Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 21
"Nơi này không chào đón cô, không phải cô đã là Sở phu nhân, cô còn tới nơi này làm gì, là đến xem Dĩ Hiên thành trò cười sao? Cô muốn cho Dĩ Hiên chết không nhắm mắt sao?"
Mà lần đầu tiên Hạ Nhược Tâm nhìn thấy Thẩm Ý Quân như thế, không đúng, không phải lần đầu tiên, bà đã sớm như thế, trong lòng của bà, chỉ có một đứa con gái Hạ Dĩ Hiên, mà Hạ Nhược Tâm đối bà mà nói, bây giờ lại là kẻ thù rồi.
Đây chính là mẹ của cô, mẹ ruột của cô
Mà Thẩm Ý Quân cũng bị Hạ Nhược Tâm nhìn lui về sau một bước, trong mắt của cô có lạ lẫm, có đùa cợt.
"Cô cút ra ngoài, tôi không cần đứa con gái ngoan độc như cô, cô và Hạ gia chúng tôi không có nửa điểm quan hệ." Thẩm Ý Quân thét chói tai vang lên, không biết bởi vì nguyên nhân gì, hiện tại bà chỉ muốn để Hạ Nhược Tâm đi, không muốn gặp cô, một mắt cũng không được.
Hạ Nhược Tâm chỉ cười, cười có chút tự giễu, có chút đắng chát, giữa mi mắt thật dài, có ánh nước sáng ngời.
"Lúc nào thì bà coi tôi là con gái?"
Dưới ánh sáng ôn hòa trong phòng, ngũ quan Hạ Nhược Tâm và Thẩm Ý Quân có tám điểm tương tự, không có người hoài nghi bọn họ không phải mẹ con, thế nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ còn không phải là mẹ con.
Cái thế giới này sao lại có người mẹ như vậy?
"Tôi đối với bà là gì? Con gái, hay là công cụ?"Bà vẫn luôn cười, cười, khóc, bà không có đứa con gái ngoan độc như vậy, thế nhưng, Hạ Nhược Tâm cô, cũng không muốn có người mẹ tàn nhẫn như vậy.
"Vì sao, tất cả mọi người cho rằng tôi hại chết Hạ Dĩ Hiên, có phải lúc trước nếu như tôi chết, các người sẽ thật cao hứng, sẽ rất vui vẻ. Trong lòng của bà, chẳng lẽ Hạ Nhược Tâm kém Hạ Dĩ Hiên một sợi tóc?"
Thẩm Ý Quân bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, nếu quả thật là Hạ Nhược Tâm chết rồi, có lẽ bọn họ sẽ chỉ rơi xuống mấy giọt nước mắt hư giả, nếu như Hạ Dĩ Hiên hại chết Hạ Nhược Tâm, bọn họ còn có thể trách cứ cô như vậy sao?
Thì ra, mạng Hạ Nhược Tâm, không đáng tiền như vậy, mà một tát này, thật sự đánh nát tất cả chờ mong và tất cả tình cảm của cô với mẹ, cô đã không biết tại sao mình lại muốn tới nơi này, chỉ là vì chịu một tát này, hay là vì rõ ràng một ít chuyện.
Hạ Dĩ Hiên chết rồi, mà Hạ Nhược Tâm, kỳ thật cũng đã chết.
Cô quay người, không có chút nào lưu luyến đi ra Hạ gia, nơi này, cô nhớ cả đời cô cũng sẽ không trở về, bà nói bà không có con gái như vậy, mà ở trong đó cho tới bây giờ đều không phải là nhà của cô.
Thẩm Ý Quân đột nhiên giật mình, nhìn tay của mình, giống như vẫn không có ý thức được vừa rồi mình làm cái gì? Bà cảm giác mình đang mất đi cái gì, hơn nữa còn vĩnh viễn.
Hạ Minh Chính thì phức tạp nhìn ra cửa, thẳng đến khi thân ảnh biến mất, mới đi tớibên người vợ mình, đỡ bà.
"Ý Quân, bà tội gì khổ như thế chứ?" Ông nhìn ảnh chụp con gái mình, rất cảm ơn những năm này bà đem tất cả tinh lực đặt ở trên người Dĩ Hiên, chỉ là...
Dù sao Nhược Tâm cũng là con gái ruột thịt của bà.
"Tôi không có sai, là nó hại chết Dĩ Hiên, nếu như không phải nó, Dĩ Hiên sẽ không phải chết, con bé mới là hai mươi tuổi."
Thẩm Ý Quân chỉ nắm thật chặt quần áo Hạ Minh Chính, bà không có sai, thật không có.
"Ý Quân..." Hạ Minh Chính chỉ hít một tiếng, vì từ đầu tới đuôi ông đều không dùng ánh mắt thù hận nhìn Hạ Nhược Tâm? Dĩ Hiên là con gái của ông, sao ông có thể không hiểu, từ nhỏ cô bá đạo, cường thế, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó?
Cô thật sự cho là ông không biết, Hạ Nhược Tâm mở miệng cũng chỉ là bởi vì chủ ý của Dĩ Hiên, nói là Hạ Nhược Tâm hại chết Dĩ Hiên, thì lên nói là người ba như ông làm hại.
Chỉ là, ông ích kỷ, Sở Luật đã cưới Hạ Nhược Tâm, cô coi như cưới giúp Dĩ Hiên, mà ông không thể để cho Dĩ Hiên mất đi Sở Luật,
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->
Mà lần đầu tiên Hạ Nhược Tâm nhìn thấy Thẩm Ý Quân như thế, không đúng, không phải lần đầu tiên, bà đã sớm như thế, trong lòng của bà, chỉ có một đứa con gái Hạ Dĩ Hiên, mà Hạ Nhược Tâm đối bà mà nói, bây giờ lại là kẻ thù rồi.
Đây chính là mẹ của cô, mẹ ruột của cô
Mà Thẩm Ý Quân cũng bị Hạ Nhược Tâm nhìn lui về sau một bước, trong mắt của cô có lạ lẫm, có đùa cợt.
"Cô cút ra ngoài, tôi không cần đứa con gái ngoan độc như cô, cô và Hạ gia chúng tôi không có nửa điểm quan hệ." Thẩm Ý Quân thét chói tai vang lên, không biết bởi vì nguyên nhân gì, hiện tại bà chỉ muốn để Hạ Nhược Tâm đi, không muốn gặp cô, một mắt cũng không được.
Hạ Nhược Tâm chỉ cười, cười có chút tự giễu, có chút đắng chát, giữa mi mắt thật dài, có ánh nước sáng ngời.
"Lúc nào thì bà coi tôi là con gái?"
Dưới ánh sáng ôn hòa trong phòng, ngũ quan Hạ Nhược Tâm và Thẩm Ý Quân có tám điểm tương tự, không có người hoài nghi bọn họ không phải mẹ con, thế nhưng sự thật đã chứng minh, bọn họ còn không phải là mẹ con.
Cái thế giới này sao lại có người mẹ như vậy?
"Tôi đối với bà là gì? Con gái, hay là công cụ?"Bà vẫn luôn cười, cười, khóc, bà không có đứa con gái ngoan độc như vậy, thế nhưng, Hạ Nhược Tâm cô, cũng không muốn có người mẹ tàn nhẫn như vậy.
"Vì sao, tất cả mọi người cho rằng tôi hại chết Hạ Dĩ Hiên, có phải lúc trước nếu như tôi chết, các người sẽ thật cao hứng, sẽ rất vui vẻ. Trong lòng của bà, chẳng lẽ Hạ Nhược Tâm kém Hạ Dĩ Hiên một sợi tóc?"
Thẩm Ý Quân bị cô hỏi á khẩu không trả lời được, nếu quả thật là Hạ Nhược Tâm chết rồi, có lẽ bọn họ sẽ chỉ rơi xuống mấy giọt nước mắt hư giả, nếu như Hạ Dĩ Hiên hại chết Hạ Nhược Tâm, bọn họ còn có thể trách cứ cô như vậy sao?
Thì ra, mạng Hạ Nhược Tâm, không đáng tiền như vậy, mà một tát này, thật sự đánh nát tất cả chờ mong và tất cả tình cảm của cô với mẹ, cô đã không biết tại sao mình lại muốn tới nơi này, chỉ là vì chịu một tát này, hay là vì rõ ràng một ít chuyện.
Hạ Dĩ Hiên chết rồi, mà Hạ Nhược Tâm, kỳ thật cũng đã chết.
Cô quay người, không có chút nào lưu luyến đi ra Hạ gia, nơi này, cô nhớ cả đời cô cũng sẽ không trở về, bà nói bà không có con gái như vậy, mà ở trong đó cho tới bây giờ đều không phải là nhà của cô.
Thẩm Ý Quân đột nhiên giật mình, nhìn tay của mình, giống như vẫn không có ý thức được vừa rồi mình làm cái gì? Bà cảm giác mình đang mất đi cái gì, hơn nữa còn vĩnh viễn.
Hạ Minh Chính thì phức tạp nhìn ra cửa, thẳng đến khi thân ảnh biến mất, mới đi tớibên người vợ mình, đỡ bà.
"Ý Quân, bà tội gì khổ như thế chứ?" Ông nhìn ảnh chụp con gái mình, rất cảm ơn những năm này bà đem tất cả tinh lực đặt ở trên người Dĩ Hiên, chỉ là...
Dù sao Nhược Tâm cũng là con gái ruột thịt của bà.
"Tôi không có sai, là nó hại chết Dĩ Hiên, nếu như không phải nó, Dĩ Hiên sẽ không phải chết, con bé mới là hai mươi tuổi."
Thẩm Ý Quân chỉ nắm thật chặt quần áo Hạ Minh Chính, bà không có sai, thật không có.
"Ý Quân..." Hạ Minh Chính chỉ hít một tiếng, vì từ đầu tới đuôi ông đều không dùng ánh mắt thù hận nhìn Hạ Nhược Tâm? Dĩ Hiên là con gái của ông, sao ông có thể không hiểu, từ nhỏ cô bá đạo, cường thế, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó?
Cô thật sự cho là ông không biết, Hạ Nhược Tâm mở miệng cũng chỉ là bởi vì chủ ý của Dĩ Hiên, nói là Hạ Nhược Tâm hại chết Dĩ Hiên, thì lên nói là người ba như ông làm hại.
Chỉ là, ông ích kỷ, Sở Luật đã cưới Hạ Nhược Tâm, cô coi như cưới giúp Dĩ Hiên, mà ông không thể để cho Dĩ Hiên mất đi Sở Luật,
<!--Nhóm dịch: Mèo Xinh-->