Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-63
Chương 63: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (20)
Tới gần cuối năm, kinh thành rét rất đậm.
Hạ Tinh Hoàng từ ngoài phòng lẻn vào cả người đều mang theo khí lạnh, đôi bàn tay lạnh như băng kia vừa tiến vào trong quần áo, Tô Hồng liền không nhịn được run cầm cập.
"Thời điểm màn đêm buông xuống Tô Thiếu hiệp lại hưng phấn như thế, thật khiến người ta không nghĩ tới nha."
Tiếng cười xấu xa truyền vào tai, Tô Hồng nhạy cảm phát hiện thanh âm của Hạ Tinh Hoàng có điểm hơi biến đổi, giả như thành một người xa lạ.
Nếu như không từng tiếp xúc gần gũi với hắn, nắm rõ tiếng nói của hắn trong lòng bàn tay, Tô Hồng xém chút nữa không tin.
Chẳng qua Tô Hồng cũng muốn biết một chút, Hạ Tinh Hoàng ngụy trang lẻn vào Minh Chủ phủ, rốt cuộc là vì mục đích gì.
"Ngươi là người nào, thả ra, buông tay…"
Hô hấp của hắn ồ ồ, bị người chặt chẽ ôm ấp từ phía sau lưng, lại có chút khuất phục…Âm thanh vốn thoải mái, nhanh chóng đều trở nên phập phù.
Bàn tay Hạ Tinh Hoàng hơi siết.
"Nếu ta thực sự buông tay, Tô Thiếu hiệp sẽ không thư thái như vây" Nói xong, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt vươn ra liếm lấy vành tai nhạy cảm của Tô Hồng.
Không được!
Tô Hồng dốc hết sức lực toàn thân cố gắng nhẫn nại, mới không kêu ra thành tiếng chói tai!
"Nếu như ngươi không buông tay, chỉ cần ta la to một tiếng, ngươi cho rằng mình có thể sống soát rời khỏi Minh Chủ phủ à!"
"Ha ha ha ha!"
Hạ Tinh Hoàng phóng đãng cười to!
Bên trong âm sắc cao vót được ngụy trang qua của hắn lộ ra một chút khàn khàn, trong màn đêm yên tĩnh từng tiếng từng tiếng in giấu vào trái tim Tô Hồng.
Rõ ràng là âm thanh tràn đầy sắc khí, lại có thể miễn cưỡng nghe ra một chút ôn nhu, còn tồn tại hai điểm điên cuồng….
"Vậy đêm nay ta liền để Tô Thiếu Hiệp, một tiếng cũng không dám phát ra…."
Tô Hồng hoảng hốt trong chốc lát, chỉ nghe một tiếng "vèo", y phục trên người hắn miễn cưỡng bị Hạ Tinh Hoàng lột sạch.
"Ngươi…!"
Lời còn lại, tất cả đều hắn nuốt vào.
Ngoài trời gió se lạnh lẽo, trong phòng ngọn nến đã tắt, chỉ nghe tiếng giường gỗ nhẹ nhàng lay động, cùng âm thanh rên rỉ giống như thống khổ lại giống như khoan khoái. Ngâm lên phóng đãng suốt đêm trường….
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mở rộng chiếu tỏa.
Tô Hồng đột nhiên thức tỉnh từ bên trong giấc mơ vẫn còn quyến luyến!
Hắn đỏ hết cả mặt vén chăn lên, quả nhiên nhìn thấy trên người bản thân mình khắp nơi đều xanh tím.
"Vương! Bát! Đản!"
Hơi thoáng dùng sức, còn có vài thứ róc rách chảy ra, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt liền trắng bệch.
Hạ Tinh Hoàng…Ngươi cầm thú!
Lần đầu tiên thế mà chỉ bàn giao như thế vô tình đi ra ngoài!
Lẽ ra phải nên huân hương tắm rửa giẫm lên cánh hoa thoảng mái dẫn đi ra mới đúng!
Sáng sớm cũng không nghe bọn hạ nhân thông báo đêm qua có tên trộm nào, nói như vậy Hạ Tinh Hoàng tối lửa tắt đèn tập kích Minh Chủ phủ, cái gì cũng không làm, lại vẻ vang làm Tô Hồng!
Làm xong còn không giúp hắn xử lý sạch sẽ một chút, như thế này làm sao hắn ra ngoài gặp người được!
Bọn hạ nhân Minh Chủ phủ nghe được âm thanh Tô Thiếu Hiệp ở trong phòng gào thét như điên, sau đó phát tiếng nói thâm trầm truyền lệnh mọi người mang đến một thùng nước nóng để tắm rửa.
"E là bệnh thực sự không nhẹ a."
Bọn hạ nhân nhớ lại nét mặt Tô Thiếu Hiệp bày ra vẻ u ám, trong trong lòng vẫn còn sợ hãi, lặng lẽ thảo luận.
Rốt cuộc chờ đến khi Tô Hồng thu dọn sạch sẽ bản thân mình, Tô Hồng mới ngạc nhiên phát hiện, thân thể dường như nhanh nhẹn hơn rất nhiều, tiêu hồn sâu độc làm gân mạch vướng víu tựa hồ cũng bị tiêu trừ.
Nhất thời cả người hắn như biến đổi.
Lẽ nào đây là…song tu trong truyền thuyết sao?
Điều đáng hổ thẹn chính là dù đã cùng Hạ Tinh Hoàng XXOO, nhưng vẫn không đọc ra được đoạn DNA, thực làm người tức giận.
Cảm giác như bị trắng trợn chơi gái.
"Tô Thiếu Hiệp, thiếu chủ Mạc gia cầu kiến!"
Tô Hồng vừa mới thu dọn bản thân từ một đống hỗn độn, nghe được hạ nhân đến báo, nhanh chóng ra ngoài nghênh tiếp.
Chỉ thấy Mạc Vân Trạch đã ngồi sẵn trong phòng lớn rồi.
"Vân Trạch! Ngươi đến rồi!"
Tô Hồng nhìn thấy Mạc Vân Trạch, rốt cuộc tâm tình sung sướng lên không ít.
Chỉ thấy Mạc Vân Trạch một thân thanh sam trường bào, lạnh lẽo cô độc lại cao ngạo ngồi trên ghế gỗ, tóc dài buộc lên đơn giản, tỏa ra hơi thở độc nhất của một thanh niên tuấn tú đầy thú vị.
Hắn là thiếu chủ của Thiên Sơn Mạc gia, thế lực phi phàm, vì lẽ đó tự nhiên hợp nhất với phần tính cách như vậy.
Nhưng Tô Hồng phát hiện, vẻ mặt Mạc Vân Trạch có chút hoảng hốt.
"A Hồng, ta đến giao ngươi Kinh Hồng kiếm, vào ngày ngươi gặp chuyện hôm đó ta ở bên trong nhánh phân đàn của Bái Tinh giáo tìm được nó."
Mạc Vân Trạch nâng lên bảo kiếm đưa tới, Tô Hồng đỡ lấy, nhưng trong lòng không kinh hỉ nhiều lắm, chỉ sâu sắc nhìn hắn:
"Vân Trạch, xảy ra chuyện gì sao?"
Tới gần cuối năm, kinh thành rét rất đậm.
Hạ Tinh Hoàng từ ngoài phòng lẻn vào cả người đều mang theo khí lạnh, đôi bàn tay lạnh như băng kia vừa tiến vào trong quần áo, Tô Hồng liền không nhịn được run cầm cập.
"Thời điểm màn đêm buông xuống Tô Thiếu hiệp lại hưng phấn như thế, thật khiến người ta không nghĩ tới nha."
Tiếng cười xấu xa truyền vào tai, Tô Hồng nhạy cảm phát hiện thanh âm của Hạ Tinh Hoàng có điểm hơi biến đổi, giả như thành một người xa lạ.
Nếu như không từng tiếp xúc gần gũi với hắn, nắm rõ tiếng nói của hắn trong lòng bàn tay, Tô Hồng xém chút nữa không tin.
Chẳng qua Tô Hồng cũng muốn biết một chút, Hạ Tinh Hoàng ngụy trang lẻn vào Minh Chủ phủ, rốt cuộc là vì mục đích gì.
"Ngươi là người nào, thả ra, buông tay…"
Hô hấp của hắn ồ ồ, bị người chặt chẽ ôm ấp từ phía sau lưng, lại có chút khuất phục…Âm thanh vốn thoải mái, nhanh chóng đều trở nên phập phù.
Bàn tay Hạ Tinh Hoàng hơi siết.
"Nếu ta thực sự buông tay, Tô Thiếu hiệp sẽ không thư thái như vây" Nói xong, đầu lưỡi ấm áp ẩm ướt vươn ra liếm lấy vành tai nhạy cảm của Tô Hồng.
Không được!
Tô Hồng dốc hết sức lực toàn thân cố gắng nhẫn nại, mới không kêu ra thành tiếng chói tai!
"Nếu như ngươi không buông tay, chỉ cần ta la to một tiếng, ngươi cho rằng mình có thể sống soát rời khỏi Minh Chủ phủ à!"
"Ha ha ha ha!"
Hạ Tinh Hoàng phóng đãng cười to!
Bên trong âm sắc cao vót được ngụy trang qua của hắn lộ ra một chút khàn khàn, trong màn đêm yên tĩnh từng tiếng từng tiếng in giấu vào trái tim Tô Hồng.
Rõ ràng là âm thanh tràn đầy sắc khí, lại có thể miễn cưỡng nghe ra một chút ôn nhu, còn tồn tại hai điểm điên cuồng….
"Vậy đêm nay ta liền để Tô Thiếu Hiệp, một tiếng cũng không dám phát ra…."
Tô Hồng hoảng hốt trong chốc lát, chỉ nghe một tiếng "vèo", y phục trên người hắn miễn cưỡng bị Hạ Tinh Hoàng lột sạch.
"Ngươi…!"
Lời còn lại, tất cả đều hắn nuốt vào.
Ngoài trời gió se lạnh lẽo, trong phòng ngọn nến đã tắt, chỉ nghe tiếng giường gỗ nhẹ nhàng lay động, cùng âm thanh rên rỉ giống như thống khổ lại giống như khoan khoái. Ngâm lên phóng đãng suốt đêm trường….
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời mở rộng chiếu tỏa.
Tô Hồng đột nhiên thức tỉnh từ bên trong giấc mơ vẫn còn quyến luyến!
Hắn đỏ hết cả mặt vén chăn lên, quả nhiên nhìn thấy trên người bản thân mình khắp nơi đều xanh tím.
"Vương! Bát! Đản!"
Hơi thoáng dùng sức, còn có vài thứ róc rách chảy ra, khuôn mặt đỏ bừng trong nháy mắt liền trắng bệch.
Hạ Tinh Hoàng…Ngươi cầm thú!
Lần đầu tiên thế mà chỉ bàn giao như thế vô tình đi ra ngoài!
Lẽ ra phải nên huân hương tắm rửa giẫm lên cánh hoa thoảng mái dẫn đi ra mới đúng!
Sáng sớm cũng không nghe bọn hạ nhân thông báo đêm qua có tên trộm nào, nói như vậy Hạ Tinh Hoàng tối lửa tắt đèn tập kích Minh Chủ phủ, cái gì cũng không làm, lại vẻ vang làm Tô Hồng!
Làm xong còn không giúp hắn xử lý sạch sẽ một chút, như thế này làm sao hắn ra ngoài gặp người được!
Bọn hạ nhân Minh Chủ phủ nghe được âm thanh Tô Thiếu Hiệp ở trong phòng gào thét như điên, sau đó phát tiếng nói thâm trầm truyền lệnh mọi người mang đến một thùng nước nóng để tắm rửa.
"E là bệnh thực sự không nhẹ a."
Bọn hạ nhân nhớ lại nét mặt Tô Thiếu Hiệp bày ra vẻ u ám, trong trong lòng vẫn còn sợ hãi, lặng lẽ thảo luận.
Rốt cuộc chờ đến khi Tô Hồng thu dọn sạch sẽ bản thân mình, Tô Hồng mới ngạc nhiên phát hiện, thân thể dường như nhanh nhẹn hơn rất nhiều, tiêu hồn sâu độc làm gân mạch vướng víu tựa hồ cũng bị tiêu trừ.
Nhất thời cả người hắn như biến đổi.
Lẽ nào đây là…song tu trong truyền thuyết sao?
Điều đáng hổ thẹn chính là dù đã cùng Hạ Tinh Hoàng XXOO, nhưng vẫn không đọc ra được đoạn DNA, thực làm người tức giận.
Cảm giác như bị trắng trợn chơi gái.
"Tô Thiếu Hiệp, thiếu chủ Mạc gia cầu kiến!"
Tô Hồng vừa mới thu dọn bản thân từ một đống hỗn độn, nghe được hạ nhân đến báo, nhanh chóng ra ngoài nghênh tiếp.
Chỉ thấy Mạc Vân Trạch đã ngồi sẵn trong phòng lớn rồi.
"Vân Trạch! Ngươi đến rồi!"
Tô Hồng nhìn thấy Mạc Vân Trạch, rốt cuộc tâm tình sung sướng lên không ít.
Chỉ thấy Mạc Vân Trạch một thân thanh sam trường bào, lạnh lẽo cô độc lại cao ngạo ngồi trên ghế gỗ, tóc dài buộc lên đơn giản, tỏa ra hơi thở độc nhất của một thanh niên tuấn tú đầy thú vị.
Hắn là thiếu chủ của Thiên Sơn Mạc gia, thế lực phi phàm, vì lẽ đó tự nhiên hợp nhất với phần tính cách như vậy.
Nhưng Tô Hồng phát hiện, vẻ mặt Mạc Vân Trạch có chút hoảng hốt.
"A Hồng, ta đến giao ngươi Kinh Hồng kiếm, vào ngày ngươi gặp chuyện hôm đó ta ở bên trong nhánh phân đàn của Bái Tinh giáo tìm được nó."
Mạc Vân Trạch nâng lên bảo kiếm đưa tới, Tô Hồng đỡ lấy, nhưng trong lòng không kinh hỉ nhiều lắm, chỉ sâu sắc nhìn hắn:
"Vân Trạch, xảy ra chuyện gì sao?"