-
Chương 6: Ăn miếng trả miếng
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
edit: Moe
Lôi Thanh Đại vốn đang tiêu dao khoái hoạt ở Lệ Xuân viện thì nhận được mệnh lệnh triệu kiến của hoàng thượng, vì thế hắn không dám buông thả một chút nào mà ngay lập tức tiến cung.
Đến khi nhìn thấy Dung Thái thì hắn liền bước nhanh về phía trước, vẻ mặt hắn có chút khẩn trương rồi cẩn thận dè dặt hỏi:
“Đại tổng quản, bệ hạ vì sao lại đột nhiên triệu kiến ta vậy?”
Dung Thái lắc đầu và nói:
“Lôi đại tướng quân, ngài cứ đi đến liền biết.”
Sau đó Dung Thái nhanh chóng dẫn Lôi Thanh Đại đến sân luyện võ ngoài thao trường.
Lôi Thanh Đại mới đi được mấy bước mà vẫn cảm thấy rất mịt mờ, hắn lại hỏi:
“Đại tổng quản, gần đây không phải là ta lại phạm phải sai lầm gì lớn chứ?”
Dung Thái đặc biệt nhìn thoáng qua Lôi Thanh Đại, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình đến sâu sắc rồi chỉ nói một câu:
“Lôi đại tướng quân, ngài hãy tự giải quyết cho tốt.”
Lôi Thanh Đại vốn chỉ có chút thấp thỏm lo âu nhưng lại bị mấy chữ “Hãy tự giải quyết cho tốt” làm cho càng khẩn trương hơn.
Tại sân luyện võ trong thao trường, Phương Duệ sớm đã nghe thấy bước chân của Lôi Thanh Đại đang hướng lại đây, hắn liền đưa mắt nhìn dãy binh khí đang được xếp chỉnh tề trên giá. Phương Duệ vốn đang cầm một thanh kiếm trên tay nhưng lại cảm thấy quá nhẹ nên hắn liền nhíu mày bỏ xuống, sau đó là một thanh đại đao — vẫn là quá nhẹ rồi, thế là Phương Duệ lại để xuống.
Ánh mắt hắn nhất nhất bỏ qua mấy loại vũ khí nhỏ gọn như mâu(*), cung, nỏ… cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước Lang nha bổng(*) và thật lâu sau đó thì hắn đem Lang nha bổng từ trên giá lấy xuống rồi áng chừng sức nặng của nó một chút.
Phương Duệ lộ ra vẻ hài lòng — ừm, chính là nó!
—
(*)Mâu: là một loại vũ khí cổ đại thời xưa, có cán dài và mũi nhọn giống như cây giáo, nhưng lại không phải là giáo.
Lang nha bổng: Đây là loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói. Cái tên Lang Nha Bổng (gậy răng sói) cũng từ đó mà ra. Nếu bị cây gậy này đánh trúng, đối phương không chỉ bị gãy xương, mà còn xây xát, chảy máu nặng và có thể thiệt mạng. Phạm vi công kích rộng và uy lực trong bán kính 4,5 trượng…
—
Lúc Lôi Thanh Đại tiến vào thao trường, hắn nhìn thấy bóng lưng Phương Duệ một thân hắc y đang cầm lấy Lang nha bổng, trong nháy mắt này hắn cảm thấy quá choáng váng… bệ hạ, bệ hạ là đang muốn làm cái gì?
Biết rõ Lôi Thanh Đại đã tới, Phương Duệ liền xoay người lại rồi nhếch môi cười với hắn, dáng vẻ tươi cười này của Phương Duệ tựa hồ có chút hiền hoà:
“Lôi khanh gia, ngươi tới rồi sao… vậy vừa vặn có thể bồi trẫm luyện một chút.”
Nghe thấy chỉ là bồi luyện thì Lôi Thanh Đại trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không phải hỏi tội, nhưng mà… tại sao bệ hạ lại muốn dùng Lang nha bổng làm vũ khí?
Lôi Thanh Đại thật sự cho rằng Phương Duệ cũng chỉ tìm hắn để luyện tập mà thôi, dù sao khí lực của hắn lớn nên rất nhiều võ tướng trong triều đều không phải là đối thủ của hắn, thế mà bệ hạ còn tự nhiên tìm hắn bồi luyện…
Sau nửa canh giờ… Lôi Thanh Đại mới phát hiện nơi này đâu phải là bồi luyện, rõ ràng là bồi mạng nha!
Hiện tại Lôi Thanh Đại mới cảm giác sâu sắc mình đã sai thái quá đến mức nào, đây căn bản không phải là luyện một chút… Hoàng thượng nhà hắn căn bản là muốn phế đi cánh tay trái của hắn!
Trước kia Lôi Thanh Đại chính là người lỗ mãng coi trời bằng vung, nhưng vì Phương Duệ tự mình ra tay khiến hắn phải tâm phục khẩu phục nên Lôi Thanh Đại mới bằng lòng quy thuận.
Lôi Thanh Đại đánh nhau theo kết cấu rất loạn, không theo một bài bản nào, toàn thân hắn đều là nhược điểm… quả là rất uổng phí một thân thần lực của hắn. Sau khi quy thuận triều đình thì mới nhận được chỉ dạy, nhược điểm cũng ít hơn nhưng không thể tránh chính là kết cấu vẫn cứ loạn.
Phương Duệ lại là nhi tử mà tiên đế yêu thương nhất nên tự nhiên là văn thao vũ lược, hơn nữa hắn còn theo quân xuất chinh vài năm. Tuy nói khí lực của Phương Duệ không bằng Lôi Thanh Đại nhưng lại vẫn thắng vì hắn có thể nhìn thấu được tất cả nhược điểm trên người Lôi Thanh Đại.
Lôi Thanh Đại thích hợp ra trận giết địch, tuy nhiên hắn lại không thích hợp với việc đấu tay đôi.
Một thanh Lang nha bổng hai mươi kí lô căn bản chỉ giống như một cây gậy gỗ bình thường ở trong tay Phương Duệ, lực huy động nơi cổ tay hắn tuyệt nhiên không phải là hết sức.
Sau khi cánh tay liên tục bị Lang nha bổng dùng sức đánh vào thì một kẻ mãng phu như Lôi Thanh Đại đều đã đỡ không nổi, hắn lui về phía sau nhiều bước và cuối cùng quỳ xuống trong nháy mắt:
“Bệ… Bệ hạ, thần sai rồi!”
Cốt khí là cái khỉ mẹ gì, Lôi Thanh Đại hắn không biết! Mạng cứ phải an toàn cái đã!
Lang nha bổng mang theo một trận cuồng phong mạnh mẽ quét qua và ngay lập tức dừng lại ở bên cạnh cánh tay trái của Lôi Thanh Đại, Phương Duệ ra vẻ không rõ chuyện gì rồi nhướn mày hỏi:
“Lôi khanh gia sao lại đột nhiên nhận sai, ngươi sai chỗ nào?”
Lôi Thanh Đại: “……….” Bệ hạ! Người lập tức ngừng đánh chính là nói cho thần biết thần đã làm sai nha! T.T
Mà bất kể là có làm sai chuyện gì hay không, trước mắt cứ nhận sai trước rồi tính sau — đây chính là kinh nghiệm mà hắn tổng kết ra từ khi làm quan đến nay.
Phương Duệ thu hồi Lang nha bổng, hắn tiện tay ném một cái, đem Lang nha bổng bay chuẩn xác trở về nguyên vị trí cũ trên giá khiến chiếc giá bị lung lay một trận.
Ánh mắt Phương Duệ lạnh buốt liếc qua phía Lôi Thanh Đại, cơn giận hết gần một nửa liền nói:
“Lôi khanh gia đứng dậy đi.”
Lôi Thanh Đại cẩn thận ôm cánh tay bị thương đứng lên rồi lại cẩn thận nhìn vẻ mặt Phương Duệ, sau đó thấp thỏm hỏi:
“Thần cả gan xin hỏi một câu… Bệ hạ, rốt cuộc là thần đã làm sai điều gì?”
Phương Duệ vốn đã tiêu tan một chút tức giận, nhưng sau khi nghe thấy Lôi Thanh Đại đã chiếm được tiện nghi của Thẩm Ngọc mà còn không rõ ràng mình sai ở đâu thì cơn tức này lại dâng lên, Phương Duệ liếc xéo hắn:
“Sao vậy? Lôi khanh gia không quay về sao? Hay là còn muốn tiếp tục bồi trẫm luyện tập?”
Lôi Thanh Đại lập tức lắc đầu nguầy nguậy, thanh âm như chuông đồng đáp:
“Thần cáo lui!”
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lôi Thanh Đại, Dung Thái chỉ biết lắc đầu… Lôi tướng quân à, ngài chính là không nên dùng cánh tay trái vỗ lưng Thẩm đại nhân, cũng không nên rủ Thẩm đại nhân đi uống rượu hoa, lại càng không nên kéo tay Thẩm đại nhân và cực kỳ không nên chính là — ba chuyện kia ngài đều làm ở ngay bên ngoài cửa cung.
Đây là đang chui đầu vào rọ mà còn không tự biết nha!
Nhìn thân ảnh chạy trốn của Lôi Thanh Đại, Phương Duệ liền nhướng mày và khinh thường “hừ” lạnh một tiếng.
Dung Thái nâng khăn đưa tới trước mặt Phương Duệ, Phương Duệ cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, Dung Thái đứng ở bên cạnh có chút tò mò nói:
“Bệ hạ, võ nghệ của người tựa hồ càng ngày càng thêm lợi hại.”
Nghe vậy Phương Duệ hơi ngẩn người ra, hắn dừng lại động tác lau mặt rồi đưa tay ra trước mắt, vừa rồi hắn mới phát giác ra không chỉ thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác nhạy bén hơn rất nhiều mà còn khí lực cùng võ lực cũng mạnh lên không ít.
Đây xem như là ông trời đền bù tổn thất cho hắn sao?
“Bệ hạ, vừa nãy khi người cùng Lôi Thanh Đại tỉ thí thì người của ta ở An Ý cung báo tin nói Vương thượng thư đã đi đến đó.”
Nửa tháng trước, Phương Duệ đã lệnh cho Dung Thái giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động tại An Ý cung.
Vương Trung Nguyên đi tìm Thái hậu cũng nằm trong dự liệu của Phương Duệ, sau khi “ừm” một tiếng thì hắn liền hỏi Dung Thái:
“Chuyện mà trẫm lệnh ngươi làm như thế nào rồi?”
“Bẩm bệ hạ, chuyện mà người an bài… nô tài đã bắt đầu xuống tay!” Dung Thái bắt đầu xuống tay chính là chuyện mà Phương Duệ nói đem tư chủ Thận Hình Tư hạ bệ, sau đó chức tư chủ này chính là của Dung Thái hắn!
“Tiếp tục theo dõi.” Nửa tháng này Thái hậu không nhìn thấy hắn, phỏng đoán rằng bà chỉ hoài nghi hắn đang giận dỗi.
Hai ngày trước khi Phương Duệ trùng sinh, Thái hậu bắt đầu tự mình tiếp tục ra tay tuyển phi cho hắn. Đời trước Phương Duệ không có cảm giác với nữ nhân nên đối với việc tuyển tú vô cùng phản cảm, mà cả đời này đầu óc hắn cũng bị độc đến choáng váng nên mới chịu đáp ứng giữ lại nhiều nhất ba người của Thái hậu ở trong hậu cung.
Hơn nữa hắn rõ ràng muốn đem Thẩm Ngọc vào cung nên trong hậu cung cần nhiều người như vậy để làm gì? Để cản trở hắn và Thẩm Ngọc nói chuyện yêu đương sao?
Cho nên tuyển tú này chỉ là thêm phần náo nhiệt cho trò chơi của hắn mà thôi! Hơn nữa ba người kia đều cùng vây cánh của Thái hậu, sau này không phải một lưới dọn sạch hay sao?!
“Trừ bỏ việc theo dõi này ra, bây giờ ngươi đi điều tra cho trẫm một chuyện.”
“Xin mời bệ hạ phân phó.”
“Lại bộ – Trần thượng thư!” Nếu như quỹ đạo đời trước không có thay đổi, như vậy việc mà hắn cần làm là cắt bỏ lần lượt người trong Lại bộ này.
Ngày mai, người tố cáo Thẩm Ngọc không ai khác chính là Trần thượng thư của Lại bộ.
Phương Duệ khẽ nheo mắt, khoé miệng cong lên. Nếu như nói kiếp trước con đường mà hắn đi qua là con đường bị bụi gai che kín, vậy thì đời này hắn sẽ nhổ bỏ từng bụi gai một và trồng những bụi gai này xuống ngay trước cửa nhà những người kia, hắn muốn bọn họ cũng phải nếm thử cảm giác đau nhức bị bụi gam đâm toàn thân.
Những quả đắng mà hắn đã từng nhận chính là thứ mà hắn muốn nhét trả lại vào trong mồm bọn họ.
***
Màn đêm lại buông xuống, Dung Thái vẫn bưng chiếc khay đựng những tấm thẻ bài đi vào rồi để ở trên bàn phía ngoài như mọi ngày, căn bản là hắn không cần phải hỏi nữa.
Dung Thái đi vào nội điện thấy Phương Duệ đã bắt đầu đổi y phục nội thị.
“Bệ hạ, người lại muốn ra ngoài sao?”
Phương Duệ liếc mắt nhìn Dung Thái, nói: “Chẳng lẽ trẫm mặc thành dạng này còn chưa đủ rõ ràng?!”
Dung Thái.. là rất rất rõ ràng!
Sau khi Phương Duệ mặc y phục xong xuôi, hắn liền sờ sờ ống tay áo một chút, lúc này mới phát hiện cá khô kia đã hết, hắn phân phó Dung Thái:
“Đi lấy một chút cá khô do Ba Tư tiến cống đưa đến đây cho trẫm.”
Mặc dù không biết rõ hoàng thượng dùng cá khô tiến cống này để làm gì nhưng Dung Thái lại biết cá khô do sứ thần Ba Tư tiến cống là cực kỳ trân quý, ở Ba Tư cũng chỉ có người trong hoàng thất mới được hưởng dụng loại cá này.
Nếu như Dung Thái biết rõ bệ hạ nhà mình đem cá khô cho mèo ở phủ Lôi Thanh Đại ăn, nhất định hắn sẽ hoài nghi bệ hạ nhà mình có phải hay không đã hạ độc vào trong cá khô.
Mỗi lần xuất cung như này sẽ đều do một thái giám dưới cấp bậc của Dung Thái cầm lấy lệnh bài đại tổng quản đưa Phương Duệ ra ngoài, còn Dung Thái thì ở lại trong cung để tuỳ cơ ứng biến.
Phương Duệ sẽ có nửa canh giờ làm chuyện mà chính mình muốn.
Lúc này, Phương Duệ từ ngõ nhỏ nhảy vào sân viện bỏ hoang trong phủ tướng quân, sau khi đợi người của đội tuần tra đi qua hắn liền muốn từ sân nhỏ này nhảy sang phủ Thái Bảo cách vách thì lại nghe được thanh âm oán giận của Lôi Thanh Đại.
“Ai uiiii….. ngươi nhẹ một chút, chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát phu quân sao?!” Đây là thanh âm lớn tiếng của Lôi Thanh Đại.
Dường như người tiểu thiếp kia đang giúp hắn bôi thuốc.
“Tướng quân, có phải ngài lại làm sai chuyện gì không? Nên bệ hạ mới có thể ra tay với ngài như vậy?”
“Lão tử nào biết mình đã làm sai chuyện gì trước mặt bệ hạ! Lão tử vừa mới cấm túc ở trong quân một tháng trời, lúc này mới vừa được thả ra thì có thể phạm cái sai lầm gì?!”
“Vậy tại sao bệ hạ lại ra tay với ngài nặng như vậy được?”
“Lão tử làm sao biết! Có lẽ bệ hạ bị ngậm cục tức từ chỗ Thái hậu nên mới quay sang trút lên người lão tử!”
Phương Duệ giật giật khoé miệng, hắn nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Phương Duệ hít sâu một hơi rồi xoay người muốn đi, bỗng nhiên phía dưới có một vật nhỏ lông xù cọ cọ chân hắn.
Phương Duệ cúi đầu liền thấy cục bột nhỏ đang nằm ở trên giầy hắn, dáng vẻ đặc biệt thoải mái cọ đầu vào ống quần hắn.
Mỗi lần đến đây hắn đều không cần tìm, vì mèo ngốc này đã tự động đưa tới cửa.
“Meowww~~~~” Cục bột nhỏ ngẩng đầu lên, chóp mũi hồng nhật, móng vuốt trắng mịn nâng lên gãi gãi lỗ tai của chính mình, một đôi mắt màu lam tròn trịa mở to phối hợp với thân hình tròn vo trông vô cùng ngờ nghệch.
Phương Dụê từ trong tay áo lấy ra cá khô mà cục bột nhỏ yêu thích để dưới mặt đất, lần này cục bột nhỏ ngửi cũng không cần ngửi mà trực tiếp gặm luôn.
Cục bột nhỏ này có ăn liền thoả mãn, tuỳ ý để hắn ôm.
Phương Duệ vẫn theo đường cũ nhảy vào sân nhỏ chỗ viện của Thẩm Ngọc, hắn vừa mới tiếp đất và đang muốn tiếp tục sử dụng kế giương đông kích tây thì cục bột nhỏ trong ngực hắn đã liền nhảy xuống và chậm chạp đi về phía hành lang.
Phương Duệ nghe được phía hành lang gấp khúc truyền đến tiếng bước chân, hắn nhìn thoáng qua cục bột nhỏ rồi âm thầm cười một tiếng — thật không uổng phí hắn nuôi nấng con mèo này nhiều năm như vậy.
—ooOoo—
thanh Giáo
Trường đao
Mâu
Lang nha bổng
edit: Moe
Lôi Thanh Đại vốn đang tiêu dao khoái hoạt ở Lệ Xuân viện thì nhận được mệnh lệnh triệu kiến của hoàng thượng, vì thế hắn không dám buông thả một chút nào mà ngay lập tức tiến cung.
Đến khi nhìn thấy Dung Thái thì hắn liền bước nhanh về phía trước, vẻ mặt hắn có chút khẩn trương rồi cẩn thận dè dặt hỏi:
“Đại tổng quản, bệ hạ vì sao lại đột nhiên triệu kiến ta vậy?”
Dung Thái lắc đầu và nói:
“Lôi đại tướng quân, ngài cứ đi đến liền biết.”
Sau đó Dung Thái nhanh chóng dẫn Lôi Thanh Đại đến sân luyện võ ngoài thao trường.
Lôi Thanh Đại mới đi được mấy bước mà vẫn cảm thấy rất mịt mờ, hắn lại hỏi:
“Đại tổng quản, gần đây không phải là ta lại phạm phải sai lầm gì lớn chứ?”
Dung Thái đặc biệt nhìn thoáng qua Lôi Thanh Đại, ánh mắt lộ ra vẻ đồng tình đến sâu sắc rồi chỉ nói một câu:
“Lôi đại tướng quân, ngài hãy tự giải quyết cho tốt.”
Lôi Thanh Đại vốn chỉ có chút thấp thỏm lo âu nhưng lại bị mấy chữ “Hãy tự giải quyết cho tốt” làm cho càng khẩn trương hơn.
Tại sân luyện võ trong thao trường, Phương Duệ sớm đã nghe thấy bước chân của Lôi Thanh Đại đang hướng lại đây, hắn liền đưa mắt nhìn dãy binh khí đang được xếp chỉnh tề trên giá. Phương Duệ vốn đang cầm một thanh kiếm trên tay nhưng lại cảm thấy quá nhẹ nên hắn liền nhíu mày bỏ xuống, sau đó là một thanh đại đao — vẫn là quá nhẹ rồi, thế là Phương Duệ lại để xuống.
Ánh mắt hắn nhất nhất bỏ qua mấy loại vũ khí nhỏ gọn như mâu(*), cung, nỏ… cuối cùng ánh mắt dừng lại ở trước Lang nha bổng(*) và thật lâu sau đó thì hắn đem Lang nha bổng từ trên giá lấy xuống rồi áng chừng sức nặng của nó một chút.
Phương Duệ lộ ra vẻ hài lòng — ừm, chính là nó!
—
(*)Mâu: là một loại vũ khí cổ đại thời xưa, có cán dài và mũi nhọn giống như cây giáo, nhưng lại không phải là giáo.
Lang nha bổng: Đây là loại vũ khí cán dài như giáo, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói. Cái tên Lang Nha Bổng (gậy răng sói) cũng từ đó mà ra. Nếu bị cây gậy này đánh trúng, đối phương không chỉ bị gãy xương, mà còn xây xát, chảy máu nặng và có thể thiệt mạng. Phạm vi công kích rộng và uy lực trong bán kính 4,5 trượng…
—
Lúc Lôi Thanh Đại tiến vào thao trường, hắn nhìn thấy bóng lưng Phương Duệ một thân hắc y đang cầm lấy Lang nha bổng, trong nháy mắt này hắn cảm thấy quá choáng váng… bệ hạ, bệ hạ là đang muốn làm cái gì?
Biết rõ Lôi Thanh Đại đã tới, Phương Duệ liền xoay người lại rồi nhếch môi cười với hắn, dáng vẻ tươi cười này của Phương Duệ tựa hồ có chút hiền hoà:
“Lôi khanh gia, ngươi tới rồi sao… vậy vừa vặn có thể bồi trẫm luyện một chút.”
Nghe thấy chỉ là bồi luyện thì Lôi Thanh Đại trong nháy mắt thở phào nhẹ nhõm, may mắn là không phải hỏi tội, nhưng mà… tại sao bệ hạ lại muốn dùng Lang nha bổng làm vũ khí?
Lôi Thanh Đại thật sự cho rằng Phương Duệ cũng chỉ tìm hắn để luyện tập mà thôi, dù sao khí lực của hắn lớn nên rất nhiều võ tướng trong triều đều không phải là đối thủ của hắn, thế mà bệ hạ còn tự nhiên tìm hắn bồi luyện…
Sau nửa canh giờ… Lôi Thanh Đại mới phát hiện nơi này đâu phải là bồi luyện, rõ ràng là bồi mạng nha!
Hiện tại Lôi Thanh Đại mới cảm giác sâu sắc mình đã sai thái quá đến mức nào, đây căn bản không phải là luyện một chút… Hoàng thượng nhà hắn căn bản là muốn phế đi cánh tay trái của hắn!
Trước kia Lôi Thanh Đại chính là người lỗ mãng coi trời bằng vung, nhưng vì Phương Duệ tự mình ra tay khiến hắn phải tâm phục khẩu phục nên Lôi Thanh Đại mới bằng lòng quy thuận.
Lôi Thanh Đại đánh nhau theo kết cấu rất loạn, không theo một bài bản nào, toàn thân hắn đều là nhược điểm… quả là rất uổng phí một thân thần lực của hắn. Sau khi quy thuận triều đình thì mới nhận được chỉ dạy, nhược điểm cũng ít hơn nhưng không thể tránh chính là kết cấu vẫn cứ loạn.
Phương Duệ lại là nhi tử mà tiên đế yêu thương nhất nên tự nhiên là văn thao vũ lược, hơn nữa hắn còn theo quân xuất chinh vài năm. Tuy nói khí lực của Phương Duệ không bằng Lôi Thanh Đại nhưng lại vẫn thắng vì hắn có thể nhìn thấu được tất cả nhược điểm trên người Lôi Thanh Đại.
Lôi Thanh Đại thích hợp ra trận giết địch, tuy nhiên hắn lại không thích hợp với việc đấu tay đôi.
Một thanh Lang nha bổng hai mươi kí lô căn bản chỉ giống như một cây gậy gỗ bình thường ở trong tay Phương Duệ, lực huy động nơi cổ tay hắn tuyệt nhiên không phải là hết sức.
Sau khi cánh tay liên tục bị Lang nha bổng dùng sức đánh vào thì một kẻ mãng phu như Lôi Thanh Đại đều đã đỡ không nổi, hắn lui về phía sau nhiều bước và cuối cùng quỳ xuống trong nháy mắt:
“Bệ… Bệ hạ, thần sai rồi!”
Cốt khí là cái khỉ mẹ gì, Lôi Thanh Đại hắn không biết! Mạng cứ phải an toàn cái đã!
Lang nha bổng mang theo một trận cuồng phong mạnh mẽ quét qua và ngay lập tức dừng lại ở bên cạnh cánh tay trái của Lôi Thanh Đại, Phương Duệ ra vẻ không rõ chuyện gì rồi nhướn mày hỏi:
“Lôi khanh gia sao lại đột nhiên nhận sai, ngươi sai chỗ nào?”
Lôi Thanh Đại: “……….” Bệ hạ! Người lập tức ngừng đánh chính là nói cho thần biết thần đã làm sai nha! T.T
Mà bất kể là có làm sai chuyện gì hay không, trước mắt cứ nhận sai trước rồi tính sau — đây chính là kinh nghiệm mà hắn tổng kết ra từ khi làm quan đến nay.
Phương Duệ thu hồi Lang nha bổng, hắn tiện tay ném một cái, đem Lang nha bổng bay chuẩn xác trở về nguyên vị trí cũ trên giá khiến chiếc giá bị lung lay một trận.
Ánh mắt Phương Duệ lạnh buốt liếc qua phía Lôi Thanh Đại, cơn giận hết gần một nửa liền nói:
“Lôi khanh gia đứng dậy đi.”
Lôi Thanh Đại cẩn thận ôm cánh tay bị thương đứng lên rồi lại cẩn thận nhìn vẻ mặt Phương Duệ, sau đó thấp thỏm hỏi:
“Thần cả gan xin hỏi một câu… Bệ hạ, rốt cuộc là thần đã làm sai điều gì?”
Phương Duệ vốn đã tiêu tan một chút tức giận, nhưng sau khi nghe thấy Lôi Thanh Đại đã chiếm được tiện nghi của Thẩm Ngọc mà còn không rõ ràng mình sai ở đâu thì cơn tức này lại dâng lên, Phương Duệ liếc xéo hắn:
“Sao vậy? Lôi khanh gia không quay về sao? Hay là còn muốn tiếp tục bồi trẫm luyện tập?”
Lôi Thanh Đại lập tức lắc đầu nguầy nguậy, thanh âm như chuông đồng đáp:
“Thần cáo lui!”
Nhìn bóng lưng chạy trối chết của Lôi Thanh Đại, Dung Thái chỉ biết lắc đầu… Lôi tướng quân à, ngài chính là không nên dùng cánh tay trái vỗ lưng Thẩm đại nhân, cũng không nên rủ Thẩm đại nhân đi uống rượu hoa, lại càng không nên kéo tay Thẩm đại nhân và cực kỳ không nên chính là — ba chuyện kia ngài đều làm ở ngay bên ngoài cửa cung.
Đây là đang chui đầu vào rọ mà còn không tự biết nha!
Nhìn thân ảnh chạy trốn của Lôi Thanh Đại, Phương Duệ liền nhướng mày và khinh thường “hừ” lạnh một tiếng.
Dung Thái nâng khăn đưa tới trước mặt Phương Duệ, Phương Duệ cầm lấy khăn lau mồ hôi trên mặt, Dung Thái đứng ở bên cạnh có chút tò mò nói:
“Bệ hạ, võ nghệ của người tựa hồ càng ngày càng thêm lợi hại.”
Nghe vậy Phương Duệ hơi ngẩn người ra, hắn dừng lại động tác lau mặt rồi đưa tay ra trước mắt, vừa rồi hắn mới phát giác ra không chỉ thính giác, vị giác, khứu giác, xúc giác nhạy bén hơn rất nhiều mà còn khí lực cùng võ lực cũng mạnh lên không ít.
Đây xem như là ông trời đền bù tổn thất cho hắn sao?
“Bệ hạ, vừa nãy khi người cùng Lôi Thanh Đại tỉ thí thì người của ta ở An Ý cung báo tin nói Vương thượng thư đã đi đến đó.”
Nửa tháng trước, Phương Duệ đã lệnh cho Dung Thái giám thị chặt chẽ nhất cử nhất động tại An Ý cung.
Vương Trung Nguyên đi tìm Thái hậu cũng nằm trong dự liệu của Phương Duệ, sau khi “ừm” một tiếng thì hắn liền hỏi Dung Thái:
“Chuyện mà trẫm lệnh ngươi làm như thế nào rồi?”
“Bẩm bệ hạ, chuyện mà người an bài… nô tài đã bắt đầu xuống tay!” Dung Thái bắt đầu xuống tay chính là chuyện mà Phương Duệ nói đem tư chủ Thận Hình Tư hạ bệ, sau đó chức tư chủ này chính là của Dung Thái hắn!
“Tiếp tục theo dõi.” Nửa tháng này Thái hậu không nhìn thấy hắn, phỏng đoán rằng bà chỉ hoài nghi hắn đang giận dỗi.
Hai ngày trước khi Phương Duệ trùng sinh, Thái hậu bắt đầu tự mình tiếp tục ra tay tuyển phi cho hắn. Đời trước Phương Duệ không có cảm giác với nữ nhân nên đối với việc tuyển tú vô cùng phản cảm, mà cả đời này đầu óc hắn cũng bị độc đến choáng váng nên mới chịu đáp ứng giữ lại nhiều nhất ba người của Thái hậu ở trong hậu cung.
Hơn nữa hắn rõ ràng muốn đem Thẩm Ngọc vào cung nên trong hậu cung cần nhiều người như vậy để làm gì? Để cản trở hắn và Thẩm Ngọc nói chuyện yêu đương sao?
Cho nên tuyển tú này chỉ là thêm phần náo nhiệt cho trò chơi của hắn mà thôi! Hơn nữa ba người kia đều cùng vây cánh của Thái hậu, sau này không phải một lưới dọn sạch hay sao?!
“Trừ bỏ việc theo dõi này ra, bây giờ ngươi đi điều tra cho trẫm một chuyện.”
“Xin mời bệ hạ phân phó.”
“Lại bộ – Trần thượng thư!” Nếu như quỹ đạo đời trước không có thay đổi, như vậy việc mà hắn cần làm là cắt bỏ lần lượt người trong Lại bộ này.
Ngày mai, người tố cáo Thẩm Ngọc không ai khác chính là Trần thượng thư của Lại bộ.
Phương Duệ khẽ nheo mắt, khoé miệng cong lên. Nếu như nói kiếp trước con đường mà hắn đi qua là con đường bị bụi gai che kín, vậy thì đời này hắn sẽ nhổ bỏ từng bụi gai một và trồng những bụi gai này xuống ngay trước cửa nhà những người kia, hắn muốn bọn họ cũng phải nếm thử cảm giác đau nhức bị bụi gam đâm toàn thân.
Những quả đắng mà hắn đã từng nhận chính là thứ mà hắn muốn nhét trả lại vào trong mồm bọn họ.
***
Màn đêm lại buông xuống, Dung Thái vẫn bưng chiếc khay đựng những tấm thẻ bài đi vào rồi để ở trên bàn phía ngoài như mọi ngày, căn bản là hắn không cần phải hỏi nữa.
Dung Thái đi vào nội điện thấy Phương Duệ đã bắt đầu đổi y phục nội thị.
“Bệ hạ, người lại muốn ra ngoài sao?”
Phương Duệ liếc mắt nhìn Dung Thái, nói: “Chẳng lẽ trẫm mặc thành dạng này còn chưa đủ rõ ràng?!”
Dung Thái.. là rất rất rõ ràng!
Sau khi Phương Duệ mặc y phục xong xuôi, hắn liền sờ sờ ống tay áo một chút, lúc này mới phát hiện cá khô kia đã hết, hắn phân phó Dung Thái:
“Đi lấy một chút cá khô do Ba Tư tiến cống đưa đến đây cho trẫm.”
Mặc dù không biết rõ hoàng thượng dùng cá khô tiến cống này để làm gì nhưng Dung Thái lại biết cá khô do sứ thần Ba Tư tiến cống là cực kỳ trân quý, ở Ba Tư cũng chỉ có người trong hoàng thất mới được hưởng dụng loại cá này.
Nếu như Dung Thái biết rõ bệ hạ nhà mình đem cá khô cho mèo ở phủ Lôi Thanh Đại ăn, nhất định hắn sẽ hoài nghi bệ hạ nhà mình có phải hay không đã hạ độc vào trong cá khô.
Mỗi lần xuất cung như này sẽ đều do một thái giám dưới cấp bậc của Dung Thái cầm lấy lệnh bài đại tổng quản đưa Phương Duệ ra ngoài, còn Dung Thái thì ở lại trong cung để tuỳ cơ ứng biến.
Phương Duệ sẽ có nửa canh giờ làm chuyện mà chính mình muốn.
Lúc này, Phương Duệ từ ngõ nhỏ nhảy vào sân viện bỏ hoang trong phủ tướng quân, sau khi đợi người của đội tuần tra đi qua hắn liền muốn từ sân nhỏ này nhảy sang phủ Thái Bảo cách vách thì lại nghe được thanh âm oán giận của Lôi Thanh Đại.
“Ai uiiii….. ngươi nhẹ một chút, chẳng lẽ ngươi muốn mưu sát phu quân sao?!” Đây là thanh âm lớn tiếng của Lôi Thanh Đại.
Dường như người tiểu thiếp kia đang giúp hắn bôi thuốc.
“Tướng quân, có phải ngài lại làm sai chuyện gì không? Nên bệ hạ mới có thể ra tay với ngài như vậy?”
“Lão tử nào biết mình đã làm sai chuyện gì trước mặt bệ hạ! Lão tử vừa mới cấm túc ở trong quân một tháng trời, lúc này mới vừa được thả ra thì có thể phạm cái sai lầm gì?!”
“Vậy tại sao bệ hạ lại ra tay với ngài nặng như vậy được?”
“Lão tử làm sao biết! Có lẽ bệ hạ bị ngậm cục tức từ chỗ Thái hậu nên mới quay sang trút lên người lão tử!”
Phương Duệ giật giật khoé miệng, hắn nhịn xuống xúc động muốn đánh người. Phương Duệ hít sâu một hơi rồi xoay người muốn đi, bỗng nhiên phía dưới có một vật nhỏ lông xù cọ cọ chân hắn.
Phương Duệ cúi đầu liền thấy cục bột nhỏ đang nằm ở trên giầy hắn, dáng vẻ đặc biệt thoải mái cọ đầu vào ống quần hắn.
Mỗi lần đến đây hắn đều không cần tìm, vì mèo ngốc này đã tự động đưa tới cửa.
“Meowww~~~~” Cục bột nhỏ ngẩng đầu lên, chóp mũi hồng nhật, móng vuốt trắng mịn nâng lên gãi gãi lỗ tai của chính mình, một đôi mắt màu lam tròn trịa mở to phối hợp với thân hình tròn vo trông vô cùng ngờ nghệch.
Phương Dụê từ trong tay áo lấy ra cá khô mà cục bột nhỏ yêu thích để dưới mặt đất, lần này cục bột nhỏ ngửi cũng không cần ngửi mà trực tiếp gặm luôn.
Cục bột nhỏ này có ăn liền thoả mãn, tuỳ ý để hắn ôm.
Phương Duệ vẫn theo đường cũ nhảy vào sân nhỏ chỗ viện của Thẩm Ngọc, hắn vừa mới tiếp đất và đang muốn tiếp tục sử dụng kế giương đông kích tây thì cục bột nhỏ trong ngực hắn đã liền nhảy xuống và chậm chạp đi về phía hành lang.
Phương Duệ nghe được phía hành lang gấp khúc truyền đến tiếng bước chân, hắn nhìn thoáng qua cục bột nhỏ rồi âm thầm cười một tiếng — thật không uổng phí hắn nuôi nấng con mèo này nhiều năm như vậy.
—ooOoo—
Bình luận facebook