Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-61
Chương 61: Bệnh kiều giáo chủ xin tự trọng! (18)
Bị mọi người bàn tán xung quanh trước tiên cười thần bí, giả vờ mê hoặc nói:
"Các ngươi đây không hề biết hả, ta nghe nói, Tô Thiếu Hiệp chữa được căn bệnh tai quái, không ai có thể trị, chỉ có thần y trong Ngọc Hầu phủ mới có biện pháp, vì để cứu con nuôi của minh, Võ Lâm Minh Chủ đã bất đắc dĩ xuất ra tiềm lực, vội vàng bố trí sự tình xong xuôi."
Mọi người ồ lên, kinh ngạc không ngớt.
Một vị nam tử mặc áo trắng chẳng biết từ lúc nào gia nhập vào bên trong đám người, hỏi xa xăm: "Vậy vị Ngọc Minh quận chúa này có xinh đẹp hay không?"
Tiên sinh kể chuyện vừa định nói tên này không phải là đang phí lời hay sao, người ta là quận chúa mà có thể xấu như ngươi sao. Kết quả hắn theo bản năng hướng nhìn qua vị nam tử mặc áo trắng, một chữ cũng không thốt ra lời-----
Chỉ thấy vị nam tử mặc áo trắng dáng người cao gầy, nét mặt như phát họa, làn da mềm mại trắng sứ, miệng nhàn nhạt nét cười.
Giữa lông mày đối phương có một nốt Chu Sa như lửa, đỏ rực kiều mị, mắt phượng khẽ nhếch, phong thái nhẹ nhàng, rõ ràng là nam nhân, nhưng mắt mũi lại xinh xắn thanh tú, nếu không có hầy kết trên cổ biểu lộ thân phận nam nhân, chỉ với tướng mạo này, sợ nam tử cả toàn kinh thành này đều chết mê!
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ, là kiện bào màu trắng trên người hắn, không biết bởi vì cũ kĩ quá mức hay là xảy ra chuyện gì, có vài chỗ nhăm nhúm rõ rệt, căn bản không hề xứng với mỹ nhân đẹp đến như vậy.
"Được…Xinh đẹp…."
Tiên sinh kể chuyện ngơ ngác gật đầu.
Nam tử đăm chiêu, tiếp tục hỏi: "Vậy nàng ta có xinh đẹp bằng ta không?"
Lời này vừa nói ra, những người không rõ tình huống ở xung quanh lập tức dồn ánh mắt về nhìn hắn, nhưng chỉ cần một phút, toàn bộ mọi người cùng tiên sinh vừa mới kể chuyện kia chấn động cùng kinh ngạc y hệt!
Đây là thần tiên hạ phạm sao!
Tiên sinh kể chuyện nuốt xuống một ngụm nước miếng, gật gật, rồi lại tức khắc lắc đầu một cái nói rằng: "Không ngươi đẹp hơn! Ngươi là người xinh đẹp nhất!"
Nam nhân giương lên hàng lông mày nở nụ cười.
"Coi như ngươi nói đúng, cái mạng này tính như thưởng cho ngươi."
Nói xong, nam tử xoay lưng rời đi, để lại những người trên mặt còn đầy si ngốc chưa phục hồi lại tinh thần.
Qua hồi lâu, tiên sinh kể chuyện mới lầm bầm lầu bầu trong nghi hoặc nói: "Kỳ quái, thưởng cái mạng này cho ta ý nghĩa là gì chứ?"
…
Đêm đến, minh chủ bên trong phủ.
Tô Hồng nằm ở trên giường, cả người như có vô số con kiến đang nhẹ nhàng liếm cắn, vừa đau, lại vừa ngứa, hơn nữa còn có một chút khó có thể diễn tả….
"A a a a a Hạ Tinh Hoàng ngươi là cái tên bệnh kiều đáng chết!!!!"
[Tô Hồng: Hệ thống ngươi đi ra đây cho ra! Cho ngươi một cơ hội duy nhất để giải thích rõ ràng với ta!!!]
Cảm nhận sự sụp đổ của Tô Hồng, hệ thống nhanh chóng trả lời.
[Hệ thống: Xin ký chủ hãy nhẫn nại! Bởi thế giới này rất tương tự thế giới nguyên bản của cậu, vì lẽ đó tính cách cùng quan hệ của nhân vật cũng sẽ rất quen thuộc với cậu, thế nhưng trên thực tế, qua chỗ này lại đến chỗ khác, thân thể ký chủ chiếm cứ, tính cách và tinh thần của cậu đều phải chịu những ảnh hưởng nhất định.]
[Tô Hồng: Không cần nói ta cũng biết! Giả như bình thường, ta căn bản không thể ăn cái loại quỷ quái này, khác gì chết đi đâu chứ!
Hệ thống chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, yên lặng chịu đựng sự nổi giận của một người đang bị sâu độc hành hạ bên trong.
Chết không thể chết, nhiệm vụ lại không hoàn thành được, chỉ có thể như thế vong thân.
Tô Hồng khó chịu đánh vào không khí, Nhuyễn Cốt Tán đã được hóa giải, giờ khắc này cả người căng thẳng, thấy rõ bốn phía không người, lặng lẽ đưa tay di chuyển đến vị trí tiểu đệ của mình….
Vì lẽ đó tên này thật có tài văn chương nha!
Cái sâu độc này vừa nhìn liền biết không phải loại sâu độc thỏa đáng gì!
Suy ra người hạ sâu độc kia, cũng không phải là dạng người đứng đắn gì!
Hôm đó hắn thật vất vả mới tìm được Lý Ngọc Trần,chưa kịp nói đến tình trạng của mình, Lý Ngọc Trần đã lập tức dẫn hắn vội vã đuổi về kinh thành, đồng thời cũng diện kiến vị sư thúc trong truyền thuyết của Hạ Tinh Hoàng- Tiếu Thanh, nhưng vị mỹ nam tử trung niên này lại nói với mình:
"Không chữa."
Bị mọi người bàn tán xung quanh trước tiên cười thần bí, giả vờ mê hoặc nói:
"Các ngươi đây không hề biết hả, ta nghe nói, Tô Thiếu Hiệp chữa được căn bệnh tai quái, không ai có thể trị, chỉ có thần y trong Ngọc Hầu phủ mới có biện pháp, vì để cứu con nuôi của minh, Võ Lâm Minh Chủ đã bất đắc dĩ xuất ra tiềm lực, vội vàng bố trí sự tình xong xuôi."
Mọi người ồ lên, kinh ngạc không ngớt.
Một vị nam tử mặc áo trắng chẳng biết từ lúc nào gia nhập vào bên trong đám người, hỏi xa xăm: "Vậy vị Ngọc Minh quận chúa này có xinh đẹp hay không?"
Tiên sinh kể chuyện vừa định nói tên này không phải là đang phí lời hay sao, người ta là quận chúa mà có thể xấu như ngươi sao. Kết quả hắn theo bản năng hướng nhìn qua vị nam tử mặc áo trắng, một chữ cũng không thốt ra lời-----
Chỉ thấy vị nam tử mặc áo trắng dáng người cao gầy, nét mặt như phát họa, làn da mềm mại trắng sứ, miệng nhàn nhạt nét cười.
Giữa lông mày đối phương có một nốt Chu Sa như lửa, đỏ rực kiều mị, mắt phượng khẽ nhếch, phong thái nhẹ nhàng, rõ ràng là nam nhân, nhưng mắt mũi lại xinh xắn thanh tú, nếu không có hầy kết trên cổ biểu lộ thân phận nam nhân, chỉ với tướng mạo này, sợ nam tử cả toàn kinh thành này đều chết mê!
Điểm duy nhất không được hoàn mỹ, là kiện bào màu trắng trên người hắn, không biết bởi vì cũ kĩ quá mức hay là xảy ra chuyện gì, có vài chỗ nhăm nhúm rõ rệt, căn bản không hề xứng với mỹ nhân đẹp đến như vậy.
"Được…Xinh đẹp…."
Tiên sinh kể chuyện ngơ ngác gật đầu.
Nam tử đăm chiêu, tiếp tục hỏi: "Vậy nàng ta có xinh đẹp bằng ta không?"
Lời này vừa nói ra, những người không rõ tình huống ở xung quanh lập tức dồn ánh mắt về nhìn hắn, nhưng chỉ cần một phút, toàn bộ mọi người cùng tiên sinh vừa mới kể chuyện kia chấn động cùng kinh ngạc y hệt!
Đây là thần tiên hạ phạm sao!
Tiên sinh kể chuyện nuốt xuống một ngụm nước miếng, gật gật, rồi lại tức khắc lắc đầu một cái nói rằng: "Không ngươi đẹp hơn! Ngươi là người xinh đẹp nhất!"
Nam nhân giương lên hàng lông mày nở nụ cười.
"Coi như ngươi nói đúng, cái mạng này tính như thưởng cho ngươi."
Nói xong, nam tử xoay lưng rời đi, để lại những người trên mặt còn đầy si ngốc chưa phục hồi lại tinh thần.
Qua hồi lâu, tiên sinh kể chuyện mới lầm bầm lầu bầu trong nghi hoặc nói: "Kỳ quái, thưởng cái mạng này cho ta ý nghĩa là gì chứ?"
…
Đêm đến, minh chủ bên trong phủ.
Tô Hồng nằm ở trên giường, cả người như có vô số con kiến đang nhẹ nhàng liếm cắn, vừa đau, lại vừa ngứa, hơn nữa còn có một chút khó có thể diễn tả….
"A a a a a Hạ Tinh Hoàng ngươi là cái tên bệnh kiều đáng chết!!!!"
[Tô Hồng: Hệ thống ngươi đi ra đây cho ra! Cho ngươi một cơ hội duy nhất để giải thích rõ ràng với ta!!!]
Cảm nhận sự sụp đổ của Tô Hồng, hệ thống nhanh chóng trả lời.
[Hệ thống: Xin ký chủ hãy nhẫn nại! Bởi thế giới này rất tương tự thế giới nguyên bản của cậu, vì lẽ đó tính cách cùng quan hệ của nhân vật cũng sẽ rất quen thuộc với cậu, thế nhưng trên thực tế, qua chỗ này lại đến chỗ khác, thân thể ký chủ chiếm cứ, tính cách và tinh thần của cậu đều phải chịu những ảnh hưởng nhất định.]
[Tô Hồng: Không cần nói ta cũng biết! Giả như bình thường, ta căn bản không thể ăn cái loại quỷ quái này, khác gì chết đi đâu chứ!
Hệ thống chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, yên lặng chịu đựng sự nổi giận của một người đang bị sâu độc hành hạ bên trong.
Chết không thể chết, nhiệm vụ lại không hoàn thành được, chỉ có thể như thế vong thân.
Tô Hồng khó chịu đánh vào không khí, Nhuyễn Cốt Tán đã được hóa giải, giờ khắc này cả người căng thẳng, thấy rõ bốn phía không người, lặng lẽ đưa tay di chuyển đến vị trí tiểu đệ của mình….
Vì lẽ đó tên này thật có tài văn chương nha!
Cái sâu độc này vừa nhìn liền biết không phải loại sâu độc thỏa đáng gì!
Suy ra người hạ sâu độc kia, cũng không phải là dạng người đứng đắn gì!
Hôm đó hắn thật vất vả mới tìm được Lý Ngọc Trần,chưa kịp nói đến tình trạng của mình, Lý Ngọc Trần đã lập tức dẫn hắn vội vã đuổi về kinh thành, đồng thời cũng diện kiến vị sư thúc trong truyền thuyết của Hạ Tinh Hoàng- Tiếu Thanh, nhưng vị mỹ nam tử trung niên này lại nói với mình:
"Không chữa."