Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-76
Chương 76: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (33)
"Thiếu hiệp, đây là lần đầu tiên tới Túy Tiên Lâu của chúng ta nhỉ?"
"Ôi thiếu hiệp tuấn tú như thế, không cho phép các người giành với tan ha~"
Một đám oanh oanh yên yến, vừa thấy Tô Hồng mới vào cửa liền quay quanh không ngừng, Tô Hồng toàn thân bạch y, đặt vào địa phương vàng thau lẫn lộn này, như một làn gió mát, một ánh trăng quang.
Đẹp trai phóng khoáng, phong thái thong dong tao nhã, càng nổi bật giữa đám nữ nhân bên người.
"Xuỵt…"
Đôi mắt dâm tà của Tô Hồng hơi nheo lại, cười xấu xa hướng về phía những nữ tử này làm bộ ra dấu.
"Các vị tỷ tỷ, chúng ta tìm nơi nào yên lặng, tránh cho các ngươi nhiệt tình như vậy, những khách nhân khác nhìn được đều muốn chém chết ta"
Bọn nữ tử nhao nhao e thẹn quở trách cười lên, Tô Hồng thừa cơ ném cho Tú bà một thỏi bạc trắng, tú bà liền cười tươi như hoa nghênh đón lên lầu hai.
Bên trong chỉ thấy có một căn phòng độc lập, đám oanh yến có người xướng một khúc hát, đàn một bản nhạc, còn có người đút ăn mời rượu, càng ngày càng dí sát vào phía sau lưng của Tô Hồng, dịu dàng xoa bóp lưng cho hắn…
Thực ra trong lòng Tô Hồng có chút hoảng, bởi vì tuy rằng từ nhỏ hắn xông xáo giang hồ, đi mây về gió, cũng được nhân xưng là "Vạn hoa chi tùng trung quá" (chú thích vô hạn đào hoa, vô số người tình), nhưng đều là Tô Hồng của trước đây! Là nguyên chủ!
Mà hắn,… là, là một cuộn nhang muỗi Tô tiểu Hồng mà thôi.
Nếu không phải nghe ngóng được Tiếu Thanh từng dừng chân ở đây, hắn cũng sẽ không đến loại địa phương này.
Trực giác mách bảo, nếu như bị Hạ Tinh Hoàng phát hiện, kết cục của hắn nhất định sẽ vô cùng cô cùng bi thảm.
Thế là động tác của hắn cùng càng ngày càng quy củ, thể hiện cụ thể ở: mắt không lộn xộn liếc nhìn, tay không sờ loạn, dáng ngồi thẳng thóm không cùng nữ tử quan hệ bất chính, trong lồng ngực cũng hết sức lưu lại không gian không cho người khác để lại giấu vết.
Ân, màu đỏ tím là được rồi!
Những cô gái này nhìn thấy hắn thiếu hiệp ôn nhu đẹp trai như vậy, vốn tâm tình sung sướng, hiện tại càng thêm dốc hết sức lực cố gắng mà dâng lên chiêu đãi.
Tô Hồng: "…"
Sau ba lượt rượu, những tiểu tỷ tỷ này rốt cuộc đều vui vẻ uống say, nhỏ giọng nói: "Các tỷ tỷ, ta nghe nói, trước đó vài ngày có một người trong giới võ lâm từ trong kinh thành đến đây hết sức phô trương, khoảng bốn mươi tuổi, trong các người có ai có thể thận ra hắn không?"
Một vị mỹ nhân bên tay trái hắn chống đầu nghiên người dựa vào trên bàn, quyến rũ nũng nịu cười nói: "Đương nhiên nhận ra, nhãn quang đích thực rất cao, bên trong tòa lầu này cũng chỉ có Niệm Tiên cô nương mới có thể lọt vào mắt của hắn"
Ánh mắt Tô Hồng hơi nheo lại: "Niệm Tiên? Nàng với Túy Tiên Lầu có quan hệ gì vậy?"
"Công tử thực là thông minh, nàng đúng là cô nương ở bên trong Túy Tiên Lầu lâu nhất, từ vừa mới bắt đầu liền có mặt ở đây" một vị mỹ nhân khác cười nói
Tô Hồng đăm chiêu gật gù, không khỏi hỏi thêm mấy câu: "Đại khái Túy Tiên Lâu được xây dựng vào năm nào?"
Ngược lại lần này mỹ nhân có chút do dự: "Khoảng chừng là…không nhớ rõ lắm, chẳng qua chỉ nhớ lúc đó giang hồ có phát sinh một chuyện rất lớn, chúng ta lấy cái này làm điểm tính toán đi"
Tô Hồng tranh thủ vội vàng theo hỏi: "Đại sự gì vậy?"
Mỹ nhân không phát giác ra hắn có điểm dị thường, sôi nổi chỉ cho là giang hồ đồn đại nói: "Có người nói là…giáo chủ đời trước của ma giáo không biết là chết rồi hay vẫn đang mất tích, vị giáo chủ đời này nha, tàn sát đẫm máu toàn ma giáo, biến đổi triều đình đứng lên soán vị"
Ánh sáng trong đầu Tô Hồng cùng nhau lóe sáng.
Nơi này chính là con đường duy nhất dẫn từ Tây Vực đến kinh thành, nếu như ngay lúc đó Tiếu Thanh từ bên trong giáo chạy trốn ra ngoài, nhất định sẽ đi ngang nơi này, mà hắn vì tránh né Hạ Tinh Hoàng truy sát, nhất định sẽ lập ra một ít sản nghiệp che giấu tai mắt.
Tòa Túy Tiên Lâu này, rất có khả năng là sản nghiệp của chính Tiếu Thanh, vì lẽ đó sau khi thân phận của hắn bị phát giác ra, hắn một mạch chạy trốn, chỉ có thời điểm đi ngang qua nơi này mới thoáng lưu lại.
"Nhìn lại thì…đó cũng chính là lần đầu tiên gặp mặt Niệm Tiên cô nương"
"Thiếu hiệp, đây là lần đầu tiên tới Túy Tiên Lâu của chúng ta nhỉ?"
"Ôi thiếu hiệp tuấn tú như thế, không cho phép các người giành với tan ha~"
Một đám oanh oanh yên yến, vừa thấy Tô Hồng mới vào cửa liền quay quanh không ngừng, Tô Hồng toàn thân bạch y, đặt vào địa phương vàng thau lẫn lộn này, như một làn gió mát, một ánh trăng quang.
Đẹp trai phóng khoáng, phong thái thong dong tao nhã, càng nổi bật giữa đám nữ nhân bên người.
"Xuỵt…"
Đôi mắt dâm tà của Tô Hồng hơi nheo lại, cười xấu xa hướng về phía những nữ tử này làm bộ ra dấu.
"Các vị tỷ tỷ, chúng ta tìm nơi nào yên lặng, tránh cho các ngươi nhiệt tình như vậy, những khách nhân khác nhìn được đều muốn chém chết ta"
Bọn nữ tử nhao nhao e thẹn quở trách cười lên, Tô Hồng thừa cơ ném cho Tú bà một thỏi bạc trắng, tú bà liền cười tươi như hoa nghênh đón lên lầu hai.
Bên trong chỉ thấy có một căn phòng độc lập, đám oanh yến có người xướng một khúc hát, đàn một bản nhạc, còn có người đút ăn mời rượu, càng ngày càng dí sát vào phía sau lưng của Tô Hồng, dịu dàng xoa bóp lưng cho hắn…
Thực ra trong lòng Tô Hồng có chút hoảng, bởi vì tuy rằng từ nhỏ hắn xông xáo giang hồ, đi mây về gió, cũng được nhân xưng là "Vạn hoa chi tùng trung quá" (chú thích vô hạn đào hoa, vô số người tình), nhưng đều là Tô Hồng của trước đây! Là nguyên chủ!
Mà hắn,… là, là một cuộn nhang muỗi Tô tiểu Hồng mà thôi.
Nếu không phải nghe ngóng được Tiếu Thanh từng dừng chân ở đây, hắn cũng sẽ không đến loại địa phương này.
Trực giác mách bảo, nếu như bị Hạ Tinh Hoàng phát hiện, kết cục của hắn nhất định sẽ vô cùng cô cùng bi thảm.
Thế là động tác của hắn cùng càng ngày càng quy củ, thể hiện cụ thể ở: mắt không lộn xộn liếc nhìn, tay không sờ loạn, dáng ngồi thẳng thóm không cùng nữ tử quan hệ bất chính, trong lồng ngực cũng hết sức lưu lại không gian không cho người khác để lại giấu vết.
Ân, màu đỏ tím là được rồi!
Những cô gái này nhìn thấy hắn thiếu hiệp ôn nhu đẹp trai như vậy, vốn tâm tình sung sướng, hiện tại càng thêm dốc hết sức lực cố gắng mà dâng lên chiêu đãi.
Tô Hồng: "…"
Sau ba lượt rượu, những tiểu tỷ tỷ này rốt cuộc đều vui vẻ uống say, nhỏ giọng nói: "Các tỷ tỷ, ta nghe nói, trước đó vài ngày có một người trong giới võ lâm từ trong kinh thành đến đây hết sức phô trương, khoảng bốn mươi tuổi, trong các người có ai có thể thận ra hắn không?"
Một vị mỹ nhân bên tay trái hắn chống đầu nghiên người dựa vào trên bàn, quyến rũ nũng nịu cười nói: "Đương nhiên nhận ra, nhãn quang đích thực rất cao, bên trong tòa lầu này cũng chỉ có Niệm Tiên cô nương mới có thể lọt vào mắt của hắn"
Ánh mắt Tô Hồng hơi nheo lại: "Niệm Tiên? Nàng với Túy Tiên Lầu có quan hệ gì vậy?"
"Công tử thực là thông minh, nàng đúng là cô nương ở bên trong Túy Tiên Lầu lâu nhất, từ vừa mới bắt đầu liền có mặt ở đây" một vị mỹ nhân khác cười nói
Tô Hồng đăm chiêu gật gù, không khỏi hỏi thêm mấy câu: "Đại khái Túy Tiên Lâu được xây dựng vào năm nào?"
Ngược lại lần này mỹ nhân có chút do dự: "Khoảng chừng là…không nhớ rõ lắm, chẳng qua chỉ nhớ lúc đó giang hồ có phát sinh một chuyện rất lớn, chúng ta lấy cái này làm điểm tính toán đi"
Tô Hồng tranh thủ vội vàng theo hỏi: "Đại sự gì vậy?"
Mỹ nhân không phát giác ra hắn có điểm dị thường, sôi nổi chỉ cho là giang hồ đồn đại nói: "Có người nói là…giáo chủ đời trước của ma giáo không biết là chết rồi hay vẫn đang mất tích, vị giáo chủ đời này nha, tàn sát đẫm máu toàn ma giáo, biến đổi triều đình đứng lên soán vị"
Ánh sáng trong đầu Tô Hồng cùng nhau lóe sáng.
Nơi này chính là con đường duy nhất dẫn từ Tây Vực đến kinh thành, nếu như ngay lúc đó Tiếu Thanh từ bên trong giáo chạy trốn ra ngoài, nhất định sẽ đi ngang nơi này, mà hắn vì tránh né Hạ Tinh Hoàng truy sát, nhất định sẽ lập ra một ít sản nghiệp che giấu tai mắt.
Tòa Túy Tiên Lâu này, rất có khả năng là sản nghiệp của chính Tiếu Thanh, vì lẽ đó sau khi thân phận của hắn bị phát giác ra, hắn một mạch chạy trốn, chỉ có thời điểm đi ngang qua nơi này mới thoáng lưu lại.
"Nhìn lại thì…đó cũng chính là lần đầu tiên gặp mặt Niệm Tiên cô nương"