Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1250
"Hay là mẹ chọn đi.” Bạch Lạc Âm giờ đây rất hiểu chuyện, cũng chẳng còn tính cách tiểu thư như trước nữa, nói thẳng ra cô hiện tại là một cô nhi, sống một cách dè chừng, cẩn thận, cho nên, Vệ Lan nói cô đã lớn khôn trưởng thành cũng đúng là như vậy.
Con người vốn cần phải trải qua một số va vấpthì mới trưởng thành.
Mà trưởng thành như vậy cũng có thể coi là sự tàn nhẫn lớn nhất với con người.
Vệ Lan cầm lên thực đơn, cũng chọn được vài món, đương nhiên rằng những món bà chọn đều là món Cao Dật thích ăn, cũng có những món Bạch Lạc Âm thích, năm sáu món đủ cho cả nhà ba người ăn.
Lúc mang món ăn qua, Vệ Lan không ngừng gắp cho Bạch Lạc Âm, bà lấy chân đá vào chân con trai mình, Cao Dật sửng sốt một chút, sau đó liền gấp đồ ăn cho Bạch Lạc Âm.
“Ăn nhiều thêm tí, bây giờ là ăn cho hai người đấy.”
“Cảm ơn.” Bạch Lạc Âm thấy cay cay mũi, cúi đầu và ăn món Cao Dật gấp cho. Cô không hề biết Cao Dật lúc này xác thật có chút phức tạp, có lẽ anh nên đối xử với cô tốt hơn một chút.
Dẫu sao thì,những sai lầm trước đây cô ấy mắc phải, cô ấy cũng đã nếm trải hậu quả, cha mất, nhà cũng không còn.
Với lại, cô ấy cũng đã là vợ của anh, và cũng đã mang đứa con của anh.
Có lẽ anh nên quên đi, rồi cứ vậy sống cuộc sống bình thường như này cả đời.
Hoặc có lẽ anh với Hạ Nhược Tâm vốn không hợp nhau, anh xoay người, đôi mắt ám lại rồi cũng sáng rõ, cuối cùng ẩn giấu nhiều cảm xúc trong đó. Có thể gọi là an phận, lại có thể là thỏa hiệp, nhưng như này có lẽ là tốt nhất.
Anh vốn không hề tổn thương đến ai, đúng không?
Anh cũng chưa biết, lúcnày cách bàn của họ chưa tới vài bước, có một đôi nam nữ ngồi đấy, người đàn ông lặng im không nói gì, người nữ cũng im lặng dùng cơm, hai người đã nghe và nhìn thấy tất cả lời nói cũng như biểu hiện của ba người bọn họ.
“Còn ăn nữa không?” Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm. “Anh thấy em ăn hết cả món đó rồi, có cần gọi thêm phần nữa không?”
“Không cần.” Hạ Nhược Tâm còn chưa biết mình đã làm gì, thật ra cô rất tỉnh táo, cho nên ăn hết món này có lẽ là vì đố ăn rất ngon đi.
Còn có muốn gọi thêm một phần, thì cô nghĩ không cần.
Cô ấy chuyển qua những món khác, ăn chậm rãi, nhưng ăn có vẻ vẫn bình thường.
“Đừng ăn nữa.” Sở Luật đưa tay nắm lấy đôi đũa của cô. "Cho dù em không vui cũng không thể ngược đãi dạ dày của mình như vậy." Anh ấy cau mày nhẹ, thấy Hạ Nhược Tâm tự ngược đãi mình anh không đành lòng.
Anh nghĩ, cho dù anh có chết ở đây thì cũng không thể nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy.
Hạ Nhược Tâm lấy lại đôi đũa từ tay của anh.
“Ai nói tâm trạng tôi không được tốt, con mắt nào của anh nhìn thấy?” Hạ Nhược Tâm trợn mắt nhìn anh ấy, cô rất đói bụng, được không.
“Cả hai con mắt.” Sở Luật nghiêm túc. “Lúc tâm trạng không tốt mà còn ăn như thế thì không tốt cho tiêu hóa đâu."
“Anh yên tâm, tôi không sao.” Hạ Nhược Tâm lại tiếp tục ăn. “Sở Tiên Sinh, anh không cần luôn nói tôi được không, anh còn chưa động đũa.”
Sở Luật nhấc chiếc cốc lên, uống lấy một ngụm nước, và giờ anh mới cầm đũa lên và bắt đầu ăn, nhưng mà, anh ấy lại luôn nhìn Hạ Nhược Tâm, cứ ánh mắt ấy mà nhìn cô.
Cảm xúc của cô quả là không chịu nhiều ảnh hưởng.
Anh nhẹ nhàng thở dài, trước mắt giống như trăm hoa nở rộ, trong phút chốc trời xanh mây trắng, đất trời mênh mông.
Họ ăn không nhanh, thời gian cũng không gấp rút, nhưng những người bàn bên ấy, lại luôn nói cười đùa vui vẻ, có lúc nhắc về chuyện ngày xưa, Vệ Lan nhắc lại những việc ngây ngô mà trước đây con trai bà từng làm khiến cho Bạch Lạc Âm cứ không ngừng cười, mặt Cao Dật đã không còn tắm tối, có lẽ đã rũ bỏ được rất nhiều chuyện, trong đó có cả Hạ Nhược Tâm.
CCho đến họ đi hết, Sở Luật và Hạ Nhược Tâm vẫn còn ngồi đó ăn.
Cũng chẳng rõ là vô tình hay cố ý,hai người cứ ăn cơm cả một giờ đồng hồ, nếu cứ ăn như vậy thì e rằng đồ ăn cũng nguội mất.
Sở Tiên Sinh, anh không trễ giờ chứ?” Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ, gần hai giờ rồi. "Chẳng lẽ hôm nay tổng giám đốc Sở không phải đi làm?"
"A. Sở Luật ngẩng mặt lên. "Em đang quan tâm anh à?"
Thật sự Hạ Nhược Tâm muốn tráo mắt nhìn anh, nếu như nói câu này là lời quan tâm thì trong mắt anh, thì sự quan tâm ấy có phải quá rẻ tiền.
“Anh là tổng giám đốc, đi trễ không hề bị trừ lương.” Sở Luật không hề hấn gì, với trước giờ anh luôn là tuân thủ quy định dành cho nhân viên, thì dù có trễ thì đã có sao đâu.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy mình vừa phí lời, cứ cảm giác như đàn khảy tai trâu ấy. Rốt cuộc là cô ấy ngây ngô, hay là do Sở Luật ngốc nghếch đây.
“Nhược Tâm…” Sở Luật đột nhiên gọi tên cô.
Giọng nói khàn khàn với sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, dù cho là giọng nói cũng khiến cho bao nhiêu thiếu nữ cảm thấy trái tim rộn ràng, không thể cưỡng lại được, Nhưng Hạ Nhược Tâm lại cảm thấy đáng sợ.
“Có chuyện gì?” Hạ Nhược Tâm chỉnh lấy tay áo của mình, nhìn hàng mi cong ấy như che đậy đi tâm tư đang bận lòng điều gì đó.
“Ừ, không sao.” Sở luật nhếch nhếch môi, cũng có thể nói là đã cười.
“Anh chỉ muốn nói là, tính khí gần đây của em có phải nóng nảy lắm không, có phải là..."
“Đến thời kỳ mãn kinh à?” Hạ Nhược Tâm cúi đầu xuống, lạnh lùng nói ra những câu những từ đấy.
“Ài…” Sở Luật xém phun ra ngụm nước đang uống, thật sự ra thì anh không có ý đấy, ý của anh là nói cô quá mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, kết quả là bị cô ấy nói lệch qua hướng khác.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật buông chiếc cốc xuống, sau đó đứng dậy, sợ rằng một hồi nữa bản thân không kiểm soát được tâm trạng.
Anh vốn không biết được rằng, Hạ Nhược Tâm vốn lại có tính chỉ có một câu nói, có thể khiến đường đường là một tổng giám đốc bị dọa đến sợ.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy chiếc túi của mình, đi theo sau Sở Luật, sau đó đợi Sở Luật thanh toán hóa đơn, ánh mắt của cô lại dừng ở chỗ chiếc bàn ấy.
Lúc này, mặt bàn đã được lau dọn sạch sẽ, trống trải và chưa có khách ngồi.
Và sau đó, người đi trà cũng nguội lạnh.
“Đi thôi.” Sở Luật nói một câu, đôi mắt đen ấy nhìn vào cô.
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm cũng quay đi không nhìn, và theo sau anh.
Thật ra vậy cũng tốt, chỉ là trở về vị trí ban đầu, về cuộc sống vốn có, cô tự nhiên chen chân vào cuộc sống của họ đã được xóa sạch, và cuộc sống của Cao Gia cuối cùng cũng đi đúng quỹ đạo.
Có lẽ chính cô mới là nguyên nhân khiến họ gặp sóng gió.
Cô ấy bắt đầu cảm thấy cay mắt, lại gượng cười đón lấy cơn gió phía trước.
Tiếng của gió chỉ trong tai cô chỉ là tiếng vi vu, dưới nhành cây đong đưa theo gió, một mùa như thế lại trôi qua….
Con người vốn cần phải trải qua một số va vấpthì mới trưởng thành.
Mà trưởng thành như vậy cũng có thể coi là sự tàn nhẫn lớn nhất với con người.
Vệ Lan cầm lên thực đơn, cũng chọn được vài món, đương nhiên rằng những món bà chọn đều là món Cao Dật thích ăn, cũng có những món Bạch Lạc Âm thích, năm sáu món đủ cho cả nhà ba người ăn.
Lúc mang món ăn qua, Vệ Lan không ngừng gắp cho Bạch Lạc Âm, bà lấy chân đá vào chân con trai mình, Cao Dật sửng sốt một chút, sau đó liền gấp đồ ăn cho Bạch Lạc Âm.
“Ăn nhiều thêm tí, bây giờ là ăn cho hai người đấy.”
“Cảm ơn.” Bạch Lạc Âm thấy cay cay mũi, cúi đầu và ăn món Cao Dật gấp cho. Cô không hề biết Cao Dật lúc này xác thật có chút phức tạp, có lẽ anh nên đối xử với cô tốt hơn một chút.
Dẫu sao thì,những sai lầm trước đây cô ấy mắc phải, cô ấy cũng đã nếm trải hậu quả, cha mất, nhà cũng không còn.
Với lại, cô ấy cũng đã là vợ của anh, và cũng đã mang đứa con của anh.
Có lẽ anh nên quên đi, rồi cứ vậy sống cuộc sống bình thường như này cả đời.
Hoặc có lẽ anh với Hạ Nhược Tâm vốn không hợp nhau, anh xoay người, đôi mắt ám lại rồi cũng sáng rõ, cuối cùng ẩn giấu nhiều cảm xúc trong đó. Có thể gọi là an phận, lại có thể là thỏa hiệp, nhưng như này có lẽ là tốt nhất.
Anh vốn không hề tổn thương đến ai, đúng không?
Anh cũng chưa biết, lúcnày cách bàn của họ chưa tới vài bước, có một đôi nam nữ ngồi đấy, người đàn ông lặng im không nói gì, người nữ cũng im lặng dùng cơm, hai người đã nghe và nhìn thấy tất cả lời nói cũng như biểu hiện của ba người bọn họ.
“Còn ăn nữa không?” Sở Luật hỏi Hạ Nhược Tâm. “Anh thấy em ăn hết cả món đó rồi, có cần gọi thêm phần nữa không?”
“Không cần.” Hạ Nhược Tâm còn chưa biết mình đã làm gì, thật ra cô rất tỉnh táo, cho nên ăn hết món này có lẽ là vì đố ăn rất ngon đi.
Còn có muốn gọi thêm một phần, thì cô nghĩ không cần.
Cô ấy chuyển qua những món khác, ăn chậm rãi, nhưng ăn có vẻ vẫn bình thường.
“Đừng ăn nữa.” Sở Luật đưa tay nắm lấy đôi đũa của cô. "Cho dù em không vui cũng không thể ngược đãi dạ dày của mình như vậy." Anh ấy cau mày nhẹ, thấy Hạ Nhược Tâm tự ngược đãi mình anh không đành lòng.
Anh nghĩ, cho dù anh có chết ở đây thì cũng không thể nhìn thấy cô ấy đau lòng như vậy.
Hạ Nhược Tâm lấy lại đôi đũa từ tay của anh.
“Ai nói tâm trạng tôi không được tốt, con mắt nào của anh nhìn thấy?” Hạ Nhược Tâm trợn mắt nhìn anh ấy, cô rất đói bụng, được không.
“Cả hai con mắt.” Sở Luật nghiêm túc. “Lúc tâm trạng không tốt mà còn ăn như thế thì không tốt cho tiêu hóa đâu."
“Anh yên tâm, tôi không sao.” Hạ Nhược Tâm lại tiếp tục ăn. “Sở Tiên Sinh, anh không cần luôn nói tôi được không, anh còn chưa động đũa.”
Sở Luật nhấc chiếc cốc lên, uống lấy một ngụm nước, và giờ anh mới cầm đũa lên và bắt đầu ăn, nhưng mà, anh ấy lại luôn nhìn Hạ Nhược Tâm, cứ ánh mắt ấy mà nhìn cô.
Cảm xúc của cô quả là không chịu nhiều ảnh hưởng.
Anh nhẹ nhàng thở dài, trước mắt giống như trăm hoa nở rộ, trong phút chốc trời xanh mây trắng, đất trời mênh mông.
Họ ăn không nhanh, thời gian cũng không gấp rút, nhưng những người bàn bên ấy, lại luôn nói cười đùa vui vẻ, có lúc nhắc về chuyện ngày xưa, Vệ Lan nhắc lại những việc ngây ngô mà trước đây con trai bà từng làm khiến cho Bạch Lạc Âm cứ không ngừng cười, mặt Cao Dật đã không còn tắm tối, có lẽ đã rũ bỏ được rất nhiều chuyện, trong đó có cả Hạ Nhược Tâm.
CCho đến họ đi hết, Sở Luật và Hạ Nhược Tâm vẫn còn ngồi đó ăn.
Cũng chẳng rõ là vô tình hay cố ý,hai người cứ ăn cơm cả một giờ đồng hồ, nếu cứ ăn như vậy thì e rằng đồ ăn cũng nguội mất.
Sở Tiên Sinh, anh không trễ giờ chứ?” Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ, gần hai giờ rồi. "Chẳng lẽ hôm nay tổng giám đốc Sở không phải đi làm?"
"A. Sở Luật ngẩng mặt lên. "Em đang quan tâm anh à?"
Thật sự Hạ Nhược Tâm muốn tráo mắt nhìn anh, nếu như nói câu này là lời quan tâm thì trong mắt anh, thì sự quan tâm ấy có phải quá rẻ tiền.
“Anh là tổng giám đốc, đi trễ không hề bị trừ lương.” Sở Luật không hề hấn gì, với trước giờ anh luôn là tuân thủ quy định dành cho nhân viên, thì dù có trễ thì đã có sao đâu.
Hạ Nhược Tâm cảm thấy mình vừa phí lời, cứ cảm giác như đàn khảy tai trâu ấy. Rốt cuộc là cô ấy ngây ngô, hay là do Sở Luật ngốc nghếch đây.
“Nhược Tâm…” Sở Luật đột nhiên gọi tên cô.
Giọng nói khàn khàn với sức hấp dẫn của một người đàn ông trưởng thành, dù cho là giọng nói cũng khiến cho bao nhiêu thiếu nữ cảm thấy trái tim rộn ràng, không thể cưỡng lại được, Nhưng Hạ Nhược Tâm lại cảm thấy đáng sợ.
“Có chuyện gì?” Hạ Nhược Tâm chỉnh lấy tay áo của mình, nhìn hàng mi cong ấy như che đậy đi tâm tư đang bận lòng điều gì đó.
“Ừ, không sao.” Sở luật nhếch nhếch môi, cũng có thể nói là đã cười.
“Anh chỉ muốn nói là, tính khí gần đây của em có phải nóng nảy lắm không, có phải là..."
“Đến thời kỳ mãn kinh à?” Hạ Nhược Tâm cúi đầu xuống, lạnh lùng nói ra những câu những từ đấy.
“Ài…” Sở Luật xém phun ra ngụm nước đang uống, thật sự ra thì anh không có ý đấy, ý của anh là nói cô quá mệt mỏi cần phải nghỉ ngơi, kết quả là bị cô ấy nói lệch qua hướng khác.
“Chúng ta đi thôi.” Sở Luật buông chiếc cốc xuống, sau đó đứng dậy, sợ rằng một hồi nữa bản thân không kiểm soát được tâm trạng.
Anh vốn không biết được rằng, Hạ Nhược Tâm vốn lại có tính chỉ có một câu nói, có thể khiến đường đường là một tổng giám đốc bị dọa đến sợ.
Hạ Nhược Tâm cầm lấy chiếc túi của mình, đi theo sau Sở Luật, sau đó đợi Sở Luật thanh toán hóa đơn, ánh mắt của cô lại dừng ở chỗ chiếc bàn ấy.
Lúc này, mặt bàn đã được lau dọn sạch sẽ, trống trải và chưa có khách ngồi.
Và sau đó, người đi trà cũng nguội lạnh.
“Đi thôi.” Sở Luật nói một câu, đôi mắt đen ấy nhìn vào cô.
“Ừ.” Hạ Nhược Tâm cũng quay đi không nhìn, và theo sau anh.
Thật ra vậy cũng tốt, chỉ là trở về vị trí ban đầu, về cuộc sống vốn có, cô tự nhiên chen chân vào cuộc sống của họ đã được xóa sạch, và cuộc sống của Cao Gia cuối cùng cũng đi đúng quỹ đạo.
Có lẽ chính cô mới là nguyên nhân khiến họ gặp sóng gió.
Cô ấy bắt đầu cảm thấy cay mắt, lại gượng cười đón lấy cơn gió phía trước.
Tiếng của gió chỉ trong tai cô chỉ là tiếng vi vu, dưới nhành cây đong đưa theo gió, một mùa như thế lại trôi qua….