Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1307
Nếu quả thật là như thế, nếu Lục Cẩm Vinh là cha ruột cậu, thì nhât định cậu sẽ không bao giờ tha thứ cho ông ta.
Môi của Lục Cẩm Vinh cứ mấp máy, cảm giác vui sướng khi được làm cha này thật là không thể diễn tả, anh vừa cảm thấy kích động, vừa cảm thấy phức tạp, anh cứ đợi chờ, tìm kiếm người phụ nữ ấy trong đau khổ, kết quả cô ấy không còn nữa, chỉ để lại cho anh một đứa con trai lớn như thế này.
“Con hẳn có biết trên đời này có một thứ gọi là DNA, ba đã kiểm tra rồi.”
Lục Cẩm Vinh không phải là một người làm việc theo cảm tính, sẽ không tự tiện đoán già đoán non gì cả, vì vậy khi biết được mọi việc, anh nhờ Tiểu Vũ Điểm lấy cho anh một sợi tóc của thằng bé, sau đó đi xét nghiệm, khi chưa có được kết quả, anh không đi nói cho cha mẹ hay em gái mình biết, đợi chắc chắn thằng bé là con mình, anh mới dám nói.
Quả nhiên, khi biết tin này, bệnh của Lục Khả Ân xém nữa tái phát, may mà ông điều chỉnh lại được, còn Giản Thanh Doanh thì không ngày nào ngủ ngon được.
Trịnh An Trạch bặm môi, xoay người, thì nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt Giản Thanh Doanh.
“Cháu nội của bà giống bà quá!” Giản Thanh Doanh lại cảm thán sự thần kì của tạo hóa, khi bà không còn hy vọng mình sẽ có cháu nội thì ông trời ban tặng cho bà một đứa cháu 11 tuổi.
Trịnh An Trạch cảm nhận được, Giản Thanh Doanh đối với cậu, ngoài sự thích thú còn có cảm động.
Thực tế thì Trịnh An Trạch không giống Lục Cẩm Vinh hay Lục Khả Ân nhiều mà giống Giản Thanh Doanh, cuối cùng thì cậu cũng có người thân rồi, giống như em gái, có bố có mẹ, thực ra nhiều lúc thấy được gia đình ấm áp của nhà em gái, cậu cũng cảm thấy buồn, tuy nói là hai người họ đối với cậu rất tốt nhưng cậu hiểu có những thứ chỉ có thể cảm nhận được qua máu mủ tình thân.
Như là cảm giác cảm động này, hay như cái sự thân cận gần gũi này.
Bây giờ cậu cũng có người thân, có ông, có bà, còn có...
Thực ra cậu không muốn có cha lắm.
“Bà nội,...” Cậu cười nói, cậu phát hiện cậu thích người bà này.
“Ừ, cháu ngoan, cháu ngoan của bà.” Giản Thanh Doanh lau nước mắt của mình, cũng để cho Lục Khả Ân nhìn cháu một chút, mà năng lực thích ứng của cậu bé này rất tốt, không có phản ứng gì là quá lớn, đây coi như là thành công của Sở Luật trong việc dạy dỗ cậu.
Trịnh An Trạch cùng ông nội Lục Khả Ân, còn có bà nội Giản Thanh Doanh ở chung không tồi, nhưng cậu ngậm miệng không đề cập tới Lục Cẩm Vinh, mà lúc này trong lòng những người khác có lẽ đều cảm tạ, bởi vì bọn họ đã tìm được thân nhân rồi.
Nhưng lúc này, ở chỗ khác, hai người đàn ông đang chiến tranh với nhau.
“Cầm cho tôi một xâu thịt gà/” Sở Luật nhàn nhạt “hạ lệnh” cho Lục Cẩm Vinh đang bước qua đây.
Trong tay Lục Cẩm Vinh đang cầm vài xâu cá viên, cắn răng gằn giọng: “Không phải hồi nãy kêu muốn ăn cá sao, sao giờ lại muốn ăn thịt gà?”
“Tôi muốn ăn cả hai, có ý kiến gì?”
“Vậy anh nói rõ trong một lần không được à?” lúc này Lục Cẩm Vinh có suy nghĩ muốn ném xâu cá viên vào mặt Sở Luật.
“Tôi muốn, tôi thích vậy, có ý kiến gì à? ”Sở Luật nhếch bạc môi hé ra một nụ cười giảo hoạt.
“Lục Cẩm Vinh, tôi đã từng nhắc anh, anh nên cầu nguyện một đời này tôi không bắt được yếu điểm của anh, nếu không thì anh xem đợi mà xem, tôi xử lý anh thế nào.”
“Tôi là anh vợ của cậu đấy.” Lục Cẩm vinh biết tên họ Sở này đang báo thù anh, sao nay gan của hắn ta to thế, đến cả anh vợ cũng dám sai vặt.
“Tên của An Trạch viết trong sổ hộ khẩu với tôi.” Sở Luật cầm đũa lên, gắp một miếng cá viên ăn thử, hôm nay bọn họ ăn tại một nhà hàng lẩu ngoài trợi, một nồi lẩu, hai người đàn ông. Trong quán cũng không có nhiều người, hơn nữa hôm nay họ cũng mặc đồ đơn giản, nên cũng không cảm thấy quá ngột ngạt, không giống như lần Sở Luật mặc nguyên một bộ vest tới, làm cho nguyên bộ đồ bị dính mùi thức ăn, đương nhiên chuyện quan trọng nên được nhắc tới ở lần đó là Sở Luật ăn quá nhiều ớt, làm bụng cứ đau âm ỉ vài ngày như vậy.
Cái thù này anh phải trả, mà anh tin tên họ Lục kia cũng vậy.
Lục Cẩm Vinh đứng nguyên tại chỗ nhìn anh, chỉ là nhìn thì nhìn, mặt anh vẫn lạnh như xác chết vậy, anh nên ăn đã, mặc kệ tên kia có đói hay không.
Lục Cẩm Vinh thật muốn đạp vào mặt tên này mà, mặt lạnh như thế, tính tình cũng vậy, không có điểm nào làm người ta thích cả, nhưng cuối cùng anh cũng phải nhịn xuống, đi ra quầy thức ăn, cầm thêm vài xâu thịt gà, vừa muốn quay lại bàn, anh lại nghĩ ra một việc gì đó.
Đợi Lục Cẩm Vinh quay lại, Sở Luật lập tức mở miệng, Lục Cẩm Vinh cũng không đánh gãy lời Sở Luật, trong tay anh cầm một xâu thịt lớn. Trong đó có tất cả các loại thịt họ Sở kia muốn, bây giờ anh ước có thể tống thẳng xâu thịt kia vào miệng Sở Luật, bây giờ anh đã hiểu được, lúc đó Sở Luật làm thế để cho anh biết cái cảm giác bị chỉnh chết là như thế nào.
Mà cảm giác này, thật là, khó chịu.
Sở Luật nhìn xâu thịt trong tay của Lục Cẩm Vinh, sau đó chậm rãi nói: “Tôi có nói là tôi muốn ăn thịt sao?”
“Cái... cái gì?” Lục Cẩm Vinh cảm giác không thở nổi, nhưng nghĩ lại, đứa con duy nhất của anh đang ở trong tay Sở Luật thì anh buộc phải nhẫn nhịn, Sở Luật này là người ăn mềm không ăn cứng, đến cả Lão Tử sống dậy cũng không thể làm gì tên này chứ đừng nói là anh, hơn nữa, thằng bé mới chỉ nhận ông bà chứ không nhận anh, lúc đầu anh cười nhạo con gái Sở Luật không chịu nhận cha, thì xem đi, bây giờ hay rồi, hơn nữa Trịnh An Trạch cũng rất cứng đầu, đến tận bây giờ cũng không muốn nói chuyện với anh.
Sở Luật chậm rãi bỏ thức ăn vào nổi lẩu, ăn rồi lại nói: “Tôi không muốn ăn thịt nữa, muốn ăn rau, anh đi lấy rau cho tôi đi.”
“Sở Luật, anh đừng có quá đáng quá.”
Sở Luật nhìn Lục Cẩm Vinh như thế, thì tặng anh một nụ cười, nhưng nhìn kĩ thì chỉ là cơ miệng động đậy, chứ không có cười.
Lục Cẩm Vinh cắn răng nhịn xuống, bước qua đó cố gắng vơ vét hết rau trên quầy xuống, cầm trở về.
Tên Sở Luật kia, ngươi mau ăn đi, ăn cho chết đi, ăn rồi biến thành heo luôn đi.
Môi của Lục Cẩm Vinh cứ mấp máy, cảm giác vui sướng khi được làm cha này thật là không thể diễn tả, anh vừa cảm thấy kích động, vừa cảm thấy phức tạp, anh cứ đợi chờ, tìm kiếm người phụ nữ ấy trong đau khổ, kết quả cô ấy không còn nữa, chỉ để lại cho anh một đứa con trai lớn như thế này.
“Con hẳn có biết trên đời này có một thứ gọi là DNA, ba đã kiểm tra rồi.”
Lục Cẩm Vinh không phải là một người làm việc theo cảm tính, sẽ không tự tiện đoán già đoán non gì cả, vì vậy khi biết được mọi việc, anh nhờ Tiểu Vũ Điểm lấy cho anh một sợi tóc của thằng bé, sau đó đi xét nghiệm, khi chưa có được kết quả, anh không đi nói cho cha mẹ hay em gái mình biết, đợi chắc chắn thằng bé là con mình, anh mới dám nói.
Quả nhiên, khi biết tin này, bệnh của Lục Khả Ân xém nữa tái phát, may mà ông điều chỉnh lại được, còn Giản Thanh Doanh thì không ngày nào ngủ ngon được.
Trịnh An Trạch bặm môi, xoay người, thì nhìn thấy hình ảnh của mình trong đôi mắt Giản Thanh Doanh.
“Cháu nội của bà giống bà quá!” Giản Thanh Doanh lại cảm thán sự thần kì của tạo hóa, khi bà không còn hy vọng mình sẽ có cháu nội thì ông trời ban tặng cho bà một đứa cháu 11 tuổi.
Trịnh An Trạch cảm nhận được, Giản Thanh Doanh đối với cậu, ngoài sự thích thú còn có cảm động.
Thực tế thì Trịnh An Trạch không giống Lục Cẩm Vinh hay Lục Khả Ân nhiều mà giống Giản Thanh Doanh, cuối cùng thì cậu cũng có người thân rồi, giống như em gái, có bố có mẹ, thực ra nhiều lúc thấy được gia đình ấm áp của nhà em gái, cậu cũng cảm thấy buồn, tuy nói là hai người họ đối với cậu rất tốt nhưng cậu hiểu có những thứ chỉ có thể cảm nhận được qua máu mủ tình thân.
Như là cảm giác cảm động này, hay như cái sự thân cận gần gũi này.
Bây giờ cậu cũng có người thân, có ông, có bà, còn có...
Thực ra cậu không muốn có cha lắm.
“Bà nội,...” Cậu cười nói, cậu phát hiện cậu thích người bà này.
“Ừ, cháu ngoan, cháu ngoan của bà.” Giản Thanh Doanh lau nước mắt của mình, cũng để cho Lục Khả Ân nhìn cháu một chút, mà năng lực thích ứng của cậu bé này rất tốt, không có phản ứng gì là quá lớn, đây coi như là thành công của Sở Luật trong việc dạy dỗ cậu.
Trịnh An Trạch cùng ông nội Lục Khả Ân, còn có bà nội Giản Thanh Doanh ở chung không tồi, nhưng cậu ngậm miệng không đề cập tới Lục Cẩm Vinh, mà lúc này trong lòng những người khác có lẽ đều cảm tạ, bởi vì bọn họ đã tìm được thân nhân rồi.
Nhưng lúc này, ở chỗ khác, hai người đàn ông đang chiến tranh với nhau.
“Cầm cho tôi một xâu thịt gà/” Sở Luật nhàn nhạt “hạ lệnh” cho Lục Cẩm Vinh đang bước qua đây.
Trong tay Lục Cẩm Vinh đang cầm vài xâu cá viên, cắn răng gằn giọng: “Không phải hồi nãy kêu muốn ăn cá sao, sao giờ lại muốn ăn thịt gà?”
“Tôi muốn ăn cả hai, có ý kiến gì?”
“Vậy anh nói rõ trong một lần không được à?” lúc này Lục Cẩm Vinh có suy nghĩ muốn ném xâu cá viên vào mặt Sở Luật.
“Tôi muốn, tôi thích vậy, có ý kiến gì à? ”Sở Luật nhếch bạc môi hé ra một nụ cười giảo hoạt.
“Lục Cẩm Vinh, tôi đã từng nhắc anh, anh nên cầu nguyện một đời này tôi không bắt được yếu điểm của anh, nếu không thì anh xem đợi mà xem, tôi xử lý anh thế nào.”
“Tôi là anh vợ của cậu đấy.” Lục Cẩm vinh biết tên họ Sở này đang báo thù anh, sao nay gan của hắn ta to thế, đến cả anh vợ cũng dám sai vặt.
“Tên của An Trạch viết trong sổ hộ khẩu với tôi.” Sở Luật cầm đũa lên, gắp một miếng cá viên ăn thử, hôm nay bọn họ ăn tại một nhà hàng lẩu ngoài trợi, một nồi lẩu, hai người đàn ông. Trong quán cũng không có nhiều người, hơn nữa hôm nay họ cũng mặc đồ đơn giản, nên cũng không cảm thấy quá ngột ngạt, không giống như lần Sở Luật mặc nguyên một bộ vest tới, làm cho nguyên bộ đồ bị dính mùi thức ăn, đương nhiên chuyện quan trọng nên được nhắc tới ở lần đó là Sở Luật ăn quá nhiều ớt, làm bụng cứ đau âm ỉ vài ngày như vậy.
Cái thù này anh phải trả, mà anh tin tên họ Lục kia cũng vậy.
Lục Cẩm Vinh đứng nguyên tại chỗ nhìn anh, chỉ là nhìn thì nhìn, mặt anh vẫn lạnh như xác chết vậy, anh nên ăn đã, mặc kệ tên kia có đói hay không.
Lục Cẩm Vinh thật muốn đạp vào mặt tên này mà, mặt lạnh như thế, tính tình cũng vậy, không có điểm nào làm người ta thích cả, nhưng cuối cùng anh cũng phải nhịn xuống, đi ra quầy thức ăn, cầm thêm vài xâu thịt gà, vừa muốn quay lại bàn, anh lại nghĩ ra một việc gì đó.
Đợi Lục Cẩm Vinh quay lại, Sở Luật lập tức mở miệng, Lục Cẩm Vinh cũng không đánh gãy lời Sở Luật, trong tay anh cầm một xâu thịt lớn. Trong đó có tất cả các loại thịt họ Sở kia muốn, bây giờ anh ước có thể tống thẳng xâu thịt kia vào miệng Sở Luật, bây giờ anh đã hiểu được, lúc đó Sở Luật làm thế để cho anh biết cái cảm giác bị chỉnh chết là như thế nào.
Mà cảm giác này, thật là, khó chịu.
Sở Luật nhìn xâu thịt trong tay của Lục Cẩm Vinh, sau đó chậm rãi nói: “Tôi có nói là tôi muốn ăn thịt sao?”
“Cái... cái gì?” Lục Cẩm Vinh cảm giác không thở nổi, nhưng nghĩ lại, đứa con duy nhất của anh đang ở trong tay Sở Luật thì anh buộc phải nhẫn nhịn, Sở Luật này là người ăn mềm không ăn cứng, đến cả Lão Tử sống dậy cũng không thể làm gì tên này chứ đừng nói là anh, hơn nữa, thằng bé mới chỉ nhận ông bà chứ không nhận anh, lúc đầu anh cười nhạo con gái Sở Luật không chịu nhận cha, thì xem đi, bây giờ hay rồi, hơn nữa Trịnh An Trạch cũng rất cứng đầu, đến tận bây giờ cũng không muốn nói chuyện với anh.
Sở Luật chậm rãi bỏ thức ăn vào nổi lẩu, ăn rồi lại nói: “Tôi không muốn ăn thịt nữa, muốn ăn rau, anh đi lấy rau cho tôi đi.”
“Sở Luật, anh đừng có quá đáng quá.”
Sở Luật nhìn Lục Cẩm Vinh như thế, thì tặng anh một nụ cười, nhưng nhìn kĩ thì chỉ là cơ miệng động đậy, chứ không có cười.
Lục Cẩm Vinh cắn răng nhịn xuống, bước qua đó cố gắng vơ vét hết rau trên quầy xuống, cầm trở về.
Tên Sở Luật kia, ngươi mau ăn đi, ăn cho chết đi, ăn rồi biến thành heo luôn đi.