Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 1:
Ngày 14/5/20XX:
Xin chào, lại là tôi đây.
Xin lỗi, có lẽ nghe có vẻ hơi kỳ dị vì đây là lần đầu tiên tôi thu âm, bạn hẳn là sẽ không biết tôi là ai. Nhưng tôi nói “lại là” chỉ để cảm thấy như đang chia sẻ cho một người bạn, một người bạn cũ, tôi thực sự không muốn nói chuyện của bản thân cho một người xa lạ, nó làm tôi cảm thấy giống như đang khỏa thân trên đường quốc lộ vậy. Vậy nên, xin hãy thông cảm cho tôi.
Lý do mà tôi đang làm việc này là vì bác sĩ Tiến- người đã chăm sóc cho tôi suốt trong thời gian qua, nói rằng tôi cần phải viết nhật ký, hoặc ghi âm, hoặc làm bất kỳ cách nào, để bản thân tôi có thể giải tỏa áp lực và để cho ông tiện theo dõi tình trạng của tôi. Tôi cảm thấy việc viết nhật ký thật là phiền phức và mất thời gian trong khi ghi âm thì chỉ việc nói, tất nhiên sẽ không quá tiêu tốn khoảng thời gian nhỏ nhoi còn sót lại của mình, vậy nên tôi lựa chọn phương pháp này. Đằng nào thì cũng không phải viết nhật ký, nói gì cũng được.
Trên hết, nguyên nhân mà tôi cần phải làm điều này đó là, gần đây tôi đã cảm thấy có một số biểu hiện lạ trong cơ thể mình.
À phải, tôi chưa giới thiệu bản thân nhỉ?
Tôi là Song Hạ, năm nay 13 tuổi.
Có lẽ bạn sẽ không hiểu sao một đứa trẻ như tôi lại xưng hô già dặn không phù hợp với lứa tuổi. À thì, trẻ con thì thường thích tỏ vẻ như người lớn. Bạn cứ cho là thế đi, mà chuyện này cũng chẳng quan trọng cho lắm.
Chuyện là, gần đây cơ thể tôi bắt đầu có những biểu hiện rất kỳ quặc. Tôi bị thiếu ngủ đã nhiều tháng. Hàng đêm, tôi phải dùng thuốc mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, trằn trọc. Và cho dù có ngủ được, những cơn ác mộng lại tra tấn tôi từng giây, cho đến khi thức dậy, tôi không nhớ mình đã mơ những gì nhưng cả người tôi lại như vừa bị cắt ra từng khúc. Mệt mỏi, xuội lơ, chân tay dường như không còn là một chỉnh thể toàn vẹn nữa. Mỗi lần như thế, tôi lại nhìn lên trần nhà, một lúc lâu, và cố gắng tìm lấy sức sống từ những tia nắng phản chiếu qua khe cửa sổ.
Việc này chưa từng xảy ra trước đây. Trước đây, tôi thường vì kiệt sức mà ngủ không biết trời đất ngay sau khi nằm lên giường, gần như không bao giờ mộng mị. Còn giờ, mỗi sáng thức dậy tôi đều phải cố gắng tìm một động lực nào đó để vực dậy tinh thần của mình. Tôi còn nhiều việc phải làm, không thể cứ bỏ mặc tất cả được. Phải, tôi là một người bận rộn, một đứa trẻ bận rộn.
Tại sao tôi lại bận rộn như thế ư? À, nếu bạn hỏi một con người sống trong một gia đình chỉ có hai mống, và mống còn lại chính là em bạn, không một họ hàng thân thích vì sao lại phải bận rộn, thì câu trả lời đó là- để sống.
Trừ bán thân và buôn gian bán lậu, tôi tìm gần như mọi cách có thể để kiếm ra tiền. Kiếm tiền bằng internet, giao báo, dịch văn bản… và tất nhiên để có thể làm được những công việc này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc khai gian tuổi. Thật may là những người hàng xóm tốt bụng luôn giúp đỡ tôi về công việc, nếu không một đứa nhóc 13 tuổi làm sao có thể dễ dàng gian dối như thế chứ? Thật may là họ quý tôi, tôi cũng thương họ.
Nghe qua những điều ở trên có lẽ bạn cũng mường tượng được đôi chút. Phải, đối với những đứa trẻ bình thường khác, tôi là một đứa “bất thường”.
Cả ba và mẹ tôi đều là người Việt, da vàng tóc nâu mắt nâu. Thế nhưng lại sinh ra tôi da trắng con ngươi vàng. Thật may là tóc tôi vẫn mang màu nâu đen, tôi không đến nỗi bị đẩy ra ngoài xã hội. Nhiều khi tôi nghi ngờ hay là cha mẹ nhận nuôi tôi, hoặc họ cũng là con lai, nếu không sao tôi lại mang hình hài như vậy. Nhưng tôi chưa từng hỏi họ, họ cũng không bao giờ giải thích cho tôi biết. Tôi chỉ ước gì có một người họ hàng nào đó xuất hiện để giải đáp khúc mắc của mình. Nhưng tôi không có, có thì cha mẹ cũng chưa từng nói cho tôi biết, không lấy một lần. Sau này khi em trai của tôi ra đời, dáng vẻ hoàn toàn bình thường, không kỳ dị như tôi khiến cho khúc mắc của tôi ngày càng lớn hơn, nhưng lạ là cho dù tôi có tò mò tôi cũng không muốn nghĩ về điều đó một chút nào.
So với những đứa nhóc khác, tôi cao hơn hẳn, trí tuệ cũng phát triển một cách kỳ dị, nhiều khi bác hàng xóm phải thốt lên rằng tôi đích xác là một bà cụ non. Tôi cũng cảm thấy dường như bản thân hơn những người bạn cùng lứa cả chục tuổi, vậy nên tôi thường đối xử dịu dàng chiều chuộng chúng, như tôi vẫn làm với em mình. Dẫu sao tôi cũng yêu trẻ con, và dường như chúng cũng yêu lại tôi, quấn lấy tôi mỗi ngày đòi tôi dẫn chúng đi chơi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ, tôi lại cảm thấy lòng mình như mềm ra, mọi thứ gánh nặng không còn nữa, chỉ còn vui vẻ. Chính vì vậy, cho dù bận đến đâu tôi cũng dành ra một số thời gian để nắm tay dẫn tụi trẻ đi lăng xăng, để giải tỏa, và cũng là để cảm thấy tôi vẫn còn là một đứa nhỏ tham luyến niềm vui. Chính vì tôi lớn lên khác thường như vậy nên những đứa trẻ tôi chơi cùng hay cười khanh khách và thỉnh thoảng lại gọi tôi là “chị quái nhân” với đôi mắt lấp lánh. Nhưng tôi nghĩ chúng không có ý xấu, chỉ đơn thuần là thích và ngưỡng mộ chút thôi nên tôi không giận. Dù sao tôi cũng không đơn độc, “quái nhân” còn có em gái song sinh của tôi, người giống tôi mọi thứ trừ tính cách.
Em tên là Song An. Vì là song sinh nên chúng tôi có ngoại hình giống hệt nhau. Em cùng những đứa trẻ khác có một điểm tương đồng là rất thích bám lấy tôi. Tôi đi đâu em theo đấy, tôi mặc gì em cũng mặc theo. Khác ở chỗ là tính tình em trầm ổn hơn, bình lặng hơn. So với tôi em yếu đuối và ngại ngùng hơn, nên tôi thường đóng vai trò là cây cầu kết nối em với những người khác. Nhưng em ấy rất ít khi chịu hợp tác, thường chỉ ngồi lẳng lặng nhìn tôi cùng những người khác chơi đùa, sau đó chờ tôi lại dắt tay em về nhà. Chính vì tính cách như vậy nên tôi rất lo cho An, tính như vậy rất dễ bị bắt nạt, hơn nữa tuy biểu hiện và suy nghĩ có thể điềm đạm cụ già nhưng trí tuệ của em không quái dị như tôi. Kết quả học tập của em ở dạng trung bình trong lớp, không nổi trội. Tôi cố gắng dành thời gian hướng dẫn nên điểm của em cũng được cải thiện một phần, nhưng vẫn không thể gọi là xuất sắc. Sau này tôi gần như không có thời gian để giúp em nữa, vì một lý do nào đó mà em vô cùng gắng sức học. Nhờ sự chăm chỉ đó mà điểm của em dần leo lên vị trí cao hơn, cũng là nhờ miệt mài cả.
Dù gì, tôi vẫn luôn sợ em bị bắt nạt nên cho dù không thích học đến đâu, tôi vẫn đến lớp đủ số buổi quy định để coi chừng. Thỉnh thoảng bận quá tôi sẽ trốn học, nhưng không phải là tất cả. Cũng may là khác An khác tôi, đối với việc học rất nghiêm túc. Tôi cũng là một đứa trẻ, tôi không thể làm mọi thứ cho em, chỉ mong em có thể tìm được thứ gì mình muốn làm và tận tụy vì nó.
Mà thôi, giờ tôi đang lan man quá. Hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Dù sao đây cũng là lần thử đầu tiên, về sau tôi sẽ cố tìm chuyện khác để nói. Cám ơn bạn vì đã lắng nghe. Cho dù tôi đang lảm nhảm về mấy chuyện không đâu, nhưng thật sự, bạn đang giúp tôi rất nhiều.
Đêm rồi, lại là đêm…
Tôi không muốn ngủ…
Xin lỗi, có lẽ nghe có vẻ hơi kỳ dị vì đây là lần đầu tiên tôi thu âm, bạn hẳn là sẽ không biết tôi là ai. Nhưng tôi nói “lại là” chỉ để cảm thấy như đang chia sẻ cho một người bạn, một người bạn cũ, tôi thực sự không muốn nói chuyện của bản thân cho một người xa lạ, nó làm tôi cảm thấy giống như đang khỏa thân trên đường quốc lộ vậy. Vậy nên, xin hãy thông cảm cho tôi.
Lý do mà tôi đang làm việc này là vì bác sĩ Tiến- người đã chăm sóc cho tôi suốt trong thời gian qua, nói rằng tôi cần phải viết nhật ký, hoặc ghi âm, hoặc làm bất kỳ cách nào, để bản thân tôi có thể giải tỏa áp lực và để cho ông tiện theo dõi tình trạng của tôi. Tôi cảm thấy việc viết nhật ký thật là phiền phức và mất thời gian trong khi ghi âm thì chỉ việc nói, tất nhiên sẽ không quá tiêu tốn khoảng thời gian nhỏ nhoi còn sót lại của mình, vậy nên tôi lựa chọn phương pháp này. Đằng nào thì cũng không phải viết nhật ký, nói gì cũng được.
Trên hết, nguyên nhân mà tôi cần phải làm điều này đó là, gần đây tôi đã cảm thấy có một số biểu hiện lạ trong cơ thể mình.
À phải, tôi chưa giới thiệu bản thân nhỉ?
Tôi là Song Hạ, năm nay 13 tuổi.
Có lẽ bạn sẽ không hiểu sao một đứa trẻ như tôi lại xưng hô già dặn không phù hợp với lứa tuổi. À thì, trẻ con thì thường thích tỏ vẻ như người lớn. Bạn cứ cho là thế đi, mà chuyện này cũng chẳng quan trọng cho lắm.
Chuyện là, gần đây cơ thể tôi bắt đầu có những biểu hiện rất kỳ quặc. Tôi bị thiếu ngủ đã nhiều tháng. Hàng đêm, tôi phải dùng thuốc mới có thể miễn cưỡng đi vào giấc ngủ, trằn trọc. Và cho dù có ngủ được, những cơn ác mộng lại tra tấn tôi từng giây, cho đến khi thức dậy, tôi không nhớ mình đã mơ những gì nhưng cả người tôi lại như vừa bị cắt ra từng khúc. Mệt mỏi, xuội lơ, chân tay dường như không còn là một chỉnh thể toàn vẹn nữa. Mỗi lần như thế, tôi lại nhìn lên trần nhà, một lúc lâu, và cố gắng tìm lấy sức sống từ những tia nắng phản chiếu qua khe cửa sổ.
Việc này chưa từng xảy ra trước đây. Trước đây, tôi thường vì kiệt sức mà ngủ không biết trời đất ngay sau khi nằm lên giường, gần như không bao giờ mộng mị. Còn giờ, mỗi sáng thức dậy tôi đều phải cố gắng tìm một động lực nào đó để vực dậy tinh thần của mình. Tôi còn nhiều việc phải làm, không thể cứ bỏ mặc tất cả được. Phải, tôi là một người bận rộn, một đứa trẻ bận rộn.
Tại sao tôi lại bận rộn như thế ư? À, nếu bạn hỏi một con người sống trong một gia đình chỉ có hai mống, và mống còn lại chính là em bạn, không một họ hàng thân thích vì sao lại phải bận rộn, thì câu trả lời đó là- để sống.
Trừ bán thân và buôn gian bán lậu, tôi tìm gần như mọi cách có thể để kiếm ra tiền. Kiếm tiền bằng internet, giao báo, dịch văn bản… và tất nhiên để có thể làm được những công việc này, tôi không còn cách nào khác ngoài việc khai gian tuổi. Thật may là những người hàng xóm tốt bụng luôn giúp đỡ tôi về công việc, nếu không một đứa nhóc 13 tuổi làm sao có thể dễ dàng gian dối như thế chứ? Thật may là họ quý tôi, tôi cũng thương họ.
Nghe qua những điều ở trên có lẽ bạn cũng mường tượng được đôi chút. Phải, đối với những đứa trẻ bình thường khác, tôi là một đứa “bất thường”.
Cả ba và mẹ tôi đều là người Việt, da vàng tóc nâu mắt nâu. Thế nhưng lại sinh ra tôi da trắng con ngươi vàng. Thật may là tóc tôi vẫn mang màu nâu đen, tôi không đến nỗi bị đẩy ra ngoài xã hội. Nhiều khi tôi nghi ngờ hay là cha mẹ nhận nuôi tôi, hoặc họ cũng là con lai, nếu không sao tôi lại mang hình hài như vậy. Nhưng tôi chưa từng hỏi họ, họ cũng không bao giờ giải thích cho tôi biết. Tôi chỉ ước gì có một người họ hàng nào đó xuất hiện để giải đáp khúc mắc của mình. Nhưng tôi không có, có thì cha mẹ cũng chưa từng nói cho tôi biết, không lấy một lần. Sau này khi em trai của tôi ra đời, dáng vẻ hoàn toàn bình thường, không kỳ dị như tôi khiến cho khúc mắc của tôi ngày càng lớn hơn, nhưng lạ là cho dù tôi có tò mò tôi cũng không muốn nghĩ về điều đó một chút nào.
So với những đứa nhóc khác, tôi cao hơn hẳn, trí tuệ cũng phát triển một cách kỳ dị, nhiều khi bác hàng xóm phải thốt lên rằng tôi đích xác là một bà cụ non. Tôi cũng cảm thấy dường như bản thân hơn những người bạn cùng lứa cả chục tuổi, vậy nên tôi thường đối xử dịu dàng chiều chuộng chúng, như tôi vẫn làm với em mình. Dẫu sao tôi cũng yêu trẻ con, và dường như chúng cũng yêu lại tôi, quấn lấy tôi mỗi ngày đòi tôi dẫn chúng đi chơi. Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt của bọn trẻ, tôi lại cảm thấy lòng mình như mềm ra, mọi thứ gánh nặng không còn nữa, chỉ còn vui vẻ. Chính vì vậy, cho dù bận đến đâu tôi cũng dành ra một số thời gian để nắm tay dẫn tụi trẻ đi lăng xăng, để giải tỏa, và cũng là để cảm thấy tôi vẫn còn là một đứa nhỏ tham luyến niềm vui. Chính vì tôi lớn lên khác thường như vậy nên những đứa trẻ tôi chơi cùng hay cười khanh khách và thỉnh thoảng lại gọi tôi là “chị quái nhân” với đôi mắt lấp lánh. Nhưng tôi nghĩ chúng không có ý xấu, chỉ đơn thuần là thích và ngưỡng mộ chút thôi nên tôi không giận. Dù sao tôi cũng không đơn độc, “quái nhân” còn có em gái song sinh của tôi, người giống tôi mọi thứ trừ tính cách.
Em tên là Song An. Vì là song sinh nên chúng tôi có ngoại hình giống hệt nhau. Em cùng những đứa trẻ khác có một điểm tương đồng là rất thích bám lấy tôi. Tôi đi đâu em theo đấy, tôi mặc gì em cũng mặc theo. Khác ở chỗ là tính tình em trầm ổn hơn, bình lặng hơn. So với tôi em yếu đuối và ngại ngùng hơn, nên tôi thường đóng vai trò là cây cầu kết nối em với những người khác. Nhưng em ấy rất ít khi chịu hợp tác, thường chỉ ngồi lẳng lặng nhìn tôi cùng những người khác chơi đùa, sau đó chờ tôi lại dắt tay em về nhà. Chính vì tính cách như vậy nên tôi rất lo cho An, tính như vậy rất dễ bị bắt nạt, hơn nữa tuy biểu hiện và suy nghĩ có thể điềm đạm cụ già nhưng trí tuệ của em không quái dị như tôi. Kết quả học tập của em ở dạng trung bình trong lớp, không nổi trội. Tôi cố gắng dành thời gian hướng dẫn nên điểm của em cũng được cải thiện một phần, nhưng vẫn không thể gọi là xuất sắc. Sau này tôi gần như không có thời gian để giúp em nữa, vì một lý do nào đó mà em vô cùng gắng sức học. Nhờ sự chăm chỉ đó mà điểm của em dần leo lên vị trí cao hơn, cũng là nhờ miệt mài cả.
Dù gì, tôi vẫn luôn sợ em bị bắt nạt nên cho dù không thích học đến đâu, tôi vẫn đến lớp đủ số buổi quy định để coi chừng. Thỉnh thoảng bận quá tôi sẽ trốn học, nhưng không phải là tất cả. Cũng may là khác An khác tôi, đối với việc học rất nghiêm túc. Tôi cũng là một đứa trẻ, tôi không thể làm mọi thứ cho em, chỉ mong em có thể tìm được thứ gì mình muốn làm và tận tụy vì nó.
Mà thôi, giờ tôi đang lan man quá. Hôm nay chỉ nói đến đây thôi. Dù sao đây cũng là lần thử đầu tiên, về sau tôi sẽ cố tìm chuyện khác để nói. Cám ơn bạn vì đã lắng nghe. Cho dù tôi đang lảm nhảm về mấy chuyện không đâu, nhưng thật sự, bạn đang giúp tôi rất nhiều.
Đêm rồi, lại là đêm…
Tôi không muốn ngủ…
Last edited by a moderator: