóm người tới một căn nhà biệt lập, vừa hay nơi này có bốn gian phòng.
Tô Vũ bế Thẩm Nguyệt vào phòng, đặt nàng lên giường giống trước đó.
Thẩm Nguyệt nói: “Ta không muốn nằm, chỉ muốn ngồi”.
“Được”.
Thế là Tô Vũ đặt nàng ngồi xuống một chiếc ghế, trói người và ghế lại với nhau.
Làm vậy thì dù Thẩm Nguyệt muốn mài đứt dây lụa trên cổ tay bằng cách cọ vào ghế, âu cũng chỉ tốn sức mà thôi.
Chân nàng bị cột vào chân ghế, dù muốn đứng dậy cũng không thể làm nổi.
Thẩm Nguyệt vô cùng tức giận, nói: “Chàng đề phòng ta đến thế cơ à? Võ công của chàng giỏi hơn ta, chạy nhanh hơn ta, rốt cuộc tại sao chàng lại đề phòng ta tới mức này!”
Tô Vũ nói: “Ta không đề phòng nàng, chỉ muốn ngừa chuyện lỡ như thôi”.
“Lúc trước chàng luôn nhắc nhở ta rằng cần phải suy nghĩ và thấu hiểu chàng hơn, bây giờ xem ra chàng còn ngoan cố và không thể nói lý hơn cả ta!”
Tô Vũ phớt lờ cơn giận của nàng, nhỏ nhẹ nói: “Nàng cứ ngồi đó trước đã, ta đi một lát rồi về ngay”.