• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tàn Bạo (1 Viewer)

  • Chương 61

Tả Đăng Phong đột phá Chí Tôn chi cảnh chỉ tốn thời gian không đến một năm, tốc độ nhanh như vậy thì có thể nói: trước chưa từng có ai, sau tìm chẳng thấy. Tuy thời gian rất ngắn, nhưng Tả Đăng Phong cảm giác sâu sắc được rằng, một thân tu vi của mình đạt được không dễ dàng gì. Hắn biết rõ tu vi của chính mình có được hôm nay là do trải qua bốn bước ngoặc lớn


Bước đầu tiên là phát hiện được Âm Dương Sinh Tử Quyết ghi lại trên thẻ tre, nhưng lại là pháp môn tu hành cho nữ nhân. Hắn mạo hiểm tu hành, làm linh khí âm tính trong cơ thể khô kiệt, khiến dương khí bốc lên, rơi vào hoàn cảnh tẩu hỏa nhập ma.


Bước ngoặc thứ hai là vào thời điểm mấu chốt, Thập Tam đã mang bao tay Huyền Âm từ cổ mộ ra, nếu như Thập Tam không mang ra bao tay Huyền Âm, chỉ sợ hắn đã sớm da bong thịt nát mà mất mạng.


Thứ ba chính là lúc trước đi Thiếu Lâm trộm đồ, bị tăng nhân truy đuổi chạy đến đạo quan hoang phế kia, gặp đạo sĩ trong mật thất, được truyền thụ một thức đã thất truyền của Tiệt Giáo là Tụ Khí chỉ quyết.


Bước ngoặt lớn nhất chính là tình cảnh phát sinh vừa rồi, nếu như không có Thập Tam giúp hắn tránh né hai lần Thiên Lôi trước, e rằng giờ này hắn đã bị chết dưới uy lực của nó.


Nếu như bốn chuyện trên, chỉ cần có một chuyện phát sinh ngoài ý muốn, hắn đều khó có khả năng có được tu vi như hôm nay. Thành công của hắn may mắn chiếm ba thành, hung hiểm chiếm tới bảy thành. Điều này làm cho Tả Đăng Phong cảm thán vận khí cực tốt của mình, cũng âm thầm bội phục nghị lực kiên cường của mình, đi nước cờ hiểm vậy mà đã thành công.


Tiếng thét dài vừa dứt, Tả Đăng Phong rơi xuống đất. Giờ này hắn như là kẻ nghèo qua một đêm đã phất nhanh thành tài chủ, trên thân bạc tiền muôn vạn nhưng lại không biết tiêu xài thế nào. Cổ ngữ có nói: tri kỉ tri bỉ biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng. Hắn muốn nắm giữ triệt để năng lực Chí Tôn chi cảnh, trước khi thành thạo hắn sẽ không mù quáng đi làm bất cứ chuyện gì.


Tiến vào Chí Tôn chi cảnh, nhìn vật cực kì rõ ràng, dưới tình huống không bị che chắn có thể thấy được xa hơn trăm dặm, trong vòng mười dặm, cảnh vật như là trước mắt. Nghiêng tai lắng nghe có thể nghe được tiếng trò chuyện ngoài hai dặm. Khứu giác biến đổi cực kì nhạy cảm, chuột đồng ngoài mấy trăm bước phát ra mùi hôi cũng ngửi được.


Linh khí trong cơ thể hiện đều ở thể lỏng, loại trạng thái lỏng này chỉ là một loại cảm giác tràn đầy, bởi vì linh khí vô hình, không thấy thực thể, chỉ có thể tự thân cảm nhận. Lúc này linh khí phóng ra ngoài xa nhất có thể được năm trượng, trong ba trượng đầu thì mạnh, hai trượng sau yếu bớt. Ngoài ra, chẳng những có thể phóng linh khí ra ngoài công địch mà còn có thể lăng không nhiếp (lấy) vật. Dùng pháp môn Sinh Tử quyết thúc dục Huyền Âm thủ (bao tay Huyền Âm) có thể thi triển khí âm hàn vô hình, toàn lực thúc dục phóng linh khí ra có thể nhìn thấy được hàn vụ bằng mắt thường.


Nhảy lên cao nhất ba mươi trượng, là nguyên văn ghi lại trên thẻ tre khi bước vào Chí Tôn chi cảnh. Theo Tả Đăng Phong lý giải là gấp chín lần người thường, nhưng trên thực tế độ cao nhảy được không chỉ so với người bình thường chín lần. Một cú nhảy có thể đạt bốn mươi trượng, dựa theo khoảng cách và thời gian này suy đoán, nếu như toàn lực chạy, trong một giờ có thể đi được hai trăm dặm. Đối với điều này Tả Đăng Phong cũng không hài lòng, vì so sánh với Thiết Hài và Ngọc Phật cũng không chênh lệch gì lớn.


Tất cả những năng lực này đều do Âm Dương Sinh Tử Quyết diễn sinh mà ra, làm Tả Đăng Phong rung động vô cùng. Nhưng hắn coi trọng nhất là tốc độ phản ứng, khi đối chiến, ai phản ứng nhanh sẽ chiếm hết tiên cơ. Tâm niệm vừa động, Tả Đăng Phong đưa tay trái phóng linh khí kéo lấy cây tùng ngoài ba trượng vào trong tay. Tay phải chém rơi rễ và tán cây tùng, chỉ chừa một đoạn thân cây chừng hai thước, sau đó ngưng khí vung tay ném thân cây ra xa. Thân cây rời tay, thế đi nhanh chóng, Tả Đăng Phong đứng ngắm nhìn, đến khi thân cây bay ngoài năm trượng thì hít một hơi, vọt tới trước, một đạo hư ảnh lóe qua Tả Đăng Phong đã xuất hiện ngoài bảy trượng. Hắn nhíu mày cười lạnh rồi đưa chân đạp đất nhảy lên, người đã đứng vững trên khúc cây vừa ném ra.


“Thập Tam, chạy theo tao đi.” Tả Đăng Phong từ trên đoạn cây mượn lực theo hướng tây lao đi, cùng lúc đó hướng Thập Tam hô lên. Thập Tam nghe vậy lập tức quay đầu từ phía sau đuổi theo, nhưng dù nó kiệt lực chạy như điên, cuối cùng vẫn không cách nào đuổi kịp Tả Đăng Phong.


“Rốt cuộc mày là cái thứ gì vậy?” Tả Đăng Phong ngừng lướt đi rơi xuống đất, ôm lấy Thập Tam. Thập Tam có thể khiến Thiên Lôi đánh không trúng, chứng minh nó có lai lịch rất lớn, nhưng mà bản thân nó cũng không lợi hại lắm, thậm chí chỉ hết ăn lại nằm, điều này càng làm cho Tả Đăng Phong thêm hiếu kỳ.


Có linh khí chống đỡ, mang theo Thập Tam không tốn chút sức nào. Thập Tam như cũ ngồi xổm trên vai Tả Đăng Phong, tuy trông rất buồn cười nhưng thế ngồi chồm hổm lại rất vững chắc, mặc cho Tả Đăng Phong dùng hết sức lăng không chạy đi, Thập Tam vẫn nhàn hạ thoải mái trừng mắt mèo nhìn bốn phía xung quanh. Tình cảnh này làm Tả Đăng Phong rất nghi hoặc, dựa theo thần sắc của Thập Tam, thì rất có thể lúc trước nó đã trải qua những việc tương tự thế này.


Lúc này tâm tình Tả Đăng Phong rất tốt, lúc lăng không bay đi còn cố ý lắc lư trái phải. Thập Tam bất đắc dĩ phải không ngừng thay đổi tư thế ngồi chồm hổm, động thân giương vuốt để bảo trì thân thể ổn định. Đến cuối cùng phát hiện Tả Đăng Phong cố ý trêu chọc, nó liền bò tới cổ Tả Đăng Phong, hai chân trước lần nữa chụp vào trán Tả Đăng Phong. Tả Đăng Phong thấy nó tức giận liền không dám trêu chọc nữa, mang theo nó nhằm hướng tây lao vút đi.


Trong đạo quan còn có một bộ nội y lúc trước Tả Đăng Phong không mang đi. Mặc quần áo vào, Tả Đăng Phong bắt đầu kiểm tra áo choàng trên người. Vu Tâm Ngữ may cái áo choàng này cho Tả Đăng Phong ngay tại nơi này, đó chỉ là một cái áo choàng hết sức bình thường, vì sao những thứ quần áo khác đều bị Thiên Lôi tiêu hủy nhưng cái áo choàng này vẫn hoàn hảo không tổn hao gì?


Thật lâu qua đi, Tả Đăng Phong vẫn không phát hiện bất kỳ đầu mối nào, bên trong áo choàng có túi áo phía trước, đồ đạc của hắn ở trong túi áo, bởi vậy toàn bộ vẫn được bảo tồn nguyên vẹn.


Ở lại đạo quan chừng nửa giờ, Tả Đăng Phong đi tới trước phần mộ Vu Tâm Ngữ. Lúc này hắn đã đạt đến Chí Tôn chi cảnh của Âm Dương Sinh Tử Quyết. Trên thẻ tre có ghi lại: khi tiến vào Chí Tôn chi cảnh thì có thể thấy được âm vật. Tả Đăng Phong muốn tới cảm nhận thử xem hồn phách của Vu Tâm Ngữ có trong mộ phần không.


Nhưng cuối cùng Tả Đăng Phong vẫn không phát hiện trước mộ phần Vu Tâm Ngữ có khí tức nào dị thường, điều này làm cho hắn rất lo lắng, dù trên đường đi hắn cũng không có phát hiện những thứ âm vật khác. Trầm ngâm một lát, Tả Đăng Phong rời phần mộ Vu Tâm Ngữ trở lại đạo quan cầm lấy xẻng cùng với Thập Tam theo hướng đông nam mà đi.


Lúc trước hắn vừa mới khỏi cơn bạo bệnh đã từng bị da dẫn đường tại một mộ phần. Trước khi Thập Tam rời khỏi mộ phần đó, còn tới bia đá tiểu lên, nó tiểu lên đó là có ý thị uy, cho nên Tả Đăng Phong cảm giác ngôi mộ ở nơi hoang dã kia có khả năng tồn tại những vật khác. Hắn muốn đi phần mộ kia để xác định một vấn đề: rốt cuộc thế gian này có âm vật không, hay là chính mình còn chưa phát hiện được âm vật.


Lúc này mỗi một lần lướt đi củaTả Đăng Phong được hơn mười trượng, nếu như không vội vã, trên không trung có thể dừng lại hơn một phút đồng hồ, đây là một loại cảm giác bao quát càn khôn. Nhưng chỉ là lúc này, Tả Đăng Phong không có loại cảm giác hưởng thụ ấy. Tu luyện đạo thuật chỉ với mục đích để cứu sống người yêu của mình.


Chỉ chốc lát sau, Tả Đăng Phong gặp được ngôi mộ trước kia, bên cạnh ngôi mộ có một gốc cây cổ thụ. Vừa nhìn thấy ngôi mộ này, toàn thân Tả Đăng Phong cảm thấy lạnh buốt. Hắn có cảm giác này không là vì hắn cảm nhận được bên trong ngôi mộ có khí tức âm vật, mà là trong ngôi mộ có âm vật tồn tại, chứng tỏ trên thế gian thực sự có âm vật. Hắn đã có thể cảm nhận được âm vật này, tại sao trước phần mộ Vu Tâm Ngữ lại không có bất kỳ cảm giác nào?


Ngây người một lúc, Tả Đăng Phong nhíu mày tiến lên nắm tấm bia đá nhổ đi, rồi bắt đầu lấy xẻng đào bới. Hắn muốn nhìn xem tột cùng âm vật là cái dạng gì. Ngoài ra, hắn dám ra tay đào mộ bởi vì hắn cảm nhận được trong ngôi mộ có gì đó đáng sợ nhưng lại không làm thương tổn được chính mình. Đây là một loại trực giác nhạy cảm có cảm giác rất quái dị mà không có bất kì căn cứ nào.


Có linh trí duy trì, Tả Đăng Phong rất nhanh đã đào ra một lổ hổng trên ngôi mộ. Nhưng hắn chê quá chậm nên ném xẻng đi, đưa tay phát ra linh khí đâm thẳng vào lòng đất. Linh khí có thể vô hình, cũng có thể là vật chất. Nơi linh khí đâm vào, nhấc lên đại lượng bùn đất, rất nhanh đã phát hiện được cỗ quan tài phía dưới. Quan tài được chế tác từ gỗ, cũng chưa bị hư hại nghiêm trọng. Tả Đăng Phong đưa tay dời nắp quan tài, phát hiện trong quan tài có một thi hài nữ nhân mặc trang phục triều Thanh. Mau mắt nữ thi (thi thể người nữ nhân) lồi ra trắng dã, đầu lưỡi thè ra đỏ tươi, móng tay dài nhọn cuộc lại, răng nanh đã biến dài, trên cổ có một vệt đỏ, rõ ràng khi còn sống là bị treo cổ mà chết.


Nữ thi cảm nhận được sự tồn tại của Tả Đăng Phong, hơi co quắp run rẩy động đậy. Tả Đăng Phong thấy thế chế ngự linh khí, chém vào đầu của nó, đầu vừa rơi ra, âm khí tức thì tiêu tán.


Lúc này, Tả Đăng Phong vừa cao hứng lại vừa khẩn trương. Cao hứng chính là mình chẵng những có thể giết được người sống mà còn có thể đối phó với người chết. Nguyên nhân khẩn trương là vì thế gian này thật sự có âm vật, nhưng vì lẽ gì mà không cảm thụ được sự tồn tại của Vu Tâm Ngữ?


Dưới tình thế cấp bách, Tả Đăng Phong lại lần nữa mang Thập Tam trở về trước mộ phần Vu Tâm Ngữ, ngưng thần cảm giác hồi lâu nhưng vẫn không thấy gì bất thường. Tả Đăng Phong ngây người trước mộ phần Vu Tâm Ngữ nhíu mày suy tư, mãi cho đến hừng đông hắn mới đưa ra một cái kết luận có khả năng: có lẽ lúc Vu Tâm Ngữ sắp chết thì tâm nguyện đã xong, cho nên hồn phách không có oán khí. Bởi vậy mình mới không cảm giác được nàng, nàng có khả năng vẫn ở chỗ này, chỉ là mình không cảm nhận được thôi. Kết luận này tự nhiên là an ủi chính mình, nhưng Tả Đăng Phong vẫn đang tin tưởng vững chắc sự thật chính là như thế.


Mặt trời lên cao, Tả Đăng Phong mang theo Thập Tam về tới khu vực đội du kích. Hôm nay hắn muốn thực hiện lời hứa của mình, vì đội du kích mà lấy đạn dược cho họ. Xong việc này, hắn sẽ rời đi để tìm kiếm sáu con vật âm tính kia.


“Người anh em, cậu không có chuyện gì chứ?” Râu quai nón thấy Tả Đăng Phong đi đến, vội hỏi. Tiếng sấm đêm qua không có khả năng gã không nghe được, nhưng mà sắc trời rất tối, gã không biết cụ thể chuyện gì đã xảy ra.


“Mang người theo, đi với tôi lấy đạn dược.” Tả Đăng Phong nhìn gã nói.


“Lấy đạn dược gì?” Râu quai nón ngạc nhiên hỏi.


“Bây giờ tôi sẽ đi đến kho quân nhu ở huyện thành, giết hết toàn bộ quỷ tử, còn lấy đạn dược hay không là chuyện của các anh.” Tả Đăng Phong xoay người mang theo Thập Tam hướng xuống núi mà đi. Lúc này hắn đã có năng lực bảo vệ Thập Tam, không cần phải để Thập Tam trốn tránh nữa.


Râu quai nón nghe vậy cũng không lập tức đi theo, đến khi Tả Đăng Phong đi đến dưới chân núi hắn mới xuất lĩnh đội ngũ theo xuống. Bọn họ cực kì thiếu thốn đạn dược, sở dĩ chậm chạp lề mề là vì không tin tưởng Tả Đăng Phong có thể lấy được súng ống đạn dược, đi theo chỉ vì trong lòng cầu may mắn mà thôi.


Tả Đăng Phong vẫn luôn mang Huyền Âm thủ trong tay, hắn muốn đeo nó là vì cái bao tay này rất mỏng và mềm nhẹ, hơn nữa đeo trong thời gian dài, màu sắc đã biến vàng. Lúc mang vào, nếu không cẩn thận quan sát rất khó phát hiện ra hắn mang cái bao tay. Ngoài ra, đã tiến vào Chí Tôn chi cảnh, về sau âm dương trong cơ thể chênh lệch càng lớn, nhất thiết phải luôn đeo vào. Đối với điều này, Tả Đăng Phong cũng không có cảm giác phiền toái, bởi vì lúc này hắn đã có thể thu liễm được hàn khí từ bao tay Huyền Âm phát ra. Chủ yếu nhất chính là Huyền Âm thủ không sợ đao thương, là vũ khí tốt nhất, có Huyền Âm thủ, căn bản là không cần phải vẽ rắn thêm chân, mang theo đao kiếm làm gì.


Tả Đăng Phong chậm rãi đi trước, đội du kích theo sau. Sau khi tiến vào thị trấn, Tả Đăng Phong cũng không ẩn dấu thân hình mà trực tiếp hướng kho quân dụng đi đến. Đám người râu quai nón không dám theo sau, chỉ ở một nơi bí mật phía xa mà nhìn.


Tả Đăng Phong trực tiếp đi vào phạm vi kho quân dụng, quỷ tử lập tức phát ra cảnh cáo. Tả Đăng Phong cười lạnh, lập tức thi triển Sinh Tử quyết. Lúc này tốc độ hắn như là quỷ mị, đến mức chỉ thấy bóng mà không thấy hình. Những quỷ tử kia đều mất đi tính mạng trong sự mịt mờ, lúc này Tả Đăng Phong lại lợi dụng một ít quỷ tử mà kiểm nghiệm Huyền Âm linh khí của chính mình, đưa linh khí đến mức tận cùng, có thể trực tiếp đóng băng người. Tuy nhiên tu vi Chí Tôn chi cảnh vẫn không các nào tránh né được đạn, nhưng với phản ứng vượt gấp chín lần thường nhân, khiến hắn có thể tức khắc giết chết đối phương trước khi quỷ tử đặt tay lên cò súng. Ngoài ra, cảm quan linh mẫn cực độ cũng giúp hắn quan sát cảm giác được vị trí quỷ tử. Một lát sau, trong kho quân dụng chỉ còn mỗi mình hắn là người sống.


Tả Đăng Phong xác định toàn bộ quỷ tử đã chết hết liền mở cửa lớn của kho quân nhu ra. Lúc hắn lăng không nhảy lên giết tên quỷ tử trên tháp canh thì đội du kích từ xa đã nhìn thấy, bởi vậy bọn họ đã chạy tới khu vực này.


“Đi vào chuyển ra đi.” Tả Đăng Phong nhìn mọi người đang trợn mắt há mồm khoát tay, rồi nhắm hướng tây đi đến. Kho quân dụng của quỷ tử ở ngoại ô, chung quanh cũng có cư dân. Lúc này phần đông cư dân đều chăm chú nhìn hắn. Việc này cũng không làm Tả Đăng Phong có cảm giác, không có chút cảm giác dâng trào, cũng không có lòng hư vinh, hắn chỉ làm việc chính mình phải làm, người ngoài nhìn sao hắn không thèm quan tâm.


“Người anh em, cậu đi đâu vậy?” Râu quai nón kịp phản ứng, hô lớn gọi Tả Đăng Phong.


“Tìm thức ăn.” Tả Đăng Phong thành thật trả lời. Hắn dám tại ban ngày ban mặt ra tay giết lính Nhật bởi vì hắn phi thường rõ ràng thực lực của chính mình. Mặc dù hắn không phải là tuyệt đỉnh cao thủ, nhưng cũng tuyệt đối là cao thủ. Hắn không vì bản thân có đạo pháp cao thâm mà cuồng vọng, cùng không có ý giả vờ thâm trầm. Trong cái thời đại mà đại đa số mọi người đều giả vờ cao thâm, ra vẻ nho nhã, thì những người không giả vờ mới chân chính là cao thủ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom