Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48: Trở mình làm chủ
"Người còn không biết Hương Phiến có tính khí thế nào sao? Ả ta có tính tình hiếu thắng, mà Vân Nga thì hoàn toàn tương phản, ra vẻ vừa trầm ổn vừa kiên định. Hương Phiến càng nhắm vào Vân Nga thì Mi Vũ lại càng chán ghét ả ta, chỉ có điều ả ta chưa nhận ra mà thôi".
"Cho dù Hương Phiến có làm khó dễ thế nào thì Vân Nga cũng không bao giờ đánh trả, chuyện này sẽ khiến cho Mi Vũ và Hương Phiến quay lưng lại với nhau, lúc đó Vân Nga có thể nhảy vào thay thế".
Hương Phiến đứng bên kia nghe thấy vậy thì sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nếu đúng thật là như vậy thì mỗi khi Vân Nga tỏ ra chịu thiệt thòi cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện Vân Nga tiếp tục ở lại Phù Dung Uyển làm việc mà ngược lại còn càng khiến cho Liễu Mi Vũ càng thêm thân cận nàng ta.
Hương Phiến lại nghe Thẩm Nguyệt nói: "Trong khi Hương Phiến vẫn đang dưỡng thương thì có lẽ Vân Nga đã nếm trải mùi vị ngọt ngào của một nha hoàn cấp cao, tất nhiên ả ta không muốn Hương Phiến trở về để ép ả ta phải rời đi rồi, cho nên ả ta mới phải tiên hạ thủ vi cường".
Hương Phiến hoàn toàn bị những lời của Thẩm Nguyệt hấp dẫn, nàng ta vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
Thẩm Nguyệt khẽ cúi đầu quay lưng về phía Hương Phiến, nhưng nàng biết lúc này Hương Phiến vô cùng lo lắng, nàng lại nhếch miệng nói: "Ta nghe nói Vân Nga đã bị Hương Phiến đánh khi đi truyền lời của chủ nhân cho Hương Phiến. Chắc chắn là Vân Nga đã cố ý lan truyền chuyện này ra ngoài và cũng cố ý để bị Hương Phiến đánh. Người yếu đuối sẽ dễ dàng nhận được sự cảm thông của người khác hơn, đây là bước đầu tiên của ả ta để tách Mi Vũ ra khỏi Hương Phiến".
Hương Phiến như giác ngộ, siết chặt nắm tay, thì ra là như vậy!
Trước đây nàng ta luôn muốn gây rắc rối cho Vân Nga, không ngờ bản thân mình đã rơi vào bẫy của Vân Nga!
Ngọc Nghiên nhìn quyển tranh trong tay Thẩm Nguyệt, giả vờ ngạc nhiên nói: "Công chúa cũng đã đọc quyển truyện tranh này rồi sao? Đám nha hoàn trong phủ tướng quân đều đã đọc nó rồi, nô tỳ cũng có đọc. Trong quyển truyện tranh này có một nha hoàn khiến cho nô tỳ rất ấn tượng".
"Ấn tượng như thế nào?"
"Nô tỳ thấy nha hoàn đó rất giống với Hương Phiến, một nha hoàn có vẻ ngoài rất xinh đẹp, đầu tiên đều bị chủ nhân bỏ rơi sau đó lại không cam tâm tiếp tục kiếp nô tỳ, cuối cùng tìm được cơ hội trở mình biến thành chủ nhân".
Hương Phiến nghe vậy thì chấn động tâm can.
Thẩm Nguyệt bật cười hai tiếng nói: "Hương Phiến bây giờ chỉ là một nô tỳ cấp thấp bị phạt, làm gì giống với nha hoàn trong quyển truyện tranh này chứ? Nhưng nếu như ngươi nói nàng ta giống vì có vẻ ngoài xinh đẹp thì ta đồng ý".
Ngọc Nghiên khinh thường nói: "Không sai, nô tỳ cũng đã từng nghe đám gia đinh trong phủ túm tụm bàn tán, tất cả đều khen Hương Phiến xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn".
Những lời này ai mà chẳng thích nghe, tuy Hương Phiến oán hận chủ tớ Thẩm Nguyệt nhưng cũng nhịn không được mà giơ tay lên sờ mặt mình, nở nụ cười đắc ý. Nàng ta đương nhiên biết bản thân mình xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn.
Sau đó Ngọc Nghiên lại nói: "Hương Phiến bây giờ chỉ là một nô tỳ cho nên ăn mặc còn xuề xòa tầm thường, nếu như ả ta được ăn mặc như Liễu thị thì nói không chừng còn xinh đẹp tỏa sáng hơn vạn phần".
"Nha hoàn chính là nha hoàn, làm gì có chuyện nha hoàn lại đi ăn mặc xinh đẹp như chủ nhân chứ?"
"Nhưng không phải nha hoàn trong quyển truyện tranh này cũng phải dựa vào chính mình cố gắng từng bước tiến lên mới có thể làm chủ nhân hay sao? Cho dù thế nào thì công chúa vẫn nên đề phòng đi, nói không chừng một ngày nào đó ả ta không còn cam lòng làm nô tỳ sau đó lại làm cho tướng quân vui vẻ thì rất khó đối phó".
Sau đó Thẩm Nguyệt đứng dậy rời đi cùng Ngọc Nghiên nhưng còn cố tình để quên quyển truyện tranh trên bãi cỏ khi rời đi.
Hương Phiến nóng lòng chạy đến đó rồi nhặt nó lên.
Nếu như có thể làm chủ thì ai còn muốn làm nô tỳ nữa chứ?
Nếu như nàng ta được tướng quân sủng hạnh biến thành chủ nhân thì xem nàng ta sẽ xử lý tiện nhân Vân Nga như thế nào!
Còn có Liễu Mi Vũ... nàng ta vì Liễu Mi Vũ mà phải trả giá nhiều như vậy, kết quả Liễu Mi Vũ lại vì một nô tỳ khác mà bỏ rơi nàng ta.
Là Liễu Mi Vũ bất nhân trước nên đừng trách nàng ta bất nghĩa.
Hương Phiến ngồi xổm tại chỗ lật xem toàn bộ quyển truyện tranh do Thẩm Nguyệt chuẩn bị kỹ càng, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh.
Thẩm Nguyệt đứng dưới bóng cây mát mẻ nở nụ cười xấu xa khi nhìn thấy cảnh đó, sau đó quay lại nói: "Ngọc Nghiên, kỹ năng diễn xuất của ngươi thật tốt".
“He he, là công chúa đã dạy nô tỳ tốt thôi”, Ngọc Nghiên cười khúc khích nói: “Có vẻ như lúc nãy ả ta đã nuốt từng câu từng chữ của chúng ta rồi, không biết tiếp theo á ta sẽ làm gì?”
"Ta cũng đang rất mong chờ".
Hương Phiến đứng lên giấu quyển truyện tranh đi sau đó mới quay về.
Một khi người ta đã có ý niệm trong đầu thì suy nghĩ muốn trở mình thay đổi vận mệnh sẽ cắm rễ và điên cuồng phát triển.
Nàng ta suy nghĩ rất nhiều trên đường đi, muốn làm chủ nhân thì trước tiên phải có được sủng ái của tướng quân.
Nhưng trái tim của tướng quân luôn hướng về Liễu Mi Vũ, cho dù không lấy được trái tim của tướng quân thì nàng ta cũng có thể hiến dâng thân thể để khiến tướng quân phải chịu trách nhiệm với mình.
Cũng giống như nha hoàn trong quyển truyện tranh này vậy, nếu như muốn có được thì phải cho đi trước!
Nhưng Hương Phiến biết cho dù nàng ta tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi khỏa thân trước mặt thì Tần Như Lương cũng sẽ không đoái hoài, như vậy thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn.
Trong quyển truyện tranh có nhắc tới chuồng ngựa, vừa hay trong phủ tướng quân cũng có một chuồng ngựa.
Chạng vạng tối sau khi Hương Phiến quét tước hoa viên xong thì mới mệt mỏi trở về Phù Dung Uyển. Nàng ta thậm chí còn không nhìn thấy mặt Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ cũng không quan tâm đến nàng ta một chút nào.
Chỉ có Vân Nga đứng dưới mái hiên, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Phu nhân vừa mới ngủ, ngươi đừng đi vào quấy rầy", nói xong nàng ta còn bịt mũi ra vẻ chán ghét nói: "Ngươi hôi thối quá, mau đi tắm rửa đi, đừng đứng đây dọa người khác nữa".
"Cho dù Hương Phiến có làm khó dễ thế nào thì Vân Nga cũng không bao giờ đánh trả, chuyện này sẽ khiến cho Mi Vũ và Hương Phiến quay lưng lại với nhau, lúc đó Vân Nga có thể nhảy vào thay thế".
Hương Phiến đứng bên kia nghe thấy vậy thì sửng sốt một chút, rồi bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Nếu đúng thật là như vậy thì mỗi khi Vân Nga tỏ ra chịu thiệt thòi cũng không hề ảnh hưởng đến chuyện Vân Nga tiếp tục ở lại Phù Dung Uyển làm việc mà ngược lại còn càng khiến cho Liễu Mi Vũ càng thêm thân cận nàng ta.
Hương Phiến lại nghe Thẩm Nguyệt nói: "Trong khi Hương Phiến vẫn đang dưỡng thương thì có lẽ Vân Nga đã nếm trải mùi vị ngọt ngào của một nha hoàn cấp cao, tất nhiên ả ta không muốn Hương Phiến trở về để ép ả ta phải rời đi rồi, cho nên ả ta mới phải tiên hạ thủ vi cường".
Hương Phiến hoàn toàn bị những lời của Thẩm Nguyệt hấp dẫn, nàng ta vểnh tai lên chăm chú lắng nghe.
Thẩm Nguyệt khẽ cúi đầu quay lưng về phía Hương Phiến, nhưng nàng biết lúc này Hương Phiến vô cùng lo lắng, nàng lại nhếch miệng nói: "Ta nghe nói Vân Nga đã bị Hương Phiến đánh khi đi truyền lời của chủ nhân cho Hương Phiến. Chắc chắn là Vân Nga đã cố ý lan truyền chuyện này ra ngoài và cũng cố ý để bị Hương Phiến đánh. Người yếu đuối sẽ dễ dàng nhận được sự cảm thông của người khác hơn, đây là bước đầu tiên của ả ta để tách Mi Vũ ra khỏi Hương Phiến".
Hương Phiến như giác ngộ, siết chặt nắm tay, thì ra là như vậy!
Trước đây nàng ta luôn muốn gây rắc rối cho Vân Nga, không ngờ bản thân mình đã rơi vào bẫy của Vân Nga!
Ngọc Nghiên nhìn quyển tranh trong tay Thẩm Nguyệt, giả vờ ngạc nhiên nói: "Công chúa cũng đã đọc quyển truyện tranh này rồi sao? Đám nha hoàn trong phủ tướng quân đều đã đọc nó rồi, nô tỳ cũng có đọc. Trong quyển truyện tranh này có một nha hoàn khiến cho nô tỳ rất ấn tượng".
"Ấn tượng như thế nào?"
"Nô tỳ thấy nha hoàn đó rất giống với Hương Phiến, một nha hoàn có vẻ ngoài rất xinh đẹp, đầu tiên đều bị chủ nhân bỏ rơi sau đó lại không cam tâm tiếp tục kiếp nô tỳ, cuối cùng tìm được cơ hội trở mình biến thành chủ nhân".
Hương Phiến nghe vậy thì chấn động tâm can.
Thẩm Nguyệt bật cười hai tiếng nói: "Hương Phiến bây giờ chỉ là một nô tỳ cấp thấp bị phạt, làm gì giống với nha hoàn trong quyển truyện tranh này chứ? Nhưng nếu như ngươi nói nàng ta giống vì có vẻ ngoài xinh đẹp thì ta đồng ý".
Ngọc Nghiên khinh thường nói: "Không sai, nô tỳ cũng đã từng nghe đám gia đinh trong phủ túm tụm bàn tán, tất cả đều khen Hương Phiến xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn".
Những lời này ai mà chẳng thích nghe, tuy Hương Phiến oán hận chủ tớ Thẩm Nguyệt nhưng cũng nhịn không được mà giơ tay lên sờ mặt mình, nở nụ cười đắc ý. Nàng ta đương nhiên biết bản thân mình xinh đẹp nhất trong đám nha hoàn.
Sau đó Ngọc Nghiên lại nói: "Hương Phiến bây giờ chỉ là một nô tỳ cho nên ăn mặc còn xuề xòa tầm thường, nếu như ả ta được ăn mặc như Liễu thị thì nói không chừng còn xinh đẹp tỏa sáng hơn vạn phần".
"Nha hoàn chính là nha hoàn, làm gì có chuyện nha hoàn lại đi ăn mặc xinh đẹp như chủ nhân chứ?"
"Nhưng không phải nha hoàn trong quyển truyện tranh này cũng phải dựa vào chính mình cố gắng từng bước tiến lên mới có thể làm chủ nhân hay sao? Cho dù thế nào thì công chúa vẫn nên đề phòng đi, nói không chừng một ngày nào đó ả ta không còn cam lòng làm nô tỳ sau đó lại làm cho tướng quân vui vẻ thì rất khó đối phó".
Sau đó Thẩm Nguyệt đứng dậy rời đi cùng Ngọc Nghiên nhưng còn cố tình để quên quyển truyện tranh trên bãi cỏ khi rời đi.
Hương Phiến nóng lòng chạy đến đó rồi nhặt nó lên.
Nếu như có thể làm chủ thì ai còn muốn làm nô tỳ nữa chứ?
Nếu như nàng ta được tướng quân sủng hạnh biến thành chủ nhân thì xem nàng ta sẽ xử lý tiện nhân Vân Nga như thế nào!
Còn có Liễu Mi Vũ... nàng ta vì Liễu Mi Vũ mà phải trả giá nhiều như vậy, kết quả Liễu Mi Vũ lại vì một nô tỳ khác mà bỏ rơi nàng ta.
Là Liễu Mi Vũ bất nhân trước nên đừng trách nàng ta bất nghĩa.
Hương Phiến ngồi xổm tại chỗ lật xem toàn bộ quyển truyện tranh do Thẩm Nguyệt chuẩn bị kỹ càng, hồi lâu cũng không thể bình tĩnh.
Thẩm Nguyệt đứng dưới bóng cây mát mẻ nở nụ cười xấu xa khi nhìn thấy cảnh đó, sau đó quay lại nói: "Ngọc Nghiên, kỹ năng diễn xuất của ngươi thật tốt".
“He he, là công chúa đã dạy nô tỳ tốt thôi”, Ngọc Nghiên cười khúc khích nói: “Có vẻ như lúc nãy ả ta đã nuốt từng câu từng chữ của chúng ta rồi, không biết tiếp theo á ta sẽ làm gì?”
"Ta cũng đang rất mong chờ".
Hương Phiến đứng lên giấu quyển truyện tranh đi sau đó mới quay về.
Một khi người ta đã có ý niệm trong đầu thì suy nghĩ muốn trở mình thay đổi vận mệnh sẽ cắm rễ và điên cuồng phát triển.
Nàng ta suy nghĩ rất nhiều trên đường đi, muốn làm chủ nhân thì trước tiên phải có được sủng ái của tướng quân.
Nhưng trái tim của tướng quân luôn hướng về Liễu Mi Vũ, cho dù không lấy được trái tim của tướng quân thì nàng ta cũng có thể hiến dâng thân thể để khiến tướng quân phải chịu trách nhiệm với mình.
Cũng giống như nha hoàn trong quyển truyện tranh này vậy, nếu như muốn có được thì phải cho đi trước!
Nhưng Hương Phiến biết cho dù nàng ta tắm rửa sạch sẽ thơm tho rồi khỏa thân trước mặt thì Tần Như Lương cũng sẽ không đoái hoài, như vậy thì chỉ có thể sử dụng thủ đoạn.
Trong quyển truyện tranh có nhắc tới chuồng ngựa, vừa hay trong phủ tướng quân cũng có một chuồng ngựa.
Chạng vạng tối sau khi Hương Phiến quét tước hoa viên xong thì mới mệt mỏi trở về Phù Dung Uyển. Nàng ta thậm chí còn không nhìn thấy mặt Liễu Mi Vũ, Liễu Mi Vũ cũng không quan tâm đến nàng ta một chút nào.
Chỉ có Vân Nga đứng dưới mái hiên, lạnh lùng liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Phu nhân vừa mới ngủ, ngươi đừng đi vào quấy rầy", nói xong nàng ta còn bịt mũi ra vẻ chán ghét nói: "Ngươi hôi thối quá, mau đi tắm rửa đi, đừng đứng đây dọa người khác nữa".