Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-16
Chương 16: Cha nuôi tổng giám đốc cấm dục (16)
Đám cận vệ hai mắt nhìn nhau, không thể không tuân lệnh chậm rãi mà lui ra.
Vẻ mặt Nhan Ngọc Minh thay đổi thất thường, hắn cụp mắt nhìn người thanh niên trong lồng ngực mình, cậu nhóc này khả năng cao là vì uống rượu, do đó sắc mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ nhếch, nhìn qua có chút mơ hồ, làm cho con ngươi của Nhan Ngọc Minh không khỏi ám màu tối sầm
Thời điểm Tô Hồng vừa mới đổ về phía trước, do hành động mang theo lực quá lớn đã không cẩn thận kéo đổ hết toàn bộ bàn đồ ăn xuống đất, làm một mảnh sướt trượt qua ngón tay Nhan Ngọc Minh khiến máu chảy ra
"Thật xin lỗi Nhan Tổng! Anh chảy máu!"
Tô Hồng cúi đầu nhìn thấy tay Nhan Ngọc Minh đỡ mình đang chảy máu, vô cùng kinh hoàng nhảy dựng lên
Nhan Ngọc Minh vừa định mở miệng nói không có chuyện gì, chẳng ngờ đến Tô Hồng trực tiếp nắm tay hắn, hàm răng vừa vặn ngậm lấy!
[Tô Hồng: Hệ thống! Nhanh nhanh! Xem xem thế này có thể đọc được DNA hay không!!!]
[Hệ thống:….Xin ký chủ chờ trong giây lát]
Tình huống hiện tại chính là, Nhan Ngọc Minh như bị sét đánh qua người, toàn thân cứng đờ nhìn ngón tay mình trong miệng thanh niên, mà quên đi cả phản ứng.
Mà Tô Hồng trong lòng cũng rất uất ức, chỉ có thể phóng lao theo lao, giả ngây dại đến cùng, nếu hệ thống không lên tiếng, cậu cũng sẽ không mở miệng!
[Hệ thống: …Rất xin lỗi ký chủ, mục tiêu dòng máu của nhiệm vụ không có DNA mà chúng ta cần]
Hiện tại Tô Hồng lập tức nổi giận, dẫn đến vô thức biểu hiện bên ngoài càng thêm cố chấp mút ngón tay Nhan Ngọc Minh vào một mực không buông.
[Tô Hồng: Tình huống này của các anh là như thế nào! Không phải là đang trêu chọc tôi sao? Ngay cả trong máu cũng không có thì là loại DNA chó má gì? Chẳng lẽ còn muốn tìm trong tinh dịch à!!!!]
[Hệ thống: Chỉ e là…]
Tô Hồng:..
Cậu chỉ thuận miệng nói một chút thôi, người đế quốc các người thực sự không biết giới hạn là gì đến mức đó sao? Lại muốn…
Có điều cậu hiện tại không biết đối mặt với Nhan tổng như thế nào bây giờ.
Người này tuy rằng tâm tư có phần hơi hiểm ác muốn phân chia tài sản của cậu, nhưng dù sao cũng đã rất hao tâm tốn sức nhắc nhở cậu cố gắng học tập trau dồi trình độ, mà cậu, cậu hiện tại lại bắt đầu mơ ước đến thân thể của Nhan tổng.
[Hệ thống: Ký chủ, đế quốc đối với chuyện này bày tỏ lời xin lỗi vô cùng sâu sắc, cũng hứa hẹn chỉ cần ngài hoàn thành những nhiệm vụ có liên quan sau này, nhất định sẽ đặc xá cho thân phận tử tù của ngài]
Cậu trong lòng đang cáu kỉnh nháy mắt bình tĩnh lại
Cổ họng Tô Hồng hơi nghẹn ngào một chút
Đúng, thân phận của cậu ở đế quốc…là một người tử tù, cùng với xóm nghèo nơi mình sinh ra hoạt động lừa bịp trộm cắp, cuối cùng thậm chí còn dựa vào khả năng ngụy trang cao siêu tiến hành trà trộn vào trụ sở chính trị, đây là chiến tích vinh quang nhất của cậu.
Nhưng trong một lần thất thủ cậu bị bắt giữ và xử lý, đế quốc thông báo với cậu, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ cậu mới có khả năng được đặc xá.
Cậu không muốn chết, do đó quyết tâm muốn thử một lần, kết quả thì càng ngày càng mất khống chế, càng lúc càng không thể tuân thủ ước định từ trước trong hoàn cảnh này
Sống sót cũng là một dạng chống đỡ qua ngày.
[Tô Hồng:…Được]
Ngay sau đó cậu hơi gật gật, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay lạnh lẽo của Nhan Ngọc Minh, hơi dừng lại ở vị trí vết thương, trong lờ mờ ngẩng đầu lên
"Tôi…"
Môi đỏ khẽ nhếch lên, trong mắt thanh niên hơi ánh nước, dường như đang rưng rưng
Lúc này Nhan Ngọc Minh mới như bị điện giật phản ứng lại, khi rút tay về bỗng nhiên thuận thế mạnh mẽ đặt cậu ở trên bàn.
Những món ăn tinh xảo cùng đẹp đẽ quý giá trên bàn toàn bộ đều rơi xuống đất, lách cách lanh lảnh.
Tiếng đàn dương cầm trở nên im bặt, tầng phòng ăn ngay ngắn trật từ không một ai dám lên tiếng
"Nhan tổng!"
Tô Hồng kêu to trong thảng thốt, mờ mịt rốt cục cũng có chút tỉnh táo, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Nhan Ngọc Minh
"Cậu muốn trêu chọc tôi sao?"
Nhan Ngọc Minh cúi người đến gần, mang theo cảm xúc chính hắn cũng không khống chế được ngột ngạt, tàn nhẫn và mạnh mẽ siết chặt lấy cổ Tô Hồng
Đám cận vệ hai mắt nhìn nhau, không thể không tuân lệnh chậm rãi mà lui ra.
Vẻ mặt Nhan Ngọc Minh thay đổi thất thường, hắn cụp mắt nhìn người thanh niên trong lồng ngực mình, cậu nhóc này khả năng cao là vì uống rượu, do đó sắc mặt ửng hồng, môi đỏ khẽ nhếch, nhìn qua có chút mơ hồ, làm cho con ngươi của Nhan Ngọc Minh không khỏi ám màu tối sầm
Thời điểm Tô Hồng vừa mới đổ về phía trước, do hành động mang theo lực quá lớn đã không cẩn thận kéo đổ hết toàn bộ bàn đồ ăn xuống đất, làm một mảnh sướt trượt qua ngón tay Nhan Ngọc Minh khiến máu chảy ra
"Thật xin lỗi Nhan Tổng! Anh chảy máu!"
Tô Hồng cúi đầu nhìn thấy tay Nhan Ngọc Minh đỡ mình đang chảy máu, vô cùng kinh hoàng nhảy dựng lên
Nhan Ngọc Minh vừa định mở miệng nói không có chuyện gì, chẳng ngờ đến Tô Hồng trực tiếp nắm tay hắn, hàm răng vừa vặn ngậm lấy!
[Tô Hồng: Hệ thống! Nhanh nhanh! Xem xem thế này có thể đọc được DNA hay không!!!]
[Hệ thống:….Xin ký chủ chờ trong giây lát]
Tình huống hiện tại chính là, Nhan Ngọc Minh như bị sét đánh qua người, toàn thân cứng đờ nhìn ngón tay mình trong miệng thanh niên, mà quên đi cả phản ứng.
Mà Tô Hồng trong lòng cũng rất uất ức, chỉ có thể phóng lao theo lao, giả ngây dại đến cùng, nếu hệ thống không lên tiếng, cậu cũng sẽ không mở miệng!
[Hệ thống: …Rất xin lỗi ký chủ, mục tiêu dòng máu của nhiệm vụ không có DNA mà chúng ta cần]
Hiện tại Tô Hồng lập tức nổi giận, dẫn đến vô thức biểu hiện bên ngoài càng thêm cố chấp mút ngón tay Nhan Ngọc Minh vào một mực không buông.
[Tô Hồng: Tình huống này của các anh là như thế nào! Không phải là đang trêu chọc tôi sao? Ngay cả trong máu cũng không có thì là loại DNA chó má gì? Chẳng lẽ còn muốn tìm trong tinh dịch à!!!!]
[Hệ thống: Chỉ e là…]
Tô Hồng:..
Cậu chỉ thuận miệng nói một chút thôi, người đế quốc các người thực sự không biết giới hạn là gì đến mức đó sao? Lại muốn…
Có điều cậu hiện tại không biết đối mặt với Nhan tổng như thế nào bây giờ.
Người này tuy rằng tâm tư có phần hơi hiểm ác muốn phân chia tài sản của cậu, nhưng dù sao cũng đã rất hao tâm tốn sức nhắc nhở cậu cố gắng học tập trau dồi trình độ, mà cậu, cậu hiện tại lại bắt đầu mơ ước đến thân thể của Nhan tổng.
[Hệ thống: Ký chủ, đế quốc đối với chuyện này bày tỏ lời xin lỗi vô cùng sâu sắc, cũng hứa hẹn chỉ cần ngài hoàn thành những nhiệm vụ có liên quan sau này, nhất định sẽ đặc xá cho thân phận tử tù của ngài]
Cậu trong lòng đang cáu kỉnh nháy mắt bình tĩnh lại
Cổ họng Tô Hồng hơi nghẹn ngào một chút
Đúng, thân phận của cậu ở đế quốc…là một người tử tù, cùng với xóm nghèo nơi mình sinh ra hoạt động lừa bịp trộm cắp, cuối cùng thậm chí còn dựa vào khả năng ngụy trang cao siêu tiến hành trà trộn vào trụ sở chính trị, đây là chiến tích vinh quang nhất của cậu.
Nhưng trong một lần thất thủ cậu bị bắt giữ và xử lý, đế quốc thông báo với cậu, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ cậu mới có khả năng được đặc xá.
Cậu không muốn chết, do đó quyết tâm muốn thử một lần, kết quả thì càng ngày càng mất khống chế, càng lúc càng không thể tuân thủ ước định từ trước trong hoàn cảnh này
Sống sót cũng là một dạng chống đỡ qua ngày.
[Tô Hồng:…Được]
Ngay sau đó cậu hơi gật gật, đầu lưỡi lướt qua đầu ngón tay lạnh lẽo của Nhan Ngọc Minh, hơi dừng lại ở vị trí vết thương, trong lờ mờ ngẩng đầu lên
"Tôi…"
Môi đỏ khẽ nhếch lên, trong mắt thanh niên hơi ánh nước, dường như đang rưng rưng
Lúc này Nhan Ngọc Minh mới như bị điện giật phản ứng lại, khi rút tay về bỗng nhiên thuận thế mạnh mẽ đặt cậu ở trên bàn.
Những món ăn tinh xảo cùng đẹp đẽ quý giá trên bàn toàn bộ đều rơi xuống đất, lách cách lanh lảnh.
Tiếng đàn dương cầm trở nên im bặt, tầng phòng ăn ngay ngắn trật từ không một ai dám lên tiếng
"Nhan tổng!"
Tô Hồng kêu to trong thảng thốt, mờ mịt rốt cục cũng có chút tỉnh táo, vô cùng hoảng sợ nhìn về phía Nhan Ngọc Minh
"Cậu muốn trêu chọc tôi sao?"
Nhan Ngọc Minh cúi người đến gần, mang theo cảm xúc chính hắn cũng không khống chế được ngột ngạt, tàn nhẫn và mạnh mẽ siết chặt lấy cổ Tô Hồng