Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58
Hai tên võ sĩ mang ta lên xe ngựa, tứ chi của ta có cảm giác như dần dần khôi phục, sự đau đớn từ vết thương mang lại, làm cho mồ hôi lạnh của ta toát ra, sự uể oải làm cho ta muốn ngủ.
Sau khi tinh lại, thì ta phát hiện mình đã ở trong hành quán, nhưng không phải gian phòng lúc trước, sự bài trí không thể tính là xa hoa, nhưng lại khác trước kia một trời một vực. Ánh nến bên trong phòng chập chờn, chắc lúc này trời đã tối.
Cổ họng ta khô nóng dị thường, đó là vì nguyên nhân ta mất quá nhiều máu. Đang muốn mở cửa gọi người, thì cửa phòng đã mở ra, cũng Lang Thứ bưng chén thuốc và chén trà đi đến, hắn đệm thêm một cái gối vào sau lưng ta, cung kính nói: "Có phải là đang mệt không?”
Ta gật đầu, tuy rằng Lang Thứ tính tình thô lỗ, nhưng lại thẳng thắn, không biết vì sao hắn lại cung kính với ta như vậy, có lẽ là từ khi ta thắng trận quyết đấu?
Lang Thứ rót cho ta một chén thuốc, đỡ cho ta uống.
Ta yếu ớt nói: "Thật không ngờ tới... ngươi lại còn biết chăm sóc nguời khác..."
Lang Thứ cười hắc hắc nói: "Năm đó khi còn làm chăn ngựa, mấy trăm con ngựa ta còn chiếu cố được, huống chi chỉ là một mình ngươi,..." Nói vừa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy không ổn, trở tay nặng nề tát vào má mình một cái, nói: "Lang Thứ chết tiệt, toàn nói bậy thôi, ngài đại nhân đại lượng, cứ coi như ta đang đánh rắm đi."
Trong lòng ta kỳ quái, tại sao hắn lại có biểu hiện tôn kính với ta như vậy chứ.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một những tiếng ồn ào, có một thanh âm vô cùng khẩn trương nói: "Người đâu, mau tới đây! Chủ nhân đã xảy ra chuyện..." Câu cuối dường như đã nức nở, vất vả lắm ta mới phân biệt được, thanh âm này là do Sát Cáp Thai phát ra.
Lang Thứ lấy làm kinh hãi, quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Tuy rằng ta cũng muốn xem chuyện gì xảy ra, nhưng bản thân ta lại không cách nào di chuyển được.
Ta vô cùng lo lắng và bất an đợi một hồi lâu, Lang Thứ rốt cục cũng trở về, đi tới bên giường ta thấp giọng nói: "Chủ nhân bảo ta mang ngươi tới bên đó."
Không đợi câu trả lời của ta, hắn ôm lấy thân hình của ta, đi ra ngoài cửa. Mặc dù hắn vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn chạm vào vết thương của ta, làm cho ta đau tới mức suýt cắn vào môi.
Ô Kỳ Thái sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên thảm, ở ngực hắn có cắm hai mũi tên, máu đen chảy ra ướt hết cả áo. Đôi lông mày hoa râm nhíu chặt lại một chỗ, dường như đang cố gắng kìm nén đau đớn.
Sát Cáp Thai đôi mắt đẫm lệ, quỳ ở một bên.
Lang Thứ cẩn thận đặt ta ở đối diện với Ô Kỳ Thái, để cho ta dựa vào ngực hắn.
Ô Kỳ Thái cố gắng mỉm cười, hắn ho khan hai tiếng, tiếp nhận khế ước từ trong tay Sát Cáp Thai, nói: "Băng Báo... đây... đây...là khế ước của ngươi... ta đồng ý cho ngươi được tự do..." Hắn run rẩy đem khế ước châm lên ngọn nến, trong nháy mắt, khế ước đã hóa thành tro tàn.
Ô Kỳ Thái nói: "Ta... Cả đời này... chỉ có một việc chuyện ăn năn..., hôm nay... ngươi...giúp ta hoàn thành... Ô Kỳ Thái ta... có chết cũng..." Lời còn chua dứt, thì hắn đã trợn mắt lên, sau đó thì rũ xuống.
"Chủ nhân!" Sát Cáp Thai lớn tiếng gào khóc.
Ta nhìn khế ước đã hóa thành tro tan, trong lòng ta ngẩn ngơ, đây là sự cố gắng của ta sao, đây là sự tự do của ta sao? Khi nó tới được với mình, thì bản thân ta chẳng có cảm giác gì là kích động cả. Nhìn thi thể Ô Kỳ Thái, trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương, cho dù hắn làm gì, thì cũng coi như là một người giữ lời hứa, hơn nữa hắn đã mang lại cho ta dự do, thiện ác vốn có thể phân biệt được hay sao?
Ba ngày sau, ta đã có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng, Ô Kỳ Thái đã được Sát Cáp Thai chôn cất tử tế, nhìn bề ngoài thì Ô thị hành quán không có gì biến hóa cả.
Những nô lệ đối với chủ nhân bạo ngược như Ô Kỳ Thái cũng không có cảm tình gì, đa số trong lòng những người ở đây đều vui mừng. Ta bỗng nhiên nghĩ tới A Đông, từ sau trận quyết chiến kia, đã không còn nghe thấy tin tức về hắn nữa, không biết hắn còn sống trên đời hay không.
Lúc hoàng hôn, Sát Cáp Thai tới tìm ta, chỉ trong vòng có mấy hôm, mà hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, tóc mai đã nhiều thêm mấy sợi.
Sát Cáp Thai đích thân pha một bình trà Long Tỉnh, ngồi đối diện với ta.
Ta Uống một ngụm trà, thì phát hiện đây chỉ là loại trà bình thường nhất trong trà Long Tĩnh của Tây hồ, thế nhưng ở cái nơi giá lạnh khủng khiếp như thế này, nó lại là thứ vô cùng trân quý.
Sát Cáp Thai nói: "Ngày ấy sau khi quyết đấu, chủ nhân vốn dự tính là sau khi kết thúc thì phải nhanh chóng rời đi, thế nhưng Gia Luật thừa tướng lại phái người mời chủ nhân vào trong phủ nghị sự, Gia Luật thừa tướng nói là muốn mua cả Ô thị hành quán và tất cả nô lệ, trong đó chi đích danh là phải mua ngươi."
Ta thổi nhẹ một cánh trà, nhẹ nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Chủ nhân trả lời như thế nào?" Nhưng thực ra trong lòng ta đã đoán được đáp án của Ô Kỳ Thái.
Sát Cáp Thai tràn ngập bi phẫn nói: "Chủ nhân đương nhiên là không chịu đáp ứng, Gia Luật Xích Mi thẹn quá hoá giận, hai người chia tay trong sự không vui. Ta và chủ nhân lo lắng hắn sẽ thi triển độc kế, muốn quay về hành quán mang ngươi rời đi luôn, thế nhưng không nghĩ tới..."
Sát Cáp Thai cố sức cắn môi dưới, hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm: "Không nghĩ tới tên Gia Luật Xích Mi vô liêm sỉ này, lại hạ thủ với chúng ta khi đang trên đường về."
Trong lòng ta thầm than, Ô Kỳ Thái này đúng là không biết lượng sức, Gia Luật Xích Mi chính là Đông Hồ thừa tướng, muốn đẩy hắn vào đường cùng thì dễ như trở bàn tay.
Sát Cáp Thai lại nói: "Trước khi chủ nhân lâm chung, có dặn ta hai chuyện, chuyện thứ nhất là trả lại sự tự do cho ngươi, chủ nhân đã tự mình làm được rồi. Còn một chuyện nữa là giao toàn bộ điền sản cho ta, bảo ta xử lý cho tốt."
Ta gật đầu, Sát Cáp Thai làm việc cẩn thận kín đáo, đúng là một người thừa kế rất tốt gia nghiệp của Ô Kỳ Thái.
Sát Cáp Thai nói: "Ta vốn không muốn tiếp nhận, thế nhưng trước khi chủ nhân lâm chung, bên người không có con nối dõi, hơn nữa mục đích mà chủ nhân giao cho ta chính là, muốn ta chống đỡ qua trường nguy cơ này, vì vậy ta mới tiếp nhận."
Sát Cáp Thai bùi ngùi than thở: "Chủ nhân tuy rằng mất đi, thế nhưng Gia Luật Xích Mi vẫn không buông tha sự nhòm ngó đối với gia sản của Ô thị, hai ngày nay, hắn đã phái người tới đây, nói chuyện mua sản nghiệp với ta. Cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ này lại muốn dùng một con ngựa đổi lấy một Đấu Sĩ. Đây rõ ràng là muốn mạnh mẽ chiếm đoạt mà. Nếu như ta đồng ý, thì sẽ có lỗi với chủ nhân, nếu như ta không đồng ý, thì Gia Luật Xích Mi vốn là đương triều thừa tướng, quyền cao chức trọng, hắn mà tức giận lên, thì người trong Ô thị hành quán sẽ khó tránh khỏi độc thủ."
Sát Cáp Thai trên mặt xám lại, thổn thức không ngừng.
Trong lòng ta đã hiểu rõ ý của hắn, Gia Luật Xích Mi không phải là nhắm vào toàn bộ Ô thị hành quá, mà chính là ta, vì ta đã đánh chết Bạo Long trong trận quyết đấu, làm cho hắn tổn thất một lượng tài phú lớn, nên khẳng định hắn muốn dùng ta thay thế chỗ trống của Bạo Long. Mà hiện giờ ta đã được tự do, cho nên Sát Cáp Thai đau đầu nhất là chuyện này.
Ta buông chén trà nói: "Ngươi có nghĩ ra đối sách gì không?"
Sát Cáp Thai than thở: "Ta không nghĩ ra đối sách gì, cho nên mới tới đây xin ngài dậy ta.”
Ngôn từ của hắn đối với ta cực kỳ khách khí.
Ta mỉm cười nói:" Gia Luật Xích Mi chắc là không thiếu tài phú, mua Ô thị hành quán chỉ là để xả mối hận trong lòng, nếu như ngươi đem nó chuyển cho thừa tướng, vậy thì chuyện này kết thúc rồi."
Sát Cáp Thai cười khổ nói: "Băng Báo huynh hôm nay đã là người tự do, ta làm sao có thể đẩy sản nghiệp Ô thị vào trong biển lửa được, sở dĩ ta tìm tới ngài thương lượng, là vì chủ nhân cực kỳ tôn trọng ngài, cho dù tâm trí hay là đảm lược đểu vượt xa ta."
Ta âm thầm cảm thán, không nghĩ tới Ô Kỳ Thái này lại là tri kỉ của ta.
Sát Cáp Thai nói: "Băng Báo huynh nếu như đã biết được huyền cơ, xin cứ việc nói thẳng, Gia Luật Xích Mi trên danh nghĩa là mua sản nghiệp Ô thị, chứ mục đích của hắn là ngài, tính mạng của toàn bộ Ô thị hiện giờ nằm trong tay ngài đó."
Ta gật đầu nói: "Nếu như ta chủ động đi theo Gia Luật Xích Mi, hắn có lẽ sẽ buông tha các ngươi, nếu như ta cự tuyệt hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tiếc tất cả đối phó Ô thị, đến lúc đó chẳng những các ngươi sẽ khó thoát một kiếp, cho nên cho dù chúng ta có tình nguyện hay không, thì số phận của chúng ta đã gắn liền với nhau rồi."
Sát Cáp Thai khen: "Chủ nhân quả nhiên không có nói sai, năng lực nhận biết thời thế của ngài vượt xa ta."
Ta mỉm cười nói: "Ngươi đừng có vội tâng bốc ta, ta phải vất vả vô cùng mới được tự do, quyết sẽ không bao giờ trở lại cuộc sống cũ. Hơn nữa Gia Luật Xích Mi chỉ cho là một đấu sĩ, nương tựa vào hắn, có khác gì làm một nô lệ."
Sát Cáp Thai buồn bã gật đầu nói: "Nếu như thế, ta chỉ còn cách giải tán Ô thị hành quán, trả lại tự do cho các đấu sĩ, để cho bọn chúng trốn đi tránh chết vậy."
Sau khi tinh lại, thì ta phát hiện mình đã ở trong hành quán, nhưng không phải gian phòng lúc trước, sự bài trí không thể tính là xa hoa, nhưng lại khác trước kia một trời một vực. Ánh nến bên trong phòng chập chờn, chắc lúc này trời đã tối.
Cổ họng ta khô nóng dị thường, đó là vì nguyên nhân ta mất quá nhiều máu. Đang muốn mở cửa gọi người, thì cửa phòng đã mở ra, cũng Lang Thứ bưng chén thuốc và chén trà đi đến, hắn đệm thêm một cái gối vào sau lưng ta, cung kính nói: "Có phải là đang mệt không?”
Ta gật đầu, tuy rằng Lang Thứ tính tình thô lỗ, nhưng lại thẳng thắn, không biết vì sao hắn lại cung kính với ta như vậy, có lẽ là từ khi ta thắng trận quyết đấu?
Lang Thứ rót cho ta một chén thuốc, đỡ cho ta uống.
Ta yếu ớt nói: "Thật không ngờ tới... ngươi lại còn biết chăm sóc nguời khác..."
Lang Thứ cười hắc hắc nói: "Năm đó khi còn làm chăn ngựa, mấy trăm con ngựa ta còn chiếu cố được, huống chi chỉ là một mình ngươi,..." Nói vừa ra khỏi miệng, hắn đã cảm thấy không ổn, trở tay nặng nề tát vào má mình một cái, nói: "Lang Thứ chết tiệt, toàn nói bậy thôi, ngài đại nhân đại lượng, cứ coi như ta đang đánh rắm đi."
Trong lòng ta kỳ quái, tại sao hắn lại có biểu hiện tôn kính với ta như vậy chứ.
Lúc này ngoài cửa bỗng nhiên truyền đến một những tiếng ồn ào, có một thanh âm vô cùng khẩn trương nói: "Người đâu, mau tới đây! Chủ nhân đã xảy ra chuyện..." Câu cuối dường như đã nức nở, vất vả lắm ta mới phân biệt được, thanh âm này là do Sát Cáp Thai phát ra.
Lang Thứ lấy làm kinh hãi, quay đầu chạy ra ngoài cửa.
Tuy rằng ta cũng muốn xem chuyện gì xảy ra, nhưng bản thân ta lại không cách nào di chuyển được.
Ta vô cùng lo lắng và bất an đợi một hồi lâu, Lang Thứ rốt cục cũng trở về, đi tới bên giường ta thấp giọng nói: "Chủ nhân bảo ta mang ngươi tới bên đó."
Không đợi câu trả lời của ta, hắn ôm lấy thân hình của ta, đi ra ngoài cửa. Mặc dù hắn vô cùng cẩn thận, nhưng vẫn chạm vào vết thương của ta, làm cho ta đau tới mức suýt cắn vào môi.
Ô Kỳ Thái sắc mặt tái nhợt ngồi ở trên thảm, ở ngực hắn có cắm hai mũi tên, máu đen chảy ra ướt hết cả áo. Đôi lông mày hoa râm nhíu chặt lại một chỗ, dường như đang cố gắng kìm nén đau đớn.
Sát Cáp Thai đôi mắt đẫm lệ, quỳ ở một bên.
Lang Thứ cẩn thận đặt ta ở đối diện với Ô Kỳ Thái, để cho ta dựa vào ngực hắn.
Ô Kỳ Thái cố gắng mỉm cười, hắn ho khan hai tiếng, tiếp nhận khế ước từ trong tay Sát Cáp Thai, nói: "Băng Báo... đây... đây...là khế ước của ngươi... ta đồng ý cho ngươi được tự do..." Hắn run rẩy đem khế ước châm lên ngọn nến, trong nháy mắt, khế ước đã hóa thành tro tàn.
Ô Kỳ Thái nói: "Ta... Cả đời này... chỉ có một việc chuyện ăn năn..., hôm nay... ngươi...giúp ta hoàn thành... Ô Kỳ Thái ta... có chết cũng..." Lời còn chua dứt, thì hắn đã trợn mắt lên, sau đó thì rũ xuống.
"Chủ nhân!" Sát Cáp Thai lớn tiếng gào khóc.
Ta nhìn khế ước đã hóa thành tro tan, trong lòng ta ngẩn ngơ, đây là sự cố gắng của ta sao, đây là sự tự do của ta sao? Khi nó tới được với mình, thì bản thân ta chẳng có cảm giác gì là kích động cả. Nhìn thi thể Ô Kỳ Thái, trong lòng ta dâng lên một nỗi bi thương, cho dù hắn làm gì, thì cũng coi như là một người giữ lời hứa, hơn nữa hắn đã mang lại cho ta dự do, thiện ác vốn có thể phân biệt được hay sao?
Ba ngày sau, ta đã có thể xuống giường đi lại nhẹ nhàng, Ô Kỳ Thái đã được Sát Cáp Thai chôn cất tử tế, nhìn bề ngoài thì Ô thị hành quán không có gì biến hóa cả.
Những nô lệ đối với chủ nhân bạo ngược như Ô Kỳ Thái cũng không có cảm tình gì, đa số trong lòng những người ở đây đều vui mừng. Ta bỗng nhiên nghĩ tới A Đông, từ sau trận quyết chiến kia, đã không còn nghe thấy tin tức về hắn nữa, không biết hắn còn sống trên đời hay không.
Lúc hoàng hôn, Sát Cáp Thai tới tìm ta, chỉ trong vòng có mấy hôm, mà hắn đã tiều tụy đi rất nhiều, tóc mai đã nhiều thêm mấy sợi.
Sát Cáp Thai đích thân pha một bình trà Long Tỉnh, ngồi đối diện với ta.
Ta Uống một ngụm trà, thì phát hiện đây chỉ là loại trà bình thường nhất trong trà Long Tĩnh của Tây hồ, thế nhưng ở cái nơi giá lạnh khủng khiếp như thế này, nó lại là thứ vô cùng trân quý.
Sát Cáp Thai nói: "Ngày ấy sau khi quyết đấu, chủ nhân vốn dự tính là sau khi kết thúc thì phải nhanh chóng rời đi, thế nhưng Gia Luật thừa tướng lại phái người mời chủ nhân vào trong phủ nghị sự, Gia Luật thừa tướng nói là muốn mua cả Ô thị hành quán và tất cả nô lệ, trong đó chi đích danh là phải mua ngươi."
Ta thổi nhẹ một cánh trà, nhẹ nhấp một ngụm, bình tĩnh nói: "Chủ nhân trả lời như thế nào?" Nhưng thực ra trong lòng ta đã đoán được đáp án của Ô Kỳ Thái.
Sát Cáp Thai tràn ngập bi phẫn nói: "Chủ nhân đương nhiên là không chịu đáp ứng, Gia Luật Xích Mi thẹn quá hoá giận, hai người chia tay trong sự không vui. Ta và chủ nhân lo lắng hắn sẽ thi triển độc kế, muốn quay về hành quán mang ngươi rời đi luôn, thế nhưng không nghĩ tới..."
Sát Cáp Thai cố sức cắn môi dưới, hiển nhiên phẫn nộ tới cực điểm: "Không nghĩ tới tên Gia Luật Xích Mi vô liêm sỉ này, lại hạ thủ với chúng ta khi đang trên đường về."
Trong lòng ta thầm than, Ô Kỳ Thái này đúng là không biết lượng sức, Gia Luật Xích Mi chính là Đông Hồ thừa tướng, muốn đẩy hắn vào đường cùng thì dễ như trở bàn tay.
Sát Cáp Thai lại nói: "Trước khi chủ nhân lâm chung, có dặn ta hai chuyện, chuyện thứ nhất là trả lại sự tự do cho ngươi, chủ nhân đã tự mình làm được rồi. Còn một chuyện nữa là giao toàn bộ điền sản cho ta, bảo ta xử lý cho tốt."
Ta gật đầu, Sát Cáp Thai làm việc cẩn thận kín đáo, đúng là một người thừa kế rất tốt gia nghiệp của Ô Kỳ Thái.
Sát Cáp Thai nói: "Ta vốn không muốn tiếp nhận, thế nhưng trước khi chủ nhân lâm chung, bên người không có con nối dõi, hơn nữa mục đích mà chủ nhân giao cho ta chính là, muốn ta chống đỡ qua trường nguy cơ này, vì vậy ta mới tiếp nhận."
Sát Cáp Thai bùi ngùi than thở: "Chủ nhân tuy rằng mất đi, thế nhưng Gia Luật Xích Mi vẫn không buông tha sự nhòm ngó đối với gia sản của Ô thị, hai ngày nay, hắn đã phái người tới đây, nói chuyện mua sản nghiệp với ta. Cái tên tiểu nhân vô liêm sỉ này lại muốn dùng một con ngựa đổi lấy một Đấu Sĩ. Đây rõ ràng là muốn mạnh mẽ chiếm đoạt mà. Nếu như ta đồng ý, thì sẽ có lỗi với chủ nhân, nếu như ta không đồng ý, thì Gia Luật Xích Mi vốn là đương triều thừa tướng, quyền cao chức trọng, hắn mà tức giận lên, thì người trong Ô thị hành quán sẽ khó tránh khỏi độc thủ."
Sát Cáp Thai trên mặt xám lại, thổn thức không ngừng.
Trong lòng ta đã hiểu rõ ý của hắn, Gia Luật Xích Mi không phải là nhắm vào toàn bộ Ô thị hành quá, mà chính là ta, vì ta đã đánh chết Bạo Long trong trận quyết đấu, làm cho hắn tổn thất một lượng tài phú lớn, nên khẳng định hắn muốn dùng ta thay thế chỗ trống của Bạo Long. Mà hiện giờ ta đã được tự do, cho nên Sát Cáp Thai đau đầu nhất là chuyện này.
Ta buông chén trà nói: "Ngươi có nghĩ ra đối sách gì không?"
Sát Cáp Thai than thở: "Ta không nghĩ ra đối sách gì, cho nên mới tới đây xin ngài dậy ta.”
Ngôn từ của hắn đối với ta cực kỳ khách khí.
Ta mỉm cười nói:" Gia Luật Xích Mi chắc là không thiếu tài phú, mua Ô thị hành quán chỉ là để xả mối hận trong lòng, nếu như ngươi đem nó chuyển cho thừa tướng, vậy thì chuyện này kết thúc rồi."
Sát Cáp Thai cười khổ nói: "Băng Báo huynh hôm nay đã là người tự do, ta làm sao có thể đẩy sản nghiệp Ô thị vào trong biển lửa được, sở dĩ ta tìm tới ngài thương lượng, là vì chủ nhân cực kỳ tôn trọng ngài, cho dù tâm trí hay là đảm lược đểu vượt xa ta."
Ta âm thầm cảm thán, không nghĩ tới Ô Kỳ Thái này lại là tri kỉ của ta.
Sát Cáp Thai nói: "Băng Báo huynh nếu như đã biết được huyền cơ, xin cứ việc nói thẳng, Gia Luật Xích Mi trên danh nghĩa là mua sản nghiệp Ô thị, chứ mục đích của hắn là ngài, tính mạng của toàn bộ Ô thị hiện giờ nằm trong tay ngài đó."
Ta gật đầu nói: "Nếu như ta chủ động đi theo Gia Luật Xích Mi, hắn có lẽ sẽ buông tha các ngươi, nếu như ta cự tuyệt hắn, chỉ sợ hắn sẽ không tiếc tất cả đối phó Ô thị, đến lúc đó chẳng những các ngươi sẽ khó thoát một kiếp, cho nên cho dù chúng ta có tình nguyện hay không, thì số phận của chúng ta đã gắn liền với nhau rồi."
Sát Cáp Thai khen: "Chủ nhân quả nhiên không có nói sai, năng lực nhận biết thời thế của ngài vượt xa ta."
Ta mỉm cười nói: "Ngươi đừng có vội tâng bốc ta, ta phải vất vả vô cùng mới được tự do, quyết sẽ không bao giờ trở lại cuộc sống cũ. Hơn nữa Gia Luật Xích Mi chỉ cho là một đấu sĩ, nương tựa vào hắn, có khác gì làm một nô lệ."
Sát Cáp Thai buồn bã gật đầu nói: "Nếu như thế, ta chỉ còn cách giải tán Ô thị hành quán, trả lại tự do cho các đấu sĩ, để cho bọn chúng trốn đi tránh chết vậy."