Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, “Mẹ ăn đi, Tiểu Vũ Điểm đã ăn rồi,” bé vươn ngón tay, so một chút, “Tiểu Vũ Điểm đã ăn một cái.”
Chỉ là, bé nói xong laii cúi đầu, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng, bé nói dối, không biết cái mũi có thể dài ra không, mẹ nói, trẻ con mà nói dối thì mũi sẽ dài ra, rất xấu.
Bé ghé vào ngực Hạ Nhược Tâm, khuôn mặt nhỏ hồng hồng nộn nộn, trộm nhìn Hạ Nhược Tâm, còn có cục kẹo kia, liếm môi.
Né thật sự muốn ăn.
Hạ Nhược Tâm lột ra giấy gói kẹo, đặt ở miệng, nhìn khuôn mặt mất mát của con, tức khắc có một ít ý cười.
“Tiểu Vũ Điểm, mẹ sẽ làm phép thuật nhé?” Cô bế bổng con lên, hiển nhiên là mấy đứa trẻ đều thích nghe kể chuyện.
“Phép thuật?” Tiểu Vũ Điểm sáng mắt lên, nắm chặt áo Hạ Nhược Tâm.
“Xem, mẹ biến ra cho con.”
Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, ngón tay mở ra, đặt trước mặt con, “Con xem,mẹ đã biến ra.”
Cô mở tay ra, bên trong là một viên kẹo, chính là viên kẹo ban nãy.
“Oa, thật là phép thuật, mẹ thật là lợi hại,” Tiểu Vũ Điểm vỗ tay, trong ánh mắt là một mảnh vui vẻ, khuôn mặt nhỏ càng thêm hồng nhuận.
“Mẹ, có phải mẹ giống như mụ phù thuỷ trong truyện công chúa Bạch Tuyết, cho nên mới biết phép thuật?”
Hạ Nhược Tâm sửng sốt, lúc này mới nhớ ra, hình như hôm trước cô kể cho con nghe truyện công chúa Bạch Tuyết, chỉ là, có phải cô giải thích không rõ rồi không, sao cô có thể là mụ phù thủy được..
Tiểu Vũ Điểm kỳ quái cắn ngón tay, bé nói sai cái gì sao?
“ Tiểu Vũ Điểm của mẹ thật thông minh, đúng vậy, mẹ là mụ phù thuỷ tốt đấy,” Hạ Nhược Tâm xoa nhẹ tóc con, trên môi là nụ vô cùng dịu dàng. Đương nhiên phù thủy cũng có tốt xấu, giống như con người vậy, cũng có người tốt người xấu rõ ràng.
“Ăn đi,” cô đặt cục kẹo bên miệng con.
“Mẹ đã ăn rồi, cho nên, viên này là của Tiểu Vũ Điểm.”
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, ăn luôn cục kẹ trong tay Hạ Nhược Tâm.
“Mẹ, có phải viên kẹo Tiểu Vũ Điểm ăn với mẹ ăn cũng ngọt như thế?” Bé không rõ hỏi, kỳ thật đối với đứa trẻ ba tuổi mà nói, như vậy là quá thông minh rồi.
“Đúng vậy, ngọt như nhau,” Hạ Nhược Tâm ôm con về giường, cởi giày cho con, nhìn bàn chân nho nhỏ be bé, so với tay mình, hinh như lại to ra một chút, chắc phải mua giày mới thôi.
“Tiểu Vũ Điểm, ngày mai tan tầm, mẹ dẫn con đi mua giày nhé?” Tay cô xoa bàn chân con, bàn chân trẻ con trắng nõn nho nhỏ, năm ngón chân tròn tròn nộn nộn đáng yêu.
Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu một cái, lại rụt chân về, sau đó ôm lấy Hạ Nhược Tâm, “Mẹ, đừng đụng chân Tiểu Vũ Điểm, nhột quá.”
Hạ Nhược Tâm vỗ đầu con, con của cô, có khi cũng rất khó chịu.
Bé cực không thích người khác chạm vào chân, cũng không thích người ngoài niết mặt, xoa tóc mình.
“Nhưng mẹ thích chân của Tiểu Vũ Điểm thì làm sao bây giờ? Nếu mẹ không xoa, mẹ sẽ thương tâm lắm đấy,” cô hôn lên khuôn mặt bé nhỏ như quả táo, quả thực là yêu thích không buông tay, mà Tiểu Vũ Điểm cũng bị cô hôn để đỏ cả mặt, vô cùng đâng yêu.
Bình luận facebook