"Là rất phiền phức." Cao Dật thoả mãn ăn miếng cá: "Anh ta ghen ghét mà không thành, muốn nổi điên."
Hạ Nhược Tâm mới đầu nghe không hiểu, nhưng rất nhanh cô liền rõ ràng, nhịn không được cười một tiếng, thì ra thật đúng là Sở Luật, Đỗ Tĩnh Đường ở chỗ này cùng một người họ Sở, lại thích tìm Cao Dật gây phiền phức, không phải người họ Sở kia thì còn ai vào đây, có điều trên đời này người có thể đem Sở Luật trở thành phiền toái cũng chỉ có Cao Dật, hơn nữa nghiêm túc mà nói. Cô thật sự không rõ, Sở Luật muốn làm gì, mà cô đang cười sao lại cảm thấy bất an.
"Anh ta có phải biết chuyện của Tiểu Vũ Điểm hay không?"
"Không." Cao Dật đối với chuyện này không có một tia hoài nghi, Sở Luật không có khả năng là đã biết, nếu biết anh ta sẽ không bình tĩnh như vậy, còn có thể ngốc nghếch ở bên trong bệnh viện. Với tính tình của anh ta e là sẽ không bình tĩnh như vậy còn có thể đối mặt với anh. Cho nên, chuyện của Tiểu Vũ Điểm, anh ta hẳn là không biết.
"Không sao đâu." Cao Dật an ủi Hạ Nhược Tâm: "Chờ có báo cáo chuyển cương vị công tác của anh, chúng ta lập tức rời khỏi, mang theo Tiểu Vũ Điểm rời đi nơi này."
"Vâng." Hạ Nhược Tâm chống tay lên bàn nhẹ nhàng nâng hai má lên, mặt mày ý cười nhàn nhạt, tươi mát như nước, trắng như ngọc, tâm Cao Dật rung động, trái tim nhẹ nhàng bị đâm một nhát.
Anh vươn tay nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: "Nhược Tâm, có thể gặp được em thật tốt."
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng thở ra một hơi, kì thật cô muốn nói: "Em có thể gặp được anh mới là may mắn của em"
***
Đỗ Tĩnh Đường kì quái thò mặt nhìn Sở Luật, lúc này đôi mắt Sở Luật nhìn chằm chằm máy tính, nhưng lại như nhìn xuyên thấu qua, không có tiêu điểm đặt ở trên mặt máy tính.
"Anh, có phải anh cố ý hay không?"
Đỗ Tĩnh Đường đột nhiên bật ra một câu, làm tay Sở Luật di chuyển, máy tính đặt trên đùi cũng chuyển động theo
"Em có ý gì?" Anh nhàn nhạt hỏi Đỗ Tĩnh Đường.
"Em không có ý gì cả?" Đỗ Tĩnh Đường nhún vai: "Em chỉ muốn biết, có phải anh đã động tay vào báo cáo chuyển cương vị công tác của bác sĩ Cao hay không?"
Môi mỏng của Sở Luật mím chặt, thẳng tắp dường như không lộ ra chút khe hở, như vậy là cố ý, kẻ ngốc cũng nhìn ra chính là anh ấy làm.
"Nhưng mà, anh, có ích sao?"
Đỗ Tĩnh Đường khôn phải đang đả kích Sở Luật mà là đang ăn ngay nói thật: "Cho dù là anh làm anh ta một ngày không thể chuyển đi, nhưng mà cũng không ngốc có thể vĩnh viễn giam cầm người ta ở chỗ này chứ. Trong lòng không có anh, thì chính là không có anh, anh có nỗ lực như thế nào cũng không có khả năng người ta moi tim moi phổi yêu anh một lần nữa." Hơn nữa hiện tại nhìn anh họ như vậy, nói thật anh cảm thấy không đành lòng.
Sở Luật nắm chặt bàn tay đặt trên bàn, đôi mắt anh rủ xuống ẩn giấu quá nhiều cảm xúc và phức tạp.
"Tĩnh Đường, em nói, anh còn có thể được tha thứ không?"
Anh đột nhiên hỏi Đỗ Tĩnh Đường, còn trực tiếp hỏi Đỗ Tĩnh Đường. Tha thứ, hai chữ này nhìn như đơn giản, viết lên cũng dễ dàng, nhưng lại là vạn phần nặng nề, mà hiện tại không tha thứ có cái gì khác biệt.
Anh không thể trả lời vấn đề này, mà anh suy nghĩ...
Sau đó không lâu, bên trong một quán trà nhỏ, hương trà sâu kín toả ra từ bình Thiết Quan Âm, Đỗ Tĩnh Đường rót một chén trà đặt trước mặt Hạ Nhược Tâm.
"Cảm ơn." Hạ Nhược Tâm nhận chén trà, đối với trà đạo cô cũng có hứng thú, những ngày đó thân là danh môn phu nhân Thẩm Ý Quân, cô cũng đi theo bên cạnh Thẩm Ý Quân học được không ít, có những khi trong lòng phiền muộn, pha một ly trà, hương trà thấm vào có thể chậm rãi suy nghĩ một chút, tâm tư cũng bình tĩnh, ôn hoà nhã nhặn.
Nhưng mà không phải cô chưa đi qua sầu khổ, mà là cuộc sống bốn năm nay của cô đã vì kiếm tiền mà làm trâu làm ngựa, bán máu, thậm chí là nhặt chai nhựa người khác không cần chỉ vì bán được nhiều hơn một xu, mua cho con gái được một viên kẹo, mua một lá rau.
Loại trà này đều đã trở thành những thứ xa xỉ, dư thừa trong cuộc sống của cô.
Hiện giờ lại có thể ngồi uống một ly, bừng tỉnh như từ trong giấc mơ.
"Chị dâu...." Đỗ Tĩnh Đường mở miệng, vẫn không đổi được cách xưng hô trước kia: "Xin lỗi," anh xấu hổ: "Em gọi theo thói quen."
"Không sao." Hạ Nhược Tâm không để ý, dù sao cũng chỉ là cách xưng hô, mà cô từ lâu đã không phải chị dâu của anh, cái tên này đã dành cho một người phụ nữ khác.
"Cậu gọi tên tôi là được rồi." Ngón tay Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ lên chén trà, bàn tay trái nâng chén giống như ngọc trắng sứ, bên trên trà có một đoá hoa tươi mới, trà ngon, chén tốt, trà quý đắt tiền.
"Được, vậy em sẽ gọi chị là chị Nhược Tâm." Đỗ Tĩnh Đường sang sảng cười, cũng cầm lấy cái chén uống ngụm, không cảm thấy xấu hổ chút nào, kì thật vẫn là gọi một tiếng chị thì tốt, trước kia dù sao cũng là chị dâu, bảo gọi tên anh gọi không được.
"Chị Nhược Tâm, anh họ của em chỗ đó..." Anh lấy lại bình tĩnh, rồi sau đó than một tiếng: "Tính tình anh ấy vẫn luôn như thế, anh ấy quá mạnh mẽ, quá tự cao, cho nên lúc trước mới làm nhiều chuyện như vậy, anh ấy là nợ chị một câu xin lỗi."
"Không cần, chúng tôi hiện tại không có quan hệ, tôi cũng chỉ có thể cho anh ta một câu không liên quan." Hạ Nhược Tâm nắm chặt cái chém trong tay, nghe Đỗ Tĩnh Đường nói lời này, kì thật trong lòng cô đang cười.
Trên đời này ngoài cô và Sở Luật ra, không còn một ai biết rốt cuộc Sở Luật đã từng làm cái gì, không chỉ làm cô bị thương, huỷ hoại cô, mà quan trong là anh ta suýt chút nữa đã hại chết con gái cô, riêng chuyện này, cả đời cô không thể tha thứ.
"Nếu em nói..." Đỗ Tĩnh Đường cảm thấy chính mình nói điều này thật vô nghĩa nhưng anh vẫn muốn hỏi.
"Cậu nói đi." Hạ Nhượ Tâm vẫn luôn nhớ phần ân tình của Đỗ Tĩnh Đường, cho nên đối với anh cô vẫn luôn khách khí, không giống như người nhà họ Sở và nhà họ Hạ.
Đỗ Tĩnh Đường sờ mũi, rồi sau đó anh mới nghiêm túc hỏi Hạ Nhược Tâm: "Chị Nhược Tâm, nếu anh họ em biết sai rồi, anh ấy sẽ sửa, chị sẽ cùng anh ấy ở bên nhau chứ?" Em nói là nếu..."
Hạ Nhược Tâm buông cái chén trong tay, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn.
Cô lắc đầu.
"Xin lỗi, không thể, không có nếu, tôi sẽ không quay về lối cũ, cũng sẽ không ăn lại cỏ."
Tuy rằng Đỗ Tĩnh Đường đã sớm biết đáp án nhưng mà vẫn có chút thất vọng.
Haizz, kì thật cũng phải, không phải mỗi một cái gương đều có thể là "gương vỡ lại lành", cũng không phải mỗi cặp vợ chồng sau khi ly thân có thể ở bên nhau một lần nữa. Anh cùng nhau lớn lên với Sở Luật, kì thật Sở Luật cũng không phải người xấu, mà là con người cũng mắc phải sai lầm, chỉ là có chuyênn đã làm có thể tha thứ, mà có chuyện lại không thể. Có người có thể trở về, nhưng có người lại không được.
Bình luận facebook