• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Thà Đừng Gặp Gỡ <Bất ngộ khuynh thành bất ngộ nhĩ> (1 Viewer)

  • Chương 166

Chương 36 : Đem anh bồi thường cho em


Edit: Rika


-----


Áo khoác màu đỏ bị Tống Trĩ Ninh kéo xuống đầu vai trong nháy mắt, thần sắc Lệ Cảnh Trình vẫn lạnh nhạt, cho đến khi nhìn thấy cánh tay phải của Tống Trĩ Ninh.


Xung quanh vùng lông mày của anh nhíu chặt, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía Tống Trĩ Ninh.


Đôi mắt cô đỏ ngầu, chóp mũi chua xót khó chịu.


Trong mắt Lệ Cảnh Trình hiện lên tia sắc bén, khóe mắt hơi híp lại: "Tay cô làm sao vậy?"


Tống Trĩ Ninh nắm phần xương nhô ra nơi khủy tay: "Lúc trước, em bị thương nặng, xương tay bị lệch, không chữa được, hiện giờ em cũng không dám lộ ra cánh tay của mình, huống chi là nói đến vẽ tranh, cho nên khi anh nói một Tống Trĩ Ninh ưu nhã đã đi đâu, em cũng muốn hỏi, em muốn tìm lại chính mình như thế nào đây?"


Lệ Cảnh Trình mơ hồ ý thức được, dường như chuyện này có liên quan tới anh.


Cô khẽ nuốt nước miếng, từ trước đến nay Tống Trĩ Ninh rất kiên cường, không bao giờ khóc, nhưng giờ phút này, nước mắt cô cứ tuôn rơi từng giọt.


"Đây là lý do cô ra nước ngoài?"


"Em không cách nào đối mặt với nó được, người nhà đưa em đi ra nước ngoài trị liệu."


Lệ Cảnh Trình rũ mi mắt xuống, đột nhiên cảm giác được trong phòng làm việc to như thế, nhưng dường như anh không thở nổi, Tống Trĩ Ninh rũ hai tay xuống, nơi khủy tay lộ ra rất rõ ràng.


"Là tôi, làm cô bị thương?"


Tống Trĩ Ninh vẫn đứng ngăn trước cánh cửa không nhúc nhích: "Lệ Cảnh Trình, mấy năm trôi qua, em cho rằng lúc em trở lại, anh vẫn còn ở đấy, nhưng em lại phát hiện ra mình cũng chỉ là một người đi ngang qua anh, căn bản không có tương lai"


Đúng thế, một người có tính cách cao ngạo như Tống Trĩ Ninh, khi trở lại Lại Hải, nghe được những chuyện xấu của Lệ Cảnh Trình cùng ai, sự thật là anh đâu có thời gian nghĩ tới cô?


"Dù sao thì tôi cũng đi tìm cô, nhưng đoạn tình cảm như thế, là chính cô mở miệng nói kết thúc."


Tống Trĩ Ninh vỗ vỗ khuỷu tay: "Em đã như thế này, nếu không mở miệng, chẳng lẽ chờ anh nói với em sao?"


Lệ Cảnh Trình đi về phía bên canh, đôi chân thon dài dựa vào bàn làm việc: "Cô cứ khẳng định như vậy, chẳng lẽ cô cho rằng bởi vì tay cô bị như thế mà sẽ bỏ cô sao? Đây là tiêu chuẩn về tình yêu của cô sao?"


Tống Trĩ Ninh trợn tròn mắt, thực sự không nghĩ là Lệ Cảnh Trình sẽ nói ra những lời này.


Đáy mắt cô nhóm lên một ngọn lửa, rất nhỏ, nhưng sáng rực, nếu như lại nghe thêm một lên nữa, quả thật ánh mắt có thể thiêu cháy vạn vật.


Tống Trĩ Ninh buông tay, khóe mặt hơi giật giật: "Cảnh Trình, anh nói thật?"


Lệ Cảnh Trình khoanh hai tay trước ngực không nói gì.


"Em thừa nhận, lúc đó em không tự tin, rồi mẹ em ở nước ngoài có quen biết một bác sĩ, nói muốn giúp em trị liệu, sau lại muốn biến mất khỏi nơi này, em càng nghĩ càng khó quay đầu lại."


Gân xanh nổi trên trán, sắc mặt ngưng trọng, anh nhớ kỹ chuyện năm đó, khi phát bệnh thì anh ở cùng một chỗ với Tống Trĩ Ninh.


Anh cố đem cô đẩy ra, cô té ngã, anh cũng không muốn mình phát bệnh bị người nhìn thấy, để cô rời đi, không nghĩ tới, anh đã hủy đi một cánh tay của cô.


Trong lòng Lệ Cảnh Trình thắt lại, càng thấy phiền não.


"Cảnh Trình, mặc kệ giữa chúng ta như thế nào, em vẫn luôn giữ vững ý định ban đầu, em cũng không muốn anh phải chịu trách nhiệm."


Ánh mắt anh rơi vào tay cô: "Thực sự không còn cách nào chữa trị sao?"


Tống Trĩ Ninh lắc đầu: "Không, nếu không thì không cần đợi vài năm sau mới xuất hiện với bộ dáng này."


Cô đạp giày cao gót hướng tới Lệ Cảnh Trình, anh vừa nói câu kia, cô nhớ kỹ, cũng cảm thấy chấn động và vui vẻ.


Tống Trĩ Ninh đi tới gần trước mặt anh, hai người gần như là dính vào nhau, lúc này cô mới dừng lại.


Ánh mắt cô dịu dàng, hiện rõ lên sự chờ mong.


"Cảnh Trình, nếu lúc trước em không rời đi, anh có bỏ em không? Có lẽ, khi em cho anh biết rõ chân tường, anh sẽ ghét bỏ em chứ?"


Lệ Cảnh Trình suy nghĩ một chút, cũng lắc đầu.


Tống Trĩ Ninh lệ rơi đầy mặt, cô đưa tay nắm lấy hai tay anh: "Thật vậy sao?"


"Nếu là lúc trước, tôi chắc chắn sẽ không ghét bỏ cô, hơn nữa tay của cô vì tôi mà thành ra như thế, hẳn cô hiểu tôi là người như thế nào, nhưng cô không hề có chút lòng tin nào vào tôi cả."


Cổ họng cô tắc nghẹn, tựa hồ như suy nghĩ về những lời anh nói.


Sau một lúc lâu, cô cắn môi, cảm nhận được sự đau đớn, lúc này mới lên tiếng: "Vậy bây giờ thì sao, hiện tại có còn kịp không?"


Hai mắt Tống Trĩ Ninh tràn đầy mong đợi, nhìn chằm chằm vào anh.


Anh đưa tay đẩy cô ra: "Tôi đã có vợ, con cũng đã có rồi."


Cô che mặt khóc thành tiếng, tay cong cong, càng nhìn càng thấy nghiêm trọng, trong ngực anh không khỏi khó chịu, nghĩ đến Tống Trĩ Ninh tài hoa trước kia, tuổi còn nhỏ nhưng đã có thiên phú làm bao người ngưỡng mộ.


Tống Trĩ Ninh vẫn không tìm anh, là cô sợ loại đáp án này, cô cũng có lòng tự ái của chính mình.


Lệ Cảnh Trình đưa tay đặt lên bả vai cô, lòng bàn tay dùng sức.


"Tôi sẽ tìm người điều trị cho cô."


Tống Trĩ Ninh khóc, rồi lại bật cười: "Sau đó thì sao?"


Nét mặt anh hiện lên một tia cảm xúc, nhưng chỉ là thoáng qua, Tống Trĩ Ninh đưa tay sờ sờ khủy tay của mình: "Em không cần sự đồng tình của anh, nói cách khác, em cũng không cần chờ cho tới hôm nay, Cảnh Trình. . ."


Hai chữ sau cùng, bị cô nuốt ở trong cổ họng.


Tống Trĩ Ninh ngẩng đầu, không để ình là chảy nước mắt, cô đi lên phía trước, hai tay cố gắng vòng ra sau lưng ôm anh thật chặt.


Cái ôm ấm áp quen thuộc như vậy, Tông Trĩ Ninh áp mặt vào cổ anh, Lệ Cảnh Trình cảm giác được cổ truyền đến một luồng ấm áp nóng hổi.


"Cảnh Trình, vì sao anh không chờ em một chút?"


Cô biết, hỏi như vậy, là cô cũng không đúng, dù sao lúc trước cũng là cô im lặng bỏ đi.


Nhưng những lời này cô vẫn nén trong lòng, không nói, không hỏi, cô cực kỳ khó chịu


Lệ Cảnh Trình đưa hai tay giữ vai cô lại, đem cô đẩy ra: "Trĩ Ninh, tôi sẽ bồi thường cho cô."


"Bồi thường?" Tống Trĩ Ninh đưa mắt nhìn anh: "Anh muốn bồi thường em như thế nào?"


"Cái gì cũng được, nhưng không phải là dùng tình cảm."


Nửa câu đầu chưa kịp hòa tan vào trong đáy lòng của cô, đã bị nửa câu sau hung hăng đánh gãy.


Cô buông hai tay xuống: "Vì sao không thể là tình cảm?"


"Bởi vì tôi đã có Vinh Thiển, tôi không còn có tình cảm dư thừa dành cho cô."


Chóp mũi Tống Trĩ Ninh đỏ bừng, mắt có chút ưu thương, chuyện cô bị thương vẫn cất giấu không nói, người ta nói cô ngu ngốc, nhìn người khác hạnh phúc, còn cô lại một mình trốn đi liếm láp vết thương, cô cũng là con người, đương nhiên là không cam lòng, nhưng kết quả như thế này, thà rằng đừng nói ra.


"Anh thật sự yêu cô ấy sao?"


"Tôi nếu không yêu cô ấy, thì sẽ không cưới cô ấy, cũng sẽ không bảo cô ấy sinh con cho tôi."


Tống Trĩ Ninh lui về sau vài bước, một kích này quá nặng nề, làm cô thất thần một hồi lâu sau.


Lệ Cảnh Trình đứng dậy: "Tôi lập tức thu xếp bác sĩ hội chẩn lại cho cô."


Cô lắc đầu: "Anh muốn em nói bao nhiêu lần anh mới hiệu, vô dụng thôi."


"Vô dụng, vậy thì cắt đứt đầu khớp xương, rồi để nó tái tạo lại một lần nữa, tôi không tin là không có cách nào chữa trị hết tay của cô."


"Anh vẫn cảm thấy em thua thiệt, muốn đền bù sao?"


Tống Trĩ Ninh lau khô nước mắt, mí mắt dưới mơ hồ hiện lên một chút bóng đen: "Anh không cần phải làm như vậy, tay là của em, anh đi đi, hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra."


Trong lòng anh không khỏi trầm trọng, Tống Trĩ Ninh đi tới trước, lấy ra một ít khăn giấy lau chùi khóe mắt.


Cô nhìn mình trong gương, không thể tin là chuyện đã qua vài năm, vậy mà cô vẫn thương tâm như thế.


"Cảnh Trình, anh có từng, yêu em không?"


Lệ Cảnh Trình nghiêng người sang nhìn cô: "Tôi với cô, từng có những giây phút vui vẻ cùng tình cảm mãnh liệt, không thể không phủ nhận, tôi đối với cô không giống với người khác."


Tống Trĩ Ninh kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng dáng mình trong gương.


"Trước đây, có thể tôi không phân biệt rõ ràng giữa yêu và không yêu. Nhưng từ khi gặp Vinh Thiển, cho tới bây giờ, tôi cảm thấy từ trước tới giờ đây mới chính là tình yêu, nếu không yêu, thì làm sao tôi lại có tình cảm sâu nặng với Vinh Thiển như thế? Cô ấy rời khỏi tôi ba năm, bên người tôi xuất hiện rất nhiều phụ nữ, nhưng không có ai có thể so sánh được với cô ấy dù chỉ là một sợi tóc. Tôi cũng chưa bao giờ nhìn qua người khác, huống chi nói đến vấn đề tình cảm, cô muốn hỏi là tôi có từng yêu cô không? Tôi chỉ có thể nói, nếu như tôi yêu, thì tại sao trong thời gian cô không ở đây tôi vẫn đi yêu người khác, Trĩ Ninh, cô ở trong lòng tôi, điều đó, tôi cũng không chối bỏ."


Lệ Cảnh Trình nói một lèo, không vòng vo, không do dự nói ra khỏi miệng.


"Thật không nghĩ tới, giữa chúng ta lại là như thế."


Lệ Cảnh Trình nhìn Tống Trĩ Ninh cố gắng duy trì sự kiên cường, đối với cô anh cũng coi như hiểu được, trong lòng dù đau đớn, nhưng cô cũng không muốn biểu hiện ra bên ngoài.


Trong lòng anh cũng có chút đau đớn, đã nhiều năm như vậy, anh thấy cô đi không một lời từ biệt, anh cũng là người cao ngạo, đối với chuyện này cũng canh cánh trong lòng, nhưng lại không muốn ép hỏi ra kết quả như thế.


Tống Trĩ Ninh nghĩ đến Vinh Thiển.


"Cô ấy cũng chỉ dựa vào khuôn mặt, cô ấy có chỗ nào tốt?"


"Cô không trải qua chuyện của cô ấy, đương nhiên không biết cô ấy tốt như thế nào."


"Nhưng cô ấy đã thấy qua cánh tay bị thương của em."


Ngày đó, lúc ký hợp đồng ở phòng đấu gia, ánh mắt kinh ngạc của Vinh Thiển, cô vẫn còn nhớ rõ.


"Có thể cô ấy kiêng kỵ mối quan hệ trước kia của chúng ta, cho nên không nói cho anh biết."


Lệ Cảnh Trình đứng thẳng người, đưa mắt nhìn Tống Trĩ Ninh.


"Vinh Thiển đối với chuyện của tôi và cô, chỉ biết sơ sơ mà thôi, còn cô, tôi và cô không thể nào như xưa nữa, cô ấy sẽ không bao giờ đem vết sẹo của người khác ra làm trò đùa."


Anh nói, tất cả đều hướng về Vinh Thiển.


Tống Trĩ Ninh ngồi xuống sô pha, hai tay đặt lên đầu gối.


Lệ Cảnh Trình cảm thấy buồn bực: "Tôi đi trước."


Cô không nói gì nữa, đưa mắt nhìn anh đi ra ngoài.


Toàn thân Tống Trĩ Ninh vô lực, cô ngả người vào sô pha, chỉ cảm thấy thân thể tứ chi lạnh như băng.


Cô nên sớm nghĩ kết quả sẽ là như thế này.


Nếu không, khi Lệ Cảnh Trình nghe cô nói xong, hẳn là phải ôm lấy cô an ủi, sau đó vứt bỏ Vinh Thiển quay lại với cô mới đúng.


Nhưng, tình cảm giữa bọn họ, dù thế nào đi nữa anh cũng không nên có loại phản ứng này.


Tống Trĩ Ninh ôm chặt đầu gối, cắn môi cố đem nước mắt nuốt ngược trở về.


Lệ Cảnh Trình đi ra ngoài hành lang trưng bày tranh, quay đầu lại liếc nhìn.


Anh ngồi lên xe rời đi, chỉ cảm thấy phiền muộn, gần đây có rất ít chuyện làm anh vừa lòng.


---


Buổi tối, Vinh Thiển đi làm về.


Cô kể về chuyện thú vị ở phòng đấu giá, quay đầu lại thì thấy Lệ Cảnh Trình đưa tay chống đầu, cả người không tập trung.


"Cảnh Trình, anh làm sao vậy?"


Lệ Cảnh Trình bỗng nhiên hoàn hồn: "Không có gì, nghĩ đến chuyện làm ăn thôi."


Vinh Thiển rất là mẫn cảm, nhưng cũng không hỏi kỹ, hai người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, Lệ Cảnh Trình đưa tay chống lên tai trái, Vinh Thiển bị tổn thương, Lệ Cảnh Trình nói năng làm việc đều rất cẩn thận, lúc này, lại không thể cho cô biết anh đang nghĩ về chuyện của Tống Trĩ Ninh


Đối với Vinh Thiển mà nói, mỗi ngày ngoại trừ đi làm, thời gian còn lại ở cùng con gái, hoặc xem thời sự, tin tức.


Hôm nay là cuối tuần, Lệ Cảnh Trình nói ở nhà với cô, nhưng khi nhận được điện thoại liền đi ra ngoài.


Vinh Thiển chán nản xem tin tức.


Tin đầu tiên hấp dẫn ánh mắt của cô, khu triển lãm tranh 'Ninh Trí' nhận được tài trợ rất lớn, các phóng viên đối với chuyện của Tống Trĩ Ninh tựa hồ luôn rất để bụng, tránh không được lại đưa tin lên tivi. Có người suy đoán người ra tay tài trợ rộng rãi có phải hay không là tình nhân bí mật của Tống Trĩ Ninh, cũng có người nói cô từng có quan hệ với Lệ Cảnh Trình, Vinh Thiển cảm thấy trong lòng buông bực, tay cầm lấy điều khiển từ xa, nhưng cũng không chuyển kênh.


Từ trước tới giờ Lệ Cảnh Trình đều không làm việc gì vào cuối tuần, nhưng lần này lại trùng hợp như thế, hôm nay Tống Trĩ Ninh khai trương khu triển lãm, anh lại không có nhà.


Cô tức giận, muốn gọi điện thoại cho Lệ Cảnh Trình, nhưng điện thoại còn chưa kết nối, cô đã cúp máy.


Cô thực sự không muốn như thế, nghi ngờ này nọ, làm cái gì cũng không tập trung được.


Lệ Cảnh Trình đi đến tối mới về, lên lầu thì thấy Vinh Thiển đang nằm, anh cởi áo khoác ra rồi đi đến bên cạnh cô.


"Người làm nói em không ăn cơm tối, xảy ra chuyện gì sao?"


"...."


"Hay đồ ăn không ngon, hay là không muốn ăn?"


Anh đưa bàn tay ra sờ vào trán cô, Vinh Thiển kéo tay anh xuống, bỗng nhiên cô tiến về phía trước ôm anh.


Lệ Cảnh Trình thuận thế nắm đầu vai cô: "Hôm nay em sao thế?"


Cô ôm anh thật chặt, muốn để ình có nhiều cảm giác an toàn hơn.


"Cảnh Trình, hai ngày nữa sinh nhật ba em, em muốn quay về Nam Thịnh, anh đi cùng em chứ?"


"Được". Lệ Cảnh Trình liền đáp ứng: "Đương nhiên là được chứ."


Hiện tại Vinh Thiển đang điên cuồng nhớ lại thành phố quê hương mình, cũng điên cuồng nhớ tới người thân.


Vinh Trạch ở nhà cũng đã bắt đầu chuẩn bị, nhà họ Vinh đã lâu không có chuyện náo nhiệt như thế, từ sau khi Vinh An Thâm gặp chuyện không may, Lệ Cảnh Trình giải quyết tận gốc làm cho bao nhiêu người muốn giẫm lên nhà họ Vinh. Lần sinh nhật này, là Vinh Trạch chuẩn bị thật lớn.


Lệ Cảnh Trình sau khi mang Vinh Thiển rời đi, hạng mục đầu tư lúc trước mới từ từ sinh lời, sự thực chứng minh, ánh mắt lúc trước của Lệ Cảnh trình, chỉ cần có vốn, Vinh Thị chỉ cần ngồi đợi lấy tiền là được.


Vinh Thiển nói hai ngày trước cô đã chuẩn bị quà tặng, cô dọn dẹp hành lý, cô còn muốn dẫn Lệ Cảnh Trình và bé Gạo Nếp đưa tới trước mặt Vinh An Thâm, để ông nhìn kỹ một chút.


Phiền muộn trong lòng dần tan biến vì suy nghĩ sắp về lại nhà, Lệ Cảnh Trình cũng kiên nhẫn theo cô đi mua sắm, còn chọn lựa vài lễ vật tinh mỹ.


---


Nhà họ Lệ.


Thịnh Thư Lan nhiều ngày nay rất an tĩnh, sau nỗi kinh hoàng đêm đó, cô trở về nằm tròn một ngày một đêm.


Người nhà họ Lệ không tìm được nơi ở của Lệ Cảnh Tầm, Lệ Cảnh Vân suốt ngày mặt mũi hầm hầm, bầu không khí trong nhà rất áp lực.


Củng Dụ thấy nàng, cũng không thể tức giận: "Cảnh Tầm như thế, con xem một chút, suốt ngày bộ mặt như trái khổ qua đắng, thật muốn nguyền rủa nó chết sao?"


"Mẹ, anh ấy không có việc gì".


"Làm sao con biết nó không có việc gì?"


Thịnh Thư Lan thất thần: "Con đoán vậy."


"Hừ..."


Kiểu nói chuyện này cô đã thấy quen rồi.


Thịnh Thư Lan vẫn nhẫn nhục chịu đựng, hai ngày này, cô luôn nghĩ đến chuyện đêm đó.


Lúc đó trong ngực khó chịu, cô thầm nghĩ tìm người nói chuyện, vừa vặn gặp Tống Trĩ Ninh, thế nhưng lúc này, trong lòng cô lại cảm thấy bắt đầu hối hận.


Cô cùng Tống Trĩ Ninh nói khá nhiều, cũng nói về chuyện của Vinh Thiển.


Đêm đó, Lệ Cảnh Trình thiếu chút nữa đem cô hù chết ở trong khu vui chơi, nói trong lòng không tức giận thì là giả, hơn phân nửa là cô cảm thấy thất vọng.


Thịnh Thư Lan đứng dậy đi tới vườn, đã nhiều ngày cô cũng tỉnh táo lại, cô tựa hồ càng ngày càng không giống chính mình nữa.


Bên này, Vinh Thiển đã sớm xử lý tốt chuyện ở phòng đấu giá, thuận tiện xin nghỉ phép, hiện tại, cô mong chờ từng ngày từng ngày để về nhà.


Điện thoại của Lệ Cảnh Trình đặt trên tủ đầu giường reo lên, Vinh Thiển cầm lên, còn chưa kịp nhìn, chỉ thấy anh nhanh chóng bước đến.


Anh cầm lấy điện thoại trong tay cô, đưa mắt nhìn, sau đó nhanh chóng ra ngoài sân.


Vinh Thiển không khỏi giật mình, anh mà cũng có lúc tránh mặt cô để nghe điện thoại sao?


Anh nói chuyện điện thoại rất lâu, Vinh Thiển đi tới cửa sổ sát đất, thấy tay Lệ Cảnh Trình chống lan can, nửa người trên nghiêng về phía trước, anh nghiêng mặt sang một bên, sắc mặt có vẻ nghiêm túc và ngưng trọng, cũng không biết là đang nói chuyện gì.


Bàn tay Vinh Thiển nắm chặt lại.


Trong lòng cô bất an, trước đây, Lệ Cảnh Trình có thế nào cô chưa bao giờ quan tâm, thậm chí còn tùy tiện để anh đi ra ngoài uống rượu vui chơi.


Nhưng bây giờ cô quan tâm, cô như hoàn toàn biến thành người khác vậy.


Vinh Thiển nhìn chằm bóng lưng của anh, loại quan tâm này, Vinh Thiển không che giấu, Lệ CẢnh Trình nói gì đó, cô loáng thoáng nghe được, hình như là tay, là vẽ gì gì đó.


Trong lòng cô bế tắc khó chịu, bàn tay cô vò góc áo thành một cục, như muốn xé nát ra.


Không cần phải hỏi, anh đang nói về Tống Trĩ Ninh.


Dù sao, cũng là người trong lòng trước kia, sẽ phải quan tâm.


Vinh Thiển không còn lòng tin, xét về mọi phương diện cô không thể hơn Tống Trĩ Ninh, huống chi, trên người cô lúc này đã bị vấy bẩn, ở trong lòng của Lệ Cảnh Trình, chỉ sợ cũng tạo thanh một cây gai.


Vinh Thiển xoay người, cô nghĩ cô ngay cả chút gì đó để tự hào cũng không có.


Lệ Cảnh Trình gọi điện thoại xong, xung quanh vùng lông mày vẫn nhíu chặt: "Được rồi, anh thay tôi hẹn thời gian, nhất định phải mời được người đó, đến lúc đấy thôi sẽ đích thân tới."


"Được, tôi sẽ cố gắng."


"Không phải là cố gắng, mà là phải nhất định."


Thanh âm của đối phương lần thứ hai truyền đến: "Người đó thực sự rất khó hẹn gặp, hơn nữa cần có thời gian, ấn định một ngày nào đó, anh cho chù có chuyện gấp gáp nào cũng phải đến."


"Được, cứ quyết định vậy đi."


Anh cúp điện thoại, xoay người quay về phòng ngủ.


Hôm nay lên đường, máy bay bay lúc 14h30, Vinh Thiển dậy thật sớm.


Lệ Cảnh Trình ôm cô từ phía sau: "Nhìn mặt em kìa, vui đến vậy sao?"


"Đó là đương nhiên, nhanh thu dọn một chút, buổi chiều phải đi rồi."


"Hành lý nhét vào cốp sau, đến giờ thì đi."


Lệ Cảnh Trình đứng dậy nhìn Gạo Nếp, con bé hôm nay cũng ăn mặc đẹp, điện thoại trong túi anh vang lên, anh cầm lấy rồi nghe máy.


"Được được, tôi lập tức tới ngay."


Vinh Thiển ngẩng ra: "Anh muốn đi đâu."


"Anh có người quan trọng cần gặp, trước khi xuất phát anh sẽ về, trưa nay có khả năng anh không ăn cơm, đừng chờ anh."


Vinh Thiển nhìn anh khoác áo đi ra ngoài, cô nhanh chóng đuổi theo: "Nhớ kỹ, hai giờ rưỡi là máy bay cất cánh, cần phải về sớm, còn phải kiểm tra an ninh nữa."


"Anh đã biết, chờ anh."


Vinh Thiển nhìn anh rời đi, trong lòng cô bỗng trở nên trống rỗng, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy con gái đi ra ban công.


Xe của Lệ Cảnh Trình chạy nhanh ra bên ngoài, rất nhanh khuất xa tầm mắt.


Đáng lẽ ra Tống Trĩ Ninh đang ở trong phòng triển lãm, nhưng đã bị anh mang đi, cô ngồi ở ghế lái phụ: "Anh đã đầu tư vào phòng tranh của em, còn muốn bồi thường cái gì nữa?"


"Cô nếu có tài năng hội họa, tôi sẽ giúp cô hoàn thành mơ ước."


Tống Trĩ Ninh lạnh nhạt: "Lệ Cảnh Trình, em không cần anh cảm thấy áy náy."


Xe chạy nhanh về phía trước, đi tới một ngôi biệt thự, Lệ Cảnh Trình bảo cô xuống xe.


Tống Trĩ Ninh ngẩng đầu nhìn: "Nơi này là...?"


"Tôi dẫn cô tới gặp một người."


Cô xoay người muốn rời đi, Lệ Cảnh Trình nắm lấy cổ tay cô: "Rất hiếm khi tổng giám đốc Vương mới nghỉ ở đây một đêm, tôi cũng phải dùng mấy mối quan hệ mới hẹn được."


"Tổng giám đốc Vương? Tổng giám đốc Vương của Vương Quốc?"


"Đúng vậy."


Tống Trĩ Ninh cảm thấy có một tia hy vọng, dù sao cô cũng ra nước ngoài chữa bệnh nhưng không có kết quả, nghe được cái tên này, cô nhịn không được cũng muốn thử xem sao.


Theo Lệ Cảnh Trình đi vào trong, ông Vương đang ngồi ở trong phòng khách đợi hai người, Lệ Cảnh Trình nói rõ lý do đến đây, đem Tống Trĩ Ninh đưa tới trước mặt ông, ông đưa tay đẩy cái kính lão trên sống mũi: "Mời ngồi."


Tống Trĩ Ninh rất lo lắng, gần giống như là bị tuyên án tử hình.


Ông ta đứng lên nói: "Đưa tay cô cho tôi nhìn một chút."


Lệ Cảnh Trình thấy cô bất động, thay cô đem áo khoác cởi ra, ông Vương kéo cánh tay phải của cô, tay trái của cô bỗng nhiên đưa tới nắm chặt tay Lệ Cảnh Trình, trong lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi.


Lệ Cảnh Trình nhìn cô, nhưng cô lại trốn tránh, lúc ông Vương kiểm tra tay cô, ánh mắt cô chỉ nhìn xuống chân của mình chằm chằm.


Tâm trạng của anh cũng khá trầm trọng, sau một lúc lâu, thấy ông Vương ngồi lại vào ghế.


"Thế nào?"


Ông Vương lắc đầu, thở dài: "Thương thế quá nặng, tôi chỉ có thể giải phẫu cố gắng khôi phục lại vẻ ngoài, nhưng quá trình này rất gian khổ, hơn nữa có chút mạo hiểm, huống hồ, tôi sợ cô Tống không thể chịu được loại khổ cực này."


"Chỉ có thể khôi phục lại vẻ bề ngoài?"


"Nếu muốn cầm bút vẽ tranh thì không thể được, hiện tại tay này cử động cũng đã bất tiện, rất khó dùng sức, tôi bây giờ cũng không có biện pháp."


Tống Trĩ Ninh đem áo khoác phủ lên trên đầu vai, nói vài tiếng cảm ơn rồi rời đi, Lệ Cảnh Trình cũng nhìn ông gật đầu nói: "Cám ơn."


Anh đi ra ngoài, Tống Trĩ Ninh chạy rất nhanh, tiếng giày cao gót vang lên lanh lảnh, cô không chờ anh ở cửa, mà hướng phía ngược lại chạy đi.


Lệ Cảnh Trình cũng không kịp lái xe, anh chạy đuổi theo cô, Tống Trĩ Ninh đau chân, thiếu chút nữa té ngã, cô đem giày cao gót đá qua một bên, tiếp tục chạy bằng chân không.


Lệ Cảnh Trình nhanh chóng đuổi theo, đưa tay kéo cánh tay cô lại.


Cô dùng sức vung ra, mắt đỏ ngầu: "Lệ Cảnh Trình, không cần anh giả nhân giả nghĩa, không cần anh chữa tay cho em."


"Cô nghĩ rằng tôi muốn quản chuyện của cô sao?"


Lệ Cảnh Trình mặt mũi khó chịu: "Tôi chỉ không thích thiếu nợ người khác!"


"Được, vậy anh trả lại cho em, vẽ tranh là tất cả hạnh phúc với em, hiện tại hạnh phúc của em đã không còn, anh trả lại cho em, anh đem chính bản thân bồi thường cho em, được không, hả?"


"Tôi đưa cô trở về."


"Không cần anh đưa em về!" Nước mắt Tống Trĩ Ninh rơi đầy mặt.


"Cảnh Trình, anh đem bản thân anh bồi thương cho em, có được không?"


"Tôi đã có vợ, đừng. . .quyến rũ tôi nữa, nếu không chữa được tay của cô, tôi sẽ có biện pháp khác bồi thường cho cô."


Tống Trĩ Ninh nghe anh nói, đưa tay chỉ vào mặt anh: "Anh điên rồi!"


Lệ Cảnh Trình nhìn cô: "Đi thôi."


Anh nhớ kỹ thời gian Vinh Thiển đã dặn. Tống Trĩ Ninh nhìn thấy dáng vẻ anh như đang rất vội vã, xem ra anh không có nhiều thời gian. Cô không nói lời nào, xoay người tiếp tục chạy theo hướng ngược lại.


-----
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom