Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-32
Chương 32: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (32)
Lão biến thái này!
Thời điểm như thế này hắn nên ở công ty mở cuộc hợp, đến cùng là lấy vẻ mặt như thế nào để đánh ra câu nói này vậy!
Cổ đông tham dự cuộc họp của tập đoàn Minh Thành biểu thị, rõ ràng là một câu nói rất ổn nhưng tại sao giám đốc lại sử dụng nụ cười tà mị như vậy, làm tụi họ miễn cưỡng cảm thấy như thành thức ăn dành cho chó…
…
Màn đêm buông xuống, đô thị náo nhiệt chứa bên trong một hẻm nhỏ, bảng hiệu "Quán bar Grand" ngũ sắc lấp lóe.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt tràn của thanh niên tóc ngắn đầu đội mũ lưỡi trai, mặt một bộ áo bóng chày vô cùng bình dị tiến vào quán bar, ánh mắt hắn ta lướt bằng tốc độ cực nhanh qua đoàn người đang nô đùa, phát hiện mục tiêu mà bản thân muốn tìm trong góc trực tiếp đi tới.
Bên trong góc một thanh niên tóc đen nửa dài, đôi mắt phượng mơ màng sâu xa, tóc dài buộc sau gá, lạnh nhạt lại vô định nhìn xung quanh tất cả.
Dĩ nhiên là người phong lưu không chịu gò bó tên Âu Dương Thần!
Mà hướng về Âu Dương Thần đi tới chính là Tô Hồng.
"Tô Hồng?"
Âu Dương Thần thấy có người ngồi xuống đối diện, lúc đầu còn có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, kết quả nhìn kỹ xém chút nữa cả kinh ngã xuống từ ghế salon.
"Cậu tại sao lại đến đây, còn dám ngồi bên cạnh tôi" Âu Dương Thần khó tin được ngồi dậy từ mặt đất: "Nhanh chóng cách xa tôi ra một chút, không để Nhan tổng biết được đánh gãy chân của tôi!"
Âu Dương Thần trong lòng tiếp xúc đã nhiều, liếc mắt liền nhìn rõ mối quan hệ giữa Tô Hồng và Nhan Ngọc Minh, từ xưa đến nay hắn vốn nhạy bén linh hoạt.
Tô Hồng lại nhíu nhíu mày: "Anh đang nói gì vây? Không phải anh cầu tôi đến nơi này sao? Tôi rõ ràng nhận được tin nhắn của bạn tốt anh trên Weixin nói rõ….Mời tôi buổi tối đến nơi này, nói mọt chút về chuyện của chị tôi và em của anh."
Vì lẽ đó, hắn còn cố ý cùng Nhan Ngọc Minh đọ sức hồi lâu, sử dụng mọi loại van nài mới có thể từ trên giường leo xuống tới đây.
Trên thực tế, hắn nhận ra được Âu Dương Hi và Tô Văn hợp tác với nhau, sau đó liền đem tin tức tiết lộ cho Âu Dương Thần, phá đổ Tô Văn cũng có một phần góp sức của Âu Dương Thần.
Nhưng hai người đối với chuyện này ngầm hiểu ý không tiết lộ với bên ngoài, cho nên hắn thu được tin tức từ "Âu Dương Thần", chọn thời điểm tụ tập buổi tối của hắn ta, hắn cùng từng nghi hoặc, có tưởng tượng cũng không ngờ họ là đồng minh của nhau, xét thấy cũng không có gì đáng trách nên mới hợp tác với nhau.
Hai người lấy điện thoại ra đối chiếu mấy lần, sắc mặt trong nháy mắt liền bất thường.
"Hiện tại sao anh lại đến dạ hội đấy?"
Tô Hồng mặt trầm xuống thấp giọng hỏi.
Rõ ràng âm hướng náo động xung quanh, tiếng cười như sóng tràn nhưng hắn lại cảm thấy khí lạnh thấu xương từ đâu kéo đến- trức giác của hắn nói cho hắn, đêm nay nhất định có vấn đề.
Âu Dương Thần suy nghĩ một chút, hơi chật vật nói rằng:
"Tôi là tới gặp một người bạn…Cũng xác định có quan hệ với mảnh đất lần trước."
"Có lẽ là có trò gian trá, chúng ta vẫn nên rời đi trước rồi hẳn nói" Tô Hồng đem mũ ép thấp lại một chút, vừa mới chuẩn bị đứng dậy lại bỗng cảm thấy vai trên truyền đến một cảm giác áp lực.
"Thiếu công tử Tô gia vừa mới tới, làm sao lại muốn đi rồi?"
Một âm thanh tao nhã lịch sự vang lên bên tai, Âu Dương Hi sắc mặt có chút biến hóa, cực kỳ gắng sức kiềm chế suy nghĩ bản thân khỏi những những ký ức tệ hại, đứng dậy một cái mở ra bàn tay Cố Thường An hạ thấp trên cánh tay Tô Hồng.
"Cố Thường An, ngươi ăn nói cho cẩn thân, đừng đụng chạm cậu ấy!"
Tô Hồng cũng thuận thế cong lưng tránh khỏi tên nam nhân xa lạ tràn ngập khí tức nguy hiểm này, đứng bên cạnh Âu Dương Thần đang có hơi thở bất ổn hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông này mang một bộ mặt nhã nhặn bại hoại trong chiếc mắt kiếng gọng vàng, tóc ngắn hợp quy cách và thanh tú, nhưng nếu so sánh với bất cứ người nào cũng khiến Tô Văn cảm thất khó đối phó.
Cố Thường An đẩy mắt kính một cái nhún vai, tựa hồ như hắn muốn nói với Tô Hồng thoát khỏi vai hắn lưu loát như vậy thật đáng tiếc.
"Cậu út nhà Tô gia quá khách khí, tôi xém chút nữa đã trở thành tỷ phu của cậu, sẽ không đối xử với cậu như vậy nha."
Lão biến thái này!
Thời điểm như thế này hắn nên ở công ty mở cuộc hợp, đến cùng là lấy vẻ mặt như thế nào để đánh ra câu nói này vậy!
Cổ đông tham dự cuộc họp của tập đoàn Minh Thành biểu thị, rõ ràng là một câu nói rất ổn nhưng tại sao giám đốc lại sử dụng nụ cười tà mị như vậy, làm tụi họ miễn cưỡng cảm thấy như thành thức ăn dành cho chó…
…
Màn đêm buông xuống, đô thị náo nhiệt chứa bên trong một hẻm nhỏ, bảng hiệu "Quán bar Grand" ngũ sắc lấp lóe.
Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt tràn của thanh niên tóc ngắn đầu đội mũ lưỡi trai, mặt một bộ áo bóng chày vô cùng bình dị tiến vào quán bar, ánh mắt hắn ta lướt bằng tốc độ cực nhanh qua đoàn người đang nô đùa, phát hiện mục tiêu mà bản thân muốn tìm trong góc trực tiếp đi tới.
Bên trong góc một thanh niên tóc đen nửa dài, đôi mắt phượng mơ màng sâu xa, tóc dài buộc sau gá, lạnh nhạt lại vô định nhìn xung quanh tất cả.
Dĩ nhiên là người phong lưu không chịu gò bó tên Âu Dương Thần!
Mà hướng về Âu Dương Thần đi tới chính là Tô Hồng.
"Tô Hồng?"
Âu Dương Thần thấy có người ngồi xuống đối diện, lúc đầu còn có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, kết quả nhìn kỹ xém chút nữa cả kinh ngã xuống từ ghế salon.
"Cậu tại sao lại đến đây, còn dám ngồi bên cạnh tôi" Âu Dương Thần khó tin được ngồi dậy từ mặt đất: "Nhanh chóng cách xa tôi ra một chút, không để Nhan tổng biết được đánh gãy chân của tôi!"
Âu Dương Thần trong lòng tiếp xúc đã nhiều, liếc mắt liền nhìn rõ mối quan hệ giữa Tô Hồng và Nhan Ngọc Minh, từ xưa đến nay hắn vốn nhạy bén linh hoạt.
Tô Hồng lại nhíu nhíu mày: "Anh đang nói gì vây? Không phải anh cầu tôi đến nơi này sao? Tôi rõ ràng nhận được tin nhắn của bạn tốt anh trên Weixin nói rõ….Mời tôi buổi tối đến nơi này, nói mọt chút về chuyện của chị tôi và em của anh."
Vì lẽ đó, hắn còn cố ý cùng Nhan Ngọc Minh đọ sức hồi lâu, sử dụng mọi loại van nài mới có thể từ trên giường leo xuống tới đây.
Trên thực tế, hắn nhận ra được Âu Dương Hi và Tô Văn hợp tác với nhau, sau đó liền đem tin tức tiết lộ cho Âu Dương Thần, phá đổ Tô Văn cũng có một phần góp sức của Âu Dương Thần.
Nhưng hai người đối với chuyện này ngầm hiểu ý không tiết lộ với bên ngoài, cho nên hắn thu được tin tức từ "Âu Dương Thần", chọn thời điểm tụ tập buổi tối của hắn ta, hắn cùng từng nghi hoặc, có tưởng tượng cũng không ngờ họ là đồng minh của nhau, xét thấy cũng không có gì đáng trách nên mới hợp tác với nhau.
Hai người lấy điện thoại ra đối chiếu mấy lần, sắc mặt trong nháy mắt liền bất thường.
"Hiện tại sao anh lại đến dạ hội đấy?"
Tô Hồng mặt trầm xuống thấp giọng hỏi.
Rõ ràng âm hướng náo động xung quanh, tiếng cười như sóng tràn nhưng hắn lại cảm thấy khí lạnh thấu xương từ đâu kéo đến- trức giác của hắn nói cho hắn, đêm nay nhất định có vấn đề.
Âu Dương Thần suy nghĩ một chút, hơi chật vật nói rằng:
"Tôi là tới gặp một người bạn…Cũng xác định có quan hệ với mảnh đất lần trước."
"Có lẽ là có trò gian trá, chúng ta vẫn nên rời đi trước rồi hẳn nói" Tô Hồng đem mũ ép thấp lại một chút, vừa mới chuẩn bị đứng dậy lại bỗng cảm thấy vai trên truyền đến một cảm giác áp lực.
"Thiếu công tử Tô gia vừa mới tới, làm sao lại muốn đi rồi?"
Một âm thanh tao nhã lịch sự vang lên bên tai, Âu Dương Hi sắc mặt có chút biến hóa, cực kỳ gắng sức kiềm chế suy nghĩ bản thân khỏi những những ký ức tệ hại, đứng dậy một cái mở ra bàn tay Cố Thường An hạ thấp trên cánh tay Tô Hồng.
"Cố Thường An, ngươi ăn nói cho cẩn thân, đừng đụng chạm cậu ấy!"
Tô Hồng cũng thuận thế cong lưng tránh khỏi tên nam nhân xa lạ tràn ngập khí tức nguy hiểm này, đứng bên cạnh Âu Dương Thần đang có hơi thở bất ổn hỏi: "Anh là ai?"
Người đàn ông này mang một bộ mặt nhã nhặn bại hoại trong chiếc mắt kiếng gọng vàng, tóc ngắn hợp quy cách và thanh tú, nhưng nếu so sánh với bất cứ người nào cũng khiến Tô Văn cảm thất khó đối phó.
Cố Thường An đẩy mắt kính một cái nhún vai, tựa hồ như hắn muốn nói với Tô Hồng thoát khỏi vai hắn lưu loát như vậy thật đáng tiếc.
"Cậu út nhà Tô gia quá khách khí, tôi xém chút nữa đã trở thành tỷ phu của cậu, sẽ không đối xử với cậu như vậy nha."