Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 784
Chương 784: Ra vậy.
Cô cúi xuống nhặt tài liệu rơi trên mặt đất của mình, cúi người chào Sở Luật rồi đi ra ngoài.
Trong ánh mắt Sở Luật nhìn theo bóng dáng cô lộ ra một vẻ thất bại, anh có chút buồn bực trong lòng.
Anh sao lại quên mất chuyện quan trọng này.
Chuyện bốn năm trước anh cần giải thích, còn muốn trả lại cho cô sự trong sạch, nhưng sợ là lại một lần đem cô đẩy tới đầu sóng ngọn gió. Chuyện này anh sẽ đi làm, vì anh phải chịu trách nhiệm cho những gì mình gây ra, nhưng tuyệt đối không phải là lúc này.
Hạ Nhược Tâm về phòng làm việc của mình, vừa đặt tài liệu lên bàn, mông cô còn chưa kịp đặt vào ghế đã nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chị Nhược Tâm, là em, có thể vào không?"
"Mời vào đi." Hạ Nhược Tâm cười cười, là Đỗ Tĩnh Đường tới a.
Mà đối với người em họ này của Sở Luật cô chưa bao giờ thấy chán ghét. Người này ngày thường rất mồm mép nhưng không thể không nói, nếu so với Sở Luật thì chú ấy là người rất tốt.
Ít nhất lúc trước chú ấy đã cứu cô một mạng.
Đỗ Tĩnh Đường đi tới, cả người đều rất thoải mái, tuy rằng mặt vẫn có chút đen nhưng không ảnh hưởng đến phong nhã, lại còn khuôn mặt cũng rất soái khí, đặc biệt khi cười tươi sẽ lộ ra hàm răng trắng bóng.
"Chị Nhược Tâm, sao chị lại ở đây?" Đỗ Tĩnh Đường thật sự quá hưng phấn, chị dâu ở đây thì không biết tiểu công chúa cũng có không, đôi mắt anh nhìn quanh quẩn tìm không biết giấu ở đâu.
"Chú không cần tìm, cháu không ở đây."
Hạ Nhược Tâm biết anh đang suy nghĩ gì, có điều làm anh thất vọng rồi. Trừ phi cần thiết, không thì cô không muốn mang con gái tới đây.
Không có a, Đỗ Tĩnh Đường rất mất mát. Anh còn mất công thay một bộ quần áo, lại còn phải tắm thật sạch mới lại đây, kết quả lại không thấy tiểu công chúa.
"Cháu ở nhà trẻ, khi nào đến nhà chị ăn cơm chú sẽ gặp được."
Anh coi như là bạn của cô, cô rất thích có bạn, đương nhiên cũng vì anh thật sự yêu thương Tiểu Vũ Điểm.
Con gái cô được rất nhiều người thương yêu, so với cô năm đó thì hạnh phúc hơn rất nhiều.
Đương nhiên cô sẽ không ngăn cản những người thật sự yêu quý con gái mình.
"Thật ạ?" Đỗ Tĩnh Đường cào cào tóc của mình.
"Lúc nào cậu đến cũng được." Hạ Nhược Tâm rất hoan nghênh anh.
"Vậy thì tốt quá." Trong lòng Đỗ Tĩnh Đường rất mong ngóng, lát nữa anh sẽ tới, một lát là có thể thấy tiểu công chúa rồi.
"Đúng rồi," Lúc này anh mới nhớ tới chuyện không hợp lý. "Chị Nhược Tâm, sao chị lại ở đây?"
Đỗ Tĩnh Đường ngồi vào mép bàn, chẳng lẽ anh đi mấy hôm trong công ty đã xảy ra chuyện lớn gì sao? Hay hai vợ chồng này đã hòa hợp? Nếu hòa hợp thì tốt, gánh thì nặng mà đường lại xa.
Có điều nếu nói là có tiến triển thì có thể nói Sở Luật chính là được trời phụ hộ, nhưng với Hạ Nhược Tâm mà nói lại không thể có phần tâm tình cùng anh họ tới văn phòng tình yêu cuồng nhiệt.
Cô rất bình tĩnh, tuy rằng không đến mức tâm như nước lặng, nhưng cũng không thấy trên mặt biểu cảm ra chút gì khác lạ.
Hỏi cô sao lại ở đây thì cô có thể nói cái gì.
Phải biết rằng anh hùng cũng phải vì năm đấu gạo mà khom lưng, huống chi cô còn không phải là một anh hùng.
Đỗ Tĩnh Đường vẫn chớp chớp đôi mắt chờ cô trả lời.
"Chị lại đây kiếm tiền." Hạ Nhược Tâm cười, đem tay đặt lên đầu gối mình nắm chặt. "Nơi này tiền lương rất cao, khá tốt, chị không muốn làm lao công nên phải ở chỗ này."
"Nơi này, ra vậy?" Đỗ Tĩnh Đường lập tức phản ứng lại, chẳng lẽ tất cả đều do anh họ làm. Bảo sao tự nhiên muốn xây dựng một lớp dạy hội họa, hóa ra là có ý do.
"Ra vậy cái gì?" Hạ Nhược Tâm cảm giác được hình như Đỗ Tĩnh Đường có gì giấu cô.
"A, không có gì, không có gì." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng cười xòa. Anh không ngốc, chuyện này anh nói ra ngoài chẳng phải là muốn mình bị lọc xương lột da sao.
Chuyện này không được nói, dẫu bị đánh chết cũng không thể nói.
Mà anh cũng không dám ở chỗ này thêm, lấy lí do rồi vác gương mặt đen chuồn ra ngoài. Nhưng anh vẫn còn nhớ tan tầm anh có thể đi gặp tiểu công chúa của anh. Tốt nhất có thể đem tiểu công chúa về nhà, mẹ anh nhất định yêu muốn chết, sẽ không tìm anh đòi hỏi cháu nữa.
***
Hạ Nhược Tâm đi đón con gái, phía sau còn có một người bạn như người nước ngoài đi theo. Tới trường học, những cái đầu nho nhỏ đều trộm nói về diện mạo của Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú kia thật đen a."
"Đúng vậy, đen quá, nhất định chú ấy bị mẹ vẽ lên mặt."
"Không đúng, chú ấy bị lửa thiêu đen."
"Mẹ của chú ấy nhất định cũng đen."
Mỗi đứa một câu quả thật khiến Đỗ Tĩnh Đường ôm lấy đầu, muốn tìm cây trốn đi.
Hạ Nhược Tâm nhận lấy Tiểu Vũ Điểm từ tay cô giáo Tiểu Manh, Tiểu Vũ Điểm nắm lấy tay mẹ, cũng nghiêng đầu tò tò nhìn chú ngoại quốc da đen kia.
"Tiểu công chúa, cháu quên chú rồi sao?" Đỗ Tĩnh Đường thấy đau trong lòng, cảm giác lòng mình tan nát. Làm sao bây giờ, tiểu công chúa không nhận ra anh nữa, mới chưa đến một năm không gặp mà.
Tiểu Vũ Điểm hơi rúc thân mình vào lòng mẹ, đôi mắt vẫn thỉnh thoảng nhìn chằm chằm Đỗ Tĩnh Đường.
"Chú?" Bé nhỏ giọng không nhận ra được ai.
"Đúng rồi, chính là..." Đỗ Tĩnh Đường làm điệu bộ hài hước, sau đó chỉ vào mặt mình, "người chú yêu nhất, đẹp trai nhất của cháu đây."
"Lại đây, cho chú ôm một cái." Anh ngồi xổm thân mình vươn tay về phía Tiểu Vũ Điểm.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt lấy mẹ, hiển nhiên là bị Đỗ Tĩnh Đường dọa sợ.
"Đi đi, đó là chú con mà." Hạ Nhược Tâm cười giải thích với con gái: "Chú phơi nắng nhiều khiến da bị đen đi, tuy rằng da đen nhưng lòng chú rất sáng."
Đỗ Tĩnh Đường quả thật khóc không ra nước mắt, chị Nhược Tâm, chị không cần làm tổn thương em thêm chứ?
Tiểu Vũ Điểm rất dũng cảm, bé bước từng bước tới trước mặt Đỗ Tĩnh Đường, sau đó chăm chú ngắm khuôn mặt đen của Đỗ Tĩnh Đường.
Đúng rồi, vẫn là chú.
"Chú, ôm." Bé vươn tay để Đỗ Tĩnh Đường ôm lấy, bé vẫn nhớ Đỗ Tĩnh Đường.
"Thật ngoan." Đỗ Tĩnh Đường vội vàng bế tiểu công chúa lên, vui vẻ xoay xoay không biết đông tây nam bắc.
Có Đỗ Tĩnh Đường làm bảo mẫu cho Tiểu Vũ Điểm, Hạ Nhược Tâm có thời gian vội đi làm chuyện khác, cô đi mua chút đồ ăn để làm cơm mời Đỗ Tĩnh Đường.
Cô làm vài món ăn không tồi, lúc mang ra Đỗ Tĩnh Đường cùng Tiểu Vũ Điểm đang chơi rất vui vẻ. Anh giống một đứa trẻ lớn xác, cho nên cùng Tiểu Vũ Điểm chơi thật sự hợp.
Bình luận facebook