• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tàn Bạo (3 Viewers)

  • Chương 33

Tả Đăng Phong theo hướng đông trong núi mà đi, lúc trước hắn không giết hết toàn bộ lính Nhật trong thôn nên hắn muốn tránh đi thôn dưới núi.


Trận chiến buổi chiều tối khiến Tả Đăng Phong tăng sự tin tưởng lên nhiều, nhưng hắn cũng phi thường rõ, sở dĩ mình có thể dễ dàng giết hơn mười tên quỷ Nhật là bởi vì lúc ấy bọn chúng đều đang phát tiết, hắn là thừa dịp người ta không đề phòng hoặc có thể nói là: “lợi dùng lúc người gặp khó khăn” mà ra tay. Nếu như chính diện đấu nhau, hắn không có cách nào chống đỡ nhiều súng như vậy.


Mặc dù Tả Đăng Phong giết chết lính Nhật, nhưng hắn cũng không có đoạt lấy súng. Loại súng có hộp 8 viên này, khi trước hắn bắn bị kẹt đạn khiến tâm lý hắn sinh ra cảm giác bài xích súng ống. Hắn luôn lo lắng là nó cùng với hỏa thương giống nhau, đột nhiên bắn không nổ.


Mười mấy phút đồng hồ sau, ở thôn trang dưới chân núi lần nữa vang đến tiếng súng nổ, Tả Đăng Phong nghe tiếng nhìn lại, nhưng không còn nhìn rõ được tình huống trong thôn, lắng tai nghe trong chốc lát, chỉ phát hiện những tiếng súng kia cũng không phải toàn bộ là thanh thúy, trong âm thanh hỗn loạn đó còn có tiếng súng trầm muộn của hỏa thương.


Lúc ban đầu, Tả Đăng Phong cho là những thôn dân may mắn còn sống sót đang cùng lính Nhật liều mạng, nhưng sau lại phát hiện tiếng súng hỏa thương vang lên liên tục, cho thấy đó không chỉ là một khẩu súng, hẳn là du kích trong núi nghe tiếng súng của quỷ Nhật, nên xuống núi mà cứu thôn dân.


Phân tích vấn đề đã có đáp án, Tả Đăng Phong xoay người cất bước. Mặc dù hắn sống trong sơn dã, nhưng thỉnh thoảng có đi ra ngoài, theo người ngoài núi nói lại. trước mắt đội du kích có hai nhóm. Một nhóm là quan quân lúc trước bị người Nhật đánh bại tập hợp lại mà thành, còn một nhóm là vừa mới hình thành do Bát lộ quân lãnh đạo dân chúng nghèo khổ. Cả hai nhóm này đều là đánh đuổi người Nhật, nhưng mà lính Bát Lộ quân trang bị thô sơ. Dưới thôn thỉnh thoảng truyền đến tiếng hỏa thương cho thấy, nhóm du kích đang cùng quỷ Nhật giao chiến hẳn là du kích Bát Lộ quân.


“Đã biết sớm vậy thì đừng làm”. Tả Đăng Phong cũng không dừng bước thầm nói. Khi đó hắn thấy: sở dĩ lính Nhật đối với thôn dân hạ độc thủ đều bởi vì có người tham gia du kích quân và bán muối cho cho quân du kích; cho nên, theo lẽ thường thì quân du kích sẽ chạy tới mà bảo vệ thôn dân.


Tả Đăng Phong đi cũng không nhanh, hơn tám giờ sáng mới tới huyện Văn Đăng, từ lúc trên đường đến đây, Tả Đăng Phong vẫn lưu ý con đường dưới chân núi, hắn không thấy xe quân dụng của Nhật quay về, điều này nói lên số lính Nhật hôm qua có lẽ đã bị quân du kích tiêu diệt toàn bộ.


Sau khi vào thành, Thập Tam làm cho người đi đường đều ngừng chân nhìn ngó. Đầu của Thập Tam cũng không phải vô cùng lớn, bộ dạng cũng không khác gì mèo nhà, điều vốn không khiến người ta chú ý lại trở thành điểm để chú ý: chính là nó quá mập. Ở thời điểm thức ăn thiếu thốn thế này, mèo làm sao lại mập thành cái bộ dạng như vậy được.


“Mày đi tìm chỗ ngủ đi, ngủ xong rồi vào thành tìm tao, mày có thể tìm tới được không?” Tả Đăng Phong bất đắc dĩ nhìn Thập Tam nói.


Thập Tam nghe vậy như được đại xá, quay đầu hướng ngoài thành chạy đi, nó không trả lời câu hỏi Tả Đăng Phong chính là tỏ vẻ nó có biện pháp tìm được Tả Đăng Phong, điều này Tả Đăng Phong cũng không nghi ngờ. Đêm qua nó cự tuyệt ngửi mùi đi tìm vợ lão què vì nó không vui khi Tả Đăng Phong bắt nó làm thay chó. Trên thực tế mũi của Thập Tam vô cùng nhạy, không thua gì chó.


Sau khi Thập Tam đi, Tả Đăng Phong cảm thấy mờ mịt, bởi vì hắn không biết kế tiếp mình phải làm gì, hắn tới huyện thành chẳng qua cũng chỉ là thói quen đưa hắn đến nơi hắn quen thuộc, về phần cụ thể nên làm gì, hắn cũng không có tính toán gì.


Tả Đăng Phong do dự hồi lâu, cuối cùng quyết định đi mua một bộ y phục, cái áo choàng đang mặc trên người là y phục chính của hắn, thời điểm đánh giết về sau không thể mặc cái áo này, bằng không máu đối phương rất có thể dính vào áo choàng.


Lúc này y phục chia ra làm ba loại. Một loại là áo choàng kiểu cũ, một loại là trang phục Tây Dương, còn một loại chính là quần áo dân chúng mặc bình thường. Tả Đăng Phong may một áo đơn màu đen mà bình thường dân chúng vẫn mặc.


Âm Dương Sinh Tử Quyết đã luyện đến cảnh giới “tam chính”. Từ nay về sau có thể lợi dụng linh khí điều tiết nhiệt độ cơ thể mình, trời nắng có mặc áo bông cũng không thấy nóng, trời lạnh mặc áo đơn cũng không thấy lạnh, quan trọng nhất là áo đơn rất gọn gàng.


Số tiền đại dương hắn đều đã cho cô bé đã chết kia, hiện trên người ngoài viên Dạ Minh Châu thì chỉ còn vài xu lẻ, viên kim đậu Tả Đăng Phong không có ý định dùng, sau này nếu gặp được Ngọc Phất thì trả lại cho nàng, Tả Đăng Phong không muốn thiếu nợ nhân tình của ai.


Mua xong quần áo, Tả Đăng Phong tìm một quán vỉa hè mua một chén súp hồ lạt, rồi ăn điểm tâm cùng với bánh ngô. Trên thực tế, hắn định từ đám người đông đúc nơi đây, hỏi thăm một ít tin tức, đặng hiểu rõ một số tình huống ở huyện Văn Đăng.


Thời buổi loạn lạc, trên đường cái đều là những người quần áo tả tơi giống như Tả Đăng Phong, không có bất kì người nào chú ý tới hắn. Mấy ngày sau đó, Tả Đăng Phong vẫn lưu lạc ở đầu đường thám thính tin tức. Người nhiều chuyện thì thời đại nào cũng có, vì vậy Tả Đăng Phong đã rất nhanh chóng nắm giữ một số tình huống: trú đóng bên trong huyện Văn Đăng là một trung đội quân Nhật hơn hai trăm người, sau khi tiểu đội quân Nhật gặp chuyện không may khi tới thôn trang giết người, thì họ đang chuẩn bị để chiêu mộ “Hoàng Hiệp quân”, nói trắng ra chính là ngụy quân cho người Nhật, nghe nói, số người đi ghi danh cũng rất nhiều.


Mặc dù Tả Đăng Phong làm việc ở sở văn hóa, nhưng đối với các tình huống của quân Nhật cũng không quen thuộc. Sau vài ngày, từ miệng của những người đăng ký tham gia ngụy quân Nhật thì hắn biết rõ quân đội Nhật Bản chia ra làm năm cấp bậc gồm: tiểu đội, trung đội, đại đội, liên đội và sư đoàn.


Tiểu đội tương đương như sắp xếp bên quân đội Tung Của, từ 30-50 người, tiểu đội trưởng thường là trung úy, đội phó là thiếu úy.


Trung đội so sánh với Tung Của thì còn nhiều người hơn, đến hơn hai trăm người. Trung đội trưởng là thiếu tá, đội phó là Đại úy.


Đại đội tương đương với một sư đoàn Tung Của, số lượng hơn một ngàn người, đại đội trưởng là trung tá, trợ thủ là thiếu tá.


Liên đội cùng với lữ đoàn Tung Của là không sai biệt lắm, hơn ba ngàn người, liên đội trưởng là đại tá, trợ thủ là trung tá.


Sư đoàn tương đương với tập đoàn quân, nhân số rất đông, dùng như từ người ngụy quân nói chính là “Rất nhiều”.


Đây là những biên chế căn bản của quân Nhật, không thuộc vấn đề cơ mật gì, cũng là những điều mà ngụy quân khi được huấn luyện sẽ phải biết đến, bởi vậy Tả Đăng Phong mới có thể nghe được những điều này.


Nhưng khi Tả Đăng Phong biết được những chuyện này, trong đầu hắn càng thấy nặng nề, lúc trước hắn nghe được những tên lính Nhật xông vào đạo quan đều gọi Đằng Khi là đại tá, nói cách khác Đằng Khi ít nhất cũng là một liên đội trưởng, thuộc về sĩ quan cao cấp của quân Nhật. Mặc dù sau này có tìm được hắn, thì báo thù cũng sẽ lắm khó khăn.


Khi thám thính tin tức, đồng thời Tả Đăng Phong còn nghe những loại tin đồn khác, người ngoài đồn đãi tiểu đội Nhật tàn sát thôn dân đã bị Bát Lộ quân du kích tiêu diệt, nhưng trước đó có một người thần bí giết mười mấy tên lính Nhật, cứu được mấy thôn dân. Bởi vì những người được cứu, chết sống gì cũng không tiết lộ là ai cứu bọn họ, cho nên cả dân cư ở thành, xã đều suy đoán là do Toàn Chân phái -Ngân Quan Vương chân nhân núi Thánh Kinh gây nên, bởi vì chỉ có hắn mới có bản lãnh lớn như vậy.


Đối với suy đoán của mọi người, Tả Đăng Phong chỉ có thể cười khổ, tin đồn như vậy vô cùng bất lợi cho Toàn Chân phái, hy vọng hành động của mình không dính líu đến bọn họ. Dù sao Ngân Quan lão đạo và đạo nhân tiếp khách đối với mình cũng không tệ.


Đêm tối ngày thứ ba, Tả Đăng Phong chuẩn bị rời đi, trong huyện Văn Đang chỉ có một trung đội Nhật đóng quân, trưởng quan chỉ là một thiếu tá, so với cấp bậc đại tá của Đằng Khi còn kém nhiều lắm, lúc trước Đằng Khi từng nói bọn chúng là từ Tế Nam tới, cho nên Tả Đăng Phong quyết định đi Tế Nam xem thử.


Nhưng trước khi đi, hắn quyết định ra tay một lần nữa, giết chết vài tên lính Nhật, đưa mục tiêu chuyển dời lên người mình, ai làm người đó chịu, không thể để cho Ngân Quan gánh tội thay mình. Bọn họ còn có đạo quan, không thể muốn đi là đi, còn hắn thì là cô hồn vô chủ, muốn đi đâu cũng được.


Mấy ngày vừa qua, buổi tối Tả Đăng Phong vẫn trú ngụ trong một ngôi nhà hoang, những đồng xu còn lại hắn đã xài hết rồi, không có tiền ở trọ. Màn đêm buông xuống, Tả Đăng Phong mặc bộ quần áo màu đen, bộ quần áo màu đen chuẩn bị trước kia cũng là để giết người.


Lấy áo choàng gấp lại cẩn thận để sau lưng, Tả Đăng Phong lấy hộp sắt trong người ra, mang bao tay lên tay phải, hắn lo lắng đan điền khí hải chứa đựng linh khí không đủ dùng. Sau đó hắn lại cột lại mái tóc quá dài của hắn, tóc quá dài, khi động thủ sẽ ảnh hưởng đến tầm mắt hắn.


Chuẩn bị thỏa đáng, Tả Đăng Phong rời căn nhà hoang, theo hướng quân Nhật đóng quân mà tới. Theo thường lệ, Thập Tam lại đi theo hắn, mấy ngày hôm nay Thập Tam vẫn núp trong bóng tối, chỉ khi ở thời điểm không có người thì mới chạy về bên Tả Đăng Phong.


Lúc này khoảng hơn 7h tối, Tả Đăng Phong cố ý chọn lúc này ra tay bởi vì xung quanh đây có đội du kích tồn tại, hơn nữa mấy ngày trước vừa bị tổn thất một tiểu đội, cho nên đến đêm khuya, quân Nhật khẳng định sẽ đề phòng càng thêm nghiêm mật.


Trung đội Nhật này đóng quân trong một trường học của huyện, trước khi trường học bị biến thành doanh trại thì Tả Đăng Phong đã từng nhiều lần tới, hắn vô cùng quen thuộc tình huống bên trong.


“Chờ ở đằng kia.” Tả Đăng Phong chỉ vào nóc phòng không xa trường học nói với Thập Tam. Thập Tam nghe vậy lập tức chạy tới nhảy lên, tìm chỗ tối núp vào. Thập Tam có một thói quen: nó không theo Tả Đăng Phong cùng một chỗ để đối phó với địch nhân, nó thích âm thầm quan sát và hành động sau lưng Tả Đăng Phong.


Như ở trong thôn mấy ngày hôm trước, khi Tả Đăng Phong từ nóc từ đường nhảy xuống đi cứu lão què, chính là Thập Tam từ chỗ tối nhảy ra giết chết một tên lính Nhật từ sau lưng mình đi tới. Thời điểm khi Tả Đăng Phong vào thôn cứu những người nữ nhân kia, Thập Tam cũng là từ trên cây đại thụ đầu thôn mà quan sát toàn bộ.


Trường học sau khi biến thành doanh trại đã được gia cố lại, trên đầu tường có trang bị thêm đèn pha. Vì thời gian còn sớm nên đèn pha chưa mở. Ở cửa ra vào vẫn còn treo đèn, bởi vì ngụy quân đưa tới còn chưa huấn luyện xong, cho nên bên ngoài của vẫn còn lính Nhật gác cửa.


Tổng cộng có bốn tên lính Nhật đứng gác, trong tay cầm súng dài, hai tên đứng ngoài cửa lớn, hai tên khác đứng ở phía trong cửa. Nếu những tên lính này đang gác thì súng nhất định đã lên nòng, từ nơi hắn ẩn núp đến cửa ra vào doanh trại đến gần 50m đất trống, mảnh đất trống này lúc trước có vài căn nhà ở, hiện tại đã bị người Nhật san phẳng, mục đích dĩ nhiên là để tầm mắt trống trãi, phòng bị đánh lén.


Khoảng cách 50m này khiến Tả Đăng Phong trong thời gian ngắn khó mà tới gần. Nếu hắn nhanh chóng di chuyển qua đó, lính Nhật cũng có đầy đủ thời gian giơ súng bắn, cho nên hắn cũng không lập tức hành đồng mà cứ núp trong bóng tối, kiên nhẫn đợi thời cơ.


Đang đợi, Tả Đăng Phong phát hiện những tên lính Nhật này cùng những tên lính theo Đằng Khi lúc trước không giống nhau. Đám người Đằng Khi xuất lĩnh khi trước mặc dù không có mặc quân trang, nhưng trong lúc đưa tay nhấc chân đều hiển lộ ra là quân nhân đặc biệt mạnh mẽ, hung ác, không có động tác dư thừa nào. So sánh với những tên đó, những tên lính trước mặt này lộ ra vẻ tản mạn, tư thế đứng yên cũng không đứng đắn, cứ hi hi ha ha mà nói chuyện hạ lưu.


Tại sao lính của Đằng Khi so sánh với những tên này lại ưu tú hơn nhiều như vậy? Trong đầu Tả Đăng Phong hiện ra sự nghi ngờ, xem ra ngày sau còn phải lưu ý những tên lính Nhật ở nơi khác, nếu lính Nhật ở địa phương khác cũng giống như lính ở nơi này, vậy thì đám lính mà Đằng Khi xuất lĩnh hôm đó cũng không phải là lính bình thường.


Vào lúc này, Tả Đăng Phong nghe hai tên lính bên trong cửa gọi hai tên bên ngoài đi vào hút thuốc lá. Hai tên bên ngoài nghe vậy xoay người đi vào bên trong.


Tả Đăng Phong bắt được cơ hội khó tìm này liền nhảy ra, liên lục vọt năm sáu bước tới trước mặt mấy tên lính Nhật. Giờ phút này tốc độ, phản ứng của hắn vượt xa những tên lính Nhật, ba tên lính căn bản chưa kịp phản ứng gì đã bị đập nằm úp sấp xuống mặt đất, quyền của Tả Đăng Phong đánh ra là nhằm đầu mà đập, tên lính còn lại lúc này mới kịp phản ứng, đưa tay lên muốn giương súng, Tả Đăng Phong thấy thế lại vung quyền lần nữa, sau quyền đó, ngũ quan tên lính đã biến dạng.


Trong lúc nhanh như chớp giật đánh ngã bốn tên lính gác cửa, Tả Đăng Phong mới nhớ tới hình như mình đã làm sai cái gì rồi, mục đích lần này tới là vì để cho quỷ Nhật biết mình mới là hung thủ giết chết quân Nhật trong thôn, tránh cho Ngân Quan khỏi bị liên lụy, vậy thì phải lưu lại một người còn sống mới đúng, nếu giết hết toàn bộ thì không đạt được mục đích rồi.


Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong vội vàng lấy tay dựng tên lính đang không ngừng co quắp trên mặt đất dậy, đưa tay vuốt mặt hắn.


“Này, đừng có chết…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom