Editor: Ngạn Tịnh.
Sở Luật cầm lấy chiếc vòng cổ kia, đi xuống đài, đeo chiếc vòng vào cổ Lý Mạn Ni. Người phụ nữ có chiếc cổ thon dài lại thêm chiếc vòng cổ này, càng trở nên xinh đẹp, quý giá.
Chỉ là, trong mắt anh lại hiện ra thứ gì đó, dường như trước kia cũng có một hình ảnh như vậy, nam chính là anh, nhưng nữ chính lại là một người khác.
Thật ra, chỉ anh biết, giữa hai chiếc vòng cổ ba ngàn vạn cùng ba trăm ngàn vạn, anh lại thích chiếc vòng cổ trân châu kia hơn.
"Luật, cảm ơn anh, em rất thích" Lý Mạn Ni nhẹ nhàng vỗ cổ mình, thật sự cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này. Cô cảm động hai mắt cũng ướt át, vươn tay ôm lấy cổ Sở Luật, mà anh cũng cẩn thận ôm eo cô.
Nghe cô nhẹ nhàng nói vào tai mình câu em yêu anh.
Em yêu anh.
Nhưng là anh, có yêu cô không?
Anh vươn tay ôm lấy người phụ nữ trong lòng mình, mà trên màn hình cũng dừng lại ở đó.
Hạ Nhược Tâm quay đầu lại, vươn tay sờ lên mặt. Trên mặt có chút vệt nước lạnh lẽo, thì ra cô đang khóc.
Cô đứng lên, đứng trước cửa phòng bệnh, dùng sức lau nước mắt đi. Con gái của cô hiện tại thế nào rồi? Tiểu Vũ Điểm của cô thế nào rồi? Con bé có đau không?
Tay cô đặt lên cửa phòng bệnh, giữa ngón tay đều là hơi lạnh không có cách nào ấm áp lên được.
Đứa bé không thể có chuyện, nếu không cô cũng không biết phải sống sót như thế nào.
Mà lúc này cửa phòng bệnh lại mở ra, bác sĩ bước ra, còn chưa đợi Hạ Nhược Tâm hỏi cái gì, bác sĩ đã tháo khẩu trang ra.
"Đường hô hấp của đứa bé bị nhiễm cảm, hiện tại đã chuyển sang viêm phổi, cần phải nhập viện, cô đi làm thủ tục nhập viện đi"
Lời nói của bác sĩ lại khiến thân thể Hạ Nhược Tâm lung lây đôi chút, trên mặt có loại trắng bệch nhàn nhạt, dần dần mất đi huyết sắc. Phải nằm viện, phải nhập viện.
"Cô có thể yên tâm, đứa bé tuy rằng bệnh nặng, nhưng là không có vấn đề gì lớn, chỉ cần ở trong bệnh viện vài ngày là được. Đứa bé dù sao còn quá nhỏ, chúng tôi sợ đứa bé sẽ xuất hiện biến chứng, cảm nhiễm đến bộ phận chức năng khác.
Bác sĩ vừa thấy thân hình lung lay sắp đổ của Hạ Nhược Tâm, giống như đẩy nhẹ một cái liền ngã, cho nên lên tiếng an ủi.
Hạ Nhược Tâm không nói gì thêm, chỉ là nhẹ nhàng gật đầu một cái, cử động hai chân đi về phía trước. Bước chân rất nặng, rất gian nan. Phải nhập viện, muốn nằm viện thì phải có tiền, nhưng là!
Cô bỏ tay vào túi, từ bên trong lấy ra một ít tiền. Một khối, hai khối.. mười khối, lớn nhất cũng chỉ có năm mươi, cũng chỉ có mấy tờ như vậy mà thôi, đây đều lắc toàn bộ gia sản của cô.
Cô dừng lại, gắt gao nắm chặt đống tiền lẻ đó, hốc mắt cũng hồng hồng. Làm sao bây giờ, cô phải làm sao bây giờ?!
Cô đột nhiên ngẩng đầu, giống như vừa quyết định một chuyện nào đó, trên gương mặt dường như trong suốt, xuất hiện thần sắc bi ai không thể miêu tả.
"Cô xác định? Nhưng là thân thể của cô không thích hợp" Một vị bác sĩ đánh giá người phụ nữ trước mặt. Cô thật gầy, thể trọng lại không đủ, làm như vậy là không được.
"Tôi xác định" Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng gật đầu một cái, xắn tay áo lên, lộ ra một cánh tay thật gầy, bạch khiết như ngọc, nhưng là, lại gầy yếu đến đáng thương, tựa hồ chỉ cần có người dùng một lực nhẹ, cũng có thể dễ dàng bẻ gãy tay của cô.
"Thật xin lỗi, chuyện này, tôi không thể làm được" Bác sĩ đặt đôi tay lên bàn, con ngươi dưới đôi mắt kính hiện ra một tia không tán đồng.
Bình luận facebook