• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

[Tâm lý] Drunken Chopper (3 Viewers)

  • Chương 5: Sinh nhật

Ngày 24/1/20XX

Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi.

Đúng hơn là của "chúng tôi”.

-------------

"Chúc mừng sinh nhật nhé. Mai mày sẽ có quà đấy em ^____^ nếu có vấn đề gì thì nhớ phải điện cho chị.”

Tôi mỉm cười đọc tin nhắn của chị Hà. Lần sinh nhật nào cũng chờ đến sẩm tối mới thấy chị ấy nhắn tin chúc mừng. Nhưng chị ấy còn nhớ đến ngày này là tôi vui rồi.

Tôi cần có động lực để trải qua ngày này mà không nghĩ đến chuyện cầm dao đâm vào cổ họng mình.

-------------

Đã có bao giờ bạn trải qua một khoảng thời gian vô cùng đẹp đẽ, nó in đậm dấu ấn trong tim bạn , hạnh phúc đến nỗi đem lại một cảm giác vô thực, trí não bạn không cho phép bạn níu giữ nó, không cho phép khắc ghi nó?

Nhưng bạn bất chấp tất cả để bám víu lấy nó.

Bởi bạn vẫn còn muốn sống…

Đối với tôi, mỗi ngày trôi qua là một ngày đau khổ.

Những cơn ác mộng muốn nuốt lấy tôi

Những ám ảnh níu chặt không buông

Những cơn đau đầu muốn giết tôi.

Tội lỗi khiến tôi muốn chết.

Nhưng mặc cho những suy nghĩ tuyệt vọng lặp đi lặp lại trong đầu óc, tôi vẫn còn muốn sống.

Trái tim tôi vẫn muốn đập.

Bạn hỏi tôi vì sao ư?

Ha, có lẽ là vì gia đình. Trong tim tôi luôn tồn tại một sự ám ảnh và ràng buộc đặc biệt đối với gia đình.

Ràng buộc với cha, với mẹ, em trai, em gái.

"Gia đình”, tôi không cảm thấy hạnh phúc đối với cụm từ này.

Nhưng mặc dù có không cảm thấy hạnh phúc đi nữa, điều này cũng không có nghĩa rằng tôi không thương họ.

Tôi thương cha, thương mẹ, thương các em.

Chỉ là, không thương đến mức muốn bán rẻ mạng sống của bản thân.

Cái tôi muốn vì nó mà hi sinh tất cả, có lẽ đích xác là mạng sống của họ. Tôi không hiểu vì sao nhưng tôi vô cùng cần họ phải sống.

Tôi không muốn tự tử, và để không đẩy bản thân vào chỗ chết, tất cả những gì tôi muốn là gia đình tôi phải sống.

Chỉ còn một người cũng được, phải sống.

Bạn có thể không cần hiểu hết những gì tôi đang nói, vì nhiều khi tôi cũng không thể hiểu nổi bản thân.

Nhiều khi tôi không thể kiểm soát được hành động và suy nghĩ của chính mình.

Tôi luôn luôn nói dối, nhưng chỉ một lúc này thôi, tôi biết khi nào mình cần phải thật thà.

Tôi biết lối suy nghĩ này chỉ đùn thêm gánh nặng trên lưng mình. Nhưng tôi cũng không thể ép bản thân không được suy nghĩ về nó.

Bác sĩ đã từng nói với tôi rằng: "Hãy tạo nên những ký ức vui vẻ để bù đắp cho mọi điều tồi tệ khác.”

Vậy nên tôi cố thôi miên bản thân bằng những hồi ức đẹp, để có thể gây dựng chút cảm giác tốt đẹp đối với gia đình và thế giới xung quanh.

Và thật sự, tôi đã làm được.

Ví như, nụ cười của các em, sự ôn tồn của mẹ, sự dịu dàng của cha.

Ví như, cái nhìn ân cần mà thầm lặng của An.

Ví như Den, người bạn nhỏ mang bộ lông trắng mượt mà của tôi.

Ví như những người hàng xóm tốt bụng và thật thà.

Ví như, đôi bàn tay nhỏ bé đang che lại mắt tôi đây.

"Đoán xem ở đây đang có vụ gì nào.” – Cậu bé háo hức reo lên với âm thanh lanh lảnh.

"Thôi, bỏ tay ra đi em. Khỏi cần liếc chị cũng biết là mọi người muốn làm gì rồi.”

"Chán em quá. Biết rồi cũng giả ngu cho có phong trào chứ.” – Một giọng nói khác vang lên.

"Ngày sinh nhật thì tất nhiên là tổ chức tiệc sinh nhật rồi. Nếu lần sau mà cần em giả ngu thì nhớ nói trước cho em biết, em đụt thật cho mọi người xem.”

Bữa tiệc sinh nhật của tôi và An diễn ra ở nhà bác Liên- người hàng xóm thân cận nhất với nhà tôi. Bác Liên là người đã luôn sống gần chúng tôi từ tấm bé, theo dõi chúng tôi lớn lên, giúp đỡ chũng tôi mọi việc. Đối với tôi, bác là một người mẹ tuyệt vời, và bác cũng từng nói với tôi rằng, bác coi chúng tôi như con.

Bác có hai cậu con trai. Anh lớn tên là Huy, hơn tôi bốn tuổi, năng động và có trách nhiệm. Em trai Đức tám tuổi, nghịch ngợm, luôn bám nhằng lấy tôi. Cả hai anh em đều chơi rất thân với chúng tôi cùng với một vài cô cậu hàng xóm khác nữa. Bác Liên là một nữ luật sư mạnh mẽ, độc lập, một mình nuôi hai cậu con trai. Bác trai đã mất 6 năm trước vì bệnh tật. Trong trí nhớ của tôi, bác từng là một vị giáo viên đôn hậu, yêu trẻ con. Bác cũng là người đã dạy chúng tôi chơi bóng rổ và truyền cảm hứng cho tôi về âm nhạc.

Bữa tiệc sinh nhật của chúng tôi diễn ra ấm cúng, nhẹ nhàng trong nền nhạc funk vừa sôi động, vừa êm đềm.

Chúng tôi hát chúc mừng sinh nhật, cắt bánh gato và chuyện trò vẩn vơ.

Khoảnh khắc thổi nến, tôi đã ước cho gia đình mình được bình an.

"Các cháu lên 14 tuổi rồi, nhìn càng ngày càng lớn. Không như mấy thằng này giời ấn.”- Bác Liên nhìn chúng tôi, than nhẹ.

"Tại Đức nhà bác còn nhỏ thôi chứ anh Huy cũng có thấp đâu, cao hơn cháu kìa.”

"Chả thấp, nhưng nhìn so thằng con trai 18 tuổi với đứa 14 tuổi mà nhỉnh hơn có chút xíu trông tự nhiên lại thành lùn tịt.”- Bác quay sang xoa đầu tôi. "Còn cháu nữa, cao ngổng thế này, lại ăn nói với mặc đồ như con trai. Sau này phải gái tính lên, giờ không khéo bác nhìn mày chẳng phân biệt được là con trai hay con gái nữa. Tóc cũng phải nuôi cho dài lên.”

"Tóc cháu cũng có ngắn lắm đâu.”- Tôi gãi gãi đầu.

"Nhưng chưa đủ dài, nuôi thêm vào.”- Nói đoạn, bác lấy từ trong túi mình ra hai chiếc hộp nhỏ nhắc màu bạc. "Đây, bác tặng hai chị em mày mỗi đứa một cặp khuyên tai, cùng loại, chỉ khác mỗi màu thôi.”

Tôi và An đưa tay nhận lấy.

"Có thích không?”- Bác chờ hai chị em tôi mở hộp ra, cất tiếng hỏi.

"Cháu thích cái hộp lắm.”- Tôi nhìn vào cặp khuyên tai xinh đẹp phản chiếu tia sáng màu bạc trong chiếc hộp, bên trên đính một hạt cườm màu lam trong vắt, nhe răng đùa cợt.

"Nhắng nhít, về nhà nhớ đeo vào.”

Tôi nhìn sang đôi khuyên tai trên tay An. Chúng được đính hạt ngọc trong vắt không màu. Ánh sáng chiếu vào chúng, tách ra lấp lánh.

Hai cặp khuyên tai như phản ánh chính con người của chúng tôi. Ngoại hình giống nhau nhưng tính cách lại hoàn toàn khác biệt. An hướng nội, còn tôi "có lẽ” hướng ngoại, đúng theo cái cách mà người ngoài nhìn nhận chúng tôi.

Tôi cảm ơn bác Liên và nói nhất định tôi sẽ đeo chúng.

Nhưng tôi sẽ không.

Những thứ tốt đẹp thì nên cất giữ cẩn thận, nếu một ngày tôi làm mất đi đôi bông tai này, tôi sẽ cảm thấy như đánh vỡ một bộ phận nào đó trên cơ thể mình, như tôi đã từng trải nghiệm rất nhiều lần trong đời.

Trên hết, một người như tôi, tôi không dám chắc là sẽ không phá hủy những thứ thuộc về mình.

Nhiều lúc tôi không thể điều khiển bản thân.

----------------

Tan cuộc, tôi cắt hoa quả ra từng miếng nhỏ cho mọi cùng ăn, tiện thể để lại vài miếng sang một chiếc đĩa nhỏ và mang theo nó ra ngoài hành lang.

Bên góc tường phía cạnh lan can, tôi thấy An đang ngồi lặng yên ở đó, hai tay em ôm choàng lấy đôi chân. Lưng dựa vào tường, mắt nhắm hờ. Em đã âm thầm rời tiệc ngay sau khi nhận được món quà của bác Liên.

Tôi xiên lấy một miếng xoài rồi đưa đến bên miệng em.

"Em ăn không?”- Tôi hỏi.

An gật đầu, há miệng cắn lấy miếng xoài từ chiếc xiên trên tay tôi.

Tôi nhẹ nhàng đặt chiếc đĩa sang một bên và ngồi xuống ngay bên cạnh An.

"Hôm nay có vui không.”- Tôi khoác vai em, hỏi.

"Em không biết nữa, chắc là vui.”- Em thì thào. "Còn chị thì sao?”

"Chị cũng không biết nữa.”

"Chị biết không, em đã hơi bối rối khi nhận được quà của bác gái.” – An quay sang nói nhỏ với tôi. "Em có chút không hiểu ý của bác ấy khi tặng cho chúng ta đôi khuyên với màu sắc như vầy.”

"Bối rối à?”- Tôi nhắm mắt. "Bối rối thế nào?”

"Em thấy xấu hổ.”- An khựng lại. "Một chút thôi.”

Điều mà An nói, có lẽ tôi có thể hiểu một phần nào đó.

Chúng tôi tuy tính tình khác nhau, nhưng được cùng trải nghiệm nhiều cảm xúc.

Xấu hổ là một trong những cảm xúc đó.

Và tuyệt vọng, tôi biết An một ngày nào đó cũng sẽ được trải nghiệm giống như tôi thôi. Mặc dù tôi sẽ làm bằng mọi cách để đảm bảo ngày đó cách xa em tôi nhất có thể.

Tôi chỉ là một con người, khả năng của tôi có hạn.

Tôi không thể che trời, nhưng tôi sẽ cố gắng hết sức mình để thay đổi số phận của chúng tôi.

"Tặng em này.”- Tôi lấy một viên kẹo bạc hà trong túi, đặt lên tay em.

Em bỏ luôn viên kẹo vào miệng: "Em thích mùi này.”

"Chúc mừng sinh nhật.” Tôi quay đầu về phía An, nở nụ cười.

-----------------------

Đến 10 giờ, chúng tôi mới quyết định ra về. Lúc bọn tôi chuẩn bị đi, anh Huy gọi với theo tôi, bảo chờ chút anh nói cái này.

Tôi đành phải nhờ An bế Bảo về nhà ngủ trước. An hơi do dự một chút nhưng rốt cục cũng vẫn nghe theo. Tôi biết em cũng đang từng bước cố gắng để thay đổi tâm lý e dè đối với sự tồn tại của thằng bé.

Chờ đến khi An bước ra khỏi cổng, anh Huy mới thì thầm nói với tôi:

"Em cảm thấy thế nào?”

"Hôm nay vui lắm, anh ạ.”

"Không, em biết anh muốn hỏi gì mà. Hôm này có tệ lắm không?”- Anh nghiêm túc nhìn vào mắt tôi.

Thật kỳ lạ vì đây là lần thứ ba trong ngày có người đề cập với tôi về vấn đề này. Người đầu tiên là chị Hà, người thứ hai là An và bây giờ lại là anh Huy.

"Anh đừng lo. Em vui thật.”- Tôi nói dối.

"Vậy thì tốt, anh chỉ lo em suy nghĩ quá nhiều.” – Anh Huy thở phào.

Tôi nhìn dáng vẻ lo lắng và lắng nghe hơi thở nhẹ nhõm của anh, bất chợt nghĩ đến bác sĩ Tiến.

Anh thò tay sang bên cạnh với được chiếc túi màu xám, lấy ra một cành hoa nhỏ.

Bông hoa hồng xinh xắn được làm bằng vải, nụ hoa hé mở, cánh hoa được làm từ lụa trơn bóng, mềm mại.

"Tặng cho em. Anh tự làm đấy.”- Anh hếch hếch mũi.

"Anh mà cũng biết làm mấy cái này à?”

"Thì làm chục cái cũng phải được một cái ra hồn chứ.”

"Nhìn có vẻ kỳ công quá.” – Tôi tiếc nuối. "Hoa lần trước em đưa cho anh là hoa em vặt ở nhà người khác đấy. Biết vậy em đã vặt cho anh cả bó.”

"Ranh con. Phá nhà người khác vừa thôi.”- Anh lấy tay ấn nhẹ đầu tôi.

"Haha, nhưng anh không nên tặng cho em thứ này, kẻo em lại hiểu nhầm là anh thích em.”- Tôi nhe răng cười giả lả.

"Anh biết em không tự kỷ như thế nên mới tặng đấy chứ.”- Anh cũng nhe hàm răng trắng, cười hì hì xoa đầu tôi. "Thôi, về đi không muộn. Nhớ giữ hoa cẩn thận đừng để gãy, mồ hôi nước mắt của anh mày đấy.”

Tôi cẩn thận cất bộng hoa vảo chiếc túi trắng rồi vẫy tay tạm biệt anh, hướng cổng ra về.

Tôi biết anh Huy không thích tôi. Suy cho cùng, chúng tôi là cùng một loại người.

Có thể hoàn cảnh của chúng tôi khác nhau nhưng bản chất là như nhau, điểm xuất phát giống nhau, khác nhau là ở quá trình.

Tôi không thích anh, và tôi biết anh cũng không thích tôi.

Nhưng giữa chúng tôi có tình bạn, có kỷ niệm, có gắn bó và tôn trọng.

-----------------

Tôi bước vào nhà, cắm bộng hoa vào một chiếc bình thủy tinh khô ráo, đặt ngay ngắn trên bàn trà phòng khách.

An ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh, lặng lẽ dõi theo tôi.

"Anh Huy tặng chị à?”

"Ừ. Anh ấy có tặng em cái gì không?” – Tôi nhảy lên chiếc ghế ngồi dựa vào bên cạnh An.

"Lúc bọn mình đến ảnh có tặng em một cuốn sổ.”- Em nói, liếc về hướng bàn trà. "Nhưng tặng cái này, em nghĩ không chừng anh ấy thích chị.”

"Không đâu.”

"Sao chị biết được?”

"Chị biết.”- Tôi nói.

An đặt chiếc điểu khiển tivi lên mặt bàn, điều chỉnh tư thế thoải mái nằm tựa đầu trên đùi tôi.

"Phim chán quá.”- An nhắm mắt.

"Thế thì ngủ đi.”- Tôi vuốt vuốt đầu em.

Em thò tay vào trong túi áo khoác, lấy ra một viên bọc giấy nhựa bé tí xíu, từ từ bóc ra rồi hướng về miệng tôi giơ lên.

Tôi theo phản xạ tự nhiên, thoải mái nhận lấy viên kẹo từ tay An.

Một hương trà thơm mát dần tỏa ra trong miệng tôi, hương vị quen thuộc mà vô cùng thoải mái.

"Chúc mừng sinh nhật chị.”- An nói, rồi thả lỏng cơ thể chìm vào giấc ngủ.

Chúng tôi đã quen với việc tặng quà như thế này. Từ rất lâu rồi, khi chúng tôi còn nhỏ, không có tiền tiêu vặt cũng không được người nhà tổ chức sinh nhật, chúng tôi chỉ biết an ủi nhau bằng cách chia sẻ những viên kẹo được người khác cho. Đến tận bây giờ, chúng tôi vẫn chúc mừng nhau bằng cách này.

Chờ cho An ngủ say, tôi bế em trở về phòng, đắp chăn cẩn thận rồi quay về phòng mình.

--------------------

Sau khoảng thời gian tồi tệ đó, cứ hễ đến ngày sinh nhật, đón tiếp tôi lại là những cơn đau kéo dài và những đêm thức trắng.

Âm nhạc, chất cồn, thuốc và bạo lực là những thứ có giữ cho tôi có lại được bình tĩnh và tỉnh táo vào mỗi thời điểm tôi mất đi kiểm soát.

Tôi lấy ra đôi bông tai nhỏ được nhét trong túi áo, đặt vào tủ, khóa lại.

Tôi ôm lấy chiếc đàn ghi ta, ngồi bên khung cửa sổ, kéo từng nốt nhạc, chờ đợi thời khắc ấy đến.

Đêm nay lại là một đêm dài…
 
Advertisement
Last edited by a moderator:

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom