• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Hot Tân hôn không tình yêu, thế tội vợ trước Full dịch (57 Viewers)

  • Chương 512

Khoé môi bà Lý giương lên, ngón tay dùng sức, máy bay giấy nhỏ từ giữa tách ra, hoàn toàn thay đổi, Tiểu Vũ Điểm nhìn nữa chiếc máy bay trong tay, đột nhiên đôi mắt đỏ lên, nước mắt không ngừng trong mắt đảo quanh.

Cô giáo vừa định muốn ngăn cản mà bà Lý đã đem nửa chiếc máy bay chộp trong tay sau đó bóp nhẹ: " Cô có thể để cho nó gấp ra một cái mới, dù sao giấy nhiều như vậy, nó không phải là thực thông minh sao?"

Bà cười lạnh một tiếng, có thông minh bao nhiêu cũng không có khả năng thông minh bằng cháu ngoại tương lai của bà, cháu ngoại bà về sau có thể là người thừa kế Sở gia, cùng với đứa trẻ đê tiện này không thể so sánh bằng.

Bà đột nhiên cúi xuống, không khỏi nhấc Tiểu Vũ Điểm từ mặt mặt lên, mà Tiểu Vũ Điểm chỉ không ngừng giãy giụa, không muốn bà ôm. Chân nhỏ nhỏ của bé không ngừng đá loạn.

"Đứa nhỏ này tôi ôm đi ra ngoài nhìn xem." Bà căn bản không để ý tới sắc mặc cô giáo, trực tiếp ôm đứa nhỏ không ngừng vặn vèo trong lòng đi ra ngoài.

Khi ra đến ngoài chỗ không người bà mới buông đứa trẻ trong lòng ngực xuống, tay giữ chặt bả vai bé, bà không biết mình vì cái gì, liền thấy đứa trẻ này là không vừa mắt, dù sao chính là trời sinh không thích.

Đứa nhỏ này lớn lên khuôn mặt thực đáng yêu, nhưng bà vẫn là cực kì chán ghét, chán ghét muốn mệnh.

"Con tên gì?" Bà cong cao eo, cố ý hỏi, ngón tay đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, mà Tiểu Vũ Điểm đừng quá mặt, khuôn mặt cực kì đẹp, nhưng cái miệng nhỏ gắt gao quật cường mím chặt, một câu cũng không muốn nói với bà Lý.

"Con năm nay bao nhiêu tuổi?" Mặt bà Lý ý cười lạnh băng, bà đường đường là mẹ vợ Sở Luật tổng tài tập đoàn Sở thị còn không đối phó với một bé gái, như vậy truyền ra ngoài còn không phải làm người chế giễu sao.

Đứa nhỏ này, quả nhiên, chán ghét.

"Tôi biết con không thích tôi, tôi cũng không thích con." Tay bà đặt trên khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, làn da tốt như vậy, quả nhiên là đứa trẻ nhỏ, dường như có thể véo ra nước.

Bà dùng sức bấm ngón tay một chút, khuôn mặt nhỏ đau xót, đôi mắt Tiểu Vũ Điểm càng đỏ, lập tức khóc lớn tiếng, mặt bé đau quá đau quá.

"Thật là ầm ĩ!" Bà buông lỏng tay trên bả vai, sau đó dùng sức đẩy, đứa trẻ nhỏ sao có thể chịu được bà dùng sức lớn như vậy, lập tức bị bà đẩy ngã trên mặt đất. Khuôn mặt nhỏ dường như bị bà véo sưng lên.

"Mẹ, ba ba..." Tiểu Vũ Điểm không ngừng xoa hai mắt, ngồi dưới đất khóc lóc, bé phải về nhà, bé đau quá.

"Bà thông gia, bà đang làm cái gì?" Một âm thanh đột nhiên vang lên, làm cho bà Lý đang đắc ý sửng sốt, bà ấy như thế nào lại đến đây.

Bà bây giờ mới nhìn đến người phụ nữ đi tới, Tống Uyển hiển nhiên cũng là thông gia của bà.

"A là bà à, sao bà cũng đến nơi này?"

Tống Uyển nhấp nhanh môi: "Bà quên mất sao, là bà để cho tôi tới nơi này." Giọng nói bà hơi lộ ra một ít chỉ trích, bà biết Bà Lý không có mặt ngoài hoà khí như vậy, chỉ là bà cần thiết khi đi bắt nạt một đứa trẻ sao? Vậy đứa trẻ nhỏ này đắc tội với bà ấy chỗ nào, sao lại có thể đắc tội với bà.

Đứa trẻ đáng thương khóc nhiều, làm người ta nghe cũng thấy đau lòng.

"Ngoan, không khóc." Bà vội vàng nâng đứa trẻ nhỏ trên mặt đất lên, thật là đứa trẻ ngoan, bà đem Tiểu Vũ Điểm ôm trong ngực, làm bà Lý thẳng tròng mắt, cái đứa trẻ không nghe lời này thế nhưng Tống Uyển lại ôm, bà chính là chết cũng không muốn bà động một chút, bà Lý hiện tại lại ôm một bụng tức, bất quá hiện tại có Tống Uyển ở đây, bà hiển nhiên là không có khả năng động thủ làm chút gì.

Bà là mẹ vợ của Sở Luật, thông gia Tống Uyển chính là mẹ Sở Luật, ai lớn hơn ai kẻ ngốc cũng biết.

Tống Uyển có tâm vỗ vỗ đứa bé trong lòng, đôi mắt thuỷ linh vô cùng hồng cứ như vậy vẫn không nhúc nhích mở to.

"Tốt, trắng trẻo." Tống Uyển cười nói, bất quá bà lại vừa thấy khuôn mặt đứa nhỏ trong trẻo này sửng sốt một chút, tuy rằng đứa trẻ trong lòng khóc giống như con thỏ con, nhưng khuôn mặt nhỏ này bà liếc cái liền nhận ra.

"Tiểu Vũ Điểm, con là Tiểu Vũ Điểm?". Tống Uyển đặt ngón tay hơn một nửa khuôn mặt nhỏ hồng của Tiếu Vũ Điểm, trên mặt còn nhìn rõ ràng dấu tay, rõ ràng bị người ta véo mạnh.

Tiểu Vũ Điểm cũng nhận ra bà xinh đẹp, bà cùng chú kia ở cạnh nhau, chú ấy tốt, cho mên bà cũng thật tốt.

"Nói cho bà, có đau hay không?" Tống Uyển có lòng vỗ về khuôn mặt nhỏ mềm mại của bé, vừa thấy ánh mắt uỷ khuất nà liền cực đau lòng.

"Bà, Tiểu Vũ Điểm không đau." Âm thanh mềm mại đâng yêu làm Tống Uyển ôm càng chặt đứa nhỏ hiểu chuyện này, bà liếc mắt trách cứ Lý phu nhân: "Bà thông gia, trẻ con còn nhỏ, nếu có gì sai cũng không thể đối với nó như vậy, nó cũng chỉ là đứa trẻ thì có thể biết cái gì".

Âm thanh Tống Uyển nghiêm khắc, Lý phu nhân nghe mà mặt lúc đỏ lúc xanh, hai bà tuổi đều là tương đươngb, lần đầu tiên bà bị Tống Uyển chỉ trích, hiển nhiên cảm giác mình không còn mặt mũi.

"Không phải," Lý mẫu vội vàng lắc đầu, chính mình giải thích: "Bà thông gia là bà nhìn nhầm rồi, tôi chỉ là muốn đi đỡ đứa bé kia, bất quá không tới kịp". Trán bà có chút mồ hôi lạnh, đương nhiên sắc mặt càng thêm trắng, đều do đứa trử đáng chết kia làm hại bà mất mặt như vậy

Tống Uyển không nói chỉ nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm. Vừa rồi bà Lý làm những gì bà đều nhìn thấy tất cả, như thế nào hiện tại còn không dám thừa nhận sao?

Hơn nửa ngày sau bà Lý mới gian nan mở miệng: "Bà thông gia, Mạn Ni có lẽ đã chờ chúng ta ở ngoài, chúng ta hẳn phải đi xem cháu mình mới đúng, đứa nhỏ này dù sao cũng là con người khác. Chúng ta ở chỗ này ngây người mất rất nhiều thời gian."

Bà nhưng không ngốc tại nơi này, như vậy càng làm bà cảm giác mình càng thêm mất mặt, cũng cảm giác không khí cực kì áp lực.

Thêm nữa con nhà người ta sao có thể so với con nhà mình đâu.

Đến đây Tống Uyển mới thả đứa bé trong lòng xuống, xoa nhẹ đầu Tiểu Vũ Điểm: "Tiểu Vũ Điểm, bà phải đi, nếu có cơ hội bà sẽ đến xem Tiểu Vũ Điểm."

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, hít hít mủi nho nhỏ, đôi mắt to càng thêm đỏ.

Tống Uyển thật sự cảm thấy đôi mắt hồng của đứa nhỏ này làm bà quá đau lòng, bà vôi vàng đứng lên đi theo Lý phu nhân ra ngoài.

"Bà hẹn gặp lại ạ." Tiểu Vũ Điểm dơ tay nhỏ lên mà bước chân Tống Uyển hơi ngừng một thời điểm, bà quay đầu lại nhìn đôi mắt hồng của tiểu gia hoả, còn thỉnh thoảng truyền đến một trận âm thanh khụt khịt nho nhỏ, đều là đang nói cho bà đứa trẻ kia đang khóc.

Kì thật đứa trẻ kia cũng chỉ là một bé con ba tuổi mà thôi.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Tân hôn không tình yêu
  • Hạ Nhiễm Tuyết
Chương 1373
Tân Hôn - Bán Tiệt Bạch Thái
  • Bán Tiệt Bạch Thái
NHẬT KÝ TÂN HÔN CÙNG ẢNH ĐẾ
  • Thập Lục Nguyệt Tây Qua
Chương 68
TÂN HÔN
  • BÁN TIỆT BẠCH THÁI

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom