• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tam Cung Lục Viện Thất Thập Nhị Phi (2 Viewers)

  • Chương 57

Sức bật của Bạo Long cực kỳ mạnh mẽ, thân thể lăng không bay lên, hộ thuẫn ở tay trái cản trường đao, đoản kiếm ở tay phải chém tới cổ của ta.
Ta và hắn đồng thời xuất phát nhưng tốc độ của ta chậm hơn một chút, ta dùng hộ thuẫn ở tay trái cản kiếm phong.
Nhưng không nghĩ tới, đoản kiếm của Bạo Long cực kỳ lợi hại, kiếm phong xuyên thủng hộ thuẫn bằng thép nhưng cũng vì vậy mà sức lực giảm đi vài phần.
Tuy là như thế, nhưng cũng đã lưu lại ở tay trái của ta một vết thương thật sâu.
Khi ta thu tay trái lại, thì trường đao thay đổi góc độ, bổ về phía hạ bàn của Bạo Long, sự khống chế thân hình ở trên không trung, vượt qua sức tưởng tượng của ta, chân phải hắn nhanh chóng thu lại, rồi đạp lên hộ thuẫn của ta.
Thân hình của hắn mượn lực bay về phía trước, lăng không bay qua đỉnh đầu của ta, nhưng khi tới giữa, thì phương hướng chợt thay đổi, đâm thẳng xuống đỉnh đầu của ta.
Trong tình thế cấp bách, ta chẳng quan tâm gì tới hình tượng nữa, xoay người lăn tròn mấy vòng, mới có thể tránh thoát được một kích trí mạng của hắn.
Bạo Long cười nhạt một tiếng, A Đông đột nhiên rút lui, làm cho hắn được nghỉ ngơi, thể lực và tinh lực được phục hồi đầy đủ, trạng thái của bản thân đang ở đỉnh phong.
Trong khi đó, ta đã dùng hết sức đấu với Cự Nham, cho nên thể lực bị rơi xuống hạ phong.
Càng thêm phiền phức chính là, đoản kiếm của Bạo Long sắc bén dị thường, không gì không phá được, trường đao của ta không dám chính diện đón đỡ, tiên cơ của ta hoàn toàn bị mất hết.
Bạo Long gầm lên một tiếng, đoản kiếm lần thứ 2 đâm vào hộ thuẫn của ta, ta thình lình bỏ hộ thuẫn, cả hai tay cầm trường đao bổ tới chỗ hắn.
Lực phòng vệ ở tay trái của Bạo long cực tốt, hộ thuẫn ngăn trở trường đao, đoản kiếm chém xéo về hướng tiểu phúc của ta. Dưới thế tấn công sắc bén của hắn, ta đành phải lùi lại.
Khí thế của Bạo Long càng ngày càng tăng, khán giả trong đấu trường dần dần hét vang tên của hắn, lấn át những thanh âm hét tên của ta, có thể tưởng tượng, ta đã lâm vào bất lợi.
Chẳng hiểu sao ta lại chợt nhớ tới cảnh tượng của Bạch Quỹ trước khi chết, sở dĩ hắn bị Tinh Hậu đưa vào chỗ chết, chính là do tay hắn nắm trọng binh, nhưng thật không ngờ Tinh Hậu lại dùng hiểm chiêu, bỏ hai tòa thành, tước đoạt đi tính mạng của hắn.
Đoản kiếm của Bạo Long chính là điều mà ta kiêng kị nhất, muốn thắng lợi, thì trước tiên phải bỏ đi trở ngại này.
Trong đầu của ta chợt hiện lên một ý nghĩ, nhưng muốn làm chuyện này, thì trong lòng của ta phải làm được một chuyện, đó là bỏ đi sự sợ hãi.
Khi Bạo Long lần thứ hai xuất thủ, thân hình ta chủ động nghênh đón kiếm phong, trường đao trong tay phải dùng thế lưỡng bại câu thương, bổ vào đầu vai của hắn.
Bạo Lòng dùng hộ thuẫn, đẩy trường đao của ta sang một bên, đoản kiếm nhanh như chớp đâm vào ngực trái của ta.
Khi thân hình của ta cách kiếm phong chừng 1 thốn, thì đột nhiên nhích sang trái, đoản kiếm kiếm đâm thẳng vào bên phải của ta.
Không đợi Bạo long rút đoản kiếm, tay trái của ta đấm thẳng vào mặt của hắn, ngón giữa và ngón trò chuẩn đâm vào hai mắt của Bạo Long.
Đoản kiếm xuyên qua thân thể của ta, cắm vào tận xương. Nếu như lúc này Bạo Long chỉ cần chuyển động kiếm phong một chút thôi, thì với sự sắc bén của đoản kiếm, chắc chắn sẽ đưa ta vào chỗ chết.
Bóng tối và sự đau nhức, làm cho Bạo Long từ bỏ đoản kiếm, hai tay che hai mắt, kêu lên một tiếng thảm thiết, máu tươi từ chảy qua kẽ tay của hắn.
Ta cũng vô lực tấn công lẩn thứ hai, thân thể dần dần ngã xuống đất, máu tươi từ miệng vết thương phun ra như suối.
Bạo Long hai tay sờ soạng trên mặt đất, bò tới hướng của ta, từ cổ họng của hắn vang lên tiếng gào như thú, bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải giết ta.
Tất cả mọi người từ trong đấu trường đều đứng lên nhìn chằm chằm vào người ta.
Ta giãy giụa muốn đứng lên, thế nhưng do mất quá nhiều máu, đã làm cho ta yếu ớt vô lực, thân thể của ta lại một lần nữa ngã xuống trong vũng bùn lầy lội.
Hai tay của Bạo Long rốt cục cũng mò tới hai chân của ta, hắn cười lớn bắt đầu di chuyển lên phía cổ ta.
Tay trái của ta chậm rãi rút đoản kiếm vẫn mang theo bên người, máu tươi từ miệng vết thương lại phun ra, ta ngưng tụ lực lượng toàn thân đâm tới.
Nhưng khi mũi kiếm đang trên đường đi, thì lại bị hắn chuẩn xác tóm lấy, xoay ngược lại, đè xuống phía ngực của ta.
Máu tươi từ trong mắt của hắn đang chảy xuống người của ta. lúc này, hắn biểu hiện vô cùng kinh khủng.
Đoản kiếm đâm xuyên qua bì giáp, chạm tói ngực của ta, ta cắn răng một cái, một lần nữa đẩy ngược cánh tay của hắn lại.
Bạo long nổi giận gầm lên một tiếng, dùng thân hình chặn lấy chuôi kiếm, muốn dùng toàn bộ sức lực để ấn xuống.
Kiếm phong lại một lần nữa lại đâm xuống người của ta, lúc này ta hoàn toàn tỉnh táo nhận ra, ta không có cách nào cản được kiếm phong này.
Một thanh âm thanh thúy bỗng nhiên vang lên:
"Băng Báo thúc thúc! Mau đứng lên, thúc thúc có thể mà, thúc thúc có thể chiến thắng hắn!"
Là thanh âm của Dực Hổ.
"Cố gắng lên lên!”
"Cố gắng lên lên!"
Ta nghe được hai thanh âm trợ uy cho ta là của Hoàn Nhan Vân Na và Toàn Tuệ Kiều.
Một lực lượng không biết từ đâu truyền tới, lần thứ hai ta đẩy ngược đoản kiếm lại, kề sát vào vết hầu của Bạo Long.
Hắn dường như cảm nhận được hơi lạnh từ kiếm phong truyền tới, thân hình liều mạng ngửa ra sau, thế nhưng hai tay của hắn vẫn nắm chặt tay của ta, kiếm phong đâm thẳng vào yết hầu của hắn.
Lực lượng của Bạo Long dần dần yếu đi, khi ta đâm mũi kiếm vào được một tấc, thì thân hình của hắn hoàn toàn mềm nhũn.
Ta cố sức đẩy hắn ra, đoản kiếm cắm sâu xuống phía dưới, vẫn còn đang rung rung trên thân thể hắn.
Một ý trí lớn lao từ đâu truyền tới, lại làm ta một lẩn nữa đứng lên, ta có thể nhìn thấy mọi người hoan hô nhảy nhót, nhưng không nghe được bất cứ một thanh âm gì.
Những hình ảnh của bọn họ nhạt nhòa dẩn trước mắt của ta, rốt cục bóng tối cũng phủ xuống..
Chỉ trong nháy mắt, ta bước vào một không gian đen đặc, Yến Lâm, Thải Tuyết, Dao Như, Yên Yên, Tư Hầu từng người một đi quanh người ta, gọi lớn tên của ta.
Các nàng liều mạng kéo ta, nỗ lực muốn đem ta ra khỏi bóng tối.
Đúng lúc này, Tinh Hậu đột nhiên đứng ở phía sau các nàng, trong tay cầm đao nhọn, cười lớn đâm vào hậu tâm của từng nàng một.
Ta liều mạng kêu lớn, thế nhưng lại không phát ra bất cứ thanh âm gì, trong tuyệt vọng ta khóc nức nở.
Tuệ Kiều đứng ở phía sau của ta, mặc dù không quay đầu lại, nhưng ta cảm nhận được sự u oán từ trong mắt của nàng:
"Tại sao muốn giết ta?"
Nàng chậm rãi buông ngân cung, mũi tên nhanh chóng bay tới hậu tâm của ta.
Sự đau đớn chậm rãi kéo tới, thân thể ta như một đám mây, một cảm giác uể oải tràn ngập toàn thân, ta nhớ là mình lúc đó, đã tiến nhập vào một giấc ngủ vĩnh viễn...
Trong bóng tối mơ hồ xuất hiện một tia tia sáng, tia sáng này tuy rằng yếu ớt, nhưng mà nó đã chiếu rọi bóng tối trong đầu của ta.
Ta không thể ngã xuống như vậy, tính mạng của ta không thể kết thúc một cách rẻ mạt như thế này, ta si ngốc nắm lấy tia sáng, như muốn đem toàn bộ nó kéo vào trong lòng.
"Băng Báo..."
Ta nghe thẩy có người gọi ta, trong bóng đêm ta cố sức tìm kiếm, nhưng không thấy bất cứ một thân ảnh nào.
"Băng Báo thúc thúc.”
Cuối cùng, ta cũng nhận ra phương hướng của thanh âm, thân hình ta liều mạng di động về phía đó, khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn của Dực Hổ rốt cục cũng xuất hiện trong tầm mắt của ta.
"Băng Báo thúc thúc!"
Khi ta một lân nữa nghe thấy tiếng gọi, thì biết mình đã trở về hiện thực.
Ta nằm ở trên ghế dài trong phòng nghỉ, có rất nhiều người vây quanh ta. Có những đôi mắt nhìn chằm chằm vào ta, ta có thể nhận ra, đó là Ô Kỳ Thái, Sát Cáp Thai, Dực Hổ còn có Tuệ Kiều.
Tuệ Kiều thành thạo quấn mảnh lụa trắng quanh ngực của ta, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nhẹ giọng nói:
"Vận khí của ngươi thật tốt, kiếm phong lại không đả thương tới tim và phổi. Chỉ cần nghỉ ngơi một đoạn thời gian là sẽ khôi phục như thường, không để lại bất cứ hậu quả gì cả."
"Tạ ơn Tạ tiểu thư cứu giúp..."
Lần này ta có thể tin tưởng, thanh âm vếu ớt vô lực kia là do chính ta phát ra.
Tuệ Kiều ôn nhu cười nói:
"Người ngươi phải tạ ơn là Dực Hổ thiếu gia!"
Dực Hổ đi tới, trong đôi mắt to đen lúng liếng tràn ngập kích động:
"Băng Báo thúc thúc, thúc thật uy phong!"
Hắn mô phỏng theo động tác của ta chém ra một cái, thế nhưng thân hình mất cân đổi ngã phịch xuống đất, làm cho mọi người xung quanh bật cười.
Một thanh âm lạnh lùng từ ngoài cửa vang lên:
"Dực Hổ! Làm loạn đủ chưa?"
Mọi người đồng thời nhìn ra phía cửa, Hoàn Nhan Vân Na chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện ở ngoài cửa, trong đôi mắt xanh của nàng tràn ngập tức giận, Dực Hổ thè lưỡi, tay chân lúng túng đi tới, thấp giọng nói:
"Tỷ tỷ!"
Hoàn Nhan Vân Na quát lên:
"Không nói tiếng nào là đi mất, đệ không biết tỷ sẽ lo lắng hay sao?"
Toàn Tuệ Kiều cuống quít giải thích:
"Việc này đều là do muội, trong lúc cấp bách, muội quên không bẩm báo lại với tỷ."
Hoàn Nhan Vân Na thở dài nói:
"Thanh Thanh, muội đừng thay nó biện giải, chắc chắn là nó đòi muội đi theo."
Dực Hổ cười ôm lấy cánh tay trái của tỷ tỷ mình, nói:
"Tỷ tỷ, tỷ không phải là thường dạy muội, là một nam nhi thì phải cứu giúp người khác hay sao?”
Vân Na vuốt ve cái đầu nhỏ của hắn:
"Sao ta lại không cho đệ đi cứu người cơ chứ, nhưng mà trước khi đi phải nói với tỷ một tiếng."
Dực Hổ liên tục gật đầu.
Ô Kỳ Thái lúc này mới bước tới chào:
"Hoàn Nhan tướng quân!"
Hoàn Nhan Vân Na lãnh đạm nhìn Ô Kỳ Thái, nàng không muốn kết giao với Ô Kỳ Thái, nên chỉ khẽ gật đầu, sau đó cùng với Toàn Tuệ Kiều và Dực Hổ cùng nhau rời đi, nhưng trước khi đi, cũng không quên liếc nhìn ta một cái.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom