Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1339
Sở Tương dựa vào gần Lâm Thanh: “Vậy thì tốt rồi, nếu thế giới này không có Sở Chỉ Hi, thì tài sản họ Sở sẽ là của tôi, đương nhiên cũng là của anh.”
Cô ta để tay xuống eo của anh, bộ phận đáng yêu này là chiếc eo này của anh, đây mới là cực phẩm đàn ông, anh sinh ra là để hấp dẫn ánh nhìn của phái nữ, sợ là không ai có thể thoát ra khỏi sự hấp dẫn này, loại yêu khí phát ra từ người của anh dẫn người ta muốn trầm luân vào đó.
Lâm Thanh nhếch mép cười, sau đó khéo léo rút tay ra khỏi người cô ta: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, cho dù cô ấy có mất đi thì sao, cô ấy cũng sẽ được thay một quả thận mới thôi.”
“Vậy tôi cũng chấp nhận.” Sở Tương cười lạnh: “Ít nhất, tôi muốn làm cho cô ta đau đớn, chết đi thì càng tốt.”
“Chúng tôi đều là họ Sở, vậy mà dựa vào cái gì mà những thứ tôi nhận được đều thua kém cô ta, tôi cũng là con trên danh nghĩa của ba mà.” Cứ mỗi lần nghĩ tới điều này, Sở Tương lại ghi thêm một nỗi hận vào trong lòng.
Mà nỗi hận này, từ lúc cô ta 5 tuổi đã bắt đầu.
Lúc 5 tuổi cô ta bắt đầu vào Sở gia, đến bây giờ đã 24 tuổi rồi, nhưng đến giờ vẫn không nhận được một câu khen từ ba, vì trong tim ba trước giờ chỉ có Sở Chỉ Hi, chắc ba đã quên ông ấy còn có một đứa con gái tên là Sở Tương.
Lâm Thanh cười lạnh: “Vì cô chỉ là con nuôi, không phải con ruột của ông ấy.”
Câu nói này đánh thẳng vào lòng Sở Tương.
Đúng vậy, cô không phải là con ruột, không có huyết thống.
Nên cô nguyền rủa cái thứ huyết thống kia, nguyền rủa cái thứ con ruột kia.
Nếu không có Sở Chi Hi, thì con nuôi và con ruột có gì khác nhau, dù sao cũng chỉ là con ruột thôi mà, nhưng trên đời này người ta vẫn thiên vị cái gọi là “huyết thống”, chính cái thứ này đã đâm cô ta một dao.
Ba của cô ta, tương lai của cô ta, địa vị của cô ta, còn có một dao trả thù của cô ta dành cho Sở gia ở thì tương lai nữa.
Môi Lâm Thanh mím thành một đường thẳng, bạc môi nhếch lên, nhìn kĩ sẽ thấy có chút mưu mô trong đó.
***
Tiểu Vũ Điểm chạy một mạch tới một quán ăn, chỗ này tuy nhỏ, nhưng mang hương vị của bản xứ, cô cùng bạn mình thường tới đây, nên là nhớ rất rõ hương vị ở chỗ này, thực ra trong trường học cô không hề phách lối. Tuy nói cô có tư cách để cao ngạo, không phải vì cô là con gái độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, mà biết tới cô thông qua những giải thưởng cô đoạt được qua những cuộc thi múa hát.
Cô sửa lại mái tóc, sau đó bước vào quán ăn, sau đó mua một phần đồ ăn mà ba mình thích, trong lúc chờ người ta gói lại, cô ngồi đợi ở một chếc ghế, lấy điện thoại ra nghịch.
Đột nhiên ánh sáng trước mặt cô bị thứ gì đó cản lại, đôi mắt to tròn biết cười, gương mặt tinh xảo, giống như bên trong mang theo nụ hoa chưa nở, nhưng lại thấm vào lòng người, lặng lẽ nảy mầm, trên mặt cô còn mang theo chút ngây thơ, nhưng cũng rất thanh khiết.
Con gái của Sở Luật được bảo vệ rất tốt, đương nhiên cũng nhận được sự giáo dục rất hoàn hảo, nhưng lại không kiêu ngạo như những thiên kim tiểu thư của tập đoạn khác.
"Lâu rồi không gặp, em khỏe chứ?" Người con trai trước mắt cười lên, khuôn mặt này ẩn giấu trong đó là sự nguy hiểm của con dã thú, bất kì thời điểm nào cũng có thể giơ nanh ra bắt lấy người khác.
“Dạ, khỏe.” Tiểu Vũ Điểm kéo chiếc áo của mình đang mặc, trong ngực là cảm giác không nói nên lời.
“Ồ, sao vậy, sao xa cách với anh vậy?” Anh giơ tay ra đặt lên đàu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu, chỉ là không biết vô tình hay cố ý, ngón tay sượt qua mặt cô.
Tiểu Vũ Điểm lập tức lui ra sau, tránh khỏi ngón tay anh ta.
Cô không quen gần gũi với người khác như vậy, đương nhiên là ngoại trừ anh hai, nhưng mà cái người tự xưng là anh này, đâu phải là anh hai đâu.
Ánh sáng trong con ngươi của Lâm Thanh nhẹ nhàng dao động, không biết là do sự phản chiếu của ánh sáng hay là do trong tim anh có sự dao động.
Vừa hay lúc này đồ ăn của Tiểu Vũ Điểm đặt đã làm xong, cô lập tức đi qua lấy đồ ăn của mình.
“Anh đưa em về.” Lâm Thanh lấy chìa khóa xe ra đưa cho cô.
“Không cần, em có xe.” Tiểu Vũ Điểm lùi về sau, giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Lâm Thanh vẫn cười nhưng giấu trong mắt là lãnh ý.
Tiểu Vũ Điểm cảm nhận được nguy hiểm từ nụ cười kia, lập tức chạy đi tìm xe của mình.
Ba nói, con gái còn trẻ là phải vận động nhiều một chút, mà chiếc xe đạp này là dùng tiền cô đi làm gia sư để mua, con của Sở gia, không cần biết là nam hay nữ, đều phải tự lực cánh sinh, tuy nói thân thế của cô rất có giá trị, nhưng cô vẫ thích sống cuộc sống tự mình làm chủ như anh trai vậy.
Cô đạp xe, thẳng tiến tới tập đoàn Sở thị, may mà chỗ này cách công ty ba cũng gần nên thức ăn mang tới vẫn ấm.
Lâm Thanh đi ra, đã thấy cô đi mất thì đi tới cạnh chiếc xe của mình, môi anh ta cười lên lộ ra sự châm chọc rõ rệt.
“Sở Chi Hi, Tiểu Vũ Điểm, em quên rồi sao? Chúng ta hồi nhỏ rất thân thiết khiến anh rất muốn quay lại những tháng năm ấy để trả lại cho nhà em tất cả những gì đã gây ra cho anh.”
Tay anh ta đặt trên chiếc xe hơi mới mua, mà lúc này có một chiếc xe đang đậu cách đó không xa, chiếc xe này là phiên bản giới hạn trên toàn cầu, nó rất kén người mua vì bề ngoài không mấy bắt mắt của mình, nhưng khi sử dụng lại rất thoải mái, mà tùy tiện đi bán chiếc xe của anh đi cũng đủ mua mười chiếc xe của Lâm Thanh.
Sở thích đối với xe của đàn ông giống như sự say mê mĩ phẩm của phụ nữ, luôn luôn cảm thấy không đủ, lúc anh mua chiếc xe này chỉ có mỗi một chiếc, nếu mà nói anh chạy chiếc xe này là hàng phẩm cấp thấp, nhưng phẩm cấp thấp lại có được sự thoải mái như vậy thì người chơi xe sẽ phân biệt được, cái nào mới là tốt nhất.
Nhưng tiếc rằng, giá tiền của chiếc xe kia quá đắt, tuy nói là anh đang làm cho Sở thị nhưng tiền Sở Luật trả cho anh không đủ mua chiếc xe thế này, chiếc xe hiện tại là quà sinh nhật Sở Tương tặng cho anh, Sở Tương là người rất hào phóng, dù sao cũng là tiểu thư Sở thị, tuy không phải con ruột nhưng cũng được ghi dưới tên Sở Luật, nếu sau này Sở Luật có chết đi, thì tài sản Sở gia cũng phải có phần của cô ta.
Hơn nữa còn có người bà nội tên là Tống Uyển, dù cho Sở Luật không thích Sở Tương nhưng không thể phủ nhận thân phận của cô ta.
Cô ta để tay xuống eo của anh, bộ phận đáng yêu này là chiếc eo này của anh, đây mới là cực phẩm đàn ông, anh sinh ra là để hấp dẫn ánh nhìn của phái nữ, sợ là không ai có thể thoát ra khỏi sự hấp dẫn này, loại yêu khí phát ra từ người của anh dẫn người ta muốn trầm luân vào đó.
Lâm Thanh nhếch mép cười, sau đó khéo léo rút tay ra khỏi người cô ta: “Cô nghĩ nhiều quá rồi, cho dù cô ấy có mất đi thì sao, cô ấy cũng sẽ được thay một quả thận mới thôi.”
“Vậy tôi cũng chấp nhận.” Sở Tương cười lạnh: “Ít nhất, tôi muốn làm cho cô ta đau đớn, chết đi thì càng tốt.”
“Chúng tôi đều là họ Sở, vậy mà dựa vào cái gì mà những thứ tôi nhận được đều thua kém cô ta, tôi cũng là con trên danh nghĩa của ba mà.” Cứ mỗi lần nghĩ tới điều này, Sở Tương lại ghi thêm một nỗi hận vào trong lòng.
Mà nỗi hận này, từ lúc cô ta 5 tuổi đã bắt đầu.
Lúc 5 tuổi cô ta bắt đầu vào Sở gia, đến bây giờ đã 24 tuổi rồi, nhưng đến giờ vẫn không nhận được một câu khen từ ba, vì trong tim ba trước giờ chỉ có Sở Chỉ Hi, chắc ba đã quên ông ấy còn có một đứa con gái tên là Sở Tương.
Lâm Thanh cười lạnh: “Vì cô chỉ là con nuôi, không phải con ruột của ông ấy.”
Câu nói này đánh thẳng vào lòng Sở Tương.
Đúng vậy, cô không phải là con ruột, không có huyết thống.
Nên cô nguyền rủa cái thứ huyết thống kia, nguyền rủa cái thứ con ruột kia.
Nếu không có Sở Chi Hi, thì con nuôi và con ruột có gì khác nhau, dù sao cũng chỉ là con ruột thôi mà, nhưng trên đời này người ta vẫn thiên vị cái gọi là “huyết thống”, chính cái thứ này đã đâm cô ta một dao.
Ba của cô ta, tương lai của cô ta, địa vị của cô ta, còn có một dao trả thù của cô ta dành cho Sở gia ở thì tương lai nữa.
Môi Lâm Thanh mím thành một đường thẳng, bạc môi nhếch lên, nhìn kĩ sẽ thấy có chút mưu mô trong đó.
***
Tiểu Vũ Điểm chạy một mạch tới một quán ăn, chỗ này tuy nhỏ, nhưng mang hương vị của bản xứ, cô cùng bạn mình thường tới đây, nên là nhớ rất rõ hương vị ở chỗ này, thực ra trong trường học cô không hề phách lối. Tuy nói cô có tư cách để cao ngạo, không phải vì cô là con gái độc nhất của tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, mà biết tới cô thông qua những giải thưởng cô đoạt được qua những cuộc thi múa hát.
Cô sửa lại mái tóc, sau đó bước vào quán ăn, sau đó mua một phần đồ ăn mà ba mình thích, trong lúc chờ người ta gói lại, cô ngồi đợi ở một chếc ghế, lấy điện thoại ra nghịch.
Đột nhiên ánh sáng trước mặt cô bị thứ gì đó cản lại, đôi mắt to tròn biết cười, gương mặt tinh xảo, giống như bên trong mang theo nụ hoa chưa nở, nhưng lại thấm vào lòng người, lặng lẽ nảy mầm, trên mặt cô còn mang theo chút ngây thơ, nhưng cũng rất thanh khiết.
Con gái của Sở Luật được bảo vệ rất tốt, đương nhiên cũng nhận được sự giáo dục rất hoàn hảo, nhưng lại không kiêu ngạo như những thiên kim tiểu thư của tập đoạn khác.
"Lâu rồi không gặp, em khỏe chứ?" Người con trai trước mắt cười lên, khuôn mặt này ẩn giấu trong đó là sự nguy hiểm của con dã thú, bất kì thời điểm nào cũng có thể giơ nanh ra bắt lấy người khác.
“Dạ, khỏe.” Tiểu Vũ Điểm kéo chiếc áo của mình đang mặc, trong ngực là cảm giác không nói nên lời.
“Ồ, sao vậy, sao xa cách với anh vậy?” Anh giơ tay ra đặt lên đàu cô, sau đó nhẹ nhàng xoa đầu, chỉ là không biết vô tình hay cố ý, ngón tay sượt qua mặt cô.
Tiểu Vũ Điểm lập tức lui ra sau, tránh khỏi ngón tay anh ta.
Cô không quen gần gũi với người khác như vậy, đương nhiên là ngoại trừ anh hai, nhưng mà cái người tự xưng là anh này, đâu phải là anh hai đâu.
Ánh sáng trong con ngươi của Lâm Thanh nhẹ nhàng dao động, không biết là do sự phản chiếu của ánh sáng hay là do trong tim anh có sự dao động.
Vừa hay lúc này đồ ăn của Tiểu Vũ Điểm đặt đã làm xong, cô lập tức đi qua lấy đồ ăn của mình.
“Anh đưa em về.” Lâm Thanh lấy chìa khóa xe ra đưa cho cô.
“Không cần, em có xe.” Tiểu Vũ Điểm lùi về sau, giữ khoảng cách với người đàn ông này.
Lâm Thanh vẫn cười nhưng giấu trong mắt là lãnh ý.
Tiểu Vũ Điểm cảm nhận được nguy hiểm từ nụ cười kia, lập tức chạy đi tìm xe của mình.
Ba nói, con gái còn trẻ là phải vận động nhiều một chút, mà chiếc xe đạp này là dùng tiền cô đi làm gia sư để mua, con của Sở gia, không cần biết là nam hay nữ, đều phải tự lực cánh sinh, tuy nói thân thế của cô rất có giá trị, nhưng cô vẫ thích sống cuộc sống tự mình làm chủ như anh trai vậy.
Cô đạp xe, thẳng tiến tới tập đoàn Sở thị, may mà chỗ này cách công ty ba cũng gần nên thức ăn mang tới vẫn ấm.
Lâm Thanh đi ra, đã thấy cô đi mất thì đi tới cạnh chiếc xe của mình, môi anh ta cười lên lộ ra sự châm chọc rõ rệt.
“Sở Chi Hi, Tiểu Vũ Điểm, em quên rồi sao? Chúng ta hồi nhỏ rất thân thiết khiến anh rất muốn quay lại những tháng năm ấy để trả lại cho nhà em tất cả những gì đã gây ra cho anh.”
Tay anh ta đặt trên chiếc xe hơi mới mua, mà lúc này có một chiếc xe đang đậu cách đó không xa, chiếc xe này là phiên bản giới hạn trên toàn cầu, nó rất kén người mua vì bề ngoài không mấy bắt mắt của mình, nhưng khi sử dụng lại rất thoải mái, mà tùy tiện đi bán chiếc xe của anh đi cũng đủ mua mười chiếc xe của Lâm Thanh.
Sở thích đối với xe của đàn ông giống như sự say mê mĩ phẩm của phụ nữ, luôn luôn cảm thấy không đủ, lúc anh mua chiếc xe này chỉ có mỗi một chiếc, nếu mà nói anh chạy chiếc xe này là hàng phẩm cấp thấp, nhưng phẩm cấp thấp lại có được sự thoải mái như vậy thì người chơi xe sẽ phân biệt được, cái nào mới là tốt nhất.
Nhưng tiếc rằng, giá tiền của chiếc xe kia quá đắt, tuy nói là anh đang làm cho Sở thị nhưng tiền Sở Luật trả cho anh không đủ mua chiếc xe thế này, chiếc xe hiện tại là quà sinh nhật Sở Tương tặng cho anh, Sở Tương là người rất hào phóng, dù sao cũng là tiểu thư Sở thị, tuy không phải con ruột nhưng cũng được ghi dưới tên Sở Luật, nếu sau này Sở Luật có chết đi, thì tài sản Sở gia cũng phải có phần của cô ta.
Hơn nữa còn có người bà nội tên là Tống Uyển, dù cho Sở Luật không thích Sở Tương nhưng không thể phủ nhận thân phận của cô ta.