Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 730
Chương 730: Cô muốn giết chồng sao?
Cách đó không xa truyền đến bước chân dồn dập, còn có đứa bé kia hét lên như tiếng heo bị mổ.
“Là nơi này, chính là nơi này. Chính cô kia muốn giết chú.”
Đầu Bạch Lạc Âm ong một tiếng, cô há hốc miệng, cái gì cũng không nói nên lời. Từ cửa đã có một đám người vọt tới, còn có cả cảnh sát mang theo súng.
Xong rồi…
Trước mắt cô tối sầm, người run rẩy vô lực khuỵu xuống.
Viên cảnh sát vội vàng chạy tới người đàn ông trên giường kiểm tra, kết quả cũng chưa chết mà chỉ bị ngất đi thôi. Tầm mắt của ông di chuyển nhìn thấy trên cánh tay đầy lỗ kim tiêm, trên tay cũng vẫn còn ống tiêm cắm vào, còn có hộp thuốc ở đầu giường.
“Mau gọi bác sĩ tới đây.”
Cảnh sát hô to một tiếng, cũng không dám đụng gì tới đồ vật nơi này, mọi thứ đều chờ bác sĩ tới.
‘Tạch’ một tiếng, cổ tay Bạch Lạc Âm bị còng lại, hiện tại cô giống như một đống bùn lầy, không còn chút sức lực nào phản ứng.
Sau đó không lâu một người đàn ông mặc y phục màu trắng chạy tới, đây là một pháp y, ông có thể chẩn bệnh mà nói được toàn bộ vụ án.
Bác sĩ kiểm tra tình hình Cao Dật, rồi xem qua cánh tay của Cao Dật, sau đó để cảnh sát đưa Cao Dật đi bệnh viện.
“Thế nào?” Cảnh sát hỏi bác sĩ. “Anh ấy không sao chứ?”
Bác sĩ đang xem xét hộp thuốc rồi mới trả lời.
“Anh ta bị một liều thuốc ngủ rất mạnh, hơn nữa còn bị tiêm thuốc phiện trong thời gian dài, hẳn bị tiêm ít nhất một tháng trở lên. Cụ thể kết quả thế nào phải đợi bệnh viện kiểm tra xong.”
“Nơi này,” ông chỉ vào cái hộp ở đầu giường, “có thuốc ngủ rất mạnh, còn có thuốc phiện.”
Viên cảnh sát dường như đoán được ra chuyện, nhìn Bạch Lạc Âm với ánh mắt không thiện cảm.
“Cô gái. Xin hỏi cô muốn giết anh ta sao?”
“Tôi…” Môi Bạch Lạc Âm run rẩy, mà cô đang sợ không cách nào mở miệng được.
Không nên là dạng này, không nên là cái dạng này.
Cô xoay đầu, thấy được một đứa bé khoảng mười mấy tuổi đang đứng ở một bên run bần bật. Đứa trẻ vừa thấy mặt cô lại hét lên: “Mặc kệ chuyện của cháu, không liên quan tới cháu, thật sự không liên quan tới cháu. Cháu chỉ muốn vào trộm vài thứ, thấy cô kia, cô kia…” Nó vươn ngón tay chỉ hướng Bạch Lạc Âm: “Cháu thấy cô ấy cầm dao muốn đâm chú kia.”
“Dao?” Cảnh sát cầm lấy ông tiêm trong tay xoay xem xét.
“À, có khả năng là cái này. Bời vì từ nơi nay,” ông chỉ tới cái lò sưởi trong trong tường, “hướng nhìn tới nơi này sẽ có ánh sáng phản chiến, cho nên cháu mới nhìn thấy ánh sáng lâp lánh nên tưởng là hung khí.”
Kỳ thật chỉ là một cái ống tiêm thôi.
Nhưng là ai nói ống tiêm thì không thể giết người.
Kết quả kiểm tra của Cao Dật rất mau tới, quả nhiên bị người cho một liều lớn thuốc ngủ, đương nhiên cũng bị tiêm vào một lượng lớn thuốc phiện. Tuy rằng thuốc phiện không đến mức bỏ mạng nhưng hiển nhiên đã làm anh nghiện ma túy.
Khi Cao Dật tỉnh lại cảnh sát đã có mặt.
Khi cảnh sát hỏi những việc này anh tỏ vẻ không tin được, tức giận muốn nổi điên. Mà cảnh sát vạn lần đồng cảm với anh, bị người bên cạnh ám hại, người đàn ông này cũng thật đáng thương.
Chuyện này không biết là ai truyền đi, rất mau toàn bộ báo chí của khu vực đều đăng bài về chuyện Bạch gia. Bạch gia không phải là một gia tộc nhỏ, nơi nây cũng coi là có chút danh tiếng, vốn chuyện tốt không nói nhiều nhưng chuyện xấu truyền ngàn dặm, chuyện trong nhà Bạch gia dường như toàn bộ thị trấn hoa hồng đều đã biết.
Mỹ Phù phu nhân vừa tới đã cười tủm tỉm, cô không có việc gì làm liền tới tìm Hạ Nhược Tâm.
“Cô Hạ. Cô ở đâu?” Cô gõ cửa bên ngoài. Hạ Nhược Tâm đem bút vẽ trong tay thả xuống dưới rồi đi mở cửa, mà Mỹ Phù phu nhân vừa vào liền đã nói:
“Cô Hạ. Cô biết không, có chuyện lớn rồi.”
“Chuyện gì thế?” Hạ Nhược Tâm mang cho phu nhân Mỹ Phù một cốc nước, để cô uống hết nói. Cô biết tính tình của phu nhân Mỹ Phù, đã nói thì nói tới nửa giờ cũng không dừng lại.
“Cô Hạ. Chuyện lớn.” Phu nhân Mỹ Phù ngồi xích lại Hạ Nhược Tâm nói.
“Bạch gia kia, chính là một gia tộc từ Phương Đông như cô, đúng rồi, là một người tên Bạch Lạc Âm, cô ta bị bắt.”
Hạ Nhược Tâm vừa định uống nước liền khựng lại, cảm giác khó tin.
Bạch Lạc Âm bị bắt, cô ta bị bắt là vì cái gì?
Cô đặt cốc nước xuống, người cũng ngồi xích lại: “Mỹ Phù, rốt cuộc đã có chuyện gì?”
Mỳ Phù phu nhân uống một ngụm nước, lúc này mới có sức để nói tiếp, giống như chính mình tận mắt trông thấy, ngay cả một số việc nhỏ không đáng kể đều miêu tả sinh động như thật.
Nói là, một đứa trẻ lang thang thấy Bạch gia có tiền, cho nên liền lẻn vào tính trộm. Bất chợt có người tới, quá sợ hãi bèn chui vào lò sưởi trong tường của Bạch gia, kết qủa thấy được Bạch Lạc Âm muốn lấy dao giết chồng của cô ta.
Nó thét lên chạy ra ngoài, kết quả vừa gặp cảnh sat tuần tra đi ngang qua đó. Cảnh sát vừa nghe âm thanh hét to liền chạy tới, còn tưởng thật là có giết người. Kết tra vừa lúc chính mắt bắt được Bạch Lạc Âm đánh mê chồng mình, tiêm thuốc phiện cho chồng mình, muốn ám hại chồng mình.
Mọi người đều đang đồn đại, Bạch Lạc Âm không thích chồng của mình, cho nên mới hao tâm tốn sức dùng biện pháp này muốn giết chết chồng.
Hạ Nhược Tâm sờ sờ cánh tay mình, dùng sức bóp chặt một chút để mình tỉnh táo lại.
Bạch lạc Âm mưu sát Cao Dật, bởi vì không yêu chồng mình.
Đây là chuyện Cao Dật làm sao?
Miệng phu nhân Mỹ Phù không dừng lại tiếp tục nói, có lẽ kịch cung đấu nơi này còn muốn kinh phàm động phách, tình tiết có lẽ còn phức tạp hơn.
Rằng căn bản ý định mưu sát này Bạch Lạc Âm đã có từ khi còn nhỏ. Thiên hạ đồn đại quả thực đáng sợ, bất cứ chuyện gì quả nhiên không thể không suy diễn.
Những chuyện của Bạch gia toàn bộ bị đào bới, thậm chí có người còn nói Bạch Lạc Âm chính là không thích bị mẹ kế khống chế chồng mình, cho nên mới lo lắng, thậm chí không tiếc bán đứng hôn nhân của mình, đem chồng của mình ám hại tới chết.
Thậm chí còn điều tra ra, kỳ thật Bạch Lạc Âm là một dược sĩ. Như vậy những năm qua Bạch gia chỉ có một mình cô là con chính là bởi vì cô biết về thuốc, cho mẹ kế uống thuốc gì đó khiến bà không có con, cho nên Bạch gia cũng chỉ có cô là người thừa kế.
Hạ Nhược Tâm càng nghe càng cảm thấy đáng sợ. Chuyện như thế nào lại có thể truyền thành như vậy. Bạch Lạc Âm đối với Cao Dật là thích tới biến thái, yêu tới phát điên. Lúc trước cô ta còn không tiếc gì muốn tự sát, bức bách đe dọa, cô không có chuyện gì không làm, mà những chuyện này chính vì cô ta yêu biến thái, còn muốn chiếm hữu. Chính là hiện giờ chuyện truyền ra lại ngược lại, không phải bởi vì yêu mà còn bởi vì muốn giết.
Bình luận facebook