Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1082
Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước
Chương 1082: Tìm tới.
“Không làm thì anh muốn như thế nào?” Chu Sa Lệ đập đũa lên mặt bàn. “Chẳng lẽ anh trơ mắt nhìn Mai Mai chết sao? Con mới chỉ tám tuổi, một ngày khỏe mạnh cũng không có, hiện tại con gái có khả năng được cứu anh lại ngại ngùng xoắn xít. Được rồi, anh không cần làm kẻ ác, cứ làm người tốt, kẻ ác này cứ để em làm. Dù sao có thể cứu con gái cái gì em cũng làm, cho dù trời đánh cháy cánh tay em cũng được, bằng không em nhận một đứa câm về làm gì cho ngột ngạt? Tuy nói rằng nó bị câm nhưng cũng có thể ăn có thể ngủ, còn Mai Mai của em lại cái này ăn không vào cái kia uống không được, chỉ có thể từng ngày chờ chết.”
Trần Lập An cũng không thể nói gì nữa, anh cũng biết bọn họ đều đã nghĩ tới chuyện này nên mới đem đứa bé về nhà, như vậy cũng đã không còn đường lui.
Có lẽ bọn họ làm vậy là không có đạo đức, nhưng để giữ được mạng cho con gái bọn họ không thể không làm như vậy.
Vài ngày sau, Trần Lập An mang Leng Keng tới một bệnh viện nhỏ.
“Là đứa bé này sao?” Một bác sĩ mặc đồ trắng đi tới, kết quả vừa thấy đứa trẻ Trần Lập An ôm vào, sắc mặt không quá tốt. “Sao nhỏ vậy, bao tuổi rồi?”
“Sáu tuổi.” Trần Lập An xấu hổ trả lời.
“Không giống.” Bác sĩ vươn tay sờ nắn tay của bé gái một chút. “Nhiều nhất cũng chỉ năm tuổi, còn quá nhỏ, cái này không được.”
“Xin bác sĩ, bác sĩ nhẫn tâm nhìn Mai Mai nhà em chết sao? Bác sĩ cũng nhìn nó sinh ra, nhìn nó lớn lên. Anh, em xin anh, anh cứ coi như là em cầu xin anh đi. Đời này em cũng chỉ có một đứa con gái như vậy, anh cũng chỉ có một đứa cháu gái, Trần gia chúng ta hiện tại cũng chỉ có một đứa cháu là Mai Mai.”
Bác sĩ rất khó xử, chọn đạo đức hay tình thân, ông rất khó quyết định.
“Cậu đặt đứa bé xuống đi.” Bác sĩ nói, cũng cầm dụng cụ. “Anh kiểm tra bé xem.”
Rốt cục Trần Lập An lộ ra một tia tươi cười, nhưng vừa nhìn thấy đứa bé nho nhỏ bị mình ôm vào ngực này nụ cười trên mặt anh trở nên cứng đờ, nhưng cuối cùng anh vẫn hạ tàn nhẫn.
Trên mặt bàn còn có bảng tên, bên trên viết ba chữ, Trần Lập Bình. Nếu như bọn họ không có quan hệ như vậy có lẽ không bác sĩ nào sẽ vì anh mà làm ca phẫu thuật này.
Buôn bán nội tạng vốn dĩ chính là phạm pháp.
Sau đó không lâu, Trần Lập Bình đã trở lại, khuôn mặt anh cùng Trần Lập An có năm phần tương tự, không khó nhận ra bọn họ chính là anh em ruột.
Trần Lập Bình cầm lấy cánh tay của bé bắt đầu chọc kim tiêm.
“Đứa bé này ở đâu ra?” Anh hỏi Trần Lập An.
“Nhận nuôi từ cô nhi viện, không cha không mẹ, sẽ không ai biết.” Trần Lập An vội vàng trả lời.
Mũi kim đã chui vào cánh tay bé nhỏ, rốt cuộc bé cũng rơi nước mắt, rất đáng thương. Miệng bé cũng thỉnh khoảng hé ra, hình như gọi mẹ.
“Trước tiên anh xét nghiệm cho bé đã, xét nghiệm xong sẽ tính tiếp, nếu xét nghiệm không tương thích chú sẽ làm gì với đứa bé này?”
Trần Lập Bình thu hồi xi lanh máu, một lát sẽ đưa đi kiểm tra. Anh hy vọng xét nghiệm là tương thích, nhưng cũng hy vọng là không tương thích. Đôi khi có những quyết định của họ sẽ do dự như vậy.
“Không tương thích?” Trần Lập An cúi xuống bế đứa bé lên. “Không tương thích lại trả cho cô nhi viện.”
“Sau đó lại tìm đứa trẻ khác?” Trần Lập Bình nói tiếp: “Anh biết bọn em muốn cứu Mai Mai nhưng cũng không thể như vậy, con của em là trẻ con nhưng con người khác cũng là trẻ con, bọn em thật sự có thể máu lạnh như vậy, không có nhân tính như vậy sao?”
“Không tàn nhẫn thì còn cách nào?” Trần Lập An lau mặt mình. “Em không thể nhìn Mai Mai chết trước mắt mình, cho dù là phạm tội em cũng nhận.”
Trần Lập Bình còn có thể nói gì, cũng chỉ có thể mang máu đi xét nghiệp xem hai đứa trẻ có tương thích hay không.
Leng Keng rúc vào góc tường, mắt bé mở to nhìn ra hướng cửa sổ, bé đứng lên kiễng chân kéo tấm màn, nhìn tán lá thỉnh thoảng bay trong gió.
Gió đi tìm mẹ đi.
Mẹ sẽ tìm tới Leng Keng không? Bé dán mặt mình lên từng chiếc lá, lá cây nhẹ nhàng cọ vào khuôn mặt nhỏ, mà bé thỉnh thoảng sụt sịt, cũng khóc, trên cánh tay nho nhỏ đầy những vết nhéo, còn có những chấm đỏ bị kim đâm…
Sau đó không lâu có kết quả kiểm tra, vợ chồng Trần Lập An rất vui mừng, bọn họ đã chọn đúng rồi, đứa bé này có thể cứu mạng Mai Mai.
“Sắp tới cho bé ăn nhiều một ít.” Trần Lập Bình nhìn em trai cùng em dâu nói. “Gầy quá không phẫu thuật được.”
“Em biết rồi.” Tâm tình Chu Sa Lệ rất tốt, đương nhiên vì có thể mau chóng phẫu thuật cho con gái cô sẽ chăm cho đứa bé này trắng trẻo mập mạp.
Khi nào nuôi béo thì sẽ không cần nuôi nữa.
“Ăn.” Chu Sa Lệ đập bàn. “Mày ăn hết cho tao, cố gắng mà ăn vào, biết không?”
Leng Keng cầm đũa và cơm vào miệng mình, hai mắt đỏ hồng.
‘Bốp’ một tiếng, Chu Sa Lệ có chút buồn bực, lại một cái tát lên khuôn mặt nhỏ. “Sao mày vô dụng như vậy, ăn nhiều cơm thế sao vẫn không có ít thịt nào?”
Leng Keng lại cúi đầu vào bát cơm, nước mắt không ngừng rơi vào trong bát.
“Khóc, còn khóc, làm sao mà phải khóc?” Chu Sa Lệ ấn đầu đứa bé xuống mặt bàn, da trẻ con rất mỏng, chỉ chốc lát sau trên cái trán kia đã sưng lên một cục.
“Mẹ!” Lúc này Mai Mai đi ra, sắc mặt trắng bệch như quỷ.
“Mai Mai.” Chu Sa Lệ vội vàng đứng lên ôm con gái của mình.
“Sao con lại ra đây, có phải đói bụng không? Mẹ nấu đồ ăn ngon cho con nhé?”
Mai Mai lắc đầu, sau đó vươn tay chỉ đứa bé không ngừng và cơm vào miệng mình.
“Mẹ, con muốn xem nhào lộn.”
“Được.” Chu Sa Lệ cười với con gái, sau đó mặt lạnh.
“Nha đầu chết tiệt, còn không tới nhào lộn cho chị xem.”
Leng Keng buông đũa trên mặt bàn, liền bắt đầu nhào lộn trên mặt đất. Bé không dám không nghe, không nghe sẽ bị đánh.
Bé dùng mu bàn tay thỉnh thoảng gạt nước mắt, sau đó ôm lấy bụng mình, bé không muốn ăn cơm, bụng bé đau quá, bé không muốn ăn nữa.
Trần Lập An mở cửa đi vào, anh không biết lúc này phía sau anh còn có một bé trai không lớn lắm, bé trai nắm chặt đôi tay của mình, sau đó cẩn thận đi theo.
Bình luận facebook