Growland0010
Tác giả VW
-
Chương 7: Sói trắng (1)
["Sói trắng" sẽ được trần thuật dưới góc nhìn của nhân vật Huy]
Tôi, Trần Việt Huy, lần đầu trải nghiệm được thế giới này có nhiều loại người.
Từng là một đứa trẻ, có quá nhiều thứ để vui đùa, để tìm hiểu, để tò mò, để sợ hãi.
Trải qua bao nhiêu năm, trong trí nhớ của tôi đã mất đi nhiều thứ, có vui, có buồn. Những ký ức dù có quan trọng hay không, trong đầu tôi cũng không đủ sức để níu giữ nữa.
Nhưng mặc dù chặng đường của tôi có dài đến bao nhiêu, có những điều mà tôi vẫn không sao quên được. Những ký ức gây ấn tượng quá lớn đối với tôi, sự tồn tại đặc biệt của NGƯỜI ĐÓ.
Lần đầu tiên tôi gặp hai đứa trẻ ấy là khi 8 tuổi.
Hai con người, hai khuôn mặt giống nhau như khắc. Hai đứa trẻ da trắng bóc, tóc nâu dài mềm.mại, đôi mắt tỏa ánh vàng nhạt, đứng cạnh nhau đẹp như một bức tranh.
Lần đầu tiên gặp hai cô bé ấy là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy cái gọi là “gắn kết không rời”. Tuy hai mà một, tuy một mà hai. Một bức tranh hòa hợp, đẹp đẽ. Hai sinh thể tương đồng, thuộc về nhau.
Thế nhưng, những gì tôi trải qua sau này lại chậm rãi, nhẹ nhàng phá hủy bức họa tươi đẹp ấy, nói cho tôi biết ấn tượng này sai lầm rồi.
Hai cô bé là hàng xóm của tôi, ở cách nhà tôi chỉ vài bước chân. An và Hạ, cặp sinh đôi này cùng tôi và những đứa trẻ khác bởi hay chơi chung nên có mối quan hệ khá là thân thiết, hòa đồng. Mà tôi, người dành nhiều thời gian nhất cho hai đứa trẻ, chính là người có thể nhận biết chúng rõ nhất.
Cô chị là Hạ, cô em là An. Tám năm trước, Hạ chưa cắt ngắn tóc như bây giờ. Hai đứa trẻ lúc ấy đều để tóc dài, buộc đuôi ngựa nhìn giống hệt nhau, chẳng thể phân biệt được đâu là chị đâu là em.
Thế nhưng, việc tưởng khó mà thực ra lại vô cùng dễ dàng. Chỉ cần thân thiết một thời gian, mọi người đều có thể phân biệt được An và Hạ, bởi giữa hai cô bé có tồn tại một sự khác biệt quá lớn.
Cô chị hòa nhập, cô em thu mình.
Chẳng hạn như khi bạn gọi tên Hạ, người đó sẽ trả lời ngay với nụ cười tươi rói, trong khi An thì chỉ xoay mặt qua chứ không nói năng gì.
Khi chúng tôi chơi với nhau, Hạ luôn là người đầu têu, nghịch ngợm nhất, An thì chỉ thường ngồi ở một bên dõi theo và chỉ nhập cuộc khi Hạ chay tới và lôi kéo cô bé.
Cô chị thì mạnh mẽ, che chở, cô em thì phụ thuộc.
Nhiều khi tôi nghĩ rằng, mối quan hệ của những đứa trẻ chúng tôi với hai chị em sinh đôi này đơn thuần chỉ là mối quan hệ với Hạ. Nói trắng ra thì với chúng tôi, An là “người ngoài cuộc”. Không hề có ý xúc phạm gì cả, đó chỉ là sự thực. An luôn là một cô bé hướng nội, luôn thu vào trong ranh giới của riêng mình, ranh giới mà chỉ có người chị sinh đôi mới có thể bước qua.
Thế nhưng, dù có thân thiết đến mấy, ranh giới giữa chúng tôi và Hạ mãi mãi cũng không thể gần gũi được như giữa Hạ và An.
Chị em sinh đôi, cơ thể gắn kết, linh hồn gắn kết, không cần nói ra cũng hiểu ý nhau. Cho dù tính cách trái ngược nhưng lại hiểu nhau nhất. Trong thế giới của hai chị em, chúng tôi mới là những người ngoài.
Trong mọi cuộc tranh cãi, xung đột, Hạ sẽ luôn đứng về phía An vô điều kiện, chẳng cần biết lý lẽ hay ai đúng ai sai.Tương tự, An, người mà ai cũng nghĩ là e dè, nhút nhát, lại luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô chị nếu có ai đó nói xấu hay công kích. Họ che chở, bảo vệ nhau mọi lúc mọi nơi.
Hai cô bé là cặp sinh đôi đầu tiên mà tôi gặp, ấn tượng đương nhên mạnh mẽ vô cùng. Nhưng đó cũng chỉ là một loại ký ức thôi.
Thứ mà bám rễ trong đầu óc tôi, mãi mãi không thể kéo bỏ được, lại là người đó.
Người đầu tiên khiến tôi tò mò, cũng là nỗi sợ hãi đầu tiên của tôi.
Tôi nhớ rằng ký ức mạnh mẽ đầu tiên của tôi bắt đầu từ ngày nọ, khi đám trẻ chúng tôi chơi trốn tìm.
Tôi chọn được một chỗ kín đáo trong công viên, ngồi thu lu ở đó, cố gắng không phát ra tiếng động.
Một đứa trẻ có rất nhiều thứ phải sợ, sợ chuột, sợ tĩnh lặng, sự bóng tối. Nơi tôi đang nấp ấy lại là một vị trí hoàn hảo để dọa trẻ con.
Muốn tối đủ tối, muốn lặng đủ lặng.
Nhưng đối với một đứa to gan như tôi, chừng ấy vẫn chưa là gì, cùng lắm chỉ khiến tôi hồi hộp.
Tôi ngồi yên ở đó một lúc cho đến khi cảm nhận được có người đang bước đến. Tôi nín cười và chuẩn bị tư thế dọa nạt.
Thế nhưng tôi lại giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Tiếng bước chân chậm rãi nhưng mạnh mẽ, bình tĩnh, rõ ràng không phải là của trẻ con.
Người đó dừng lại một lúc, rồi xoay người lại đi về hướng tôi. Không gian quá tối khiến tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của “hắn”.
Tôi chợt nhớ đến một tin đồn về kẻ bắt cóc và buôn bán trẻ em đang lan truyền mấy ngày gần đây trong khu phố, và bắt đầu cảm thấy sống lưng run lên.
Tôi im lặng lắng nghe tiếng bước chân tiến đến chầm chậm sau lưng. Nỗi lo sợ dâng lên khiến bụng tôi đau âm ẩm, càng không dám quay đầu lại.
Tiếng bước chân dừng hẳn lại, và tôi cảm nhận được hơi thở của ai đó sau lưng mình.
Một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi giật bắn người, dùng sức để hất tay người đó ra. Bật dậy tính chạy trốn..Khi tôi xoay mặt lại về hướng người đó, tôi thấy có hai tia sắng nhọn hoắt như lưỡi dao xẹt bắn đến khuôn mặt mình. Người đứng trước mặt tôi cả người nhuộm một màu đen đặc của bóng tôi. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng sức mạnh ở bàn tay và luồng sáng xẹt đến khiến tôi cảm thấy mình như đứng trước một con dã thú.
Tôi cố giật mạnh cánh tay và cả người ra một lần nữa. Lần này tôi thoát ra được, nhưng bị mất đà nên ngã nhào ra sàn. Cổ chân bị trật và đau nhói. Phần vì đau phần vì sợ, tôi chẳng thể di chuyển được nữa, chỉ trân trân nhìn vào kẻ trước mắt.
“Sao vậy?”- Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ vang lên.
Đến lúc này, tôi mới mờ mịt phát hiện kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Hạ. Hạ đang ngồi đằng trước một tay chống vào đầu gối, mặt đối mặt với tôi.
Kẻ ngồi trước mặt tôi, một đứa bé nhỏ hơn tôi bốn tuổi, thấp hơn tôi một cái đầu nhưng lại khiến tôi cảm nhận được sự lo sợ như vậy, đó là lần đầu tiên trong đời.
Tôi biết đó chỉ là trò đùa của Hạ. Người đó rõ ràng biết tôi ở đây ngay từ đầu nhưng vẫn cố tình dọa, nếu không đã chẳng cố tình đến lúc tôi ngã ngửa rã mới mở miệng nói như thế.
Lúc tròng mắt của Hạ chiếu thẳng vào con ngươi tôi, khuôn mặt của cô bé mới hiện lên rõ ràng và tôi có thể nhìn thấy biểu cảm trên đó. Nhưng lúc ấy và thậm chí cả một thời gian dài về sau, tôi vẫn chẳng thể hiểu được cảm xúc được biểu hiện trên khuôn mặt non nớt ấy.
Quái dị vô cùng!
Từng là một đứa trẻ, có quá nhiều thứ để vui đùa, để tìm hiểu, để tò mò, để sợ hãi.
Trải qua bao nhiêu năm, trong trí nhớ của tôi đã mất đi nhiều thứ, có vui, có buồn. Những ký ức dù có quan trọng hay không, trong đầu tôi cũng không đủ sức để níu giữ nữa.
Nhưng mặc dù chặng đường của tôi có dài đến bao nhiêu, có những điều mà tôi vẫn không sao quên được. Những ký ức gây ấn tượng quá lớn đối với tôi, sự tồn tại đặc biệt của NGƯỜI ĐÓ.
Lần đầu tiên tôi gặp hai đứa trẻ ấy là khi 8 tuổi.
Hai con người, hai khuôn mặt giống nhau như khắc. Hai đứa trẻ da trắng bóc, tóc nâu dài mềm.mại, đôi mắt tỏa ánh vàng nhạt, đứng cạnh nhau đẹp như một bức tranh.
Lần đầu tiên gặp hai cô bé ấy là lần đầu tiên tôi được tận mắt thấy cái gọi là “gắn kết không rời”. Tuy hai mà một, tuy một mà hai. Một bức tranh hòa hợp, đẹp đẽ. Hai sinh thể tương đồng, thuộc về nhau.
Thế nhưng, những gì tôi trải qua sau này lại chậm rãi, nhẹ nhàng phá hủy bức họa tươi đẹp ấy, nói cho tôi biết ấn tượng này sai lầm rồi.
Hai cô bé là hàng xóm của tôi, ở cách nhà tôi chỉ vài bước chân. An và Hạ, cặp sinh đôi này cùng tôi và những đứa trẻ khác bởi hay chơi chung nên có mối quan hệ khá là thân thiết, hòa đồng. Mà tôi, người dành nhiều thời gian nhất cho hai đứa trẻ, chính là người có thể nhận biết chúng rõ nhất.
Cô chị là Hạ, cô em là An. Tám năm trước, Hạ chưa cắt ngắn tóc như bây giờ. Hai đứa trẻ lúc ấy đều để tóc dài, buộc đuôi ngựa nhìn giống hệt nhau, chẳng thể phân biệt được đâu là chị đâu là em.
Thế nhưng, việc tưởng khó mà thực ra lại vô cùng dễ dàng. Chỉ cần thân thiết một thời gian, mọi người đều có thể phân biệt được An và Hạ, bởi giữa hai cô bé có tồn tại một sự khác biệt quá lớn.
Cô chị hòa nhập, cô em thu mình.
Chẳng hạn như khi bạn gọi tên Hạ, người đó sẽ trả lời ngay với nụ cười tươi rói, trong khi An thì chỉ xoay mặt qua chứ không nói năng gì.
Khi chúng tôi chơi với nhau, Hạ luôn là người đầu têu, nghịch ngợm nhất, An thì chỉ thường ngồi ở một bên dõi theo và chỉ nhập cuộc khi Hạ chay tới và lôi kéo cô bé.
Cô chị thì mạnh mẽ, che chở, cô em thì phụ thuộc.
Nhiều khi tôi nghĩ rằng, mối quan hệ của những đứa trẻ chúng tôi với hai chị em sinh đôi này đơn thuần chỉ là mối quan hệ với Hạ. Nói trắng ra thì với chúng tôi, An là “người ngoài cuộc”. Không hề có ý xúc phạm gì cả, đó chỉ là sự thực. An luôn là một cô bé hướng nội, luôn thu vào trong ranh giới của riêng mình, ranh giới mà chỉ có người chị sinh đôi mới có thể bước qua.
Thế nhưng, dù có thân thiết đến mấy, ranh giới giữa chúng tôi và Hạ mãi mãi cũng không thể gần gũi được như giữa Hạ và An.
Chị em sinh đôi, cơ thể gắn kết, linh hồn gắn kết, không cần nói ra cũng hiểu ý nhau. Cho dù tính cách trái ngược nhưng lại hiểu nhau nhất. Trong thế giới của hai chị em, chúng tôi mới là những người ngoài.
Trong mọi cuộc tranh cãi, xung đột, Hạ sẽ luôn đứng về phía An vô điều kiện, chẳng cần biết lý lẽ hay ai đúng ai sai.Tương tự, An, người mà ai cũng nghĩ là e dè, nhút nhát, lại luôn sẵn sàng đứng ra bảo vệ cô chị nếu có ai đó nói xấu hay công kích. Họ che chở, bảo vệ nhau mọi lúc mọi nơi.
Hai cô bé là cặp sinh đôi đầu tiên mà tôi gặp, ấn tượng đương nhên mạnh mẽ vô cùng. Nhưng đó cũng chỉ là một loại ký ức thôi.
Thứ mà bám rễ trong đầu óc tôi, mãi mãi không thể kéo bỏ được, lại là người đó.
Người đầu tiên khiến tôi tò mò, cũng là nỗi sợ hãi đầu tiên của tôi.
Tôi nhớ rằng ký ức mạnh mẽ đầu tiên của tôi bắt đầu từ ngày nọ, khi đám trẻ chúng tôi chơi trốn tìm.
Tôi chọn được một chỗ kín đáo trong công viên, ngồi thu lu ở đó, cố gắng không phát ra tiếng động.
Một đứa trẻ có rất nhiều thứ phải sợ, sợ chuột, sợ tĩnh lặng, sự bóng tối. Nơi tôi đang nấp ấy lại là một vị trí hoàn hảo để dọa trẻ con.
Muốn tối đủ tối, muốn lặng đủ lặng.
Nhưng đối với một đứa to gan như tôi, chừng ấy vẫn chưa là gì, cùng lắm chỉ khiến tôi hồi hộp.
Tôi ngồi yên ở đó một lúc cho đến khi cảm nhận được có người đang bước đến. Tôi nín cười và chuẩn bị tư thế dọa nạt.
Thế nhưng tôi lại giật mình khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một rõ ràng hơn.
Tiếng bước chân chậm rãi nhưng mạnh mẽ, bình tĩnh, rõ ràng không phải là của trẻ con.
Người đó dừng lại một lúc, rồi xoay người lại đi về hướng tôi. Không gian quá tối khiến tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của “hắn”.
Tôi chợt nhớ đến một tin đồn về kẻ bắt cóc và buôn bán trẻ em đang lan truyền mấy ngày gần đây trong khu phố, và bắt đầu cảm thấy sống lưng run lên.
Tôi im lặng lắng nghe tiếng bước chân tiến đến chầm chậm sau lưng. Nỗi lo sợ dâng lên khiến bụng tôi đau âm ẩm, càng không dám quay đầu lại.
Tiếng bước chân dừng hẳn lại, và tôi cảm nhận được hơi thở của ai đó sau lưng mình.
Một bàn tay đặt lên vai tôi.
Tôi giật bắn người, dùng sức để hất tay người đó ra. Bật dậy tính chạy trốn..Khi tôi xoay mặt lại về hướng người đó, tôi thấy có hai tia sắng nhọn hoắt như lưỡi dao xẹt bắn đến khuôn mặt mình. Người đứng trước mặt tôi cả người nhuộm một màu đen đặc của bóng tôi. Mặc dù không nhìn thấy gì nhưng sức mạnh ở bàn tay và luồng sáng xẹt đến khiến tôi cảm thấy mình như đứng trước một con dã thú.
Tôi cố giật mạnh cánh tay và cả người ra một lần nữa. Lần này tôi thoát ra được, nhưng bị mất đà nên ngã nhào ra sàn. Cổ chân bị trật và đau nhói. Phần vì đau phần vì sợ, tôi chẳng thể di chuyển được nữa, chỉ trân trân nhìn vào kẻ trước mắt.
“Sao vậy?”- Giọng nói nhẹ nhàng của Hạ vang lên.
Đến lúc này, tôi mới mờ mịt phát hiện kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Hạ. Hạ đang ngồi đằng trước một tay chống vào đầu gối, mặt đối mặt với tôi.
Kẻ ngồi trước mặt tôi, một đứa bé nhỏ hơn tôi bốn tuổi, thấp hơn tôi một cái đầu nhưng lại khiến tôi cảm nhận được sự lo sợ như vậy, đó là lần đầu tiên trong đời.
Tôi biết đó chỉ là trò đùa của Hạ. Người đó rõ ràng biết tôi ở đây ngay từ đầu nhưng vẫn cố tình dọa, nếu không đã chẳng cố tình đến lúc tôi ngã ngửa rã mới mở miệng nói như thế.
Lúc tròng mắt của Hạ chiếu thẳng vào con ngươi tôi, khuôn mặt của cô bé mới hiện lên rõ ràng và tôi có thể nhìn thấy biểu cảm trên đó. Nhưng lúc ấy và thậm chí cả một thời gian dài về sau, tôi vẫn chẳng thể hiểu được cảm xúc được biểu hiện trên khuôn mặt non nớt ấy.
Quái dị vô cùng!
Last edited by a moderator: