Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 8: Cử động
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Còn chưa biết nên làm gì, thì một âm thanh giòn tan khe khẽ vang lên bên tai của tôi. Loại âm thanh này chính là tiếng của các khớp xương va chạm vào nhau gây nên, nghe vừa ma mị lại vừa kinh dị, giống như sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cả người của Từ Dĩ An bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, những ngón tay bám chặt lấy nền gạch bông, cố gắng di chuyển thân người. Cảnh tượng này y hệt như mấy cảnh xác sống trên những bộ phim ma thường hay chiếu.
Tôi sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng rồi mau chóng lùi về phía sau, tránh xa chỗ Từ Dĩ An càng xa càng tốt.
Vừa mới lùi về sau được vài bước, thì đột nhiên chân tôi vấp phải thứ gì đó, khiến cho toàn thân té về phía sau, đầu tôi ngay lập tức đập vào sàn gạch bông một cái khá mạnh.
"A".
Tôi kêu lên một tiếng đầy đau đớn, vội vội vàng vàng dùng tay xoa xoa vào đầu.
Vì cú va đập này mà đầu óc của tôi có chút choáng váng, tôi thiệt sự không hiểu tại sao mình lại xui xẻo tới như vậy chứ? Còn chưa biết rốt cuộc vụ án mạng Tân Lang thứ 7 ra sao, thì đã bị một tên cảnh sát ngăn cấm tới gần hiện trường, chỉ muốn quay về phòng của mình, thì lại vô duyên vô cớ đi vô một nơi quỷ quái như vậy, vừa mới gặp được người bạn cùng phòng, thì cậu ta đã biến thành một thứ kinh dị, đặc biệt chưa kịp bỏ chạy đã vấp té rồi.
Dòng suy nghĩ miên man của tôi bị một thứ âm thanh xào xạc cắt ngang, tôi đưa mắt nhìn sang hướng đó, tức khắc nhận ra Từ Dĩ An, à không, nói chính xác hơn là thứ kinh dị, nó đang bò lết về phía của tôi.
Khi nó di chuyển, da thịt thay phiên nhau rớt xuống nền gạch bông, âm thanh vang lên nghe mà ớn lạnh, huyết dịch trên người của nó theo đó chảy xuống, rồi kéo thành một đường màu đỏ thẫm, mùi hôi thúi không ngừng lan tỏa khắp không gian.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tôi không kịp nghĩ ngợi thêm được gì nữa, liền ba chân bốn cẳng lết về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với nó càng nhiều càng tốt.
Cái xác kinh dị kia hình như biết được tôi đang muốn bỏ trốn, nó liền tức giận gầm gừ lên những thứ âm thanh đáng sợ, cái miệng há bự ra, những cái răng mọc một cách xiêu vẹo và lộn xộn không rõ hình thù xuất hiện, dòng huyết dịch từ trong trào ra ngoài, mái tóc ngắn đột nhiên mọc dài ra, nhanh chóng giăng khắp hai bên dãy hành lang cạnh nó.
"Cộc cộc cộc".
Tiếng bước chân gấp gáp của ai đó vang lên, tôi theo phản xạ tự nhiên quay sang nhìn, nhưng mà do ánh sáng quá yếu ớt, nên tôi chỉ trông thấy một bóng người xuất hiện, cái bóng kéo dài thành một đường trên sàn nhà.
"Cậu có sao không?"
Một giọng nam cất tiếng hỏi, âm thanh nghe rất quen thuộc, hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, tuy nhiên ở trong tình huống nguy hiểm này, đầu óc của tôi đã trở nên rối tung, vì vậy chẳng thể nào nhớ là của người nào.
"Nè, sao cậu lại không trả lời? Bộ bị nó hù cho sợ cứng họng rồi hả?"
Không nghe thấy tôi trả lời, người kia lại tiếp tục hỏi, câu hỏi này không biết là đang quan tâm hay là muốn châm chọc tôi nữa.
Vừa nói, người kia vừa đưa tay kéo tôi đứng dậy, bàn tay hơi lạnh, làm cho tôi rùng mình một cái nhẹ.
Tôi nhíu máy, mở bự đôi mắt ra nhìn người trước mặt.
Dưới ánh sáng mờ tối, hình ảnh của một chàng trai mặc cảnh phục xuất hiện, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, tôi đã ngay tức khắc giựt mình, bởi vì người này không ai khác chính là tên cảnh sát vừa ngắn cấm tôi ở tầng năm trước đó.
Anh ta rốt cuộc sao lại xuất hiện? Mà khoan đã, có khi nào đây lại là một cái xác kinh dị giống hợp trường của Từ Dĩ An lúc nãy hay không? Với lại người của anh ta sao lại lạnh tới mức tôi phải rùng mình chứ? Cái lạnh này rất kỳ lạ, liệu anh ta có phải người còn sống không?
"Nè, cậu làm gì nhìn chằm chằm vào tôi dữ vậy? Bộ chưa nhìn thấy người nào đẹp trai như tôi hết sao?"
Vừa nói, anh ta vừa nhếch mép cười, tôi không quan tâm tới vẻ tự đắc của anh ta, lo lắng nói "Tôi không có thời gian rảnh rỗi để giỡn với anh, hiện tại có một thứ kinh dị đang tiến tới kia kìa".
Giọng của tôi vang lên khá lớn, cánh tay theo phản xạ đưa lên chỉ về phía của cái xác.
Người kia không nhìn sang hướng tôi chỉ, vẻ mặt hết sức bình thản, mỉn cười cất tiếng "Đừng sợ hãi như vậy, đối với thứ đó, tôi có cách giải quyết mà".
Nói rồi, anh ta liền lấy từ trong người ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng về phía cái xác kinh dị.
Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào hành động này của anh ta, không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì mà lại dùng súng bắn vào thứ kinh vậy? Chẳng phải trong mấy bộ phim ma hay chiếu, thì dùng súng sẽ không có tác dụng gì sao?
Người kia nhíu mày, đứa mắt ngắm bắn, lúc này trông anh ta rất nghiêm túc, ra dáng của một cảnh sát thực thụ, hoàn toàn khác với một giây trước đó.
"Phằng".
Tiếng súng bắn âm vang, viên đạn nhanh như chớp bay tới chỗ của cái xác kinh dị.
Trong khoảnh khắc, tôi chợt phát hiện ra, viên đạn kia có màu đỏ thẫm, vô cùng khác biệt với những viên đạn mà tôi đã từng nhìn thấy. Đây tột cùng là sao?
Còn chưa biết nên làm gì, thì một âm thanh giòn tan khe khẽ vang lên bên tai của tôi. Loại âm thanh này chính là tiếng của các khớp xương va chạm vào nhau gây nên, nghe vừa ma mị lại vừa kinh dị, giống như sắp có chuyện không hay xảy ra rồi.
Cả người của Từ Dĩ An bắt đầu chậm rãi nhúc nhích, những ngón tay bám chặt lấy nền gạch bông, cố gắng di chuyển thân người. Cảnh tượng này y hệt như mấy cảnh xác sống trên những bộ phim ma thường hay chiếu.
Tôi sợ hãi, nuốt một ngụm nước miếng rồi mau chóng lùi về phía sau, tránh xa chỗ Từ Dĩ An càng xa càng tốt.
Vừa mới lùi về sau được vài bước, thì đột nhiên chân tôi vấp phải thứ gì đó, khiến cho toàn thân té về phía sau, đầu tôi ngay lập tức đập vào sàn gạch bông một cái khá mạnh.
"A".
Tôi kêu lên một tiếng đầy đau đớn, vội vội vàng vàng dùng tay xoa xoa vào đầu.
Vì cú va đập này mà đầu óc của tôi có chút choáng váng, tôi thiệt sự không hiểu tại sao mình lại xui xẻo tới như vậy chứ? Còn chưa biết rốt cuộc vụ án mạng Tân Lang thứ 7 ra sao, thì đã bị một tên cảnh sát ngăn cấm tới gần hiện trường, chỉ muốn quay về phòng của mình, thì lại vô duyên vô cớ đi vô một nơi quỷ quái như vậy, vừa mới gặp được người bạn cùng phòng, thì cậu ta đã biến thành một thứ kinh dị, đặc biệt chưa kịp bỏ chạy đã vấp té rồi.
Dòng suy nghĩ miên man của tôi bị một thứ âm thanh xào xạc cắt ngang, tôi đưa mắt nhìn sang hướng đó, tức khắc nhận ra Từ Dĩ An, à không, nói chính xác hơn là thứ kinh dị, nó đang bò lết về phía của tôi.
Khi nó di chuyển, da thịt thay phiên nhau rớt xuống nền gạch bông, âm thanh vang lên nghe mà ớn lạnh, huyết dịch trên người của nó theo đó chảy xuống, rồi kéo thành một đường màu đỏ thẫm, mùi hôi thúi không ngừng lan tỏa khắp không gian.
Nhìn thấy cảnh tượng kinh khủng trước mắt, tôi không kịp nghĩ ngợi thêm được gì nữa, liền ba chân bốn cẳng lết về phía sau, cố gắng giữ khoảng cách an toàn với nó càng nhiều càng tốt.
Cái xác kinh dị kia hình như biết được tôi đang muốn bỏ trốn, nó liền tức giận gầm gừ lên những thứ âm thanh đáng sợ, cái miệng há bự ra, những cái răng mọc một cách xiêu vẹo và lộn xộn không rõ hình thù xuất hiện, dòng huyết dịch từ trong trào ra ngoài, mái tóc ngắn đột nhiên mọc dài ra, nhanh chóng giăng khắp hai bên dãy hành lang cạnh nó.
"Cộc cộc cộc".
Tiếng bước chân gấp gáp của ai đó vang lên, tôi theo phản xạ tự nhiên quay sang nhìn, nhưng mà do ánh sáng quá yếu ớt, nên tôi chỉ trông thấy một bóng người xuất hiện, cái bóng kéo dài thành một đường trên sàn nhà.
"Cậu có sao không?"
Một giọng nam cất tiếng hỏi, âm thanh nghe rất quen thuộc, hình như tôi đã từng nghe ở đâu đó rồi thì phải, tuy nhiên ở trong tình huống nguy hiểm này, đầu óc của tôi đã trở nên rối tung, vì vậy chẳng thể nào nhớ là của người nào.
"Nè, sao cậu lại không trả lời? Bộ bị nó hù cho sợ cứng họng rồi hả?"
Không nghe thấy tôi trả lời, người kia lại tiếp tục hỏi, câu hỏi này không biết là đang quan tâm hay là muốn châm chọc tôi nữa.
Vừa nói, người kia vừa đưa tay kéo tôi đứng dậy, bàn tay hơi lạnh, làm cho tôi rùng mình một cái nhẹ.
Tôi nhíu máy, mở bự đôi mắt ra nhìn người trước mặt.
Dưới ánh sáng mờ tối, hình ảnh của một chàng trai mặc cảnh phục xuất hiện, vừa nhìn thấy khuôn mặt của anh ta, tôi đã ngay tức khắc giựt mình, bởi vì người này không ai khác chính là tên cảnh sát vừa ngắn cấm tôi ở tầng năm trước đó.
Anh ta rốt cuộc sao lại xuất hiện? Mà khoan đã, có khi nào đây lại là một cái xác kinh dị giống hợp trường của Từ Dĩ An lúc nãy hay không? Với lại người của anh ta sao lại lạnh tới mức tôi phải rùng mình chứ? Cái lạnh này rất kỳ lạ, liệu anh ta có phải người còn sống không?
"Nè, cậu làm gì nhìn chằm chằm vào tôi dữ vậy? Bộ chưa nhìn thấy người nào đẹp trai như tôi hết sao?"
Vừa nói, anh ta vừa nhếch mép cười, tôi không quan tâm tới vẻ tự đắc của anh ta, lo lắng nói "Tôi không có thời gian rảnh rỗi để giỡn với anh, hiện tại có một thứ kinh dị đang tiến tới kia kìa".
Giọng của tôi vang lên khá lớn, cánh tay theo phản xạ đưa lên chỉ về phía của cái xác.
Người kia không nhìn sang hướng tôi chỉ, vẻ mặt hết sức bình thản, mỉn cười cất tiếng "Đừng sợ hãi như vậy, đối với thứ đó, tôi có cách giải quyết mà".
Nói rồi, anh ta liền lấy từ trong người ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng về phía cái xác kinh dị.
Tôi tròn mắt nhìn chằm chằm vào hành động này của anh ta, không biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì mà lại dùng súng bắn vào thứ kinh vậy? Chẳng phải trong mấy bộ phim ma hay chiếu, thì dùng súng sẽ không có tác dụng gì sao?
Người kia nhíu mày, đứa mắt ngắm bắn, lúc này trông anh ta rất nghiêm túc, ra dáng của một cảnh sát thực thụ, hoàn toàn khác với một giây trước đó.
"Phằng".
Tiếng súng bắn âm vang, viên đạn nhanh như chớp bay tới chỗ của cái xác kinh dị.
Trong khoảnh khắc, tôi chợt phát hiện ra, viên đạn kia có màu đỏ thẫm, vô cùng khác biệt với những viên đạn mà tôi đã từng nhìn thấy. Đây tột cùng là sao?
Bình luận facebook