Cao Dật buông lỏng tay Hạ Nhược Tâm ra, sau đó đi lên phía trước, đặt tay trên mặt cô, "Nhớ, không được xỉu, phải chờ bọn anh ra, biết không?"
Ngón tay vuốt lên mặt cô, đem lại cho cô dũng khí.
"Vâng." Hạ Nhược Tâm muốn đồng ý, nhưng lại có gì nghẹn nơi cuống họng.
"Bọn anh vào đây." Cao Dật rút tay về, vẫn cười như cũ, anh cúi đầu, nhìn đứa bé trong ngực.
Anh ôm Tiểu Vũ Điểm lên trên giường bệnh, đắp chăn lên, "Đừng có lo lắng, biết không? Chú luôn ở đây rồi."
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, cười ngọt ngào, Tiểu Vũ Điểm không sợ, Tiểu Vũ Điểm là đứa bé ngoan.
"Ngoan!" Cao Dật xoa cái đầu trọc của Tiểu Vũ Điểm, nằm lên trên một chiếc giường khác. Đây không phải một người làm phẫu thuật, là hai người, cánh cửa từ từ đóng lại, cuối cùng chỉ có Hạ Nhược Tâm một mình đứng nơi đó, cô bịt kín miệng, không cho mình khóc thành tiếng.
Cô sẽ chờ bọn họ ra, nhất định sẽ.
Trong phòng tiểu phẫu, Tiểu Vũ Điểm vươn tay, "Chú ơi......" Bé vừa gọi Cao Dật, tay vừa dùng sức duỗi ra.
Cao Dật cười, nắm lấy tay bé.
"Chú ơi, Tiểu Vũ Điểm không sợ, chú cũng không phải sợ." Dù còn nhỏ nhưng bé đã học được cách an ủi người khác.
Được, chúng ta đều không sợ, Cao Dật nắm chặt tay đứa nhỏ, bên môi là nụ cười nhẹ ôn hoà.
Hạ Nhược Tâm một mình ngồi ngoài phòng giải phẫu, nhìn chằm chằm vào đèn nhấp nháy đỏ trước cửa phòng, tay cô vặn vào nhau, lòng bất ổn.
Không biết qua bao lâu, cửa phòng rốt cục mở ra,cô đứng lên, lại cảm thấy thế giới là một mảnh mơ hồ, cứ như vậy ngã xuống ghế nghỉ chân, quá nhiều áp lực khiến cô không chịu nổi.
Trong phòng bệnh, ấm áp ôn hoà, không có cảm giác lạnh băng của bệnh viện, có lẽ là vì tâm trạng không tệ.
Hạ Nhược Tâm nhỏ giọng đi tới bên giường, lâu lắm rồi cô mới cười lại như thế.
Giải phẫu rất thành công, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ, lại qua mấy ngày nữa, Tiểu Vũ Điểm có thể xuất viện, rồi không lâu sau, bé sẽ khoẻ lại như thường.
Cô cúi người hôn lên mặt đứa trẻ đang ngủ say, sau đó lại đi sang một giường bệnh khác.
Cao Dật cũng không có việc gì, nhưng quá mệt, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Cô ngồi ở mép giường, thấy được mồ hôi trên trán anh, vươn tay lau giúp anh,
Khuôn mặt anh rất ấm, giống như con người của anh vậy
Tay cô ngừng lại thật lâu, rồi phát hiện cái gì, thế mà cô lại đi chiếm tiện nghi của một người đàn ông, cô vừa định rụt tay về, lại bị người đè lại.
"Lo lắng cho anh à?" Cao Dật đã tỉnh lại từ lúc nào, anh cười, đồng thời nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Nhược Tâm, nhiệt độ cơ thể cô vẫn luôn rất thấp, cho nên, có thể nhìn ra, tình trạng sức khoẻ hiện tại của cô rất kém, cần phải điều trị cho tốt.
Hạ Nhược Tâm gật đầu một cái, cô muốn rút tay về, nhưng thử hồi lâu, phát hiện vô pháp tránh được, cuối cùng chỉ có thể để anh nắm như vậy.
Tay anh rất ấm, làm cho cô có cảm giác thực thoải mái.
Bình luận facebook