Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-68
Chương 68: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (25)
Đêm đó, nhờ tối hôm trước người nào đó vô tư hiến dâng, Tô Hồng rõ ràng cảm thấy ngày hôm nay ung dung hơn rất nhiều.
Cường độ kiến cắn xé yếu ớt đi đôi chút, khiến cho đại não không cách nào suy nghĩ được, cũng cảm thấy ham muốn có chút mờ nhạt.
Nghĩ đến Hạ Tinh Hoàng từng nói, hắn từ nhỏ đã được xem như một dạng dược người để bồi dưỡng, như thế Tô Hồng suy đoán, đại khái "vật kia" nhất định cũng có khả năng…chứa thành phần giải trừ sâu độc đi.
Nét mặt của hắn đỏ ửng, soàn soạt một tiếng kéo chăn chi lại chính mình.
Lại bị tên bệnh kiều này cuốn vào guồng suy nghĩ bệnh hoạn rồi!
Hơn nữa…đêm nay trong lòng cũng mơ hồ có chút chờ mong…
Tô Hồng ngươi nhất định điên rồi!!!
Người này đối với ngươi vẫn chưa dùng đến tình cảm thật tâm sâu nhất của đàn ông hắn chỉ đang sử dụng nửa người dưới động vật thôi!
Nếu không hệ thống đã sớm thông báo mình thu được DNA rồi!
Vì lẽ đó đêm nay hắn sẽ đến nữa hay sao?
Trong đầu đột nhiên nổi lên câu hỏi này, Tô Hồng mạnh mẽ tát cho mình một cái bạt tai
Xong, Tô Hồng, ngươi xong rồi!
Giữa thời điểm lúc hắn nằm trên giường không thể ức chế được dòng suy nghĩ "Hắn sẽ đến, hắn sẽ không", cửa sổ đột nhiên một lần nữa mở ra.
Tô Hồng nhạy bén hơi động, lập tức vén chăn lên tập trung.
Đã thấy trong nháy mắt cửa sổ được đẩy ra, một nữ tử trùm đầu bị xô vào.
Tô Hồng: "…"
Hắn ngừng thở, xác nhận đối phương sau khi xô người vào phía trong nháy liền rời đi, chậm rãi xuống giường vạch ra khăn trùm đầu của nử tử, vừa nhìn đến liền sửng sốt.
Hai tám xuân xanh lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nữ tử đầy ửng hồng lại mê man nhìn mình, một cặp đôi mắt sáng oang oang lấp lánh nước nhìn nhau, ngoài búi tóc có chút ngổn ngang….hoàn toàn là một vị đại mỹ nhân nha!
Tô Hồng: "????"
Ban đêm ở cái triều đại này, có người thần bí đi phát vợ hay sao?
Bên trong nữ tử hiển nhiên đã có một chút thuốc kích dục tình, nhìn thấy Tô Hồng thanh niên tuổi trẻ anh tuấn, không kìm lòng được đưa tay muốn ôm chặt đối phương.
Tô Hồng đang suy tư nữ tử này tột cùng là người đến từ phương nào, bất ngờ không kịp phòng ngự đã bị một cái ôm kéo lại rồi!
"Này này này!"
Tô Hồng hoảng sợ muốn bò lên, nhưng lại rất lo lắng sợ mình dùng lực quá mức tổn thương đến nữ tử nhu nhược yếu đuối, trong thời khắc nguy nan, cửa sổ lại một lần nữa vang lên.
Trong nháy mắt nhiệt độ dường như hạ thấp, bốn phương tám hướng tuôn tràn ra hàn khí.
Cô gái tựa hồ cũng nhận ra được nguy hiểm, vội vàng đem Tô Hồng ôm càng chặt chẽ hơn, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía nam tử đứng sau lưng Tô Hồng.
Tô Hồng: "…"
Ánh nến vừa lúc làm cho cái bóng của một người cao lớn bao phủ lại Tô Hồng, chỉ nghe một tiếng lướt nhẹ âm thanh vừa nguy hiểm lại vừa chậm rãi nói: "Ha, Tô Thiếu Hiệp tình thú thật tốt, đêm khuya ở trong phòng còn cùng cô gái yêu kiều xinh đẹp hẹn hò."
Không, ta không phải, cũng không có, đừng nói mò!
Đêm nay thực sự gặp chuyện lớn rồi, bởi vì Hạ Tinh Hoàng có vẻ như rất tức giận ngay cả thân phận cũng không muốn ngụy trang.
Nhưng không chờ Tô Hồng giải thích, một cánh tay kéo lên vạt áo Tô Hồng, ngay lập tức dễ như ăn bánh nâng hắn lên.
Tô Hồng giống như con chim cúc oan ức nắm chặt, vô cùng xấu hổ nhìn lại Hạ Tinh Hoàng.
Chỉ thẩy xung quanh cả người vị nam tử xinh đẹp này bao phủ một lớp hàng khí cười tựa như không nhìn Tô Hồng, lại nhìn đến nữ tử đang cuộn mình hoảng sợ ở trên đất một chú, ôm tồm nói:
"Sái bồn của ta còn một chút nữa là hết rồi, đang cần mỹ nhân nhỉ yểu điệu thục nữ như vậy, thiếu hiệp Tô Hồng cảm thấy thế nào?"
Tô Hồng sắp muốn khóc rồi: "Ta cảm thấy…không làm sao."
"Ồ?" đôi mắt phượng hẹp dài của Hạ Tinh Hoàng càng nhíu chặt hơn, không khác nào con rắt độc nhìn chim cút nhỏ là Tô Hồng, hé miệng nhẹ nhàng cắt vào chiếc tai mẫn cảm của Tô Hồng, ý đồ xấu xa hỏi:
"Nhưng trong lòng ta cảm thấy phiền muộn, cần có người lo lắng giải buồn, Tô Thiếu Hiệp cho rằng ta phải làm như thế nào mới tốt đây?"
Đêm đó, nhờ tối hôm trước người nào đó vô tư hiến dâng, Tô Hồng rõ ràng cảm thấy ngày hôm nay ung dung hơn rất nhiều.
Cường độ kiến cắn xé yếu ớt đi đôi chút, khiến cho đại não không cách nào suy nghĩ được, cũng cảm thấy ham muốn có chút mờ nhạt.
Nghĩ đến Hạ Tinh Hoàng từng nói, hắn từ nhỏ đã được xem như một dạng dược người để bồi dưỡng, như thế Tô Hồng suy đoán, đại khái "vật kia" nhất định cũng có khả năng…chứa thành phần giải trừ sâu độc đi.
Nét mặt của hắn đỏ ửng, soàn soạt một tiếng kéo chăn chi lại chính mình.
Lại bị tên bệnh kiều này cuốn vào guồng suy nghĩ bệnh hoạn rồi!
Hơn nữa…đêm nay trong lòng cũng mơ hồ có chút chờ mong…
Tô Hồng ngươi nhất định điên rồi!!!
Người này đối với ngươi vẫn chưa dùng đến tình cảm thật tâm sâu nhất của đàn ông hắn chỉ đang sử dụng nửa người dưới động vật thôi!
Nếu không hệ thống đã sớm thông báo mình thu được DNA rồi!
Vì lẽ đó đêm nay hắn sẽ đến nữa hay sao?
Trong đầu đột nhiên nổi lên câu hỏi này, Tô Hồng mạnh mẽ tát cho mình một cái bạt tai
Xong, Tô Hồng, ngươi xong rồi!
Giữa thời điểm lúc hắn nằm trên giường không thể ức chế được dòng suy nghĩ "Hắn sẽ đến, hắn sẽ không", cửa sổ đột nhiên một lần nữa mở ra.
Tô Hồng nhạy bén hơi động, lập tức vén chăn lên tập trung.
Đã thấy trong nháy mắt cửa sổ được đẩy ra, một nữ tử trùm đầu bị xô vào.
Tô Hồng: "…"
Hắn ngừng thở, xác nhận đối phương sau khi xô người vào phía trong nháy liền rời đi, chậm rãi xuống giường vạch ra khăn trùm đầu của nử tử, vừa nhìn đến liền sửng sốt.
Hai tám xuân xanh lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt nữ tử đầy ửng hồng lại mê man nhìn mình, một cặp đôi mắt sáng oang oang lấp lánh nước nhìn nhau, ngoài búi tóc có chút ngổn ngang….hoàn toàn là một vị đại mỹ nhân nha!
Tô Hồng: "????"
Ban đêm ở cái triều đại này, có người thần bí đi phát vợ hay sao?
Bên trong nữ tử hiển nhiên đã có một chút thuốc kích dục tình, nhìn thấy Tô Hồng thanh niên tuổi trẻ anh tuấn, không kìm lòng được đưa tay muốn ôm chặt đối phương.
Tô Hồng đang suy tư nữ tử này tột cùng là người đến từ phương nào, bất ngờ không kịp phòng ngự đã bị một cái ôm kéo lại rồi!
"Này này này!"
Tô Hồng hoảng sợ muốn bò lên, nhưng lại rất lo lắng sợ mình dùng lực quá mức tổn thương đến nữ tử nhu nhược yếu đuối, trong thời khắc nguy nan, cửa sổ lại một lần nữa vang lên.
Trong nháy mắt nhiệt độ dường như hạ thấp, bốn phương tám hướng tuôn tràn ra hàn khí.
Cô gái tựa hồ cũng nhận ra được nguy hiểm, vội vàng đem Tô Hồng ôm càng chặt chẽ hơn, điềm đạm đáng yêu nhìn về phía nam tử đứng sau lưng Tô Hồng.
Tô Hồng: "…"
Ánh nến vừa lúc làm cho cái bóng của một người cao lớn bao phủ lại Tô Hồng, chỉ nghe một tiếng lướt nhẹ âm thanh vừa nguy hiểm lại vừa chậm rãi nói: "Ha, Tô Thiếu Hiệp tình thú thật tốt, đêm khuya ở trong phòng còn cùng cô gái yêu kiều xinh đẹp hẹn hò."
Không, ta không phải, cũng không có, đừng nói mò!
Đêm nay thực sự gặp chuyện lớn rồi, bởi vì Hạ Tinh Hoàng có vẻ như rất tức giận ngay cả thân phận cũng không muốn ngụy trang.
Nhưng không chờ Tô Hồng giải thích, một cánh tay kéo lên vạt áo Tô Hồng, ngay lập tức dễ như ăn bánh nâng hắn lên.
Tô Hồng giống như con chim cúc oan ức nắm chặt, vô cùng xấu hổ nhìn lại Hạ Tinh Hoàng.
Chỉ thẩy xung quanh cả người vị nam tử xinh đẹp này bao phủ một lớp hàng khí cười tựa như không nhìn Tô Hồng, lại nhìn đến nữ tử đang cuộn mình hoảng sợ ở trên đất một chú, ôm tồm nói:
"Sái bồn của ta còn một chút nữa là hết rồi, đang cần mỹ nhân nhỉ yểu điệu thục nữ như vậy, thiếu hiệp Tô Hồng cảm thấy thế nào?"
Tô Hồng sắp muốn khóc rồi: "Ta cảm thấy…không làm sao."
"Ồ?" đôi mắt phượng hẹp dài của Hạ Tinh Hoàng càng nhíu chặt hơn, không khác nào con rắt độc nhìn chim cút nhỏ là Tô Hồng, hé miệng nhẹ nhàng cắt vào chiếc tai mẫn cảm của Tô Hồng, ý đồ xấu xa hỏi:
"Nhưng trong lòng ta cảm thấy phiền muộn, cần có người lo lắng giải buồn, Tô Thiếu Hiệp cho rằng ta phải làm như thế nào mới tốt đây?"