• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thâm cung phượng duy xuân tuý phế phi (2 Viewers)

  • Chap-215

Quyển 4 - Chương 27: Che mặt




Nghe Nguyên Duật Diệp nổi giận gầm lên một tiếng, tấm rèm trên chiếc xe ngựa phía sau hắn bị vén lên một góc.



Bên trong lộ ra một nữ tử che mặt, ánh mắt nàng nhìn lên cổng thành, khoảng khắc nhìn thấy Thượng Trang, hai tay bất giác siết chặt. Hiện tại đã tới Tây Nam, Linh Khuyết chỉ có thể nói, nàng chưa từng nghĩ tới chuyện Nguyên Duật Diệp thật sự đồng ý thỉnh cầu của mình, nhưng nàng lại không biết, nguyên nhân khiến Nguyên Duật Diệp đồng ý lại chính là...



Nguyên Chính Hoàn ngồi bên trong nhíu mày, nhẹ giọng gằn từng chữ: "Đã xảy ra chuyện gì?"



"Ta... Ta nhìn thấy Vu Tu Dung, nàng ấy đang ở trên tường thành." Linh Khuyết đáp, ánh mắt không có cách nào rời khỏi Thượng Trang.



"Sau đó?" Nguyên Chính Hoàn hỏi.



Linh Khuyết ngưng mắt nhìn, chỉ thấy nữ tử trên cao bỗng nhiên bị Tiêu Dự kéo lấy.



Nam tử ôm nàng rất chặt, mà Thượng Trang không hề giãy giụa, khóe môi cong lên ý cười vui vẻ, bỗng nhiên dứt khoát dựa vào hắn, thì thầm mấy câu. Thanh âm rất nhỏ nhưng nàng biết, nam tử trước mặt nghe vô cùng rõ ràng.



Mà Tiêu Dự cũng trong khoảnh khắc đó khiếp sợ nhìn nàng, cánh tay bất giác buông lỏng.



Sắc mặt Thượng Trang liền trở nên lạnh lẽo, dùng sức đẩy hắn ra, thân thể vượt khỏi biên giới tường thành. Không chút chần chờ, nàng cắn răng, nhảy xuống.



Bùi Thiên Sùng chấn động, vội tiến lên. Tiêu Dự cũng vội xông tới kéo lấy nàng nhưng chỉ kịp xé rách một góc tay áo.



Nữ tử cứ như con thiêu thân lao vào lửa, từ trên tường thành cao vời vợi ngã xuống.



"Vu Nhi!" Hai mắt Nguyên Duật Diệp đỏ ngầu, hắn bất chấp tất cả, dưới chân đạp một cái lên ngựa, phi thân qua.



Sắc mặt mọi người đều thay đổi.



Linh Khuyết theo bản năng hét lên: "A! Mau đón lấy tỷ ấy!" Nàng sao có thể ngờ bản thân lại nhìn thấy tình cảnh này? Nàng đúng là hoài tư tâm, muốn tỷ ấy không trở về được, chỉ là thấy tỷ ấy chết như vậy, nàng sao có thể chịu được?



Trái tim Nguyên Chính Hoàn bỗng nhiên trầm xuống, đón lấy nàng?



Chẳng lẽ...



Bàn tay nắm chặt vạt áo, y run giọng gọi: "Mạc Tầm..."



Mạc Tầm thu hồi suy nghĩ nhưng cắn răng, không chịu tiến lên.



Tiếng gió bên tai ngày càng khốc liệt, Thượng Trang nhìn vẻ mặt kinh hoảng của nam tử đứng trên tường thành, nở nụ cười. Sợ gì chứ? Nàng chết rồi, bí mật này sẽ bị bụi cát vùi lấp...



"Vu Nhi!" Nguyên Duật Diệp gọi nàng, hắn không thể trơ mắt nhfin nàng ở trước mặt gặp chuyện không may! Ngưng tụ khí lực cả người tiến lên, đón được nàng, nhất định phải đón được nàng!



Duỗi tay kéo lấy vạt áo của nữ tử, sắc mặt hắn thay đổi, lúc đó chỉ kịp trợt chân, trực tiếp dùng thân thể đỡ lấy nàng.



Thượng Trang vốn tưởng chết sẽ không có cảm giác gì, chỉ là nàng lại nhận thấy có người ôm mình vào lòng, kinh hãi mà gọi: "Hoàng Thượng!"



Một khắc đó, trái tim Thượng Trang đột nhiên nhói đau, nàng theo bản năng quay đầu nhìn hắn, thấy hắn cũng nhìn nàng, động môi định mở miệng nhưng một câu cũng không thể nói.



Nguyên Duật Diệp không khỏi cao hứng, hắn đón được nàng, thật sự đón được nàng rồi!



"Hoàng Thượng!" Dương Thành Phong xông lên.



Trên tường thành, Bùi Thiên Sùng đột nhiên hạ lệnh: "Bắn tên!"



Để Vu Tu Dung chạy thoát, trong tay bọn họ không còn con tin, hiện tại không ra tay, chẳng lẽ còn chờ tới lúc người Tây Chu công thành sao?



Cung tiễn thủ xếp một hàng trên tường thành, hàng ngàn tiếng "Vù vù" lập tức truyền tới. Dương Thành Phong dùng trường kiếm ngăn cản mũi tên bắn về phía Nguyên Duật Diệp, một mặt nâng hắn dậy, hướng Thượng Trang nói: "Nương nương theo sát!"



"Bảo hộ Hoàng Thượng!" Mộ Dung Vân Sở trầm giọng hạ lệnh thị vệ phía sau tiến lên hộ giá, còn mình giục ngựa xông về phía trước, bảo vệ Nguyên Duật Diệp ở sau.



Hai chân Thượng Trang mềm nhũn, không biết vì sợ hãi hay vì không có khí lực, chỉ là nhìn Dương Thành Phong dìu hắn rút lui, nàng bất giác nâng bước theo sát. Nhưng dưới chân như vấp phải gì đó, cả người cứ như vậy mà ngã xuống.



Mũi tên từ trên tường thành phóng xuống, nàng quay đầu, mũi tên phóng tới đột nhiên tách làm đôi.



Nguyên Chính Hoàn tựa vào xe ngựa, tay cầm ngân châm không ngừng run rẩy. Tình cảnh hỗn loạn như vậy, y vẫn có thể nhận ra vị trí của nàng, phảng phất như y chỉ nghe thấy thanah âm của nàng. Đột nhiên nhớ lại trận đấu mã cầu ở Hưng Viên, nếu không phải bệnh cũ tái phát, y cũng sẽ không vì run rẩy mà bắn lệch khiến má Nguyên Duật Diệp bị thương, cũng không để trong lúc bối rối làm đầu ngón tay của mình bị đâm trúng.



Tất cả là vì lần đó, y cứu hắn, không cam tâm tình nguyện mà cứu hắn.



Nhưng hôm nay, y lại muốn cứu nàng, không cần lý do.



Tình hoa ăn mòn ý thức của y, y ho một tiếng, máu tươi theo khóe miệng mà chảy xuống.



Linh Khuyết lúc này mới nhận ra sự khác thường của người bên cạnh, vừa quay đầu nhìn liền kinh hãi gọi: "Vương gia..."



Y không để ý tới nàng, chỉ trầm giọng: "Mạc Tầm, đi... Đi cứu nàng!"



Mạc Tầm chấn động, chưa kịp phản ứng đã nghe y nói: "Còn không đi!"



Linh Khuyết đương nhiên biết Nguyên Chính Hoàn nói tới ai, thấy Mạc Tầm vẫn còn do dự, nàng cắn răng quát: "Đi cứu nàng!" Nàng nghĩ, nếu người nọ không phải tỷ tỷ của mình, nàng sẽ thoải mái mà im lặng, chỉ tiếc hết lần này tới lần khác, nàng và tỷ ấy đều không thể bỏ qua quan hệ huyết thống này!



Ngay cả bọn họ cũng có thể vì tỷ ấy mà không tiếc tính mạng của mình.



Thời điểm Mạc Tầm xoay người rời đi, Dương Thành Phong đã xông tới đưa Nguyên Duật Diệp lên xe ngựa. Nhìn người trước mặt, Linh Khuyết căng lớn hai mắt, run rẩy gọi một tiếng "Hoàng Thượng".



Ý thức của hắn đã trở nên mơ hồ, vừa chạm tới cánh tay mảnh khảnh của nữ tử, hắn liền dùng hết sức lực nắm chặt, thì thào: "Vu Nhi..."



Linh Khuyết hé môi nhìn nam tử trước mặt, nội tâm cười đắng chát, cho tới bây giờ, trong lòng hắn chỉ có tỷ tỷ.



Đúng vậy, vẫn là tỷ tỷ, trước nay, cho tới bây giờ đều không phải nàng.



Lần đó trong cung, Thượng Trang vì Phục Linh mà tiếp cận Nguyên Duật Diệp, nàng liền biết, sẽ có một người như vậy trong lúc vô tình chậm rãi đi vào lòng hắn. Mà người đó hôm nay đã ở sâu bên trong trái tim hắn, ai cũng không thay thế được.



Thời điểm Dương Thành Phong quay lại đã không nhìn thấy Thượng Trang, hắn kinh hãi, đưa mắt nhìn bốn phía liền thấy Mạc Tầm xông về phía của nàng, trong lòng thoáng yên tâm, vì thế hắn lập tức đánh xe ngựa rời khỏi chỗ này.



Lấy lại tinh thần, Thượng Trang mới thấy rõ trên nửa mũi tên rơi sau lưng nàng có một cây ngân châm, cơ hồ theo bản năng đưa mắt nhìn, liền thấy xe ngựa kia đã rời đi.



Mạc Tầm xông tới, duỗi tay kéo nàng qua, nàng thấy rõ trường kiếm của hắn muốn đâm thẳng tới lồng ngực nàng.



Thượng Trang cười cười, nàng biết Mạc Tầm quay lại tất nhiên sẽ không vì cứu nàng, nhưng nàng không sợ. Lần nữa nhìn ngân châm dưới đất, nàng mở miệng: "Hiện tại giết ta, Mạc thị vệ không sợ gặp chuyện không may sao?"



Nguyên Chính Hoàn ra tay cứu nàng, là vì nhớ ra nàng sao? Bất luận phải hay không, nàng muốn Mạc Tầm biết, nàng chết rồi, Nguyên Chính Hoàn cũng không tốt hơn.



Nàng cắn môi, mấy ngày nay lợi dụng y cũng không phải một hai lần.



Tay nắm trường kiếm run lên, Mạc Tầm thật sự không biết nếu giết nàng, chủ tử sẽ như thế nào.



Trong lúc hắn còn chần chờ, Thượng Trang đã lách mình ra sau hắn, thời điểm ngước mắt, hắn theo bản năng vung kiếm chém đứt mũi tên phóng tới, sau đó quay đầu phẫn nộ nhìn nữ tử phía sau.



Thượng Trang không nói lời nào, xoay người chạy đi.



Mạc Tầm cắn răng chạy theo, có lẽ hôm nay hắn không thể giết nàng.



Chạy được mấy bước, cảm thấy vòng eo có bàn tay giữ chặt, Thượng Trang cả kinh, nhưng Mạc Tầm không nhiều lời, thi triển khinh công đuổi theo xe ngựa. Nàng biết hắn không muốn cứu nàng, hắn làm vậy chẳng qua là bất đắc dĩ.



Dương Thành Phong nghe tiếng Mạc Tầm phi tới, lo lắng trong lòng mới chậm rãi buông xuống, hắn tận lực giảm tốc độ, đợi Mạc Tầm lên xe mới tiếp tục ra roi thúc ngựa.



Thượng Trang đi vào, đối diện với đôi mắt của nữ tử đó.



Nàng không tự chủ mà kinh hãi, vô luận thế nào cũng không ngờ Linh Khuyết lại tới. Mặc dù nàng ấy đeo khăn che mặt, nàng vẫn có thể nhận ra. Thử hỏi, nữ tử có thể ở cạnh Nguyên Chính Hoàn, ngoại trừ muội ấy thì còn có thể là ai?



Ánh mắt chậm rãi dời khỏi Linh Khuyết, nhìn Nguyên Chính Hoàn ngồi sau.



Sắc mặt y tái nhợt, nếu không phải có vách tường phía sau chống đỡ, giờ phút này chỉ sợ bản thân sớm đã không thể gắng gượng. Nàng tiến vào, y nghe thấy, nhưng vẫn quay đầu, đem thần sắc ẩn trong bóng ma.



"Khụ!" Nguyên Duật Diệp ho khan một tiếng, mở mắt nhìn thấy gương mặt quen thuộc của một nữ tử, hắn cuối cùng cũng yên lòng cười, "Vu Nhi!"



Tốt quá, nàng không sao!



Cả người run lên, Thượng Trang vội cúi người nắm chặt tay hắn: "Thiếp đây."



Một câu "Thiếp đây" giúp Nguyên Duật Diệp thật sự yên tâm.



Mà Linh Khuyết nhịn không được mà cắn răng nói: "Nếu không phải tỷ mặc kệ hậu quả, ngài ấy sao có thể như lúc này?"



Thượng Trang không tự chủ mà run rẩy, Linh Khuyết nói không sai, chỉ là nàng sao có thể ngờ được hắn có thể đón lấy nàng? Nàng một lòng muốn chết, nào nghĩ nhiều như vậy? Một khắc khiến Tiêu Dự buông lỏng, nếu còn bỏ lỡ, nàng sẽ không còn cơ hội thoát thân.



Ánh mắt dừng trên bàn tay nắm chặt tay nàng, lúc này nàng mới cảm nhận rõ ràng, là hắn giữ nàng lại với cuộc sống này.



Linh Khuyết cắn răng: "Đó là di chứng sau lần ở Hưng Viên đó." Khi đó thái y đã nói, tay hắn trị liệu trễ, sau này mỗi năm, gặp thời tiết lạnh tái phát, mà hôm nay vô cùng âm trầm, nếu như không may...



Những chuyện này nàng đều nhớ rõ, chỉ sợ là Thượng Trang một chút cũng không biết.



Trở về quân doanh, quân y rất nhanh liền tới.



Nâng bước vào doanh trướng, Linh Khuyết muốn tiến lên, lại bị Dương Thành Phong ngăn cản, hắn thật không muốn cho người của Nguyên Chính Hoàn vào cùng.



Linh Khuyết cắn môi đưa mắt nhìn vào bên trong, Dương Thành Phong đi vào, màn trướng liền rơi xuống.



Giờ phút này, nào quản nhiều chuyện, Thượng Trang nửa quỳ trước giường Nguyên Duật Diệp, tay hắn vẫn còn nắm chặt tay nàng.



Quân y tiến lên bắt mạch, đưa tay đè nhẹ lên lồng ngực hắn, hắn đau tới nhíu mày, cắn răng hừ một tiếng.



"Hoàng Thượng!" Thượng Trang khẩn trương gọi.



Hắn thở dốc một hơi, vất vả mở miệng: "Không sao."



"Hoàng Thượng gãy xương lồng ngực, phải nằm trên giường tĩnh dưỡng, không thể đi lại lung tung." Quân y lau mồ hôi giải thích tình trạng của Nguyên Duật Diệp.



Dương Thành Phong thở phào nhẹ nhõm, lúc này đột nhiên nghe Nguyên Duật Diệp phân phó: "Thành Phong, truyền lệnh của trẫm, tiến công."



Hiện tại Vu Nhi đã trở về với hắn, hắn còn gì phải sợ? Tiêu Dự thiếu chút để Vu Nhi chết trước mặt hắn, cơn tức này, dù thế nào hắn cũng không nuốt trôi!



Dương Thành Phong chần chờ, cuối cùng cũng gật đầu đáp.



Trong doanh trướng chỉ còn hắn và nàng.



Giờ phút này, cơn đau trước ngực đã thoáng thuyên giảm, hắn nghĩ, có lẽ vì nàng đang ở đây. Mỉm cười yếu ớt nhìn nàng, tay thoáng dùng sức, nhiều ngày không gặp, không có ngày nào là không lo lắng, lúc này nàng đang ở trước mặt hắn, một chút cũng không bị thương.



"Sao còn cười được?" Nàng đau lòng nhìn hắn, hắn không biết đau sao?



Hắn khẽ động, Thượng Trang kinh hãi, vội giữ chặt hắn: "Đừng lộn xộn."



"Nằm không được thoải mái." Hắn nhíu mày nói.



"Không thoải mái ở đâu?" Nàng đứng dậy kiểm tra.



Hắn chỉ chỉ sau lưng, Thượng Trang lúc này mới phát hiện dưới áo choàng của hắn có cái gì đó, cúi đầu nhìn, sau lưng là mấy bộ y phục, hẳn là lúc tới kịp có thời gian thu dọn.



Cẩ thận rút y phục bên dưới thi thể hắn ra, thấy hắn nhíu mày, nàng liền kinh hãi, lại nghe hắn hỏi: "Kẻ đó có khi dễ nàng không?"



Nàng ngây ra, lúc này mới phát hiện người hắn nói là Tiêu Dự. Nàng theo bản năng xoa cổ, đây cũng không hể tính là bị khi dễ, dù sao cũng là chính nàng chọc giận hắn, muốn hắn giết mình.



"Không có."



Nghe vậy, Nguyên Duật Diệp mới yên tâm, duỗi tay ôm nàng vào lòng, Thượng Trang lo sợ vết thương trên người hắn, vì thế không dám lộn xộn, chỉ dán gương mặt vào lồng ngực hắn, căn bản không dám tựa sâu.



Hắn lại dùng sức ôm chặt nàng, nhẹ giọng: "Như vậy mới thật sự có cảm giác nàng ở bên cạnh. Nàng biết không, những đêm không có nàng, mỗi đêm ta đều không ngủ được, ta sợ nàng sẽ xảy ra chuyện."



"Cho nên ngài mới không màng tính mạng mà xông tới sao? Nếu ngài xảy ra chuyện, thiếp phải làm sao đây?" Lời vừa ra khỏi miệng, chính nàng cũng ngây ra.



Thì ra, điều nàng sợ chẳng qua là hắn xảy ra chuyện.



Chỉ một câu nói đơn giản nhưng đi vào lòng Nguyên Duật Diệp, trái tim bất giác loạn nhịp. Hắn nhìn nữ tử trước mặt, nụ cười trên khóe miệng càng rõ ràng. Hắn chỉ cần biết trong lòng nàng có hắn là đủ, biết nàng vì sợ hắn xảy ra chuyện mà thương tâm, hắn liền thỏa mãn.



"Vu Nhi!" Hắn nhẹ giọng gọi nàng một tiếng, vui vẻ mà cười. Đột nhiên, nơi nàng dán gương mặt lên trở nên ẩm ướt, hắn nhíu mày: "Khóc cái gì? Ta không sao, nằm mấy ngày sẽ khỏi, một chút cũng không đau. Nàng quên rồi sao, ta là người chịu đau rất giỏi."



Hắn nói khiến nàng không tự chủ mà nhớ tới thời điểm còn ở Thành Vương phủ, nàng khen hắn thật lợi hại, bị thương phát sốt vẫn không rên một tiếng. Chuyện khi đó, hắn còn nhớ sao?



Duỗi tay xoa xoa cánh tay bên trái của hắn, lúc Tiên Hoàng băng hà, cánh tay của hắn bị thương, sau khi phát hiện, nàng một câu cũng không hỏi tới thương thế của hắn.



"Sao không nói chuyện nữa?" Hắn nghiêm túc nhìn nàng, cười hỏi: "Quan tâm sao?"



Thượng Trang không khỏi giật mình, thật khờ, đương nhiên là quan tâm!



Nàng nhẹ nhàng xoa giúp hắn, hắn tuy thoáng nhíu mày, nhưng vẫn cười: "Hết đau rồi."



Đây là vết thương lưu lại cả đời, sao có thể không đau?



Nguyên Duật Diệp trở tay nắm lấy tay nàng, đột nhiên nhớ tới Phục Linh, nàng ngồi thẳng người, hỏi: "Phục Linh sao rồi?" Thời điểm bị bắt, nàng và Phục Linh đang ở cùng nhau.



Thấy nàng vẫn tiếp tục xoa bóp cho mình, trong lòng hắn vô cùng vui vẻ, có lẽ từ khi ký tờ khế ước đó, tuy nàng và hắn ở cùng nhau nhưng hắn chưa từng hạnh phúc như thời khắc này. Khóe miệng cong lên, hắn mở miệng: "Nha đầu đó không sao, đang ở Dịch Quán."



"Phục Linh cũng tới?" Thượng Trang kinh ngạc.



"Nha đầu đó sống chết đòi ta dẫn mình theo, ta không đồng ý, nàng ta liền đòi chết, không còn cách nào khác, đành phải dẫn theo thôi. Ngày đêm gấp gáp lên đường, tới đây nàng ta liền ngủ say như chết, lát nữa ta sẽ cho người đón nha đầu kia tới." Kỳ thật từ lúc Thượng Trang bị bắt, Phục Linh cơ hồ chưa có một ngày chợp mắt tử tế.



Trong mắt Thượng Trang lộ vẻ đau thương, nha đầu Phục Linh đối tốt với nàng, nàng biết, nghe nói nàng ấy không sao, nàng cũng yên tâm. Thở phào một cái, đột nhiên nhớ tới Linh Khuyết, nàng nghĩ nghĩ, lại hỏi: "Linh Khuyết... Sao lại tới đây?"



Biết rõ nàng sẽ hỏi chuyện của Linh Khuyết, chỉ là lý do nàng ấy tới, hắn lại không định nói với nàng, trong lòng hắn rất rõ, nếu nàng biết, cho dù hắn chỉ định dùng Linh Khuyết đổi lấy nàng trong tình huống bất đắc dĩ nhất, nàng vẫn sẽ áy náy.



"Đau..." Hắn nhíu mày rên rỉ.



Thượng Trang kinh hãi, lực trên tay vội nhẹ lại, bất giác hỏi: "Đau ở đâu?" Là cánh tay, hay là lồng ngực?



Nguyên Duật Diệp đơn giản chỉ là không muốn nhắc tới chuyện của Linh Khuyết, nghe nàng hỏi liền chỉ vào lồng ngực, sau đó thay đổi đề tài: "Nàng mất tích, tùy tùng Ngự Sử tựa như phát điên tìm nàng khắp nơi."



Thượng Trang giật mình.



"Hắn cũng muốn đi theo nhưng ta không đồng ý, quá nhiều người, ngược lại sự tình sẽ trở nên hỗn loạn."



Thượng Trang thấy trán hắn đã đổ đầy mồ hôi, nghĩ hắn thật sự đau đớn, vì thế nhẹ giọng: "Ngài nghỉ ngơi đi, ta gọi Trương công công vào giúp ngài thay y phục."



Hắn không nói gì, Thượng Trang liền đứng dậy ra ngoài gọi Trương công công vào.



Lo lắng thương tích trên người của hắn, Trương công công không dám nặng tay, chỉ chậm rãi mở từng nút thắt, qua một lúc lâu mới cởi xong y phục. Thời điểm lại nhìn hắn, thấy hắn đã thật sự ngủ say, trên mặt vẫn còn treo lên ý cười.



Trương công công cũng bất giác cười cười, nói: "Nương nương, người không biết Hoàng Thượng đã bao lâu không chợp mắt rồi đâu! Có điều hiên tại tốt rồi, nương nương an toàn trở về, Hoàng Thượng cuối cùng cũng chịu nghỉ ngơi."



Không khỏi muốn khóc, thấy Trương công công lấy y phục sạch tới, Thượng Trang lại nói: "Không cần, để Hoàng Thượng ngủ đi." Nói rồi, nàng giúp hắn chỉnh lại chăn, sau đó xoay người phân phó: "Ở đây trông chừng Hoàng Thượng."



"Vậy nương nương thì sao?" Trương công công vội vã mở miệng, nếu Hoàng Thượng tỉnh lại không thấy nàng, chắc chắn sẽ lo lắng.



"Hoàng Thượng bị thương, bổn cung đi xuống giám sát quân y nấu thuốc, hi vọng ngài ấy có thể nhanh chóng hồi phục."



Trương công công lúc này mới yên lòng nở nụ cười: "Việc này cứ để nô tài đi làm là được, nương nương cứ ở đây với Hoàng Thượng đi." Dứt lời, hắn xoay người muốn rời đi.



"Công công." Thượng Trang gọi hắn lại, "Để bổn cung đi."



Kỳ thật nàng có một chuyện quan trọng muốn làm rõ.



Thấy nàng kiên trì, Trương công công cũng không nhiều lời, chỉ cúi đầu đứng một bên, mà nữ tử trước mặt đã nhanh chóng rời đi.



Vừa ra tới bên ngoài, nàng mới phát hiện xung quanh doanh trướng có rất nhiều thị vệ. Thời điểm ngước mắt, nàng liền bắt gặp một thân ảnh mảnh khảnh nhìn về hướng này.



Thấy nàng bước ra, nàng ấy tựa như kinh hãi, bỗng nhiên xoay người chạy đi.



"Linh..." Vừa mở miệng, Thượng Trang liền thấy không ổn, nàng sao có thể gọi tên muội ấy ở đây? Lúc này, không nghĩ nhiều, nàng trực tiếp nâng bước đuổi theo.



"Chạy gì chứ?" Nàng giữ chặt ống tay áo muội ấy.



Trên mặt Linh Khuyết vẫn là tấm lụa mỏng đó, chỉ có đôi mắt dịu dàng đầy lệ quang lộ ra.



"Ngài ấy sao rồi?" Linh Khuyết cuối cùng vẫn nhịn không được mà mở miệng hỏi.



Thượng Trang buông tay, mới đáp: "Đại phu nói không sao, không cố gì đáng ngại." Nhìn bộ dáng muội ấy lúc này, trong lòng nàng liền rõ ràng, Mạc Tầm không cho muội ấy dùng Vong Tình Thủy.



Nàng thật không rõ, nếu đã muốn giữ muội ấy bên cạnh, tại sao không cho uống?



Nghe Thượng Trang nói Nguyên Duật Diệp không sao, trái tim căng chặt của Linh Khuyết lúc này mới buông lỏng.



"Mộ Dung Thừa Tướng cũng tới, muội tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt hắn." Thượng Trang sợ Mộ Dung Vân Sở sẽ nhìn ra đầu mối, dù sao lúc trước "giết" Linh Khuyết, Mộ Dung Vân Khương có phần, hắn cũng vậy.



Linh Khuyết nhìn nàng, cười khinh miệt: "Sao hả? Tỷ còn quan tâm ta sao?"



"Ta..."



"Từ lúc tỷ rời đi, một câu cũng không giải thích giúp ta, ta đã nói, ta không có tỷ tỷ như vậy, tỷ cũng không phải là tỷ tỷ của ta!"



Trong lòng vô cùng đau xót, Thượng Trang mở to hai mắt nhìn nữ tử trước mặt, đắng chát mở miệng: "Muội không thật sự muốn thế, đúng không? Trên người muội và ta đang chảy cùng dòng máu."



Linh Khuyết ngây ra, cùng huyết thống...



Nàng cắn môi cúi đầu, không tự chủ mà nói: "Ông trời sao lại không công bằng như vậy? Bên cạnh Nguyên Duật Diệp đã có nàng, vì sao Thượng Trang lại xuất hiện? Hết lần này tới lần khác, vẫn là tỷ tỷ của nàng!



Nhất thời Thượng Trang cũng không biết nói gì, im lặng đứng đó.



Chốc lát sau, phía trước truyền tới tiếng vó ngựa, nàng đưa mắt nhìn, thấy Mộ Dung Vân Sở dẫn người trở về thì không khỏi kinh hãi, vội kéo tay Linh Khuyết muốn tránh đi.



Linh Khuyết chán ghét hất bỏ tay nàng, cắn răng nói: "Nếu ta chết, tỷ không phải càng cao hứng sao?" Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng Linh Khuyết vẫn theo Thượng Trang rời đi.



Thượng Trang biết hiện tại muội ấy đang nói nhảm, cho nên không hề so đo.



Tránh được Mộ Dung Vân Sở, nàng mới mở miệng: "Muội là muội muội của ta, ta sao có thể muốn muội chết? Linh Khuyết, lúc trước muốn muội rời khỏi hoàng cung cũng vì muốn tốt cho muội, muội sao có thể không hiểu ta chứ?"



Linh Khuyết cười lạnh: "Tốt cho ta? Ta biết, tỷ đây là đang báo thù! Tỷ chắc sớm đã biết là ta tự mình cho Vương gia uống tình hoa, khiến tỷ và y không thể bên nhau, vì thế mới khiến ta cũng không được vui vẻ, đúng không?"



Lời Linh Khuyết nói khiến Thượng Trang thật sự giật mình, muội ấy nói cái gì? Tình hoa do muội ấy chuẩn bị sao?



Linh Khuyết tiếp tục: "Mạc Tầm... Mạc Tầm tới cầu hôn, căn bản không phải vì thích ta!"



"Muội nói cái gì?" Mạc Tầm không thích muội ấy? Sao có thể? Ngay cả Phục Linh cũng nói, mỗi lần gặp Linh Khuyết Mạc Tầm đều rất vui vẻ, nếu không, người như vậy trông thấy muội ấy sao có thể bày ra thật sắc đó?



Linh Khuyết động môi, không nói nữa.



Xác thật, Nguyên Chính Hoàn đối với nàng rất tốt, thật sự rất tốt. Y từng nói, nàng ở vương phủ, tựa như quận chúa. Y thật sự nói được làm được, chuyện của nàng và Mạc Tầm, y chỉ hỏi một lần, nàng nói không muốn, y chưa từng ép buộc.



Chuyện tình hoa, nàng vô cùng áy náy, nhưng nếu không phải nàng, Nguyên Duật Diệp cũng sẽ phân phó người khác.



Thượng Trang cả kinh, nếu Nguyên Duật Diệp không vì Mạc Tầm mà cầu hôn thì...



Nghĩ tới sự tình kia, sắc mặt nàng liền trở nên khó coi, bật thốt lên hỏi: "Doanh trướng của Vương gia ở đâu?"



Linh Khuyết ngạc nhiên nhìn nàng, lạnh giọng: "Ngài ấy ở đây, tỷ còn muốn chạy tới chỗ Vương gia? Không sợ ngài ấy tức giận hạ lệnh giết Vương gia sao?"



Thượng Trang không rảnh tiếp tục ở đây đôi co, muội ấy không nói, nàng cũng không phải không có cách. Xoay người, nàng tùy tiện kéo một thị vệ hỏi: "Doanh trướng của Hoàn Vương ở đâu?"



Thị vệ lập tức chỉ đường cho nàng.



Nàng không dừng lại, trực tiếp chạy tới doanh trướng kia.



Linh Khuyết nâng bước định đi theo, nghĩ nghĩ, cuối cùng liền xoay người trở về. Nếu có thể đợi Trương công công ra ngoài, có lẽ hắn sẽ cho nàng vào trong, nghĩ như vậy, bước chân bên dưới ngày càng nhanh.



Thượng Trang theo hướng thị vệ chỉ dẫn mà đi, mắt thấy doanh trướng kia ở trước mặt, sau lưng lại truyền tới tiếng gọi của Trương công công: "Nương nương, nương nương!"



Thượng Trang kinh hãi, quay đầu liền hỏi: "Sao công công lại tới đây? Hoàng Thượng..."



"Hoàng Thượng... Hoàng Thượng ngài ấy..." Hắn vừa chạy vừa thở hổn hển.



Thượng Trang sợ tới sắc mặt trắng bệch, lập tức hỏi: "Hoàng Thượng làm sao?"



"Hoàng Thượng tỉnh rồi, đang tìm người đấy. Nô tài... Nô tài hỏi thăm thị vệ, biết người đi về hướng này liền đuổi theo. Nương nương không phải nói muốn đi chuẩn bị thuốc cho Hoàng Thượng sao?"



Thượng Trang có chút xấu hổ, vội tìm cái cớ qua loa có lệ: "À, bổn cung lạc đường." Trương công công là người của Nguyên Duật Diệp, nếu để thái giám biết nàng chạy đi tìm Nguyên Chính Hoàn, hắn sẽ nghĩ thế nào? Sẽ như Linh Khuyết nói, hắn sẽ không nhịn được cục tức này.



Nghe vậy, Trương công công vội nói: "Nô tài đã nói nương nương không cần ra ngoài rồi, nương nương mau trở về đi, Hoàng Thượng không thấy người, trong lòng rất lo lắng, còn muốn đứng dậy..."



Thượng Trang cắn răng, hắn lúc nào cũng xằng bậy như thế.



Ánh mắt lặng lẽ thoáng nhìn doanh trướng của Nguyên Chính Hoàn, hiện tại nàng không thể vào, trước mắt đành phải trở về rồi tính.



Về doanh trướng của Nguyên Duật Diệp, lại thấy Linh Khuyết đứng nhìn từ xa, trong lòng vô cùng khó chịu, chỉ là Thượng Trang vẫn không dừng bước, trực tiếp vào trong.



Thấy thị vệ dìu hắn về giường, Thượng Trang vội tiến lên, giật quát: "Đại phu nói ngài phải nghỉ ngơi, ngài vì sao phải làm bậy như vậy?"



Hắn nắm lấy tay nàng, cũng cắn răng nói: "Mở mắt không thấy nàng, ta làm sao biết nàng có phải lại bị người ta bắt đi rồi không?"



Thượng Trang giật mình, ngữ khí bất giác mềm xuống: "Đây là quân doanh, sao có thể xảy ra chuyện đó? Ngài nằm yên không được cử động, thiếp chỉ là ra ngoài muốn trông chừng thuốc của ngài, không cẩn thận lạc đường mà thôi."



Ánh mắt hắn lóe lên, vẫn hỏi: "Thật sao?"



Nàng gật đầu, dìu hắn nằm xuống.



Hắn thở dài, khóe miệng đột nhiên hiện lên ý cười, nói: "Thừa Tướng đã quay lại."



"Ừ." Nàng đúng là nhìn thấy Mộ Dung Vân Sở trở về.



Hắn lại nói: "Ta đã điều động hai mươi vạn đại quân ra tiền tuyến, lần này khẳng định có thể diệt trừ Lê Quốc." Vì không bắt được thái tử và công chúa Lê Quốc, hôm nay mới phát sinh chuyện như vậy. Chẳng biết tại sao, hắn đột nhiên nghĩ tới Linh Khuyết, nếu lúc đó sớm bắt được công chúa Lê Quốc, e rằng đã không có Linh Khuyết của hiện tại.



Nghe hắn nói chuyện, Thượng Trang nhịn không được mà kinh hãi, nhớ tới người còn đứng bên ngoài, nàng chần chờ, cuối cùng cũng mở miệng: "Thiếp kêu Linh Khuyết vào thăm ngài một lúc, nàng ấy rất lo cho ngài."



Đầu ngón tay Nguyên Duật Diệp run lên, nghiêng mặt nhìn nàng, động môi, hắn rốt cuộc vẫn không cự tuyệt.



Thượng Trang gọi Trương công công, bảo hắn mời Linh Khuyết vào đây.



"Vu Nhi!" Hắn vẫn nắm chặt tay nàng, nói, "Nàng không được đi."



Thượng Trang kinh ngạc: "Nhưng..."



"Không cho phép đi!" Hắn nói lời này có chút bá đạo.



Linh Khuyết tiến vào, thấy Nguyên Duật Diệp nắm tay Thượng Trang, trong lòng đau đớn một hồi. Nhưng nàng vẫn đi về phía trước, nhìn hắn, nhỏ giọng hỏi: "Bị thương thế nào?"



Hắn cười nói: "Không sao, nghỉ ngơi mấy ngày sẽ hồi phục." Hắn kéo tay Thượng Trang, ý bảo nàng ngồi bên giường hắn.



Hành động này Linh Khuyết coi như không nhìn thấy, nàng tiến lên vài bước, đột nhiên quỳ xuống, hỏi: "Hiện tại thiếp đã có thể trở về chưa?"



Động tác này khiến Thượng Trang thật sự hoảng sợ, mà sắc mặt Nguyên Duật Diệp thoáng cái đã trắng bệch.



Thượng Trang chỉ cho rằng hắn không thoải mái, vừa định mở miệng lại nghe Linh Khuyết nói: "Để thiếp trở về đi, nếu vì gương mặt này, vậy thiếp thà không có nó!" Dứt lời, nàng tháo khăn che mặt, lấy cây trâm cài trên tóc mai xuống, hung hăng đâm tới gương mặt của mình.



"Linh Khuyết! Khụ khụ..." Nguyên Duật Diệp cả kinh, lúc này dường như quên mất chính mình còn có thương tích.



Thượng Trang lao tới bắt lấy cổ tay nàng ấy. Dung nhan đối với nữ tử có bao nhiêu quan trọng, nàng biết rất rõ, nhưng Linh Khuyết lại muốn hủy nó, vì sao chứ? Đương nhiên chỉ vì trở về với Nguyên Duật Diệp.



"Thả ta ra!" Linh Khuyết ra sức giãy giụa, Thượng Trang nhất thời không nắm chặt, đầu trâm nhỏ bé vô tình lướt qua trán nàng, cơn đau nóng rát lập tức ập tới.



"Vu Nhi!" Trong mắt Nguyên Duật Diệp cơ hồ phóng ra lửa, chỉ là lồng ngực quá đau đớn, hắn không thể ngồi dậy.



Linh Khuyết cũng ngây ra, nàng thật không ngờ lại làm tổn thương Thượng Trang như vậy. Đã có máu chảy ra, một tay Thượng Trang đưa lên che lại, một tay cố gắng đoạt lấy cây trâm trong tay Linh Khuyết, quay đầu nhìn Nguyên Duật Diệp: "Không sao."



"Trương..."



Hắn định gọi Trương công công kêu quân y tới, lại bị Thượng Trang cắt ngang: "Không có gì đáng ngại, không cần gọi Trương công công." Việc Linh Khuyết ở đây là bí mật, nàng chẳng qua chỉ hơi đau mà thôi, máu rất nhanh có thể ngừng chảy, miệng vết thương cũng không sâu lắm.



Thượng Trang lấy khăn lau khô vết thương, lúc này mới trở về ngồi bên cạnh hắn.



Sắc mặt hắn tái nhợt, duỗi tay nắm lấy tay nàng. Nữ tử hướng hắn lắc đầu, hắn bị thương nặng như vậy còn không lên tiếng, chút thương tích này của nàng có đáng là gì?



Đè thân thể hắn lại, không cho hắn lộn xộn, Thượng Trang mới quay đầu nhìn Linh Khuyết,nói: "Để ngươi xuất cung, ngươi có biết Hoàng Thượng hao tốn bao nhiêu tâm tư không? Ngươi sao có thể không hiểu, thân phận của ngươi..."



Nguyên Duật Diệp cho rằng Linh Khuyết là công chúa Lê Quốc, nhưng chỉ có Thượng Trang biết rõ, thân phận này là giả, chỉ là hiện tại, trước mặt hắn, nàng không thể nói thẳng.



"Vấn đề không nằm ở dung mạo của ngươi."



Linh Khuyết hoàn hồn, thời điểm nghe Thượng Trang nói, nàng không tự chủ mà cười cười. Nàng sao có thể không rõ ý tứ bên trong, chẳng qua là vì thân phận của nàng mà thôi. Hai tay bất giác nắm chặt thành đấm, lúc trước vì nó, hắn lập nàng làm phi, nàng mới cắn răng thừa nhận bản thân là công chúa Lê Quốc, hôm nay, nó lại biến thành lý do ngăn cản nàng trở về bên hắn.



Linh Khuyết bò tới nắm lấy tay Nguyên Duật Diệp, mỉm cười: "Vương gia không có vấn đề, tất cả đều làm theo ý ngài, như vậy, thiếp rốt cuộc còn phải đợi tới khi nào?"



Tuy đang hỏi, nhưng trái tim lại vô cùng đau đớn. Nàng biết, thời khắc để nàng xuất cung, hắn đã quyết đời này sẽ không bao giờ thay đổi. Hắn muốn biến giả thành thật bởi vì cho rằng Mạc Tầm thích nàng, hắn muốn để nàng ở bên Mạc Tầm, nhưng sao hắn không hỏi, nàng có nguyện ý không?



Thượng Trang không khỏi cả kinh, lời Linh Khuyết nói còn chưa đủ rõ ràng sao?



Nguyên Duật Diệp muốn Linh Khuyết xuất cung, lại nguyện ý đưa nàng tới Thục Quận, thì ra hắn muốn Linh Khuyết thuận đường giám sát Nguyên Chính Hoàn!



Đúng rồi, khi đó hắn nói với nàng, chuyện lần này, Nguyên Chính Hoàn không có liên quan.



Lúc đó nàng còn cảm thấy kỳ quái, hắn sao có thể nói chắc như vậy? Thì ra là vì nguyên nhân này!



Sắc mặt Nguyên Duật Diệp thay đổi, ánh mắt không tự chủ mà nhìn Thượng Trang, nhíu mày, vội vàng giải thích: "Ta chỉ là để Linh Khuyết qua đó, không hề có ý làm hại y." Hắn từng hứa sẽ không tổn hại tới tính mạng của Nguyên Chính Hoàn.



Thượng Trang không nói gì, quay đầu nhìn hắn.



Kỳ thật nàng rất rõ, trong lòng hắn rốt cuộc vẫn có khúc mắc với Nguyên Chính Hoàn, hắn tìm người giám thị y cũng là chuyện bình thường, chỉ là người đi lại là Linh Khuyết, đây là điểm nàng không thể nào ngờ tới.



Thượng Trang đột nhiên muốn cười, đúng vậy, nhìn bề ngoài, Nguyên Chính Hoàn một lòng muốn tác thành cho Linh Khuyết và Mạc Tầm, để Linh Khuyết đi, y chắc chắn sẽ không nghi ngờ. Chỉ tiếc, Nguyên Chính Hoàn vẫn không tin Linh Khuyết, nếu không đi lâu như vậy, sao một chút tin tức muội ấy cũng không có?



"Vu Nhi!" Nguyên Duật Diệp trầm giọng gọi nàng, hắn cho rằng nàng đang tức giận.



Thượng Trang hoàn hồn, nhưng vẫn như trước không nói chuyện.



"Hoàng Thượng..."



Linh Khuyết lên tiếng, lúc này bên ngoài truyền tới thanh âm của Trương công công, "Hoàng Thượng, thuốc nương nương chuẩn bị cho ngài đã nấu xong rồi."



Hắn thật biết nói chuyện, rõ ràng Thượng Trang còn chưa kịp đi, hắn đã nói là do nàng chuẩn bị.



Trương công công cẩn thận mang chén thuốc vào, Thượng Trang nhận lấy, cho hắn lui ra. Linh Khuyết đang ở đây, có vài lời nàng không muốn bọn họ nghe thấy.



Cúi đầu nhìn nữ tử dưới đất, Thượng Trang mở miệng: "Hoàng Thượng bị thương không thể tùy tiện cử động, ngươi còn không qua hầu hạ ngài ấy uống thuốc?"



"Vu Nhi!" Hắn giật mình gọi nàng một tiếng, chẳng lẽ vì hắn phái người giám thị Nguyên Chính Hoàn, nàng tức giận sao?



Linh Khuyết cũng cả kinh, đột nhiên gọi nàng tiến lên hầu hạ, rốt cuộc là có ý gì?



Thượng Trang quay đầu nhìn Nguyên Duật Diệp, thấp giọng: "Thiếp biết hai người có lời muốn nói, để nàng ấy nói rõ với ngài đi." Dứt lời, nàng đứng lên, đưa chén thuốc cho Linh Khuyết, sau đó nâng bước rời đi.



"Vu Nhi!" Hắn muốn ngồi dậy, lại đau tới nhíu mày.



Linh Khuyết vội đứng lên đè thân thể hắn lại, hai mắt ửng đỏ: "Nàng ấy quan trọng tới mức khiến ngài nhiều lần không để ý tới bản thân sao? Không thể... Không thể cùng thiếp trò chuyện một lần sao?"



Ánh mắt hắn vẫn nhìn theo hướng bóng lưng nữ tử biến mất, hai tay nắm chặt.



Linh Khuyết không phát hiện, cũng quay đầu nhìn, có lẽ tới giờ phút này, nàng mới rõ bản thân rốt cuộc thê thảm bao nhiêu. Chỉ là, nàng sao có thể cam tâm?



Trương công công không ngờ Thượng Trang lại ra ngoài nhanh như vậy, liền hỏi thăm: "Nương nương còn gì phân phó nữa không?" Lúc này mới để ý vết thương trên trán nàng, hắn cả kinh hỏi, "Vết thương này của nương nương..."



"À, không có gì đáng ngại. Bổn cung tự đi tìm đại phu, công công canh giữ ở nơi này, ngàn vạn không được để bất kỳ ai vào trong." Không thể để người khác nhìn thấy Linh Khuyết!



Trương công công còn muốn nói gì đó nhưng nữ tử trước mặt đã rời đi.



Thượng Trang không đi tìm quân y, trực tiếp tới doanh trướng của Nguyên Chính Hoàn.



Bên ngoài doanh trướng không có người canh gác, mãi tới khi vén màn lên, nàng mới giật mình phát hiện, Mạc Tầm cũng không ở đây.



Thượng Trang không khỏi nghi hoặc, chẳng biết tại sao, bước chân bên dưới tận lực nhẹ nhàng.



Y đã không cho Linh Khuyết biết sự thật, vậy hôm nay nàng sẽ tự mình đến hỏi. Cho dù thế nào nàng cũng đã hứa, mặc kệ y làm gì, nàng đều sẽ không trách cứ.



Nam tử an tĩnh nằm trên giường, y tựa hồ cũng không biết có người vào trong.



Thượng Trang nhìn gò má vẫn tái nhợt của y, trái tim không tự chủ mà đau đớn.



Chậm rãi tiến lên, ngồi bên giường, đưa tay xoa xoa tay y, mười ngón tay vẫn trắng nõn như vậy.



Bên trên đóng một tầng kén, hôm nay nàng cuối cùng cũng biết nó vì cái gì mà tạo thành.



Ngân châm!



Nam tử trên giường như bừng tỉnh, y theo bản năng cầm ngược cổ tay mảnh khảnh của nữ tử, bóp chặt.



Thượng Trang đau tới nhíu mày nhưng không rên ra tiếng, nàng hít một hơi, thấp giọng: "Hôm nay Vương gia vẫn còn muốn dùng bàn tay này bóp cổ ta sao?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom