Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-2
Chương 2: Thai rắn
Cô không muốn để ý đến bọn họ, cầm lấy que thử thai trong tay bạn cùng phòng chuẩn bị rời khỏi nơi này, chắc là bạn cùng phòng thấy cô không bị dọa đến mức chân tay luống cuống nên không hài lòng, nắm lấy tay cô không cho cô rời đi:
- Cô nên nghĩ xem giải thích với mọi người như thế nào đi! Chỉ là xem tình hình này, cô cũng không giải thích được rõ ràng lắm.
- Ngại quá, tôi không định giải thích với các cô.
Cô hất tay cô ta ra rời khỏi nhà vệ sinh.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, vì sao cô lại mang thai? Sao người có thể mang thai con của rắn được? Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu cô…
Cô vô cùng ngạc nhiên năng lực truyền tin tức ở trường này, mới một buổi tối giống như tất cả học sinh và giáo viên đều biết rõ chuyện cô mang thai.
Sáng ngày hôm sau, trên đường đi cô nghe thấy đủ loại bàn tán, dưới đủ loại ánh mắt đi vào trong phòng học, bạn học ở trong lớp nhìn thấy cô đến vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt đó giống như đang nói, cô đã như vậy rồi sao còn mặt mũi tới đi học?
Cô vừa mới tìm vị trí trong góc ngồi xuống, lớp trưởng chưa từng nói chuyện với cô do dự đi tới trước mặt cô:
- Chuyện đó bạn học Tô, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng gặp thầy ấy một lát.
- A…
Lúc cô bước ra khỏi phòng học, cô nghe thấy âm thanh phía sau giống như đột nhiên nổ mạnh, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì.
Trái lại chủ nhiệm lớp vô cùng gọn gàng dứt khoát, vốn hỏi cô lời đồn có phải là thật hay không, sau khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của cô mãi mà không nói lời nào, cuối cùng nói thẳng với cô:
- Hay là em nghỉ vài ngày trước, thuận tiện để bác sĩ phòng y tế đưa em đi bệnh viện làm kiểm tra, chúng cô cũng không hi vọng danh dự của em bị hao tổn.
- Dạ.
Sau khi ra khỏi văn phòng cô cũng không đi học, bụng rất khó chịu vì đói, cô định đi đến căng tin trường học ăn một chút gì đó. Nhưng những món bình thường ở trong mắt cô là đồ ăn ngon lúc này nhìn một cái đều cảm thấy muốn nôn, nhất thời không muốn ăn, nhưng bụng còn đang đói, càng ngày càng đói, mọi người không thể biết được loại cảm giác đói bụng đến mức mỗi tế bào trên người đều kêu gào.
Lý trí dần dần đánh mất, cô cảm thấy tay chân mình hoàn toàn không nghe đại não điều khiển, lúc cô hơi tỉnh táo một chút, đã cầm trong tay thịt tươi không biết lấy từ nơi nào. Có quỷ mới biết cô rất muốn cắn một miếng, nhưng ngửi thấy mùi máu tuôi cô lại cảm thấy buồn nôn nói không nên lời, cuối cùng thừa dịp mình còn một chút lý trí ném miếng thịt vào trong thùng rác.
Sau khi trở lại ký túc xá cô lại phát hiện toàn bộ đồ của mình đều để ở cửa ký túc xá, chăn gối đầu đều bẩn thỉu, sách giáo khoa, cái cốc, khăn mặt đều vứt ở trên đất.
Cô thuận miệng nói câu ‘ngây thơ’, ôm lấy chăn và gối chuẩn bị tiến vào ký túc xá, nhưng ba người bạn cùng phòng cô lại đứng chắn ở trước cửa bộ dạng hung hăng vênh váo:
- Chúng tôi không muốn ở cùng người không sạch sẽ.
- Tránh ra không?
Đói khát và bực bội làm cô mất đi tất cả kiên nhẫn, nhìn mặt bọn họ, cô lại có loại xúc động muốn xé nát bọn họ ra.
Cô và bọn họ cứ giằng co như vậy, phía sau còn có rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng kéo dì quản lý tới, nhìn thấy nhiều người như vậy bắt nạt một mình cô, dì quản lý ký túc xá hung dữ răn dạy bọn họ.
- Dì à, không phải chúng cháu bắt nạt cô ta, cô ta mang thai không rõ ràng, sao chúng cháu dám ở cùng một phòng với cô ta được?
Dì quản lý ký túc xá nghi ngờ nhìn bụng của cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với nhóm bạn cùng phòng của cô:
- Các cháu đừng nói lung tung, để cho con bé đi vào trước.
Dưới sự giúp đỡ của dì quản lý ký túc xá, cô tránh được vận rủi phải ngủ ở hành lang, tuy cả đêm những bạn cùng phòng nói mát trước mặt cô, cũng không cho cô sắc mặt hòa nhã.
Mấy ngày nay, cô không ăn nổi bất cứ thứ gì, thân thể càng ngày càng yếu ớt, mà cảm giác con quái vật tồn tại trong bụng cũng càng ngày càng mãnh liệt. Khi chủ nhiệm lớp nói cho cô biết ngày hôm sau sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, cô đến tiệm thuốc mua thuốc sảy thai, uống không lâu bụng vô cùng đau đớn.
Hình như có thứ gì đó quay cuồng bên trong, không ngừng chạm vào lục phủ ngũ tạng của cô, muốn chui từ trong thân thể cô ra, sau đó cô hôn mê hoàn toàn không có ấn tượng.
Trong lúc hôn mê cô lại gặp con rắn lớn biến mất hơn hai tháng, nó vô cùng phẫn nộ:
- Vậy mà cô muốn giết chết đứa con của cô.
- Cầu xin ngươi buông tha cho tôi đi, chỉ cần ngươi bằng lòng buông tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với ngươi.
Cô gần như tuyệt vọng cầu xin con rắn lớn.
- Chuyện gì cũng đồng ý sao?
- Ừm.
Thấy thái độ của con rắn lớn hơi mềm xuống, cô gật đầu như gà con mổ thóc.
- Nhớ kỹ lời cô đã nói đó.
Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất cô làm là sờ bụng mình, khi cảm thấy nó vẫn nhô lên như cũ, trái lại cô bình tĩnh lại, cô căn bản không giết chết được quái thai này, rắn lớn cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô, nhưng xem tình hình trước mắt, nó cũng không để cô chết nhanh như vậy.
Trải qua lần thiếu chút nữa sinh non này, hơn nữa bản thân cũng vì đói bụng mà vô cùng yếu ớt, còn đủ loại phản ứng mang thai, cô bị hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ, vì thế chủ động đưa đơn tạm nghỉ học cho nhà trường, chủ nhiệm lớp cũng hiểu rõ trong lòng nên không hỏi nguyên nhân.
Xế chiều hôm đó, trong ánh mắt tò mò hoặc biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa của mọi người, cô thu dọn đồ trở về nhà. Bà ngoại thấy cô đột nhiên trở về vô cùng nghi ngờ, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có phải bị người ta bắt nạt hay không.
Nước mắt nhịn đã lâu trong lúc nhìn thấy bà ngoại cuối cùng cũng rơi xuống, cô ôm bà ngoại gào khóc, dọa bà tay chân luống cuống, vỗ vỗ sau lưng an ủi cô.
Đợi khóc mệt mỏi, cô mới vào phòng theo bà ngoại, nói hết việc lạ xảy ra trong khoảng thời gian này, chịu ấm ức, còn cả những giấc mộng kỳ lạ cho bà.
Sau khi bà ngoại nghe xong miệng còn nói ‘Không hay, không hay rồi’, sợ cô lo lắng, bà không ngừng vỗ mu bàn tay cô an ủi:
- Không sao, không sao đâu!
Trong thôn của cô có một lão đạo có tiếng là Dương Hồ Tử, bình thường điên điên khùng khùng, những lời ông ta nói ra nửa thật nửa giả, người trong thôn nửa cung kính nửa ghét bỏ ông ta, nhưng chỉ cần trong nhà xảy ra chuyện gì là nghĩ ngay đến ông ta, cho nên bà ngoại vội vội vàng vàng mang theo cô đến nhà ông ta ở thôn Vĩ.
Vừa vào cửa, lão đạo Dương Hồ Tử nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt biến hóa khó lường, không đợi cô và bà ngoại hỏi, ông ta đã nói:
- Cô gái nhà bà bị xà tiên quấn lấy, tìm tôi vô dụng.
Bà ngoại nghe ông ta nói vậy lập tức luống cuống:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng tôi đều là người cùng quê nhiều năm như vậy, ông nhất định phải giúp đỡ một chút!
- Không phải tôi không giúp, nếu là chuyện bắt quỷ hàng yêu thì tìm tôi, tôi còn có thể đưa ra chủ ý gì đó, nhưng người ta là tiên, tôi là một đạo sĩ nho nhỏ không xứng va chạm với người ta!
Bộ dạng lão đạo Dương Hồ Tử vô cùng khó xử, sau đó chỉ vào bụng của cô nói:
- Bây giờ cô gái này đã mang thai với rắn, ai cũng không cứu được cô ấy.
Thấy lão đạo Dương Hồ Tử từ chối, bà ngoại nhanh chóng lấy một gói được bọc bởi khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lấy ra một ngàn đồng từ trong khăn tay, nhét vào tay lão đạo Dương Hồ Tử:
- Ông giúp chúng tôi đi mà!
Lão đạo Dương Hồ Tử nhìn thấy tiền là hai mắt lập tức sáng lên, phải biết rằng một ngàn đồng ở trong thôn chúng cô là một khoản tiền không nhỏ rồi. Cô nhìn thấy lão đạo đó cười hì hì nhét tiền vào trong túi áo:
- Nói hay nói hay lắm, chúng ta đều là người cùng quê, chuyện này nhất định phải giúp.
Cũng không biết lão đạo Dương Hồ Tử thật sự làm được, hay là kỹ năng giả, vào ban đêm ông ta đi đến Ngũ Tiên Quan một chuyến, trở về liền nói với bà ngoại, chỉ cần hứa gả cô cho xà tiên, cho dù là chuyện lớn động trời xà tiên cũng không so đo với cô. Nếu cô không muốn, vậy thì chờ chết đi!
Bà ngoại rơi vào thế khó xử, một bên là tính mạng của cô, một bên là hạnh phúc của cô, luôn đắn đo mãi, cuối cùng lấy một bộ áo cưới màu đỏ từ trong ngăn tủ ra, đó là bộ áo cưới bà dùng mỗi cây kim mỗi cuộn chỉ khâu cho cô trong một thời gian dài, chính vì để cô mặc vào ngày kết hôn.
Từ nhỏ cô đã mất đi cha mẹ, một mình bà ngoại nuôi cô lớn khôn, nhưng cho tới bây giờ cô đều không cảm thấy mình bất hạnh, bởi vì cô có bà ngoại thương cô cưng chiều cô.
Một buổi tối bà ngoại và cô không có ngủ, đợi trời vừa sáng đạo sĩ mang cô đến Ngũ Tiên Quan bái đường với con rắn đó, nhưng mà ngày hôm sau cô mặc bộ áo cưới màu đỏ đợi mãi mà không thấy lão đạo Dương Hồ Tử tới.
Trời vừa sáng cửa nhà chúng cô bị đập ‘Thùng thùng’, bà ngoại cô đi mở cửa, bên ngoài cửa có mấy chục người đang đứng, đều là người trong thôn này.
- Bà Tô, sáng sớm có người phát hiện ra lão đạo sĩ chết thảm ở trong nhà, tối qua ông ấy còn rất tốt, bà nói xem đã xảy ra chuyện gì?
Nghe bọn họ anh một lời cô một câu, cô hiểu đại khái chuyện gì xảy ra. Tối hôm qua sau khi lão đạo Dương Hồ Tử trở về nhà liền chết, những người này cho rằng chúng cô làm, cho nên chạy tới đây hỏi tội:
- Hôm nay bất luận như thế nào bà đều phải cho chúng tôi một lời giải thích.
- Đúng vậy! Chuyện lạ nhà bà rất nhiều.
- Không phải Tô Tô nhà bà đang học đại học sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Nhìn thấy có người nghi ngờ đánh giá cô, cô nhanh chóng kéo quần áo của mình, may mà bộ áo cưới có vẻ rộng thùng thình, bọn họ không nhìn thấy rõ bụng của cô.
- Tô Tô nhà bà sắp lập gia đình rồi sao? Gả cho ai vậy? Sao chúng cô không nghe ai nói thế?
Những vấn đề mọi người hỏi xong, cô không thể trả lời được, tối hôm qua lão đạo Dương Hồ Tử nói lời thề son sắt, chỉ cần gả cho xà tiên là không có chuyện gì, sao đột nhiên lại chết rồi hả? Chẳng lẽ con rắn kia không muốn cưới cô nữa? Nhưng cũng không nên giết người chứ! Còn cả cậu họ nữa, đã có hai người chết thảm trong tay nó rồi.
- Tô Tô nhà cô không có lập gia đình, cô bảo con bé thử áo cưới cô làm cho con bé xem, mấy ngày nay con bé trở về cũng là vì nhớ cô, mọi người cũng thật là, chuyện đơn giản như vậy mà nghĩ phức tạp thế.
Tuy bà ngoại nói nghiêm túc, nhưng những người đó cũng không tin:
- Cho dù những lời bà nói là thật, nhưng lão đạo sĩ chết nhất định hai người không thoát khỏi liên quan, có vài người nhìn thấy ngày hôm qua hai người đi đến nhà ông ta.
- Đúng vậy!
Lúc này trong đám người có một người lao ra:
- Tô Tô nhà bà đắc tội xà tiên.
Một câu này làm tất cả mọi người trợn mắt há miệng, tuy phần lớn người già ở nông thôn rất mê tín, nhưng thực sự tin thế giới này có xà tiên cũng không có mấy người.
Người nói chuyện là Nhị Trụ Tử hàng xóm của lão đạo Dương Hồ Tử, bình thường ông ta và lão đạo sĩ Dương Hồ Tử rất thân thiết, còn nói muốn học thuật hàng yêu trừ ma với lão đạo sĩ.
- Mọi người hãy nghe cô nói, ngày hôm qua lão đạo sĩ bảo cô chuẩn bị cống phẩm ngọn nến, nói Tô Tô bị xà tiên quấn lên người còn mang thai với rắn, chỉ có thể gả cho xà tiên trở thành vợ của nó mới có thể giữ được tính mạng. Đắc tội xà tiên cũng không phải là việc nhỏ, bây giờ lão đạo sĩ chết rồi, sau này nói không chừng toàn bộ người trong thôn chúng ta cũng gặp họa theo.
Nhị Trụ Tử nói dõng dạc, nhóm thôn dân nghe xong nhiệt huyết sôi trào, một đám người lập tức khiêng cô đến Ngũ Tiên Quan, muốn gả cô cho con rắn kia.
-------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 29/09/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Cô không muốn để ý đến bọn họ, cầm lấy que thử thai trong tay bạn cùng phòng chuẩn bị rời khỏi nơi này, chắc là bạn cùng phòng thấy cô không bị dọa đến mức chân tay luống cuống nên không hài lòng, nắm lấy tay cô không cho cô rời đi:
- Cô nên nghĩ xem giải thích với mọi người như thế nào đi! Chỉ là xem tình hình này, cô cũng không giải thích được rõ ràng lắm.
- Ngại quá, tôi không định giải thích với các cô.
Cô hất tay cô ta ra rời khỏi nhà vệ sinh.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, vì sao cô lại mang thai? Sao người có thể mang thai con của rắn được? Vô số nghi vấn hiện lên trong đầu cô…
Cô vô cùng ngạc nhiên năng lực truyền tin tức ở trường này, mới một buổi tối giống như tất cả học sinh và giáo viên đều biết rõ chuyện cô mang thai.
Sáng ngày hôm sau, trên đường đi cô nghe thấy đủ loại bàn tán, dưới đủ loại ánh mắt đi vào trong phòng học, bạn học ở trong lớp nhìn thấy cô đến vô cùng kinh ngạc, vẻ mặt đó giống như đang nói, cô đã như vậy rồi sao còn mặt mũi tới đi học?
Cô vừa mới tìm vị trí trong góc ngồi xuống, lớp trưởng chưa từng nói chuyện với cô do dự đi tới trước mặt cô:
- Chuyện đó bạn học Tô, chủ nhiệm lớp bảo cậu đến văn phòng gặp thầy ấy một lát.
- A…
Lúc cô bước ra khỏi phòng học, cô nghe thấy âm thanh phía sau giống như đột nhiên nổ mạnh, không cần nghĩ cũng biết bọn họ đang bàn tán chuyện gì.
Trái lại chủ nhiệm lớp vô cùng gọn gàng dứt khoát, vốn hỏi cô lời đồn có phải là thật hay không, sau khi nhìn thấy cái bụng hơi nhô lên của cô mãi mà không nói lời nào, cuối cùng nói thẳng với cô:
- Hay là em nghỉ vài ngày trước, thuận tiện để bác sĩ phòng y tế đưa em đi bệnh viện làm kiểm tra, chúng cô cũng không hi vọng danh dự của em bị hao tổn.
- Dạ.
Sau khi ra khỏi văn phòng cô cũng không đi học, bụng rất khó chịu vì đói, cô định đi đến căng tin trường học ăn một chút gì đó. Nhưng những món bình thường ở trong mắt cô là đồ ăn ngon lúc này nhìn một cái đều cảm thấy muốn nôn, nhất thời không muốn ăn, nhưng bụng còn đang đói, càng ngày càng đói, mọi người không thể biết được loại cảm giác đói bụng đến mức mỗi tế bào trên người đều kêu gào.
Lý trí dần dần đánh mất, cô cảm thấy tay chân mình hoàn toàn không nghe đại não điều khiển, lúc cô hơi tỉnh táo một chút, đã cầm trong tay thịt tươi không biết lấy từ nơi nào. Có quỷ mới biết cô rất muốn cắn một miếng, nhưng ngửi thấy mùi máu tuôi cô lại cảm thấy buồn nôn nói không nên lời, cuối cùng thừa dịp mình còn một chút lý trí ném miếng thịt vào trong thùng rác.
Sau khi trở lại ký túc xá cô lại phát hiện toàn bộ đồ của mình đều để ở cửa ký túc xá, chăn gối đầu đều bẩn thỉu, sách giáo khoa, cái cốc, khăn mặt đều vứt ở trên đất.
Cô thuận miệng nói câu ‘ngây thơ’, ôm lấy chăn và gối chuẩn bị tiến vào ký túc xá, nhưng ba người bạn cùng phòng cô lại đứng chắn ở trước cửa bộ dạng hung hăng vênh váo:
- Chúng tôi không muốn ở cùng người không sạch sẽ.
- Tránh ra không?
Đói khát và bực bội làm cô mất đi tất cả kiên nhẫn, nhìn mặt bọn họ, cô lại có loại xúc động muốn xé nát bọn họ ra.
Cô và bọn họ cứ giằng co như vậy, phía sau còn có rất nhiều người vây xem náo nhiệt. Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng kéo dì quản lý tới, nhìn thấy nhiều người như vậy bắt nạt một mình cô, dì quản lý ký túc xá hung dữ răn dạy bọn họ.
- Dì à, không phải chúng cháu bắt nạt cô ta, cô ta mang thai không rõ ràng, sao chúng cháu dám ở cùng một phòng với cô ta được?
Dì quản lý ký túc xá nghi ngờ nhìn bụng của cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng nói với nhóm bạn cùng phòng của cô:
- Các cháu đừng nói lung tung, để cho con bé đi vào trước.
Dưới sự giúp đỡ của dì quản lý ký túc xá, cô tránh được vận rủi phải ngủ ở hành lang, tuy cả đêm những bạn cùng phòng nói mát trước mặt cô, cũng không cho cô sắc mặt hòa nhã.
Mấy ngày nay, cô không ăn nổi bất cứ thứ gì, thân thể càng ngày càng yếu ớt, mà cảm giác con quái vật tồn tại trong bụng cũng càng ngày càng mãnh liệt. Khi chủ nhiệm lớp nói cho cô biết ngày hôm sau sẽ đưa cô đi bệnh viện kiểm tra, cô đến tiệm thuốc mua thuốc sảy thai, uống không lâu bụng vô cùng đau đớn.
Hình như có thứ gì đó quay cuồng bên trong, không ngừng chạm vào lục phủ ngũ tạng của cô, muốn chui từ trong thân thể cô ra, sau đó cô hôn mê hoàn toàn không có ấn tượng.
Trong lúc hôn mê cô lại gặp con rắn lớn biến mất hơn hai tháng, nó vô cùng phẫn nộ:
- Vậy mà cô muốn giết chết đứa con của cô.
- Cầu xin ngươi buông tha cho tôi đi, chỉ cần ngươi bằng lòng buông tha cho tôi, chuyện gì tôi cũng đồng ý với ngươi.
Cô gần như tuyệt vọng cầu xin con rắn lớn.
- Chuyện gì cũng đồng ý sao?
- Ừm.
Thấy thái độ của con rắn lớn hơi mềm xuống, cô gật đầu như gà con mổ thóc.
- Nhớ kỹ lời cô đã nói đó.
Sau khi tỉnh lại chuyện thứ nhất cô làm là sờ bụng mình, khi cảm thấy nó vẫn nhô lên như cũ, trái lại cô bình tĩnh lại, cô căn bản không giết chết được quái thai này, rắn lớn cũng tuyệt đối không dễ dàng buông tha cô, nhưng xem tình hình trước mắt, nó cũng không để cô chết nhanh như vậy.
Trải qua lần thiếu chút nữa sinh non này, hơn nữa bản thân cũng vì đói bụng mà vô cùng yếu ớt, còn đủ loại phản ứng mang thai, cô bị hành hạ người không ra người quỷ không ra quỷ, vì thế chủ động đưa đơn tạm nghỉ học cho nhà trường, chủ nhiệm lớp cũng hiểu rõ trong lòng nên không hỏi nguyên nhân.
Xế chiều hôm đó, trong ánh mắt tò mò hoặc biểu tình vui sướng khi người khác gặp họa của mọi người, cô thu dọn đồ trở về nhà. Bà ngoại thấy cô đột nhiên trở về vô cùng nghi ngờ, hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có phải bị người ta bắt nạt hay không.
Nước mắt nhịn đã lâu trong lúc nhìn thấy bà ngoại cuối cùng cũng rơi xuống, cô ôm bà ngoại gào khóc, dọa bà tay chân luống cuống, vỗ vỗ sau lưng an ủi cô.
Đợi khóc mệt mỏi, cô mới vào phòng theo bà ngoại, nói hết việc lạ xảy ra trong khoảng thời gian này, chịu ấm ức, còn cả những giấc mộng kỳ lạ cho bà.
Sau khi bà ngoại nghe xong miệng còn nói ‘Không hay, không hay rồi’, sợ cô lo lắng, bà không ngừng vỗ mu bàn tay cô an ủi:
- Không sao, không sao đâu!
Trong thôn của cô có một lão đạo có tiếng là Dương Hồ Tử, bình thường điên điên khùng khùng, những lời ông ta nói ra nửa thật nửa giả, người trong thôn nửa cung kính nửa ghét bỏ ông ta, nhưng chỉ cần trong nhà xảy ra chuyện gì là nghĩ ngay đến ông ta, cho nên bà ngoại vội vội vàng vàng mang theo cô đến nhà ông ta ở thôn Vĩ.
Vừa vào cửa, lão đạo Dương Hồ Tử nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt biến hóa khó lường, không đợi cô và bà ngoại hỏi, ông ta đã nói:
- Cô gái nhà bà bị xà tiên quấn lấy, tìm tôi vô dụng.
Bà ngoại nghe ông ta nói vậy lập tức luống cuống:
- Vậy phải làm sao bây giờ? Chúng tôi đều là người cùng quê nhiều năm như vậy, ông nhất định phải giúp đỡ một chút!
- Không phải tôi không giúp, nếu là chuyện bắt quỷ hàng yêu thì tìm tôi, tôi còn có thể đưa ra chủ ý gì đó, nhưng người ta là tiên, tôi là một đạo sĩ nho nhỏ không xứng va chạm với người ta!
Bộ dạng lão đạo Dương Hồ Tử vô cùng khó xử, sau đó chỉ vào bụng của cô nói:
- Bây giờ cô gái này đã mang thai với rắn, ai cũng không cứu được cô ấy.
Thấy lão đạo Dương Hồ Tử từ chối, bà ngoại nhanh chóng lấy một gói được bọc bởi khăn tay từ trong túi ra, cẩn thận lấy ra một ngàn đồng từ trong khăn tay, nhét vào tay lão đạo Dương Hồ Tử:
- Ông giúp chúng tôi đi mà!
Lão đạo Dương Hồ Tử nhìn thấy tiền là hai mắt lập tức sáng lên, phải biết rằng một ngàn đồng ở trong thôn chúng cô là một khoản tiền không nhỏ rồi. Cô nhìn thấy lão đạo đó cười hì hì nhét tiền vào trong túi áo:
- Nói hay nói hay lắm, chúng ta đều là người cùng quê, chuyện này nhất định phải giúp.
Cũng không biết lão đạo Dương Hồ Tử thật sự làm được, hay là kỹ năng giả, vào ban đêm ông ta đi đến Ngũ Tiên Quan một chuyến, trở về liền nói với bà ngoại, chỉ cần hứa gả cô cho xà tiên, cho dù là chuyện lớn động trời xà tiên cũng không so đo với cô. Nếu cô không muốn, vậy thì chờ chết đi!
Bà ngoại rơi vào thế khó xử, một bên là tính mạng của cô, một bên là hạnh phúc của cô, luôn đắn đo mãi, cuối cùng lấy một bộ áo cưới màu đỏ từ trong ngăn tủ ra, đó là bộ áo cưới bà dùng mỗi cây kim mỗi cuộn chỉ khâu cho cô trong một thời gian dài, chính vì để cô mặc vào ngày kết hôn.
Từ nhỏ cô đã mất đi cha mẹ, một mình bà ngoại nuôi cô lớn khôn, nhưng cho tới bây giờ cô đều không cảm thấy mình bất hạnh, bởi vì cô có bà ngoại thương cô cưng chiều cô.
Một buổi tối bà ngoại và cô không có ngủ, đợi trời vừa sáng đạo sĩ mang cô đến Ngũ Tiên Quan bái đường với con rắn đó, nhưng mà ngày hôm sau cô mặc bộ áo cưới màu đỏ đợi mãi mà không thấy lão đạo Dương Hồ Tử tới.
Trời vừa sáng cửa nhà chúng cô bị đập ‘Thùng thùng’, bà ngoại cô đi mở cửa, bên ngoài cửa có mấy chục người đang đứng, đều là người trong thôn này.
- Bà Tô, sáng sớm có người phát hiện ra lão đạo sĩ chết thảm ở trong nhà, tối qua ông ấy còn rất tốt, bà nói xem đã xảy ra chuyện gì?
Nghe bọn họ anh một lời cô một câu, cô hiểu đại khái chuyện gì xảy ra. Tối hôm qua sau khi lão đạo Dương Hồ Tử trở về nhà liền chết, những người này cho rằng chúng cô làm, cho nên chạy tới đây hỏi tội:
- Hôm nay bất luận như thế nào bà đều phải cho chúng tôi một lời giải thích.
- Đúng vậy! Chuyện lạ nhà bà rất nhiều.
- Không phải Tô Tô nhà bà đang học đại học sao? Sao đột nhiên lại trở về rồi?
Nhìn thấy có người nghi ngờ đánh giá cô, cô nhanh chóng kéo quần áo của mình, may mà bộ áo cưới có vẻ rộng thùng thình, bọn họ không nhìn thấy rõ bụng của cô.
- Tô Tô nhà bà sắp lập gia đình rồi sao? Gả cho ai vậy? Sao chúng cô không nghe ai nói thế?
Những vấn đề mọi người hỏi xong, cô không thể trả lời được, tối hôm qua lão đạo Dương Hồ Tử nói lời thề son sắt, chỉ cần gả cho xà tiên là không có chuyện gì, sao đột nhiên lại chết rồi hả? Chẳng lẽ con rắn kia không muốn cưới cô nữa? Nhưng cũng không nên giết người chứ! Còn cả cậu họ nữa, đã có hai người chết thảm trong tay nó rồi.
- Tô Tô nhà cô không có lập gia đình, cô bảo con bé thử áo cưới cô làm cho con bé xem, mấy ngày nay con bé trở về cũng là vì nhớ cô, mọi người cũng thật là, chuyện đơn giản như vậy mà nghĩ phức tạp thế.
Tuy bà ngoại nói nghiêm túc, nhưng những người đó cũng không tin:
- Cho dù những lời bà nói là thật, nhưng lão đạo sĩ chết nhất định hai người không thoát khỏi liên quan, có vài người nhìn thấy ngày hôm qua hai người đi đến nhà ông ta.
- Đúng vậy!
Lúc này trong đám người có một người lao ra:
- Tô Tô nhà bà đắc tội xà tiên.
Một câu này làm tất cả mọi người trợn mắt há miệng, tuy phần lớn người già ở nông thôn rất mê tín, nhưng thực sự tin thế giới này có xà tiên cũng không có mấy người.
Người nói chuyện là Nhị Trụ Tử hàng xóm của lão đạo Dương Hồ Tử, bình thường ông ta và lão đạo sĩ Dương Hồ Tử rất thân thiết, còn nói muốn học thuật hàng yêu trừ ma với lão đạo sĩ.
- Mọi người hãy nghe cô nói, ngày hôm qua lão đạo sĩ bảo cô chuẩn bị cống phẩm ngọn nến, nói Tô Tô bị xà tiên quấn lên người còn mang thai với rắn, chỉ có thể gả cho xà tiên trở thành vợ của nó mới có thể giữ được tính mạng. Đắc tội xà tiên cũng không phải là việc nhỏ, bây giờ lão đạo sĩ chết rồi, sau này nói không chừng toàn bộ người trong thôn chúng ta cũng gặp họa theo.
Nhị Trụ Tử nói dõng dạc, nhóm thôn dân nghe xong nhiệt huyết sôi trào, một đám người lập tức khiêng cô đến Ngũ Tiên Quan, muốn gả cô cho con rắn kia.
-------------
Dịch: Hà My
Biên tập: BảoNhi
Team: Bảo My
Bản dịch được cập nhật độc quyền tại ngày 29/09/2018Đọc nhanh tại Vietwriter.com
Bình luận facebook