Mà Lý Mạn Ni chỉ cảm thấy tay chân lạnh cóng, cô nhìn chằm chằm vào đứa bé đang từ từ đi về phía họ, khuôn mặt này, khuôn mặt này, sao có thể, sao có thể giống người phụ nữ kia đến thế, tuy ngũ quan hiện giờ vẫn còn non nớt, nhưng từ trên mắy đã có thể nhìn thấy bóng dámg của Hạ Nhược Tâm, cô không nhìn lầm, tuyệt đối không nhìn lầm, khuôn mặt của người phụ nữ kia cho dù có hóa thành tro cô cũng nhận ra được.
Như vậy đứa né này là, cô không dám nghĩ, thật sự không dám nghĩ.
Tiểu Vũ Điểm được hộ sĩ dắt tới trước mặt Sở Luật, Sở Luật vừa thấy khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cũng hơi giật mình một chút, đứa nhỏ này lớn lên có chút giống Dĩ Hiên lúc còn nhỏ, tuy rằng thời gian đã qua hai mươi mấy năm, tuy giờ anh cũng chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ của Dĩ Hiên lúc ấy, nhưng mà, đôi mắt to tròn ấy anh vẫn ghi tạc trong lòng, trước nay chưa từng quên.
“Con tên là gì?"
Anh đứng lên, sau đó cảm thấy ngoài ý muốn, laii ngồi xổm xuống, đối với đứa nhỏ này phá lệ lại muốn thân cận, bé lớn lên rất xinh đẹp, giờ nhỏ vô cùng, vật nhỏ yếu ớt, nhéo sẽ hỏng không.
Tiểu Vũ Điểm đứng im, môi mím lại, một câu cũng không nói.
“Tiểu Vũ Điểm, tới, gọi chú với dì đi.” Hộ sĩ nhẹ nhàng giật tay bé, cũng có chút căng thẳng. Đứa nhỏ này không phải ngày thường rất có lễ phép sao, cái miệng nhỏ cũng rất ngọt, sao hôm nay lại chẳng nói gì, rốt cuộc là làm sao vậy?
“Con tên là Tiểu Vũ Điểm à, cái tên nghe rất hay,” Sở Luật vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt bé, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại lui ra phía sau một bước, tránh bàn tay anh.
Bàn tay Sở Luật khựng lại giữa không trung, nửa ngày mới nắm chặt, sau đó rơi xuống, anh có thể cảm nhận được đứa nhỏ này không thích anh, nhưng vì sao lại không thích anh, bọn họ mới chỉ gặp nhau lần đầu tiên, hay là bởi vì khuôn mặt của anh làm trẻ con sợ.
“Xin lỗi, là trẻ con sợ người lạ,” hộ sĩ cẩn thận giải thích, Tiểu Vũ Điểm ôm búp bê, nắm tay hộ sĩ, đứng im.
“Không sao, tôi hiểu mà,” Sở Luật đứng lên, lại ngồi xuống, anh sờ lên mặt, mình trông đáng sợ lắm à? Lại khiến cho trẻ con sợ.
“Tiểu Vũ Điểm, chúng ta về thôi, chào chú với dì đi con.” Hộ sĩ dắt tay Tiểu Vũ Điểm đi ra ngoài, nếu không đi nhanh, một chốc không biết ông chủ Sở này có tức giận không nữa, còn có Sở phu nhân kia, nhìn Tiểu Vũ Điểm bằng đôi mắt thật sự là kinh dị, cứ như muốn ăn tưoi Tiểu Vũ Điểm luôn vậy.
Tiểu Vũ Điểm cắn môi, sau đó cô buông lỏng tay hộ sĩ, cúi lưng chào hai người.
“Cám ơn chú,” giọng nói nho nhỏ không có sức lực đúng là làm người ta cảm thấy đau lòng.
“Đi thôi, về tiêm nào,” hộ sĩ nắm tay bé, cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn may, đứa nhỏ này hiểu chuyện,
“Vâng,” Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, sau đó nắm tay hộ sĩ đi ra ngoài, chân ngắn nên đi cực chậm, lúc ra tới cửa, bé quay đầu lại nhìn Sở Luật một cái, lông mi hơi động, sau đó bóng dáng nhanh chóng biến mất sau cửa.
Bình luận facebook