"Làm sao vậy?" Hạ Nhược Tâm cảm thấy Cao Dật có tâm sự, cô thu dọn tranh lại đặt ở một bên, sau đó mới hỏi Cao Dật, từ trước đến nay Cao Dật sẽ không dấu diếm cô chuyện gì: "Là chuyện trong nhà sao?"
"Không có gì." Cao Dật cười khẽ một tiếng, sau đó nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm: "Mấy ngày nay em vất vả rồi, thực xin lỗi, anh không có ở nhà làm một mình em đối mặt với nhiều chuyện như vậy."
Chóp mũi Hạ Nhược Tâm đau xót, hơi nước lan tràn qua đáy mắt, chiếu vào người đàn ông trước mắt, trên đời này người tốt đối với cô vốn dĩ không có nhiều, cả đời này gặp được Cao Dật đối với cô tốt nhất, cô bời vì không giúp gì được anh nên có cảm giác áy náy.
"Nghĩ linh tinh gì vậy?" Cao Dật vươn tay xoa đầu Hạ Nhược Tâm: "Chuyện trong nhà anh có chút phức tạp, anh đã xử lý ổn thỏa, không phải là không nói cho em mac bởi vì không có gì quan trọng, những chuyện đó để cho anh lo được."
"Em biết rồi." Hạ Nhược Tâm tuy rằng hơi khó chịu nhưng Cao Dật đã nói như vậy cô cũng sẽ không suy nghĩ gì nữa, ở trong lòng cô đã nghĩ nếu về sau Cao Dật yêu cầu cô bất luận làm chuyện vì cô đều sẽ giúp.
Cô thiếu người đàn ông này, sợ là cả đời này cũng không hết, nếu như thật sự nói yêu cầu còn cả đời.
***
"Há mồm ra nào." Cao Dật cầm đèn pin ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm.
Anh bảo Tiểu Vũ Điểm há to miệng, chuẩn bị kiểm tra yết hầu của bé.
"A." Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn há to miệng.
"Được, tốt!" Cao Dạt cuối cùng cũng yêm tâm, yết hầu không bị nhiễm trùng, thoạt nhìn đã tốt hơn, chốc nữa còn xét nghiệm máu, nếu như kết quả không có vấn đề gì, như vậy buổi chiều bọn họ có thể xuất viện.
"Đi thôi, bố lên trên với con."
Cao Dật đặt đồ trong tay lên trên mặt bàn, sau đó bế Tiểu Vũ Điểm lên đi lấy máu.
"Bác sĩ Cao mang con gái đến đây kiểm tra đấy à?" Bác sĩ bên trong bệnh cười nói cùng chào hỏi Cao Dật. Đây chính là bác sĩ y thuật tốt nhất bệnh viện bọn họ, tốt nghiệp đại học y nước ngoài, các bệnh viện lớn tranh nhau muốn cướp nhân tài này, hơn nữa trưởng thành không tồi nhưng mà đáng tiếc đã có con gái lớn như vậy, những người phụ nữ trẻ tuổi còn chưa kết hôn chỉ có thể nhìn mà không thể ăn.
"Đúng vậy, cục cưng bị cảm!" Cao Dật xoa xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Bệnh hơi nặng phải tiêm vài ngày."
"Đáng thương quá!" Một y tá đau lòng xoa khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Tiểu mĩ nhân con lại bị bệnh à, cần phải chú ý nhé!"
Tiểu Vũ Điểm xấu hổ chôn khuôn mặt trong lồng ngực bố, còn có được ba ôm rất ấm áp, hơn nữa sức lực bố thật lớn, bé cũng không sợ ba sẽ đau tay.
"Bé con then thùng à?" Hộ sĩ hơi lạ còn muốn nói thêm nữa, đứa bé trắng trẻo, lớn lên thật xinh, lại rất ngoan, nếu nhà ai sinh được đứa bé như vậy thật là hạnh phúc.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm chặt hơn: "Đừng cười bé, bé nhát gan." Nói xong anh cười gật đầu với hộ sĩ trước mắt sau đó ôm Tiểu Vũ Điểm đến phòng kiểm tra.
"Có sợ không?" Cao Dật cầm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm: "Chúng ta cần lấy một chút máu, bố đảm bảo không đau."
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu: "Bố, Tiểu Vũ Điểm không sợ." Bé dũng cảm đặt tay nhỏ lên bàn.
Cô y tá trẻ xinh đẹp kéo tay Tiểu Vũ Điểm, bàn tay nhỏ này, trắng trẻo, không muốn chích chút nào, chích bé khóc làm sao bây giờ?
"Lấy đi." Cao Dật nói với y tá: "Nếu không chích bé sẽ khóc thật đó."
Kết quả Tiểu Vũ Điểm chỉ mở to đôi mắt to trắng đen rõ ràng, thật sự không khóc, hộ sĩ cầm ống tiêm nửa ngày mới đâm vào bên trong mạch máu của bé.
Trong nháy mắt cái đau kia khiến Tiểu Vũ Điểm cắn chặt miệng, nhưng bé thật sự không khóc.
Cao Dật nắm chặt tay bé, ôm bé ngồi một bên chờ kiểm tra kết quả.
Lúc này một người đàn ông đi tới, ở cách chỗ anh không xa.
"Tiểu Luật..." Một giọng nói của người phụ nữ truyền đến, Cao Dật theo bản năng có cảm giác không tốt, anh cúi đầu nhìn đôi mắt to tròn của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm chỉ cắn tay, cái miện nhỏ cười với anh.
"Mẹ, mẹ có khoẻ không?" Sở Luật đỡ người phụ nữ ngồi xuống.
"Chỉ là lấy máu mà thôi, không có việc gì, nhưng mà bố con lấy máu thôi mà mặt như muốn vặn sang một bên, tuổi tác cũng lớn vậy rồi mà lá gan so với hạt mè còn không bằng."
Mà Sở Giang đứng một bên thòn dong xắn tay áo lên để y tá lấy máu, đôi mắt cùn không chớp lấy một cái. Ông lá gan bé chỗ nào? Còn có, đây chưa đến thời gian bọn họ mỗi năm đi làm kiểm tra sức khoẻ, vốn dĩ an bài làm ở bệnh viện tư nhân, nhưng Tống Uyển khăng khăng tới bệnh viện công lập, nhiều người, ở tư nhân tuy rằng phục vụ tốt nhưng sao lại luôn có cảm giác lạnh như băng, còn không bằng ở chỗ này nhìn thấy nhiều người này.
Sở Giang lấy máu xong đi tới.
"Bác sĩ Cao, kết quả của con gái anh có rồi!" Vừa lúc y tá gọi tên Cao Dật.
Cao Dật ôm Tiểu Vũ Điểm đứng lên đi đến chỗ cửa sổ lấy kết quả, mà anh cũng biết kì thật từ lúc vào người đàn ông kia tầm mắt vẫn luôn dừng trên người anh.
Cao Dật lấy kết quả kiểm tra báo cáo, anh đại khái nhìn một chút, tốt, kết quả khá tốt, rất bình thường, không có chuyện gì, có thể về nhà lúc nào cũng được.
"Đi thôi, chúng ta về nhà!" Anh ôm Tiểu Vũ Điểm xoay người rời khỏi nơi này, mà phía sau tầm mắt như cái bóng vẫn luôn đi theo anh, chưa dừng, chưa dứt, cũng chưa động.
Cao Dật biết, hiển nhiên người đàn ông kia cũng là biết.
"Tiểu Luật, con đang nhìn cái gì?" Tống Uyển nhìn theo tầm mắt con trai, sao lại cảm thấy đôi mắt con giống như gặp phải kẻ thù.
"Không có việc gì, chỉ là gặp được người quen." Sở Luật theo thói quen muốn xắn cô tay áo, bình thản cười nói, nhưng trên gương mặt một chút cũng không giống nhìn thấy người quen.
Ồ, là người quen, thì ra không phải kẻ thì. Lúc này Tống Uyển mới yên tâm, bà nghĩ sao lại thế nào tới cái bệnh viện cũng có thể nhìn thấy kẻ thù.
Tống Uyển đỏ mắt nhìn nhà người khác mang con tới, nhưng mà đáng tiếc bà cả đời này đừng nghĩ đến việc được ôm cháu, tuy rằng nói đã chấp nhận số phận nhưng trong lòng vẫn có chút không cam lòng.
Sau đó không lâu kết quả của bọn họ cũng có, cơ bản không có vấn đề lớn, lớn tuổi, thiếu dầu thiếu muối thiếu gạo, ăn thanh đạm một ít, vận động nhiều, tâm tình tốt một chút so với ăn loại thuốc bổ gì cũng đều khoẻ.
Nhưng nói tới vợ chồng Sở thị cho hai người bọn họ mônt đứa cháu kì thật là thuốc bổ quý báu lớn nhất đời.
Bình luận facebook