Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 48
Chương 48 : Cố ý làm tổn thương
Edit: Rika
----
Bà không muốn con mình ngủ với cô, giờ lại nhìn thấy biểu hiện của cô rõ ràng như thế, Thẩm Tĩnh Mạn đẩy của phòng ra rồi nói: "Cô hài lòng chứ?"
Cô cũng không nhìn, liền gật đầu: "Được được, tốt lắm ạ."
Lệ Cảnh Trình nhìn bộ dáng chân chó của cô, liền nói: "Mẹ, con và Vinh Thiển đã sớm ngủ cùng nhau, cái quy định cũ quắc này, sớm đã vứt từ lâu."
Khóe miệng Vinh Thiển khẽ run rẩy, sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn cũng không tốt lắm, Vinh Thiển thấy thế vội vàng nói: "Anh đừng như thế, dù sao giờ cũng đang ở nhà anh, cứ theo quy củ này mà làm đi, mẹ, mẹ nói đi."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy, rốt cục trên mặt cũng nở nụ cười.
Vinh Thiển mang theo vali vào trong phòng, phòng khách của Lệ gia cũng không ít, chỉ tùy tiện cấp cho cô một phòng, cô ở lầu bốn, cách Lệ Cảnh Trình hai tầng lầu. Vinh Thiển tắm rửa xong, dù sao cũng đang ở nhà người ta, sau khi mặc quần áo chỉnh tề liền đi ra ngoài, trước lầu bốn có một bàn trà, nhưng cô vẫn đi xuống dưới.
Lệ Cảnh Trình ở lầu ba cũng Thẩm Tĩnh Mạn, đương nhiên còn có cả Củng Khanh và Củng Dụ.
Cô để tay lên lan can cầu thang bằng gỗ lim, bước từng bước xuống dưới, đôi bàn chân dẫm lên thảm trải sàn, chợt nghe tiếng nói chuyện. Vinh Thiển nhìn lên, Thịnh Thư Lan đang đứng trước phòng Lệ Cảnh Trình, cô ta mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu đỏ, đăng ten hoa kéo dài tới gót chân, rất có hương vị cổ kính. Vinh Thiển còn chưa kịp nhìn kỹ, Thịnh Thư Lan liền đẩy cửa phòng bước vào. Nhìn cái kiểu này, khẳng định đêm nay Lệ Cảnh Trình sẽ không còn tịch mịch nữa. Vinh Thiển nhếch môi, đi xuống tầng dưới uống nước.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng , của phòng Vinh Thiển đã có người gõ cửa: "Vinh Thiển tiểu thư, lão thái phu nhân gọi cô xuống ăn sáng.
Vinh Thiển nhìn đồng hồ, mới sáu rưỡi sáng. Cô xốc chăn lên, đi tới phòng ăn, nhìn thấy mọi người đang chờ cô, thấy cô đến, Lệ Cảnh Trình cầm chén lên, khóe miệng nụ cười như có như không, Thịnh Thư Lan vẫn ngồi bên cạnh anh, cô nhìn anh rồi ngáp một cái. Vinh Thiển chào mọi người, sau đó ngồi xuống. Lệ Cảnh Trình quay lại nhìn cô rồi nói: "Tối qua ngủ không ngon sao?"
Vinh Thiển đè thấp giọng nói: "Nhìn bộ dạng anh tươi tắn rạng rỡ, tối qua ngủ rất ngon sao?"
Lệ Cảnh Trình cười cười: "Anh sao mà ngủ được, trằn trọc cả đêm."
Vinh Thiển nắm chặt đôi đũa, không kiềm chế được mà nói: "Không biết xấu hổ."
Một câu này, đem tất cả ánh mắt mọi người trên bàn cơm đều nhìn về phía cô. Củng Dụ dùng khăn ăn lau khóe miệng: "Tuổi trẻ thật tốt, ở trên bàn cơm cũng có thể nói chuyện yêu đương."
Bữa ăn sáng này, có không khí thật không tự nhiên.
Lệ Cảnh Trình nếm qua một chút rồi cùng Lệ Cảnh Vân lên lầu, Vinh Thiển buồn chán, một mình đi dạo trong vườn hoa. Củng Dụ thấy Thịnh Thư Lan đang đứng bên ngoài, nhìn xung quanh không thấy Thẩm Tĩnh Mạn, liền đi tới nói: "Thư Lan, đã nói chuyện với cô ta chưa?"
Thịnh Thư Lan cúi đầu: "Dường như Cảnh Trình không muốn cho cháu tới gần cô ấy."
"A..." Củng Dụ cười cười: "Nó quả thật có ý che chở con nhỏ kia, tuy nói thân phận của cháu ở nhà này ai cũng biết, nhưng về sau phải để Vinh Thiển kia dưới cháu một bậc, cũng không có biện pháp, nếu là cháu, dì liền trực tiếp nói chuyện thẳng thắn với cô ta, quan hệ của cháu với Cảnh Trình, dù muốn dù không cô ta cũng phải tiếp nhận."
"Nhưng mà mẹ đã nói, cháu không cần xen vào."
"Ai da, cháu nhìn Cảnh Trình như vậy, chị cả thật sự bị nó đùa bỡn nha."
Thịnh Thư Lan đưa mắt nhìn bóng dáng của Vinh Thiển, cô biết chuyện cũng không đơn giản như thế, Thịnh Thư Lan là do Thẩm Tĩnh Mạn chọn, Thẩm gia là gia đình dòng dõi thư hương, trước đây đem cô nuôi dưỡng như một thiên kim tiểu thư, tính cách không đường hoàng hào phóng giống như Vinh Thiển. Vinh Thiển ngồi trên xích đu dưới tán cây, hôm nay là ngày mùng một, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu thẳng lên gương mặt tinh xảo của cô, cô ngẩng đầu lên, vừa nhắm mắt lại, thì bỗng dưng có một bóng đen che đi, cô đành phải mở mắt ra.
"Xin chào." Vinh Thiển mở miệng chào.
Thịnh Thư Lan đứng cách cô không xa: "Xin chào."
"Có chuyện gì sao?"
Thịnh Thư Lan lo lắng nắm chặt góc áo: "Tôi hy vọng sau này cô có thể chấp nhận tôi, cô yên tâm, giấy đăng ký kết hôn chỉ có tên cô và anh ấy, tôi cũng không cần."
Vinh Thiển cảm thấy kỳ quái, đây là một người phụ nữ như thế nào, cô nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo một chút khó hiểu: "Bây giờ là xã hội hiện đại, làm gì có người phụ nữ nào chấp nhận chia sẻ chồng mình với người khác, nếu yêu thì phải toàn tâm toàn ý, vì cái gì mà phải chia sẻ cùng với người khác?"
"Sinh nhật năm 18 tuôi, tôi đã cho anh ấy, chúng tôi là thanh mai trúc mã, cũng là lần đầu tiên, từ nhỏ tôi đã được Lệ gia nuôi dưỡng và cấp cho thân phận, Vinh tiểu thư, tôi không có khả năng kết hôn cùng người khác."
Thanh mai trúc mã.
Hai tay cô nắm chặt sợi dây xích, vì cái gì khi đến đây, tất cả mọi người đều đâm chọc vào vết sẹo của cô, cô cảm thấy thống khổ, có phải hay không, cuộc đời này, miệng vết thương của cô không bao giờ có cơ hội khép lại?
Bỗng nhiên, có một đôi tay đẩy mạnh phía sau lưng cô: "Vinh Thiển tiểu thư, tôi giúp cô."
Vinh Thiển bị đẩy về phía trước, cô hoảng hốt, dưới tình thế cấp bách, cô nhảy xuống, hai tay chống trên mặt đất, cái xích đu theo quán tính đẩy về phía trước, Thịnh Thư Lan không kịp né tránh, liền bị đâm vào trán.
Củng Dụ và người giúp việc đứng bên cạnh hô to: "Người đâu, mau tới, Thư Lan tiểu thư xảy ra chuyện."
Vinh Thiền vuốt đôi tay cùng chân dính đầy bùn đất, cô đi tới bên cạnh Thịnh Thư Lan, Thịnh Thư Lan đưa tay che trán, máu tươi từ khe hở bàn tay chảy ra ngoài.
"Cô có sao không?"
Nghe thấy ồn ào, Thẩm Tĩnh Mạn vừa tới, nhìn thấy liền sợ hãi hô to: "Thư Lan!"
"Sao lại thế này?" Ngay sau đó, Lệ Cảnh Trình cùng Lệ Cảnh Vân cũng tới.
Người giúp việc đẩy Vinh Thiển ra rồi bước lên nói: "Là Vinh tiểu thư, cô ấy chơi xích đu, không cẩn thận đập trúng Thư Lan tiểu thư."
"Không phải tôi..." Vinh Thiển cuống quýt đứng dậy: "Là cô ấy ở phía sau đẩy tôi, tôi. . . . . ."
Thẩm Tĩnh Mạn ngồi xổm trước mặt Thịnh Thư Lan, lấy khăn tay ra thấm máu cho cô ta, trong mắt tràn ngập sự đau lòng: "Máu chảy nhiều như vậy, sau này để lại sẹo thì sao? Nói, cô nói rốt cuộc vì sao lại như thế này?"
Củng Dụ nhìn Thịnh Thư Lan nháy mắt, bọn họ đã tạo ra cơ hội tốt như thế đến trước mặt, ngay cả đồ ngốc cũng biết phải làm như thế nào. Huống hồ, Thịnh Thư Lan trời sinh tính tình yếu đuối, bị bọn họ ngầm coi thường không ít, chắc chắc không dám nói ra sự thật.
-----
Edit: Rika
----
Bà không muốn con mình ngủ với cô, giờ lại nhìn thấy biểu hiện của cô rõ ràng như thế, Thẩm Tĩnh Mạn đẩy của phòng ra rồi nói: "Cô hài lòng chứ?"
Cô cũng không nhìn, liền gật đầu: "Được được, tốt lắm ạ."
Lệ Cảnh Trình nhìn bộ dáng chân chó của cô, liền nói: "Mẹ, con và Vinh Thiển đã sớm ngủ cùng nhau, cái quy định cũ quắc này, sớm đã vứt từ lâu."
Khóe miệng Vinh Thiển khẽ run rẩy, sắc mặt Thẩm Tĩnh Mạn cũng không tốt lắm, Vinh Thiển thấy thế vội vàng nói: "Anh đừng như thế, dù sao giờ cũng đang ở nhà anh, cứ theo quy củ này mà làm đi, mẹ, mẹ nói đi."
Thẩm Tĩnh Mạn nghe vậy, rốt cục trên mặt cũng nở nụ cười.
Vinh Thiển mang theo vali vào trong phòng, phòng khách của Lệ gia cũng không ít, chỉ tùy tiện cấp cho cô một phòng, cô ở lầu bốn, cách Lệ Cảnh Trình hai tầng lầu. Vinh Thiển tắm rửa xong, dù sao cũng đang ở nhà người ta, sau khi mặc quần áo chỉnh tề liền đi ra ngoài, trước lầu bốn có một bàn trà, nhưng cô vẫn đi xuống dưới.
Lệ Cảnh Trình ở lầu ba cũng Thẩm Tĩnh Mạn, đương nhiên còn có cả Củng Khanh và Củng Dụ.
Cô để tay lên lan can cầu thang bằng gỗ lim, bước từng bước xuống dưới, đôi bàn chân dẫm lên thảm trải sàn, chợt nghe tiếng nói chuyện. Vinh Thiển nhìn lên, Thịnh Thư Lan đang đứng trước phòng Lệ Cảnh Trình, cô ta mặc một bộ đồ ngủ tơ lụa màu đỏ, đăng ten hoa kéo dài tới gót chân, rất có hương vị cổ kính. Vinh Thiển còn chưa kịp nhìn kỹ, Thịnh Thư Lan liền đẩy cửa phòng bước vào. Nhìn cái kiểu này, khẳng định đêm nay Lệ Cảnh Trình sẽ không còn tịch mịch nữa. Vinh Thiển nhếch môi, đi xuống tầng dưới uống nước.
Sáng hôm sau, trời còn chưa sáng , của phòng Vinh Thiển đã có người gõ cửa: "Vinh Thiển tiểu thư, lão thái phu nhân gọi cô xuống ăn sáng.
Vinh Thiển nhìn đồng hồ, mới sáu rưỡi sáng. Cô xốc chăn lên, đi tới phòng ăn, nhìn thấy mọi người đang chờ cô, thấy cô đến, Lệ Cảnh Trình cầm chén lên, khóe miệng nụ cười như có như không, Thịnh Thư Lan vẫn ngồi bên cạnh anh, cô nhìn anh rồi ngáp một cái. Vinh Thiển chào mọi người, sau đó ngồi xuống. Lệ Cảnh Trình quay lại nhìn cô rồi nói: "Tối qua ngủ không ngon sao?"
Vinh Thiển đè thấp giọng nói: "Nhìn bộ dạng anh tươi tắn rạng rỡ, tối qua ngủ rất ngon sao?"
Lệ Cảnh Trình cười cười: "Anh sao mà ngủ được, trằn trọc cả đêm."
Vinh Thiển nắm chặt đôi đũa, không kiềm chế được mà nói: "Không biết xấu hổ."
Một câu này, đem tất cả ánh mắt mọi người trên bàn cơm đều nhìn về phía cô. Củng Dụ dùng khăn ăn lau khóe miệng: "Tuổi trẻ thật tốt, ở trên bàn cơm cũng có thể nói chuyện yêu đương."
Bữa ăn sáng này, có không khí thật không tự nhiên.
Lệ Cảnh Trình nếm qua một chút rồi cùng Lệ Cảnh Vân lên lầu, Vinh Thiển buồn chán, một mình đi dạo trong vườn hoa. Củng Dụ thấy Thịnh Thư Lan đang đứng bên ngoài, nhìn xung quanh không thấy Thẩm Tĩnh Mạn, liền đi tới nói: "Thư Lan, đã nói chuyện với cô ta chưa?"
Thịnh Thư Lan cúi đầu: "Dường như Cảnh Trình không muốn cho cháu tới gần cô ấy."
"A..." Củng Dụ cười cười: "Nó quả thật có ý che chở con nhỏ kia, tuy nói thân phận của cháu ở nhà này ai cũng biết, nhưng về sau phải để Vinh Thiển kia dưới cháu một bậc, cũng không có biện pháp, nếu là cháu, dì liền trực tiếp nói chuyện thẳng thắn với cô ta, quan hệ của cháu với Cảnh Trình, dù muốn dù không cô ta cũng phải tiếp nhận."
"Nhưng mà mẹ đã nói, cháu không cần xen vào."
"Ai da, cháu nhìn Cảnh Trình như vậy, chị cả thật sự bị nó đùa bỡn nha."
Thịnh Thư Lan đưa mắt nhìn bóng dáng của Vinh Thiển, cô biết chuyện cũng không đơn giản như thế, Thịnh Thư Lan là do Thẩm Tĩnh Mạn chọn, Thẩm gia là gia đình dòng dõi thư hương, trước đây đem cô nuôi dưỡng như một thiên kim tiểu thư, tính cách không đường hoàng hào phóng giống như Vinh Thiển. Vinh Thiển ngồi trên xích đu dưới tán cây, hôm nay là ngày mùng một, ánh mặt trời xuyên qua tán lá, chiếu thẳng lên gương mặt tinh xảo của cô, cô ngẩng đầu lên, vừa nhắm mắt lại, thì bỗng dưng có một bóng đen che đi, cô đành phải mở mắt ra.
"Xin chào." Vinh Thiển mở miệng chào.
Thịnh Thư Lan đứng cách cô không xa: "Xin chào."
"Có chuyện gì sao?"
Thịnh Thư Lan lo lắng nắm chặt góc áo: "Tôi hy vọng sau này cô có thể chấp nhận tôi, cô yên tâm, giấy đăng ký kết hôn chỉ có tên cô và anh ấy, tôi cũng không cần."
Vinh Thiển cảm thấy kỳ quái, đây là một người phụ nữ như thế nào, cô nghiêng đầu, trong ánh mắt mang theo một chút khó hiểu: "Bây giờ là xã hội hiện đại, làm gì có người phụ nữ nào chấp nhận chia sẻ chồng mình với người khác, nếu yêu thì phải toàn tâm toàn ý, vì cái gì mà phải chia sẻ cùng với người khác?"
"Sinh nhật năm 18 tuôi, tôi đã cho anh ấy, chúng tôi là thanh mai trúc mã, cũng là lần đầu tiên, từ nhỏ tôi đã được Lệ gia nuôi dưỡng và cấp cho thân phận, Vinh tiểu thư, tôi không có khả năng kết hôn cùng người khác."
Thanh mai trúc mã.
Hai tay cô nắm chặt sợi dây xích, vì cái gì khi đến đây, tất cả mọi người đều đâm chọc vào vết sẹo của cô, cô cảm thấy thống khổ, có phải hay không, cuộc đời này, miệng vết thương của cô không bao giờ có cơ hội khép lại?
Bỗng nhiên, có một đôi tay đẩy mạnh phía sau lưng cô: "Vinh Thiển tiểu thư, tôi giúp cô."
Vinh Thiển bị đẩy về phía trước, cô hoảng hốt, dưới tình thế cấp bách, cô nhảy xuống, hai tay chống trên mặt đất, cái xích đu theo quán tính đẩy về phía trước, Thịnh Thư Lan không kịp né tránh, liền bị đâm vào trán.
Củng Dụ và người giúp việc đứng bên cạnh hô to: "Người đâu, mau tới, Thư Lan tiểu thư xảy ra chuyện."
Vinh Thiền vuốt đôi tay cùng chân dính đầy bùn đất, cô đi tới bên cạnh Thịnh Thư Lan, Thịnh Thư Lan đưa tay che trán, máu tươi từ khe hở bàn tay chảy ra ngoài.
"Cô có sao không?"
Nghe thấy ồn ào, Thẩm Tĩnh Mạn vừa tới, nhìn thấy liền sợ hãi hô to: "Thư Lan!"
"Sao lại thế này?" Ngay sau đó, Lệ Cảnh Trình cùng Lệ Cảnh Vân cũng tới.
Người giúp việc đẩy Vinh Thiển ra rồi bước lên nói: "Là Vinh tiểu thư, cô ấy chơi xích đu, không cẩn thận đập trúng Thư Lan tiểu thư."
"Không phải tôi..." Vinh Thiển cuống quýt đứng dậy: "Là cô ấy ở phía sau đẩy tôi, tôi. . . . . ."
Thẩm Tĩnh Mạn ngồi xổm trước mặt Thịnh Thư Lan, lấy khăn tay ra thấm máu cho cô ta, trong mắt tràn ngập sự đau lòng: "Máu chảy nhiều như vậy, sau này để lại sẹo thì sao? Nói, cô nói rốt cuộc vì sao lại như thế này?"
Củng Dụ nhìn Thịnh Thư Lan nháy mắt, bọn họ đã tạo ra cơ hội tốt như thế đến trước mặt, ngay cả đồ ngốc cũng biết phải làm như thế nào. Huống hồ, Thịnh Thư Lan trời sinh tính tình yếu đuối, bị bọn họ ngầm coi thường không ít, chắc chắc không dám nói ra sự thật.
-----
Bình luận facebook