"Các người đang làm cái gì?" Đột nhiên, một tiếng la sắc nhọn, tựa như cắt qua trời cao, mang theo phẫn nộ, ghen ghét, nháy mắt như băng tuyết ngập trời, Lý Mạn Ny đã đi tới, quả thực không thể tin được những gì ánh mắt mình đã nhìn thấy.
Chồng của mình, chồng và vợ trước, bọn họ làm sao có thể làm như vậy, làm sao có thể làm, nhưng mà trong bụng của cô có mang thai đứa bé a.
"Mạn Ny, em đi về trước." Sở Luật lại càng nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, theo bản năng mà nghĩ không buông ra, anh sợ một lần nữa chính mình buông tay, sẽ thấy cũng không thể nào tìm trở về.
"Trở về, em làm sao phải trở về?" Lý Mạn Ny đã bắt đầu muốn nổi bệnh tâm thần, cô bước một bước dài lại đây, nghĩ cũng không có nghĩ mà trực tiếp quăng một cái tát qua, một đôi mắt đẹp lúc này tích tụ đầy thù hận cùng ghen tị.
Cô muốn giết cô ta, muốn giết cô ta, muốn giết ả đàn bà không biết xấu hổ này, biết rõ Sở Luật đã có vợ, cũng rất nhanh có con, đã vậy còn không biết xấu hổ cùng chồng của cô khôi phục tình cũ.
Điều này sao có thể tha thứ, làm sao có thể.
Ba!!! Một tiếng này chấn động đến mọi người, cũng may, lúc này không phải lúc dùng cơm, trong tiệm người cũng không nhiều, hơn nữa nơi này giá cực cao, trừ bỏ những nhân viên phục vụ bên ngoài, thì không có mấy người, nếu không, sợ là Sở Luật mặt mũi tại chỗ này bị ném hết.
Không đúng, mặt mũi hiện tại đã ném, ví dụ như trên mặt hắn hằn vết năm ngón tay, dấu vết rõ ràng in trên gương mặt lạnh lẽo của anh. Như vậy nếu trở về cùng người khác giải thích như thế nào.
Anh nói đây là bị đâm, là lầ bị quăng ngã?
Lý Mạn Ny nước mắt quanh tròng, ngón tay có chút tê dại rũ bên người, đâù ngón tay không còn một chút cảm giác nào, có thể thấy cô ta dùng bao nhiêu sức để quăng ra một cái tát.
"Vì cái gì, vì cái gì?" Cô ta tiến lên, dùng sức mà đánh Sở Luật, "Anh vì cái gì mà muốn cùng cô ta ở bên nhau, có phải cô ta không biết xấu hổ câu dẫn anh, Hạ Nhược Tâm, tiện nhân không biết xấu hổ này, vì cái gì còn xuất hiện trước mặt chúng tôi, cô dựa vào đâu cung chồng tôi gặp mặt?"
Mà lúc này những người khác đều nghe thấy, lúc nghe được lời này của cô ta, iền hướng Hạ Nược Tâm nhìn cô bằng ánh mắt khinh thường.
Làm cái gì không làm, lại cứ phải làm tiểu tam.
Sở Luật liếc một cái nhìn lạnh lẽo, lúc này, những người đó đều sợ hãi với ánh mắt lạnh lùng của anh, không dám tiếp tục xem náo nhiệt.
Hạ Nhược Tâm xoa cổ tay cuẩ mình, cô nhìn Lý Mạn Ny đánh chửi Sở Luật, nhận những ánh mắt khinh bỉ, cô xoay người, cầm lấy lọ hoa hồng bằng thủy tinh, bên trong chứa chút nước, cô cầm hoa hồng đặt lên bàn, lúc mọi người còn không kịp phản ứng dùng hết sức, hất nước lên mặt Lý Mạn Ny.
Cảm giác lạnh băng trên mặt, làm Lý Mạn Ny rùng mình, dòng nước theo mặt ả chảy xuống dưới, đem khuôn mặt tinh tế miêu tả không sai lắm.
"Cô hất nước vào tôi, cô mà dám hất nước vào tôi?" Lý Mạn Ny vuốt gương mặt mình, tới hiện tại đều không thể tin, chính mình bị hắt nước lên người, Hạ Nhược Tâm, cô ta dám, cô ta cũng dám, dựa vào cái gì, cô ta dựa vào cái gì?
Bình luận facebook