Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
Quyển 2 - Chương 1: Quyển 2: Trục phong - Hương lộ
Hắn nói, thích nàng.
Trái tim Thượng Trang điên cuồng nhảy loạn. Nam tử vẫn vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào bên tai làm nàng hoảng hốt.
Mà Thượng Trang, trong một khắc này lại chấn động thật mạnh.
Hắn nói thích nàng, vậy không bằng nói hắn yêu thích mùi hương trên người nàng lúc này.
Đúng vậy, mùi hương.
Có thứ gì đó xẹt qua trong đầu.
Hương lộ hoa hồng!
Cả người run lên, nàng theo bản năng đưa tay chạm vào bình sứ trước ngực.
Nàng cũng không biết tại sao lại nghĩ tới hương lộ hoa hồng trên người, chỉ đơn giản là theo bản năng nhớ tới.
Thượng Trang cắn môi, biện pháp Tề Hiền phi nói muốn giúp nàng rời khỏi Hoán Y Cục chính là để Nguyên Duật Phong ra tay sao?
Đáy lòng, điên cuồng hỗn loạn.
Nàng không biết phía sau hương lộ hoa hồng này đang cất giấu chuyện gì.
Nhưng, việc đó chắc chắn có liên quan tới Nguyên Duật Phong.
Nàng xấu hổ ngượng ngùng, duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chần chờ. Hắn là chủ tử, nàng làm như vậy sẽ là dĩ hạ phạm thượng. Phục Linh còn ở Hoán Y Cục, nàng ấy đang chờ nàng tới cứu. Nàng không thể vào thời điểm này đi chọc giận Thái tử.
Thượng Trang do dự, đúng lúc bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: "Điện hạ đã nghỉ ngơi, thỉnh Phụng nghi trở về."
"Cút, dám cản đường của ta, ngươi không muốn sống nữa hả?" Nữ tử phẫn nộ quát.
Ánh mắt Thượng Trang nhìn ra bên ngoài, nàng ở bên trong đương nhiên không thể nhìn thấy, nhưng nàng biết người tới là Lâm Phụng nghi.
Mà nàng, tựa hồ cũng lý giải được câu nói vừa rồi của Nguyên Duật Phong.
Nguyên Duật Phong rốt cuộc cũng buông cánh tay ôm nàng, thanh âm nhàn nhạt: "Thay bổn cung cởi áo ra."
Thượng Trang kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại không quan tâm tới nàng, chỉ hỏi: "Là bổn cung nói không rõ, hay ngươi nghe không hiểu hả?" Nói xong, hắn đứng dậy, tiến lên vài bước, ngồi xuống mép giường.
Thượng Trang tiến lên, đưa tay giúp hắn cởi bỏ nút thắt. Chẳng biết tại sao, hai tay khẽ run rẩy, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ép chính mình không được khẩn trương như vậy.
Hắn lại nhàn nhạt lên tiếng: "Bổn cung còn ở chỗ này, ngươi sợ cái gì?"
Nàng không đáp.
Nàng không nói thể nói rõ, nhưng nàng biết, cả người nàng run run không phải vì việc này.
Có lẽ là Lâm Phụng nghi đến, nhưng lại không vào.
Nếu Tề Hiền phi đã dám dùng cách này để tính toán nàng... Không, Thượng Trang lắc đầu, nàng chẳng qua là một cung nữ bị giáng chức, An Lăng lão gia hiện tại cũng không còn là trọng thần trong triều, cho nên bà ấy không phải nhắm vào gia tộc An Lăng.
Như vậy, là vì Nguyên Duật Phong sao?
Lẳng lặng quét mắt nhìn nam tử, những nghi kỵ trong lòng chậm rãi liên hệ lại.
Vì sao Tề Hiền phi phải đối phó Thái tử, chỉ sợ cho dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Đơn giản, bà là vì Nguyên Duật Diệp, vì con trai của bà.
Nhưng, chỉ một hương lộ hoa hồng nhỏ nhoi kia, rốt cuộc đang ẩn chứa loại bí mật gì?
"Lâm Phụng nghi, Lâm phụng nghi..." Cung nữ vội đuổi theo Lâm Phụng nghi.
Lâm Phụng nghi nhanh chóng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khuôn mặt nhất thời bị một tầng sương bao phủ. Nàng tiến lên, cau mày hỏi: "Điện hạ, ngài nói hôm nay muốn qua chỗ của thần thiếp, sao ngài lại quên vậy?" Nàng ta vừa nói vừa hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thượng Trang. Chẳng qua là một cung nữ thấp kém mà cũng dám tranh đoạt Thái tử với nàng sao?
Hắn không kêu dừng lại, Thượng Trang chỉ đành tiếp tục động tác trên tay.
Lâm Phụng nghi nhịn không được, tiến lên đẩy nàng ra, cả giận quát: "Chủ tử đang nói chuyện, ở đây đâu tới phiên có mặt ngươi? Còn không mau cút xuống!"
Thượng Trang không kịp chuẩn bị nên té nhào xuống đất, nàng theo bản năng ngước nhìn Nguyên Duật Phong, hắn không động, chỉ khẽ ho một tiếng: "Ngày khác sẽ qua chỗ nàng, hôm nay bổn cung mệt rồi." Lúc hắn nói chuyện lại nhìn thoáng qua Thượng Trang, ý bảo nàng đi tới.
"Điện hạ..." Lâm Phụng nghi mềm dẻo gọi, cả người quấn lấy thân thể hắn, "Không phải lần trước ngài khen thần thiếp nhảy rất đẹp sao? Thần thiếp vừa học một điệu múa mới, cho nên nóng lòng muốn cho ngài xem."
"Lâm Phụng nghi." Hắn lạnh giọng.
Lâm Phụng nghi vẫn cười nhẹ: "Điện hạ đi cùng thần thiếp một lát thôi, thần thiếp đã chuẩn bị món ngon rượu thơm đợi ngài."
Thượng Trang nao nao, lại còn món ngon rượu thơm nữa. Xem ra Tần Lương đệ cùng vị Lâm Phụng nghi này có chỗ tương tự nhau.
Nàng ta lôi kéo hắn ra ngoài, hắn lại lớn tiếng gọi Thượng Trang: "An Lăng Vu!"
Lâm Phụng nghi hoảng sợ, sau nửa ngày mới phản ứng lại, đó chắc hẳn là cái tên của cung nữ kia. Nàng ta tức giận, vừa định lên tiếng lại nghe Nguyên Duật Phong nói: "Còn không qua hầu hạ bổn cung nghỉ ngơi?" Hắn dùng lực hất tay Lâm Phụng nghi ra.
Nguyên Duật Phong nổi giận rồi.
Thượng Trang biết, nếu lúc này Lâm Phụng nghi không biết thức thời, người chịu thiệt sẽ chính là nàng ta.
Nàng vừa tiến lên, chợt nghe bên ngoài có người cao giọng nói: "Hoàng hậu giá lâm."
Hắn nói, thích nàng.
Trái tim Thượng Trang điên cuồng nhảy loạn. Nam tử vẫn vùi đầu vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả vào bên tai làm nàng hoảng hốt.
Mà Thượng Trang, trong một khắc này lại chấn động thật mạnh.
Hắn nói thích nàng, vậy không bằng nói hắn yêu thích mùi hương trên người nàng lúc này.
Đúng vậy, mùi hương.
Có thứ gì đó xẹt qua trong đầu.
Hương lộ hoa hồng!
Cả người run lên, nàng theo bản năng đưa tay chạm vào bình sứ trước ngực.
Nàng cũng không biết tại sao lại nghĩ tới hương lộ hoa hồng trên người, chỉ đơn giản là theo bản năng nhớ tới.
Thượng Trang cắn môi, biện pháp Tề Hiền phi nói muốn giúp nàng rời khỏi Hoán Y Cục chính là để Nguyên Duật Phong ra tay sao?
Đáy lòng, điên cuồng hỗn loạn.
Nàng không biết phía sau hương lộ hoa hồng này đang cất giấu chuyện gì.
Nhưng, việc đó chắc chắn có liên quan tới Nguyên Duật Phong.
Nàng xấu hổ ngượng ngùng, duỗi tay muốn đẩy hắn ra, nhưng lại chần chờ. Hắn là chủ tử, nàng làm như vậy sẽ là dĩ hạ phạm thượng. Phục Linh còn ở Hoán Y Cục, nàng ấy đang chờ nàng tới cứu. Nàng không thể vào thời điểm này đi chọc giận Thái tử.
Thượng Trang do dự, đúng lúc bên ngoài truyền tới thanh âm của cung nữ: "Điện hạ đã nghỉ ngơi, thỉnh Phụng nghi trở về."
"Cút, dám cản đường của ta, ngươi không muốn sống nữa hả?" Nữ tử phẫn nộ quát.
Ánh mắt Thượng Trang nhìn ra bên ngoài, nàng ở bên trong đương nhiên không thể nhìn thấy, nhưng nàng biết người tới là Lâm Phụng nghi.
Mà nàng, tựa hồ cũng lý giải được câu nói vừa rồi của Nguyên Duật Phong.
Nguyên Duật Phong rốt cuộc cũng buông cánh tay ôm nàng, thanh âm nhàn nhạt: "Thay bổn cung cởi áo ra."
Thượng Trang kinh ngạc nhìn hắn, hắn lại không quan tâm tới nàng, chỉ hỏi: "Là bổn cung nói không rõ, hay ngươi nghe không hiểu hả?" Nói xong, hắn đứng dậy, tiến lên vài bước, ngồi xuống mép giường.
Thượng Trang tiến lên, đưa tay giúp hắn cởi bỏ nút thắt. Chẳng biết tại sao, hai tay khẽ run rẩy, nàng hít một hơi thật sâu, cố gắng ép chính mình không được khẩn trương như vậy.
Hắn lại nhàn nhạt lên tiếng: "Bổn cung còn ở chỗ này, ngươi sợ cái gì?"
Nàng không đáp.
Nàng không nói thể nói rõ, nhưng nàng biết, cả người nàng run run không phải vì việc này.
Có lẽ là Lâm Phụng nghi đến, nhưng lại không vào.
Nếu Tề Hiền phi đã dám dùng cách này để tính toán nàng... Không, Thượng Trang lắc đầu, nàng chẳng qua là một cung nữ bị giáng chức, An Lăng lão gia hiện tại cũng không còn là trọng thần trong triều, cho nên bà ấy không phải nhắm vào gia tộc An Lăng.
Như vậy, là vì Nguyên Duật Phong sao?
Lẳng lặng quét mắt nhìn nam tử, những nghi kỵ trong lòng chậm rãi liên hệ lại.
Vì sao Tề Hiền phi phải đối phó Thái tử, chỉ sợ cho dù kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra. Đơn giản, bà là vì Nguyên Duật Diệp, vì con trai của bà.
Nhưng, chỉ một hương lộ hoa hồng nhỏ nhoi kia, rốt cuộc đang ẩn chứa loại bí mật gì?
"Lâm Phụng nghi, Lâm phụng nghi..." Cung nữ vội đuổi theo Lâm Phụng nghi.
Lâm Phụng nghi nhanh chóng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng bên trong, khuôn mặt nhất thời bị một tầng sương bao phủ. Nàng tiến lên, cau mày hỏi: "Điện hạ, ngài nói hôm nay muốn qua chỗ của thần thiếp, sao ngài lại quên vậy?" Nàng ta vừa nói vừa hung hăng trừng mắt liếc nhìn Thượng Trang. Chẳng qua là một cung nữ thấp kém mà cũng dám tranh đoạt Thái tử với nàng sao?
Hắn không kêu dừng lại, Thượng Trang chỉ đành tiếp tục động tác trên tay.
Lâm Phụng nghi nhịn không được, tiến lên đẩy nàng ra, cả giận quát: "Chủ tử đang nói chuyện, ở đây đâu tới phiên có mặt ngươi? Còn không mau cút xuống!"
Thượng Trang không kịp chuẩn bị nên té nhào xuống đất, nàng theo bản năng ngước nhìn Nguyên Duật Phong, hắn không động, chỉ khẽ ho một tiếng: "Ngày khác sẽ qua chỗ nàng, hôm nay bổn cung mệt rồi." Lúc hắn nói chuyện lại nhìn thoáng qua Thượng Trang, ý bảo nàng đi tới.
"Điện hạ..." Lâm Phụng nghi mềm dẻo gọi, cả người quấn lấy thân thể hắn, "Không phải lần trước ngài khen thần thiếp nhảy rất đẹp sao? Thần thiếp vừa học một điệu múa mới, cho nên nóng lòng muốn cho ngài xem."
"Lâm Phụng nghi." Hắn lạnh giọng.
Lâm Phụng nghi vẫn cười nhẹ: "Điện hạ đi cùng thần thiếp một lát thôi, thần thiếp đã chuẩn bị món ngon rượu thơm đợi ngài."
Thượng Trang nao nao, lại còn món ngon rượu thơm nữa. Xem ra Tần Lương đệ cùng vị Lâm Phụng nghi này có chỗ tương tự nhau.
Nàng ta lôi kéo hắn ra ngoài, hắn lại lớn tiếng gọi Thượng Trang: "An Lăng Vu!"
Lâm Phụng nghi hoảng sợ, sau nửa ngày mới phản ứng lại, đó chắc hẳn là cái tên của cung nữ kia. Nàng ta tức giận, vừa định lên tiếng lại nghe Nguyên Duật Phong nói: "Còn không qua hầu hạ bổn cung nghỉ ngơi?" Hắn dùng lực hất tay Lâm Phụng nghi ra.
Nguyên Duật Phong nổi giận rồi.
Thượng Trang biết, nếu lúc này Lâm Phụng nghi không biết thức thời, người chịu thiệt sẽ chính là nàng ta.
Nàng vừa tiến lên, chợt nghe bên ngoài có người cao giọng nói: "Hoàng hậu giá lâm."
Bình luận facebook