-
Chương 39: Tôi không thương lượng với cô
Thật ra trên mặt Đường Kỳ Thâm không thể hiện quá nhiều rằng mình đang giận.
Anh vui buồn giận hờn gì cũng hiếm khi lộ ra ở trên mặt, hầu như đa số đều là bộ dáng trầm ổn không chút gợn sóng gì, rất ít khi cười, có giận cũng không thể biết được, nhưng chính là cỗ lực uy hiếp nhàn nhạt lạnh lẽo tùy thời lộ ra này lại khiến người ta nhịn không được sinh ra ý lạnh, khiếp đảm cùng sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là mấy chữ bâng quơ nhẹ nhàng, Trần Thiến Dao lại theo bản năng co rúm lại.
Cô ta ngước mắt lên nhìn thấy người tới, khẩn trương trợn to hai mắt sững sờ tại chỗ, hai tay không tự giác nắm chặt làn váy, lại theo thói quen tính bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, thậm chí hai mắt cũng đã ướt đẫm hồng cả lên, tựa như một giây trước cái vẻ đúng lý hợp tình kia đều không phải là cô ta vậy.
Thời Lạc thấy Đường Kỳ Thâm tới, khóe môi nhịn không được cong lên, chẳng qua xung quanh có một đám người đang nhìn, cô không thể quá mức lộ liễu được.
Cô thấy Trần Thiến Dao đã sợ thành cái dáng vẻ này rồi, trong lòng khó tránh khỏi có chút khoái ý, vui vẻ, liền dễ dàng phiêu phiêu, đầu ngón tay hơi nắm làn váy dựa tới bên cạnh Đường Kỳ Thâm, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, gương mặt phấn hồng hỏi: “Có đẹp không!”
“…” Ánh mắt Đường Kỳ Thâm tối lại, ánh mắt lóe lên cảm xúc không tên, sau đó lại khôi phục vẻ trầm ổn bình tĩnh, đè thấp thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Lát nữa tính sổ với em sau.”
“…”
Thời Lạc bình thường cũng sợ anh, bất quá loại sợ này cũng không phải là sợ hãi, chỉ là nó được thành lập trên cơ sở bị anh dạy dỗ cùng phạt viết bài thi nên mới phải thành thật cụp đuôi mà thôi, so với vẻ vô thố của Trần Thiến Dao trước mặt, Thời Lạc liền có vẻ vô cùng to gan lớn mật, không hề sợ hãi.
Cô trề môi thè lưỡi, mặt đầy giảo hoạt trốn ở phía sau Đường Kỳ Thâm.
Trần Thiến Dao nhận ra Đường Kỳ Thâm.
Không nói tới lúc trước từng gặp mặt anh ở tiết giải lao giờ tự học buổi tối, còn là bởi vì có quan hệ bạn cùng phòng với Thời Lạc cho nên từng có giao lưu ngắn ngủi với anh, chỉ tính riêng gương mặt này của anh thôi cũng khiến người ta cảm thấy kinh sợ, không đề cập tới gia thế, chỉ bằng thân phận hội trưởng hội học sinh cũng đã khiến anh xuất đạo ở vị trí C vị* trong cái bài đăng tám nhảm trên diễn đàn trường học.
*C vị: vị trí chính giữa, quan trọng nhất
Học kỳ một đã sắp kết thúc, ở Tam Trung, nói không biết chủ nhiệm giáo dục thì còn được chứ nếu nói là không nhận ra Đường Kỳ Thâm, trong đám học sinh thật ra cũng chẳng được mấy ai.
Đường Kỳ Thâm so với loại người hay tìm cớ gây sự, giá trị nhan sắc như chú lùn của Nhan Chính thì quả thực là khác nhau một trời một vực.
Trần Thiến Dao cũng biết rõ đạo lý đó, cho nên cho dù đã lặng lẽ thích thầm Nhan Chính gần một học kỳ, nhưng giờ đứng trước mặt Đường Kỳ Thâm, tất cả cảm giác thích thầm râu ria kia đều bị cô ta ném ở sau đầu mà chê cười.
“Đàn anh…” Trần Thiến Dao hơi cắn môi, lông mày hơi rũ xuống, hàng lông mày của cô ta vốn hơi tục, đỉnh mày thô, thoạt nhìn mang theo chút hung hăng không thuộc về độ tuổi này, sau lại bắt đầu học được cách trang điểm mới tỉ mỉ tu bổ lại, thời khắc này biểu lộ ra dáng vẻ tủi thâm, hàng mày hơi cong cong rũ xuống, đúng thật là cũng thêm vài phần đáng thương.
Nhưng đối với anh mà nói, tất cả đều không có cách nào so với Thời Lạc.
Hai chữ “đàn anh” nũng nịu được phát ra từ miệng Trần Thiến Dao vừa thốt lên, Đường Kỳ Thâm đã theo bản năng nhíu nhíu mày, giờ phút này, người xung quanh không nhiều lắm, cũng đã tới thời gian vào học, xung quanh an tĩnh hơn rất nhiều, Đường Kỳ Thâm muốn xem nhẹ cũng khó, có điều cỗ bực bội không tên sinh trưởng trong lòng khiến anh không quá nguyện ý muốn nghe cô ta nói chuyện nữa.
Đường Kỳ Thâm không chia cho cô ta chút ánh mắt nào, ngước mắt nhìn tới Nhan Chính đang tùy tiện đứng bên cạnh bày ra bộ dáng rất thân quen với Thời Lạc.
Đôi mắt thiếu niên sâu không thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc bên trong, vóc dáng so với Nhan Chính vốn rất cao lại còn cao hơn gần một cái đầu, vô hình trung mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, Nhan Chính không biết sao mà trong lòng hoảng hốt, theo bản năng nghiêng đầu đi, dời mắt khỏi người anh.
Chỉ cần không nhìn chằm chằm vào anh thì cảm giác khẩn trương tựa hồ liền thư hoãn hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm dừng ở trên mặt hắn một lát, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, không hiểu sao lại tỏa ra cỗ địch ý làm cho đám người xung quanh đều an tĩnh như gà.
Một lát sau, anh mới lục lọi được ấn tượng của mình với Nhan Chính, là nam sinh lúc trước.
Là nam sinh vừa nói vừa cười tặng bánh mì cho Thời Lạc ở tiết tự học tối lúc trước.
Là nam sinh tuyên bố muốn đưa cô về, còn kéo tay cô ở quán ăn khuya ngày hôm đó.
Ngay cả chính Đường Kỳ Thâm cũng chưa ý thức được, anh theo bản năng đã cản Thời Lạc ở sau thân hình cao lớn đ ĩnh bạt của mình từ lúc nào, không vui chắn lại ánh mắt của Nhan Chính, không cho hắn nhìn thấy cô.
Thậm chí, còn không muốn hai người ở cạnh nhau một giây một phút nào.
Đường Kỳ Thâm quay đầu liếc váy của Thời Lạc, ngắn thì chắc chắn là ngắn, kiệt tác của Lương Thục Nghi, đương nhiên sẽ không theo chuẩn mực rồi.
Anh im lặng vài giây, Thời Lạc chân chó chớp chớp mắt, cười hi hi lấy lòng.
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ liếc cô một cái, ngay sau đó liền nhìn thời gian trên điện thoại, “Đã muộn rồi, đều trở về đi học đi.”
Kỷ Tu trước giờ là người nghe Đường Kỳ Thâm nhất, thấy anh vừa dứt lời, cậu liền gật gật đầu, làm bộ muốn mang theo hai người trực ban cùng mình kết thúc buổi kiểm tra sáng nay.
Tuy nói vất vả lắm Nhan Chính mới có được cơ hội như vậy, nhưng bên người cô vẫn còn một Đường Kỳ Thâm không rõ là có quan hệ gì trấn thủ, trong lòng hắn khó tránh khỏi sợ hãi, cũng kéo kéo khóe miệng hào phóng cười rộ lên, tính toán từ bỏ.
Một cái hai cái đều che chở Thời Lạc, Trần Thiến Dao thật sự chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy, giờ phút này thấy Thời Lạc cợt nhả, giống như là đang cười nhạo những việc cô ta làm nãy giờ đều nực cười vậy.
Lòng bàn tay cô ta siết chặt lại, đang định mở miệng phản bác, phía sau đã có một giọng nữ quen thuộc mở miệng trước một bước.
“Kỳ Thâm, cứ thế thả Tiểu Lạc Lạc đi, lát nữa tính tính sổ em ấy thế nào đây?”
Ngữ khí của người tới thật ra không có vẻ kiêu ngạo hưng sư vấn tội như Trần Thiến Dao, trong lời nói còn mang theo chút ý tứ trêu đùa.
Cô ta chậm rãi đi tới trước mặt đám người, trong lời nói trừ bỏ ý tứ trêu chọc ra thì tựa hồ còn nghe ra một kiểu ý nghĩa khác, cô ta giống như rất hiểu Đường Kỳ Thâm, còn có thể biết được lý do anh hay dùng và kịch bản phía sau là gì.
Trần Thiến Dao xoay người, khi thấy chủ nhân của giọng nói, trên mặt hơi chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc qua đi là một cảm giác vui mừng nhàn nhạt.
Cô gái này, cô ta biết.
Là đàn chị ở cùng một phòng của bạn cùng phòng trước kia của cô ta, trước khi Thời Lạc chuyển tới, cô ta với Tiếu Mộng Văn từng giúp cô bạn kia hòa nhập với bạn cùng phòng vài lần, thường xuyên qua lại, có chút thân quen, thêm nữa đàn chị này ôn nhu lại nhiệt tình, đối xử với người khác cũng hữu hảo, cũng không hề có cảm giác bề trên khi đối xử với đàn em lớp 10 như bọn họ, có rất nhiều tâm sự thiếu nữ đều từng tâm sự với chị ta.
Ban nãy chị ta gọi hội trưởng là “Kỳ Thâm”, trong lòng Trần Thiến Dao mừng thầm, lại cố ý nhìn về phía Thời Lạc bên kia, sắc mặt người sau quả nhiên trở nên suy tư, không còn vẻ kiêu ngạo tùy ý như vừa rồi.
Người này, Thời Lạc muốn quên cũng không quên được, cô ta như một cây kim nhỏ khắc vào trong lòng cô, cây kim lớn chính là dì Vương, chị gái cô ta, là mẹ kế đã ở trong nhà cô rất nhiều năm qua.
Thời Lạc không nghĩ tới sẽ đụng phải Vương Dịch Đồng ở trong trường, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô ta đã lên 11, nghe nói cũng học ở Tam Trung, thật ra thì gặp mặt chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ là cái xưng hô thân thiết mới vừa rồi của Vương Dịch Đồng với Đường Kỳ Thâm làm cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Người này từ nhỏ đã chẳng thấy làm chuyện tốt gì, trước kia còn từng cầm quà cô tặng quay đầu chạy tới nhà Đường Kỳ Thâm nói lời cảm ơn với anh, sau lại chỉ cần cô ta có cơ hội xuất hiện ở Thời gia, xuất hiện ở trước mặt Thời Sơn Hải thì sẽ luôn quanh co lòng vòng mách lẻo tội trạng của cô.
Cô ta biết rõ Thời Sơn Hải yêu thương Thời Lạc tới tận xương, đương nhiên sẽ không mách quá quang minh chính đạo, mỗi lần nói đều dùng loại ngữ khí trêu chọc như lúc nãy, như vui đùa lại có thể kể hết toàn bộ lỗi lầm cô gây ra ở trường.
Thời Lạc cảm thấy đời này người đáng ghét nhất cô từng gặp, trừ dì Vương ra thì chính là Vương Dịch Đồng, hai chị em không hổ là chảy cùng một dòng máu, khả năng làm người ta ghê tởm cũng rất giống nhau.
Thời Lạc ngửa đầu nhìn Đường Kỳ Thâm, cái miệng nhỏ dẩu lên biểu thị bất mãn, đầu giày làm bằng da cố ý vô tình đá đá mặt đất, bộ dáng rõ ràng không quá vui vẻ.
Vương Dịch Đồng thoải mái hào phóng cười cười, lại như cố ý vô tình đi tới bên cạnh Thời Lạc: “Đúng là có chút ngắn, không đúng với quy định lắm.”
Đường Kỳ Thâm hơi mím môi, hiển nhiên là đã hết kiên nhẫn: “Tôi nói, việc này dừng ở đây.”
Lời anh lạnh như băng, thật ra người quen biết Đường Kỳ Thâm đều rõ, anh trước giờ đều rất ít vi phạm nguyên tắc, công khai bênh vực người của mình trước giờ đều không làm, hoặc là nói, trước khi Thời Lạc xuất hiện, mọi người chưa từng gặp qua cảnh tượng này, nụ cười của Vương Dịch Đồng hơi cứng lại, sau đó lại thành thục che lấp qua đi.
Muốn nói kẻ ngu vẫn chỉ có Trần Thiến Dao là ngu ngốc, cho rằng có một Vương Dịch Đồng là cô ta có thể tìm được người cùng chiến tuyến với mình, cô ta tiến lên một bước, áp lại nỗi hoảng sợ trong lòng, lòng bàn tay hung hăng siết chặt: “Đàn anh, anh không thể như vậy, trường học có quy định của trường học, cho dù anh là…”
“Tôi không thương lượng với cô, đây là thông báo.” Đường Kỳ Thâm đối với người ngoài trước giờ chưa từng bày ra thái độ hữu hảo gì, lúc này tựa hồ đã hao hết tia kiên nhẫn cuối cùng.
“Nhưng mà cậu ta…”
“Nếu một hai phải bắt bẻ nhau, tôi cũng không ngại việc cô cũng đo lại chiều dài váy đồng phục của mình đâu.”
Lời này vừa nói ra, Trần Thiến Dao liền trợn mắt ngậm miệng.
Cả người lộ ra cỗ chột dạ bất an, cô ta là người thích trang điểm như vậy, xác thật cũng có sửa lại, chỉ là lúc tới đây vừa vặn gặp Nhan Chính lấy cái cớ này đắc tội Thời Lạc, cô ta cũng nhất thời đầu óc mê muội, thế mà cũng quên mất bản thân cũng làm việc này.
Thời Lạc đứng sau Đường Kỳ Thâm tức giận nãy giờ, nghe thế, lại không chịu nổi tức giận nắm cánh tay anh dò đầu ra trước xem, tầm mắt dừng ở làn váy của Trần Thiến Dao, sau đó cười lớn: “Chân lộ ra không nhiều cũng không phải vì váy cậu không sửa nhỉ, chỉ là do chân ngắn mà thôi, Kỳ Thâm ca ca, chân em dài hơn cậu ta nhiều lắm đó.”
Chân dài cũng không phải lý do để em kiêu ngạo về việc mình sửa lại chiều dài váy đồng phục, Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cô, trong ánh mắt là sự cảnh cáo cô đọc một cái là hiểu, lập tức thành thật ngậm miệng lại.
Trần Thiến Dao bị làm cho tức giận tới mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng mà chuyện này là sự thật, cô ta có tức cũng không dám nói thêm cái gì.
Thanh âm Đường Kỳ Thâm lạnh như băng, phát ra tối hậu thư: “Kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Sau đó nhàn nhạt xoay người, thuận tay giúp Thời Lạc xách balo nhét đầy sách giáo khoa của cô, bình tĩnh trầm ổn như không có việc gì xảy ra nói: “Còn không đi? Đến trễ bắt viết kiểm điểm thì không ai cứu em đâu.”
Thời Lạc bĩu môi, tính toán ngoan ngoãn đi theo.
Nhan Chính cũng không nghĩ đi phản ứng người bị mắng cho giận dỗi ở đằng kia, thấy Thời Lạc phải đi, hắn vội vàng mở miệng giảm bớt xấu hổ, thay bản thân nói hai câu: “Lạc Lạc đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa giỡn với cậu thôi.”
Thời Lạc không thể hiểu được liếc mắt nhìn người tự cho là rất thân quen với mình này, không muốn đáp lại hắn.
Nhan Chính lại như lẽ đương nhiên coi phản ứng này của cô là xấu hổ, lưu manh khẽ cười một tiếng: “Bài đăng trong vòng bạn bè của cậu tôi đều thấy rồi, lần tới có rảnh thì cậu tới tìm tôi nhé, làm bài thi gì đó tôi có thể giúp cậu nha.”
Thời Lạc: “??”
Đường Kỳ Thâm đang thong thả ung dung đi ở phía trước, nghe được câu “Lạc Lạc” của hắn liền theo bản năng dừng một chút, trong lòng có nỗi phiền muộn không tên dâng lên, sau lại nghe thấy hắn nói gì đó mà “làm bài thi giúp”.
A, Lạc Lạc, còn rất thân.
Sắc mặt thiếu niên so với ban nãy còn đen hơn nhiều, môi mỏng mím chặt, như có điều suy tư.
Vòng bạn bè…
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Lạc: Trời lạnh rồi, cho Nhan Chính bay màu đi.
Shmily: Một bộ truyện mà có quá nhiều đứa ảo tưởng sức mạnh. Về Vương Dịch Đồng, cô ta sẽ là lý do chính thúc đẩy mối quan hệ của Thời Lạc và Đường Kỳ Thâm. Chị gái cô ta (tức dì Vương kiêm mẹ kế hờ của Thời Lạc) và ba Thời không phải quan hệ đó. Về cuối sẽ giải thích. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện
À cho các bạn còn cấn, không có gì phải cấn cả, nam nữ chính một lòng hướng về nhau, không có tiểu tam tiểu tứ gì hết nhé!
Anh vui buồn giận hờn gì cũng hiếm khi lộ ra ở trên mặt, hầu như đa số đều là bộ dáng trầm ổn không chút gợn sóng gì, rất ít khi cười, có giận cũng không thể biết được, nhưng chính là cỗ lực uy hiếp nhàn nhạt lạnh lẽo tùy thời lộ ra này lại khiến người ta nhịn không được sinh ra ý lạnh, khiếp đảm cùng sợ hãi.
Rõ ràng chỉ là mấy chữ bâng quơ nhẹ nhàng, Trần Thiến Dao lại theo bản năng co rúm lại.
Cô ta ngước mắt lên nhìn thấy người tới, khẩn trương trợn to hai mắt sững sờ tại chỗ, hai tay không tự giác nắm chặt làn váy, lại theo thói quen tính bày ra bộ dáng nhu nhược đáng thương, thậm chí hai mắt cũng đã ướt đẫm hồng cả lên, tựa như một giây trước cái vẻ đúng lý hợp tình kia đều không phải là cô ta vậy.
Thời Lạc thấy Đường Kỳ Thâm tới, khóe môi nhịn không được cong lên, chẳng qua xung quanh có một đám người đang nhìn, cô không thể quá mức lộ liễu được.
Cô thấy Trần Thiến Dao đã sợ thành cái dáng vẻ này rồi, trong lòng khó tránh khỏi có chút khoái ý, vui vẻ, liền dễ dàng phiêu phiêu, đầu ngón tay hơi nắm làn váy dựa tới bên cạnh Đường Kỳ Thâm, chớp chớp đôi mắt hồ ly xinh đẹp, gương mặt phấn hồng hỏi: “Có đẹp không!”
“…” Ánh mắt Đường Kỳ Thâm tối lại, ánh mắt lóe lên cảm xúc không tên, sau đó lại khôi phục vẻ trầm ổn bình tĩnh, đè thấp thanh âm chỉ có hai người có thể nghe thấy: “Lát nữa tính sổ với em sau.”
“…”
Thời Lạc bình thường cũng sợ anh, bất quá loại sợ này cũng không phải là sợ hãi, chỉ là nó được thành lập trên cơ sở bị anh dạy dỗ cùng phạt viết bài thi nên mới phải thành thật cụp đuôi mà thôi, so với vẻ vô thố của Trần Thiến Dao trước mặt, Thời Lạc liền có vẻ vô cùng to gan lớn mật, không hề sợ hãi.
Cô trề môi thè lưỡi, mặt đầy giảo hoạt trốn ở phía sau Đường Kỳ Thâm.
Trần Thiến Dao nhận ra Đường Kỳ Thâm.
Không nói tới lúc trước từng gặp mặt anh ở tiết giải lao giờ tự học buổi tối, còn là bởi vì có quan hệ bạn cùng phòng với Thời Lạc cho nên từng có giao lưu ngắn ngủi với anh, chỉ tính riêng gương mặt này của anh thôi cũng khiến người ta cảm thấy kinh sợ, không đề cập tới gia thế, chỉ bằng thân phận hội trưởng hội học sinh cũng đã khiến anh xuất đạo ở vị trí C vị* trong cái bài đăng tám nhảm trên diễn đàn trường học.
*C vị: vị trí chính giữa, quan trọng nhất
Học kỳ một đã sắp kết thúc, ở Tam Trung, nói không biết chủ nhiệm giáo dục thì còn được chứ nếu nói là không nhận ra Đường Kỳ Thâm, trong đám học sinh thật ra cũng chẳng được mấy ai.
Đường Kỳ Thâm so với loại người hay tìm cớ gây sự, giá trị nhan sắc như chú lùn của Nhan Chính thì quả thực là khác nhau một trời một vực.
Trần Thiến Dao cũng biết rõ đạo lý đó, cho nên cho dù đã lặng lẽ thích thầm Nhan Chính gần một học kỳ, nhưng giờ đứng trước mặt Đường Kỳ Thâm, tất cả cảm giác thích thầm râu ria kia đều bị cô ta ném ở sau đầu mà chê cười.
“Đàn anh…” Trần Thiến Dao hơi cắn môi, lông mày hơi rũ xuống, hàng lông mày của cô ta vốn hơi tục, đỉnh mày thô, thoạt nhìn mang theo chút hung hăng không thuộc về độ tuổi này, sau lại bắt đầu học được cách trang điểm mới tỉ mỉ tu bổ lại, thời khắc này biểu lộ ra dáng vẻ tủi thâm, hàng mày hơi cong cong rũ xuống, đúng thật là cũng thêm vài phần đáng thương.
Nhưng đối với anh mà nói, tất cả đều không có cách nào so với Thời Lạc.
Hai chữ “đàn anh” nũng nịu được phát ra từ miệng Trần Thiến Dao vừa thốt lên, Đường Kỳ Thâm đã theo bản năng nhíu nhíu mày, giờ phút này, người xung quanh không nhiều lắm, cũng đã tới thời gian vào học, xung quanh an tĩnh hơn rất nhiều, Đường Kỳ Thâm muốn xem nhẹ cũng khó, có điều cỗ bực bội không tên sinh trưởng trong lòng khiến anh không quá nguyện ý muốn nghe cô ta nói chuyện nữa.
Đường Kỳ Thâm không chia cho cô ta chút ánh mắt nào, ngước mắt nhìn tới Nhan Chính đang tùy tiện đứng bên cạnh bày ra bộ dáng rất thân quen với Thời Lạc.
Đôi mắt thiếu niên sâu không thấy đáy, nhìn không ra cảm xúc bên trong, vóc dáng so với Nhan Chính vốn rất cao lại còn cao hơn gần một cái đầu, vô hình trung mang theo cảm giác áp bách mãnh liệt, Nhan Chính không biết sao mà trong lòng hoảng hốt, theo bản năng nghiêng đầu đi, dời mắt khỏi người anh.
Chỉ cần không nhìn chằm chằm vào anh thì cảm giác khẩn trương tựa hồ liền thư hoãn hơn rất nhiều so với vừa rồi.
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm dừng ở trên mặt hắn một lát, cứ như vậy lẳng lặng nhìn, không hiểu sao lại tỏa ra cỗ địch ý làm cho đám người xung quanh đều an tĩnh như gà.
Một lát sau, anh mới lục lọi được ấn tượng của mình với Nhan Chính, là nam sinh lúc trước.
Là nam sinh vừa nói vừa cười tặng bánh mì cho Thời Lạc ở tiết tự học tối lúc trước.
Là nam sinh tuyên bố muốn đưa cô về, còn kéo tay cô ở quán ăn khuya ngày hôm đó.
Ngay cả chính Đường Kỳ Thâm cũng chưa ý thức được, anh theo bản năng đã cản Thời Lạc ở sau thân hình cao lớn đ ĩnh bạt của mình từ lúc nào, không vui chắn lại ánh mắt của Nhan Chính, không cho hắn nhìn thấy cô.
Thậm chí, còn không muốn hai người ở cạnh nhau một giây một phút nào.
Đường Kỳ Thâm quay đầu liếc váy của Thời Lạc, ngắn thì chắc chắn là ngắn, kiệt tác của Lương Thục Nghi, đương nhiên sẽ không theo chuẩn mực rồi.
Anh im lặng vài giây, Thời Lạc chân chó chớp chớp mắt, cười hi hi lấy lòng.
Ánh mắt Đường Kỳ Thâm bất đắc dĩ liếc cô một cái, ngay sau đó liền nhìn thời gian trên điện thoại, “Đã muộn rồi, đều trở về đi học đi.”
Kỷ Tu trước giờ là người nghe Đường Kỳ Thâm nhất, thấy anh vừa dứt lời, cậu liền gật gật đầu, làm bộ muốn mang theo hai người trực ban cùng mình kết thúc buổi kiểm tra sáng nay.
Tuy nói vất vả lắm Nhan Chính mới có được cơ hội như vậy, nhưng bên người cô vẫn còn một Đường Kỳ Thâm không rõ là có quan hệ gì trấn thủ, trong lòng hắn khó tránh khỏi sợ hãi, cũng kéo kéo khóe miệng hào phóng cười rộ lên, tính toán từ bỏ.
Một cái hai cái đều che chở Thời Lạc, Trần Thiến Dao thật sự chưa từng chịu ấm ức lớn như vậy, giờ phút này thấy Thời Lạc cợt nhả, giống như là đang cười nhạo những việc cô ta làm nãy giờ đều nực cười vậy.
Lòng bàn tay cô ta siết chặt lại, đang định mở miệng phản bác, phía sau đã có một giọng nữ quen thuộc mở miệng trước một bước.
“Kỳ Thâm, cứ thế thả Tiểu Lạc Lạc đi, lát nữa tính tính sổ em ấy thế nào đây?”
Ngữ khí của người tới thật ra không có vẻ kiêu ngạo hưng sư vấn tội như Trần Thiến Dao, trong lời nói còn mang theo chút ý tứ trêu đùa.
Cô ta chậm rãi đi tới trước mặt đám người, trong lời nói trừ bỏ ý tứ trêu chọc ra thì tựa hồ còn nghe ra một kiểu ý nghĩa khác, cô ta giống như rất hiểu Đường Kỳ Thâm, còn có thể biết được lý do anh hay dùng và kịch bản phía sau là gì.
Trần Thiến Dao xoay người, khi thấy chủ nhân của giọng nói, trên mặt hơi chút kinh ngạc, sau khi kinh ngạc qua đi là một cảm giác vui mừng nhàn nhạt.
Cô gái này, cô ta biết.
Là đàn chị ở cùng một phòng của bạn cùng phòng trước kia của cô ta, trước khi Thời Lạc chuyển tới, cô ta với Tiếu Mộng Văn từng giúp cô bạn kia hòa nhập với bạn cùng phòng vài lần, thường xuyên qua lại, có chút thân quen, thêm nữa đàn chị này ôn nhu lại nhiệt tình, đối xử với người khác cũng hữu hảo, cũng không hề có cảm giác bề trên khi đối xử với đàn em lớp 10 như bọn họ, có rất nhiều tâm sự thiếu nữ đều từng tâm sự với chị ta.
Ban nãy chị ta gọi hội trưởng là “Kỳ Thâm”, trong lòng Trần Thiến Dao mừng thầm, lại cố ý nhìn về phía Thời Lạc bên kia, sắc mặt người sau quả nhiên trở nên suy tư, không còn vẻ kiêu ngạo tùy ý như vừa rồi.
Người này, Thời Lạc muốn quên cũng không quên được, cô ta như một cây kim nhỏ khắc vào trong lòng cô, cây kim lớn chính là dì Vương, chị gái cô ta, là mẹ kế đã ở trong nhà cô rất nhiều năm qua.
Thời Lạc không nghĩ tới sẽ đụng phải Vương Dịch Đồng ở trong trường, nhưng cẩn thận suy nghĩ, cô ta đã lên 11, nghe nói cũng học ở Tam Trung, thật ra thì gặp mặt chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Chỉ là cái xưng hô thân thiết mới vừa rồi của Vương Dịch Đồng với Đường Kỳ Thâm làm cô cảm thấy vô cùng không thoải mái.
Người này từ nhỏ đã chẳng thấy làm chuyện tốt gì, trước kia còn từng cầm quà cô tặng quay đầu chạy tới nhà Đường Kỳ Thâm nói lời cảm ơn với anh, sau lại chỉ cần cô ta có cơ hội xuất hiện ở Thời gia, xuất hiện ở trước mặt Thời Sơn Hải thì sẽ luôn quanh co lòng vòng mách lẻo tội trạng của cô.
Cô ta biết rõ Thời Sơn Hải yêu thương Thời Lạc tới tận xương, đương nhiên sẽ không mách quá quang minh chính đạo, mỗi lần nói đều dùng loại ngữ khí trêu chọc như lúc nãy, như vui đùa lại có thể kể hết toàn bộ lỗi lầm cô gây ra ở trường.
Thời Lạc cảm thấy đời này người đáng ghét nhất cô từng gặp, trừ dì Vương ra thì chính là Vương Dịch Đồng, hai chị em không hổ là chảy cùng một dòng máu, khả năng làm người ta ghê tởm cũng rất giống nhau.
Thời Lạc ngửa đầu nhìn Đường Kỳ Thâm, cái miệng nhỏ dẩu lên biểu thị bất mãn, đầu giày làm bằng da cố ý vô tình đá đá mặt đất, bộ dáng rõ ràng không quá vui vẻ.
Vương Dịch Đồng thoải mái hào phóng cười cười, lại như cố ý vô tình đi tới bên cạnh Thời Lạc: “Đúng là có chút ngắn, không đúng với quy định lắm.”
Đường Kỳ Thâm hơi mím môi, hiển nhiên là đã hết kiên nhẫn: “Tôi nói, việc này dừng ở đây.”
Lời anh lạnh như băng, thật ra người quen biết Đường Kỳ Thâm đều rõ, anh trước giờ đều rất ít vi phạm nguyên tắc, công khai bênh vực người của mình trước giờ đều không làm, hoặc là nói, trước khi Thời Lạc xuất hiện, mọi người chưa từng gặp qua cảnh tượng này, nụ cười của Vương Dịch Đồng hơi cứng lại, sau đó lại thành thục che lấp qua đi.
Muốn nói kẻ ngu vẫn chỉ có Trần Thiến Dao là ngu ngốc, cho rằng có một Vương Dịch Đồng là cô ta có thể tìm được người cùng chiến tuyến với mình, cô ta tiến lên một bước, áp lại nỗi hoảng sợ trong lòng, lòng bàn tay hung hăng siết chặt: “Đàn anh, anh không thể như vậy, trường học có quy định của trường học, cho dù anh là…”
“Tôi không thương lượng với cô, đây là thông báo.” Đường Kỳ Thâm đối với người ngoài trước giờ chưa từng bày ra thái độ hữu hảo gì, lúc này tựa hồ đã hao hết tia kiên nhẫn cuối cùng.
“Nhưng mà cậu ta…”
“Nếu một hai phải bắt bẻ nhau, tôi cũng không ngại việc cô cũng đo lại chiều dài váy đồng phục của mình đâu.”
Lời này vừa nói ra, Trần Thiến Dao liền trợn mắt ngậm miệng.
Cả người lộ ra cỗ chột dạ bất an, cô ta là người thích trang điểm như vậy, xác thật cũng có sửa lại, chỉ là lúc tới đây vừa vặn gặp Nhan Chính lấy cái cớ này đắc tội Thời Lạc, cô ta cũng nhất thời đầu óc mê muội, thế mà cũng quên mất bản thân cũng làm việc này.
Thời Lạc đứng sau Đường Kỳ Thâm tức giận nãy giờ, nghe thế, lại không chịu nổi tức giận nắm cánh tay anh dò đầu ra trước xem, tầm mắt dừng ở làn váy của Trần Thiến Dao, sau đó cười lớn: “Chân lộ ra không nhiều cũng không phải vì váy cậu không sửa nhỉ, chỉ là do chân ngắn mà thôi, Kỳ Thâm ca ca, chân em dài hơn cậu ta nhiều lắm đó.”
Chân dài cũng không phải lý do để em kiêu ngạo về việc mình sửa lại chiều dài váy đồng phục, Đường Kỳ Thâm nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của cô, trong ánh mắt là sự cảnh cáo cô đọc một cái là hiểu, lập tức thành thật ngậm miệng lại.
Trần Thiến Dao bị làm cho tức giận tới mặt lúc đỏ lúc trắng, nhưng mà chuyện này là sự thật, cô ta có tức cũng không dám nói thêm cái gì.
Thanh âm Đường Kỳ Thâm lạnh như băng, phát ra tối hậu thư: “Kiên nhẫn của tôi có hạn.”
Sau đó nhàn nhạt xoay người, thuận tay giúp Thời Lạc xách balo nhét đầy sách giáo khoa của cô, bình tĩnh trầm ổn như không có việc gì xảy ra nói: “Còn không đi? Đến trễ bắt viết kiểm điểm thì không ai cứu em đâu.”
Thời Lạc bĩu môi, tính toán ngoan ngoãn đi theo.
Nhan Chính cũng không nghĩ đi phản ứng người bị mắng cho giận dỗi ở đằng kia, thấy Thời Lạc phải đi, hắn vội vàng mở miệng giảm bớt xấu hổ, thay bản thân nói hai câu: “Lạc Lạc đừng để ý nhé, tôi chỉ đùa giỡn với cậu thôi.”
Thời Lạc không thể hiểu được liếc mắt nhìn người tự cho là rất thân quen với mình này, không muốn đáp lại hắn.
Nhan Chính lại như lẽ đương nhiên coi phản ứng này của cô là xấu hổ, lưu manh khẽ cười một tiếng: “Bài đăng trong vòng bạn bè của cậu tôi đều thấy rồi, lần tới có rảnh thì cậu tới tìm tôi nhé, làm bài thi gì đó tôi có thể giúp cậu nha.”
Thời Lạc: “??”
Đường Kỳ Thâm đang thong thả ung dung đi ở phía trước, nghe được câu “Lạc Lạc” của hắn liền theo bản năng dừng một chút, trong lòng có nỗi phiền muộn không tên dâng lên, sau lại nghe thấy hắn nói gì đó mà “làm bài thi giúp”.
A, Lạc Lạc, còn rất thân.
Sắc mặt thiếu niên so với ban nãy còn đen hơn nhiều, môi mỏng mím chặt, như có điều suy tư.
Vòng bạn bè…
——–
Tác giả có lời muốn nói:
Thời Lạc: Trời lạnh rồi, cho Nhan Chính bay màu đi.
Shmily: Một bộ truyện mà có quá nhiều đứa ảo tưởng sức mạnh. Về Vương Dịch Đồng, cô ta sẽ là lý do chính thúc đẩy mối quan hệ của Thời Lạc và Đường Kỳ Thâm. Chị gái cô ta (tức dì Vương kiêm mẹ kế hờ của Thời Lạc) và ba Thời không phải quan hệ đó. Về cuối sẽ giải thích. Mong các bạn sẽ tiếp tục ủng hộ truyện
À cho các bạn còn cấn, không có gì phải cấn cả, nam nữ chính một lòng hướng về nhau, không có tiểu tam tiểu tứ gì hết nhé!
Bình luận facebook