• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thái Tử Phi Thất Sủng (6 Viewers)

  • thái tử phi thất sủng-176

Thái Tử Phi Thất Sủng - Chương 176: Dã tâm




Edit: Muỗi Vove





Trấn nhỏ, tại một gian sài phòng rách nát, một nữ tử quần áo tả tơi, tóc tai bù xù vận một bộ đồ trắng đứng ở trong sân, không phải ai khác chính là Yến Đào được Du Hàn thả ra khỏi Thủy Vân cung





Nàng theo Du Hàn phân phó, sau khi bỏ trốn khỏi Linh Sơn, đến lánh ở nơi này, đây vốn là biệt viện của Du Hàn, cũng là nơi dừng chân của hắn mỗi lần xuống núi





Sân cũng không lớn, mướn một vị đại thẩm câm điếc định kỳ đến quét tước, thời điểm Du Hàn không có ở đây, hắn cũng không sợ có đạo tặc, bởi vì biệt viện thoạt nhìn cực kỳ cũ nát, bên trong cũng không có đồ vật gì đáng giá





Yến Đào áo trắng trên người dính đầy máu, đó là khi nàng ở Thủy Vân cung đánh nhau bị thương, bất quá, chỉ là những vết thương ngoài da, với thể chất của người luyện võ, cũng không có gì đáng ngại





Chẳng qua, vết thương lộ ra bên ngoài, dễ dàng bị nhiễm bẩn, thế nhưng, Yến Đào hiện tại căn bản không để ý tới những thứ này, chỉ thấy sắc mặt nàng âm trầm dữ tợn, trong mắt đầy hận ý cũng oán độc





Nàng vốn liều chết xông vào Thủy Vân cung, cái chính là muốn tiếp cận Diệp Lạc, muốn đẩy Diệp Lạc vào chỗ chết, nhưng là, nàng khó khăn vất vả mới trở lại được Thủy Vân cung, lại vô tình trở thành quân cờ của Du Hàn, muốn đem nàng đẩy đến bên người Tử Dạ





Trong nội tâm nàng không cam lòng, lại bất đắc dĩ bị người ta quản chế, nếu nàng không chịu, rất nhanh nàng sẽ bị độc chết, nàng không muốn chết! Nàng còn chưa hủy đi Diệp Lạc, làm sao có thể cam tâm mà chết? Nàng hiện tại hết thảy, đều là do Diệp Lạc ban tặng, thù này không báo, nàng không thể chết?





Nàng chưa từng hận qua một người, nhưng là, nàng hận Diệp Lạc, nàng hận nàng ta dễ dàng chiếm được tâm Tử Ảnh, nàng hận nàng ta có được tất cả, vì sao, vì sao nàng ta luôn có được những cái tốt nhất? Bất kể là dung mạo, võ công, địa vị, thậm chí là nam nhân! Vì sao, ông trời lại như thế không công bằng?





//Nghe cái lý do hận Lạc tỷ của Yến Đào sao mà chói tai thế không biết, ghen tị thì nói là ghen tị còn ngồi đó mà kể lể, bà này có nét giống Kim Mi Ran trong phim “son môi hồng” ghê nha//





Luận xuất thân, nàng mặc dù là cô nhi không ai cần, nhưng là, Diệp Lạc cũng do một thiếp thất sinh ra, nàng ta so với nàng cao quý ở chỗ nào? Nàng không cam lòng, thực sự không cam tâm!





Khiến cho nàng không thể chấp nhận được là, Diệp Lạc rõ ràng là Thái tử phi, lại không biết liêm sỉ câu dẫn Ứng Vương Tử Ảnh, con người ôn nhuận như ngọc kia, nam nhân tuấn mỹ tựa thiên tiên, làm nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn liền giao phó hết toàn bộ tâm tư Nàng trăm phương nghìn kế, dồn hết tâm tư mới tiếp cận được hắn, mà hắn lại vì một Diệp Lạc, vô tình vứt bỏ nàng mà đi!





Mỗi khi nàng nhớ đến Đông Trấn khách điếm một màn này, trong lòng như có một cỗ liệt hỏa thiêu đốt, Diệp Lạc, nàng ta hại nàng mất đi hết thảy, nàng cũng sẽ không bỏ qua cho nàng ta, chỉ cần nàng Yến Đào một ngày không chết, nàng ta đừng mơ tưởng có thể bình yên mà sống





Nghĩ tới đây, khuôn mặt Yến Đào vốn âm trầm bắt đầu trở nên vặn vẹo, lộ ra nụ cười âm tàn lạnh lẽo, Du Hàn không phải muốn nàng tiến cung, đến bên người Tử Dạ sao? Hảo, thật sự là rất tốt! Diệp Lạc nghi ngờ đứa nhỏ của Tử Dạ, nếu nàng không có nhìn lầm, trong lòng Diệp Lạc cũng yêu Tử Dạ, như vậy, nàng liền như ý nguyện Du Hàn, làm cho bọn họ vĩnh viễn không thể gặp lại! Làm cho Diệp Lạc thống khổ cả đời!





Hai tay Yến Đào siết chặt, móng tay thật dài đâm sâu vào trong thịt, trên mặt nụ cười càng lớn, trong tiếng cười nồng đậm ghen ghét cùng oán độc, làm người ta không rét mà run





Một bóng trắng từ trên không trung đáp xuống, mặt không thay đổi đứng trước mặt Yến Đào, hắn lạnh lùng liếc mắt đánh giá Yến Đào, sau đó từ trên tay ném mạnh tay nải cho Yến Đào, ngữ khí không có một tia cảm tình nói:





“Chỗ này là những thứ ngươi cần, ngươi sau khi chuẩn bị tốt hết thảy, liền nhanh rời đi thôi Người trong Thủy Vân cung đều biết ngươi chạy trốn, rất nhanh sẽ đuổi tới nơi này, ngươi tốt nhất đừng để người của Thủy Vân cung nhìn thấy, nếu không, ngay cả ta cũng không cứu được cái mạng nhỏ của ngươi đâu!”





Yến Đào yên lặng cúi đầu, nhìn thoáng qua túi đồ trên tay, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng, nói:





“Nàng bắt đầu hoài nghi ngươi, đúng không? Du Hàn, ngươi thật có dã tâm, vì muốn có một người tâm không đặt vào ngươi, không tiếc đối Thanh nhi hạ độc! Haha!”





Du Hàn sắc mặt trầm xuống, lạnh giọng quát:





“Đủ! Ngươi đừng ép ta giết ngươi! Ngươi cho là ngươi so với ta tốt hơn ta sao? Ngươi còn không phải là vì Tử Ảnh, mà tơi tả đến mức như vậy? Hừ, ngươi tưởng ta không biết ngươi xông vào Thủy Vân cung với mưu đồ gì sao? Ngươi xông vào Thủy Vân cung, chẳng qua là muốn hại Lạc nhi! Ta như thế nào có thể để ngươi đắc ý?”





Yến Đào cũng không buồn bực, nàng bỗng nhiên cười một tiếng, khẽ tựa vào trên người Du Hàn, dùng ngón tay trỏ nhẹ vào bộ ngực rắn chắc của hắn, kiều mị nói:





“Du Hàn, ta phát hiện, chúng ta trời sinh một đôi, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn! Ngươi nói xem, Du hộ pháp?”





Du Hàn con ngươi đen nháy mắt tràn đầy hận ý, sát ý chợt lóe, hắn tức giận động thủ đánh Yến Đào ngã trên mặt đất, chán ghét nhìn nàng một cái, thanh âm lạnh lùng:





“Yến Đào, ngươi không cần thử thách sự kiên nhẫn của ta, nếu ngươi muốn chết, ta đây thành toàn cho ngươi!”





Yến Đào vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, nàng chậm rãi từ trên đất bò dậy, khẽ hừ một tiếng, nói:





“Du Hàn, ngươi đang sợ hãi điều gì? Sợ hãi Diệp Lạc sẽ biết sao? Đáng tiếc, ngươi đối với nàng si cuồng, nàng lại thủy chung không thương ngươi…Hahaha…Du Hàn, kỳ thật ngươi khổ tâm bố trí ra hết thảy, là có dụng ý gì? Bản thân nghĩ mình thông minh, xem ra cũng không hơn gì một đưá ngốc!”





Nói xong, Yến Đào không để ý đến Du Hàn, đi vào nhà





Sắc mặt Du Hàn xanh mét, hai tròng mắt gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Yến Đào, trong mắt phun trào một cỗ mãnh liệt sát ý, bỗng nhiên, thân ảnh hắn chợt lóe, đảo mắt đến bên cạnh Yến Đào, hai tay bóp lấy cổ nàng ta!





Đối mặt với sát ý của Du Hàn, Yến Đào cũng không sợ hãi, hai tay đặt trên thắt lưng của hắn, trên mặt lộ ra nụ cười mê hoặc, dịu dàng nói:





“Như thế nào, Du hộ pháp thay đổi chủ ý sao? Nếu là như vậy, chúng ta đi vào trong phòng đi thôi…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom