Chương 683: Thất tình
“Được. Bà nội không khóc, Tiểu Vũ Điểm cũng đừng khóc.” Tống Uyển đau lòng lau nước mắt cho Tiểu Vũ Điểm, đứa nhỏ này quên chuyện trước kia cũng là quên cả những chuyện bà nội đã làm sai, nói cách khác bà có thể lại gần đứa nhỏ này. Nhưng nếu để được điều đó mà cháu mình mất trí nhớ thì bà tình nguyện không cần.
Sở Giang không nói gì nâng tay lên đặt trên vai vợ an ủi bà, sau đó ông cũng bế Tiểu Vũ Điểm lên khỏi mặt đất, muốn ôm cháu nhiều hơn một chút. Từ khi cháu bị tai nạn xe ông không được ôm cháu nhiều, có lẽ lần này là lần cuối cùng.
Bởi vì cháu sẽ phải rời xa bọn họ.
“Nhớ bà nội nói, cháu phải biết nghe lời. Ông bà nội sẽ rất nhớ cháu. Nhớ, cháu đừng quên cháu còn có ông bà nội.” Ông ôm chặt đứa bé trong lòng một chút rồi luyến tiếc buông tay. Sắp đến giờ bay, mà bé cũng muốn rời đi, còn có ba mẹ của bé đều đang chờ bé, lúc này là bạn họ tranh thủ thời gian mà có được.
Chỉ có điều, rõ ràng là cháu gái bọn họ mà bọn họ không thể thoải mái ôm, không thể thoải mái mang theo bên người, bởi vì họ thẹn với cháu, họ thẹn với mẹ của cháu, cho nên bọn họ cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu rời đi mà không có bất cứ biện pháp ngăn cản nào.
Tống Uyển đứng lên cùng Sở Giang ngồi ở ghế nghỉ chân, hai người đều im lặng nhìn Tiểu Vũ Điểm trong lòng ngực, mỗi một giây đi qua là thêm một giây bọn họ thấy nặng nề, áp lực.
Lúc này trong công ty Sở thị, tại văn phòng tổng giám đốc tầng thứ 18 yên tĩnh dị thường, bên trong thỉnh thoảng truyền đến tiết xoẹt bút lia trên giấy, Đỗ Tĩnh Đường không ngừng nhìn đồng hồ trên tay, từng giọt mồ hôi lạnh đều rơi từ trán xuống.
“Anh họ, sao anh còn có thể ngồi ở đây, hôm nay bọn họ sẽ đi, con gái anh đi nước Anh đó.” Đỗ Tĩnh Đường không nhịn được nói to, anh nèm tài liệu trong tay, cái gì mà tài liệu, anh không nhìn, anh muốn đi gặp tiểu công chúa, về sau chỉ cần nghĩ đến không thể ôm bé chơi, không thể nhìn thấy bé là anh đã khó chịu muốn bệnh.
Sở Luật lật văn kiện trong tay, sau đó nghiêm túc ký tên mình lên đó. Kỳ thật Đỗ Tĩnh Đường sai rồi, hiện tại trong lòng anh cũng không bình tĩnh, ngón tay anh run nhẹ nhẹ đều có thể cảm giác được, ngay cả nét ký ngày thường rồng bay phượng mua lúc này đều có chút vặn vẹo.
“Không phải chúng ta tới thì cháu có thể ở lại, anh không đi có lẽ cháu sẽ càng thêm tự nhiên một chút.” Âm thanh khàn khàn của Sở Luật truyền đến. Không phải anh không muốn đến, chỉ là không thể đến. Con không hi vọng nhìn thấy anh, cho nên cũng không cần anh đến tiễn, như vậy không phải tốt hơn sao?
“Anh họ, anh có biện pháp nào để cháu ở lại không?” Vẻ mặt Đỗ Tĩnh Đường đau khổ, vẫn luôn nghĩ đến khả năng này, có thể giữ lại hay không, có thể hay không, cuối cùng là có thể hay không?
Anh thật sự luyến tiếc tiểu công chúa, mà anh cũng không tin anh họ sẽ bỏ được bé. Anh ấy vì cứu tiểu công chúa mà tính mạng thiếu chút nữa đã không còn, chẳng lẽ anh ấy thật sự nguyện ý để con gái mình rời đi như vậy, đi gọi người khác là ba, làm con gái người khác, để người phụ nữa anh ấy yêu nhất làm vợ người khác sao?
Đây không phải anh ấy, không phải Sở Luật.
“Có.” Sở Luật nói, buông bút trong tay xuống. Hạ Nhược Tâm là một phụ nữ mềm lòng, anh có ít nhất hơn mười biện pháp làm cô không thể rời đi.
“Đã có, sao anh không làm.” Đỗ Tĩnh Đường vươn tay đập vào tường, anh không thể không suy nghĩ không biết có phải đầu óc anh họ anh là bị lần trước sốt cao thiêu cho choáng váng để hiện giờ cũng không biết muốn cái gì.
“Làm thì có thể giữ lại bao lâu đâu. Một ngày, hai ngày, hơn là một tháng, hoặc cả một năm, chuyện đó có ý nghĩa sao? Chỉ cần cô ấy muốn đi thì một ngày nào đó vẫn sẽ đi.”
Sở Luật đứng lên, đi tới sát cửa sổ, từ trong túi lấy ra một gói thuốc lá. Hương vị thuốc lá làm anh mất tự nhiên ho khan vài tiếng, nếu có thể, anh thật sự không nghĩ sẽ nuốt xuống.
Anh sặc, rất khó chịu.
“Anh họ, đôi khi em thật sự không hiểu anh.” Đỗ Tĩnh Đường đứng dựa vào cái bàn, lại nhìn đồng hồ ở tay, hiển nhiên là anh đang đứng ngồi không yên.
“Không phải em khuyên anh buông tay sao, anh buông tay chính là như vậy mà thôi.” Bóp tắt điếu thuốc trong tay, Sở Luật nhìn về phía ngoài cửa sổ. Tầng mười tám cực cao, dường như anh có thể quan sát toàn bộ thế giới, mà anh thật sự làm được, ở trên thương trường chỉ cần anh dậm chân một chút toàn bộ thương trường đều phải chấn động một chút, chỉ cần đưa tay liền có thể khiến một công ty sinh tử.
Chỉ là việc đó hiện tại anh đều cảm thấy chán ghét, có lẽ anh cũng đã già rồi.
“Được, coi như em không nói gì đi.” Đỗ Tĩnh Đường xấu hổ sờ mũi, dường như anh quên mất chính mình đã nói gì trước đây. Anh đứng thẳng người lại nhìn đồng hồ trên cổ tay, đây thật sự là nôn nóng, nếu anh không đi thì không biết khi nào mới có thể được nhìn thấy tiểu công chúa, anh không thể mỗi ngày đều bay đi nước Anh, đó không thực tế.
“Anh họ, anh thật sự không đi sao?” Anh lại hỏi một câu.
“Ừ.” Sỡ Luật lạnh nhạt nói, anh không đi, không đi là tốt nhất.
“Vậy anh không đi thì em tự đi.” Đỗ Tĩnh Đường thật sự ngượng ngùng nói, như vậy thật sự cảm thấy có lỗi với anh họ, loại cảm giác này giống như anh đem Sở Luật vứt bỏ, cũng giống như phản bội.
“Ừ.” Lại là một âm thanh lạnh nhạt không thấy được bất kỳ cảm xúc gì, dường như anh cực bình tĩnh, thậm chí là bình tĩnh quá mức.
“Em đi đây, thật sự sẽ đi.” Đỗ Tĩnh Đường đi tới cửa, lại nói thêm mấy câu, mà anh trước giờ cũng không biết mình lại trở thành kiểu người dài dòng giống như mấy ông già.
Sở Luật lúc này không nói gì nữa, đến khi bên tai không còn âm thanh của Đỗ Tĩnh Đường anh mới mở hai mắt, hướng ra phía ngoài một chút, đôi môi dường như mấp máy khẩn.
Anh do dự một chút sau đó đi theo ra ngoài.
Nhưng rồi rất nhanh anh lại quay lại, xoai người lại ngồi trên văn phòng của mình. Thư ký cảm thấy rất kỳ lạ, không rõ vị tổng giám độc bị thọt một chân này thỉnh thoảng đi tới đi lui là đang làm cái gì. Cô buông bút trong tay mình xuống, nâng mặt của mình lên làm thành một đóa hoa nhỏ.
“Tổng giám đốc thay đổi rất kỳ lạ, giống như cảm giác thất tình. Nhưng ai đều biết anh ấy đã hai lần kết hôn, thật sự sẽ thất tình sao?” Cô không khỏi lầm bầm lầu bầu nói, mà âm thanh cô tuy nhỏ nhưng vẫn khiến Sở Luật nghe được.
Đúng vậy, anh chẳng những thất tình, mà còn mất đi.
Bình luận facebook