-
Chương 6
Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
“Đâu có, đâu có.” Ngô Minh liền vội vàng đứng lên tránh sang ở một bên, không thể tùy tiện nhận cái khom lưng vái chào của người lớn tuổi hơn, chắp tay nói: “Một cái nhấc tay, may mắn thành công.”
“Cô nương khách khí.” Địch lão nhị lại vẫn cứ kiên quyết hướng sang chỗ Ngô Minh đang đứng khom người vái chào lại: “Thanh Lĩnh Tam Kiệt nợ cô nương một cái ân tình.”
Trần lão tam cũng là bước nhanh đi lại đây chắp hai tay cảm tạ: “Ta Trần lão tam tạ ơn cô nương.”
Có thể để cho Trần lão tam ở trước mặt mọi người cảm ơn như vậy, nếu có người biết tính khí hắn, chỉ sợ phải cả kinh tặc lưỡi. Nhưng nghĩ đến tâm ma được đột phá, lại cũng là hợp tình hợp lý.
Hai người cũng không tiếp tục xưng hô Ngô Minh là cô bé mà là cô nương, hiển nhiên đem nàng đặt ở cùng địa vị với mình.
Dẫn đường lão giả ở bên chứng kiến tất cả, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Cái Trần lão tam này điều không phải người ngốc, đột phá tâm ma cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng nam tử tối kỵ nhất chính là chuyện vợ ngoại tình, hắn càng là trung niên mới đính hôn lại bị người vợ chưa xuất giá vụng trộm bỏ trốn theo tình nhân, bởi vậy mà tâm kết khó giải.
Mà nữ hài tử này, lại chỉ cố tình nói mấy câu đã đánh thức Trần lão tam, có thể nói tâm trí kinh người.
Ha hả, xem ra lần dẫn đường này, mặc dù không có người tư chất thượng cấp để hồi bẩm, nhưng lại đã có tiểu nữ hài tâm tư mẫn tiệp như vậy, cũng coi như một chuyện lý thú để kể đến.
Trên bãi cỏ trong cốc người tới ngày càng nhiều, Địch lão nhị cùng Trần lão tam đi tìm người quen bắt chuyện.
Ngô Minh ngồi vào chỗ cũ, một đám các tiểu cô nương ào một cái vây đến.
“Oa! Vừa nãy làm ta sợ muốn chết!” Nha Đầu cầm lấy cánh tay Ngô Minh liều mạng lay động: “Ngươi thế nào lại to gan như vậy a! Làm sao dám chọc giận bọn họ? Cho ngươi kim ngân ngươi không muốn là đúng, nhưng sau đó bọn họ tại sao lại hướng ngươi cúi người cảm tạ?”
“Hình như là Tiêu Nữ giúp cái kia Trần lão tam giải tâm ma?”
“Chuyện gì xảy ra? Ta nghe không hiểu lắm a, cái gì mà chân ngôn mười sáu chữ.”
Ngô Minh giải thích nửa ngày, một đám các tiểu cô nương vẫn như cũ nửa hiểu nửa không.
Tâm tư càng là đơn thuần, trái lại càng khó có thể lý giải tâm ma.
“Quái nha, thứ không thuộc về mình thì không nên cầm a. Hơn nữa mặc dù là của mình, người khác cầm đi, ta cũng liền nhịn, chẳng lẽ còn có thể đánh cướp lại sao?” Nha Đầu ngây ngô nói: “Làm sao một đạo lý đơn giản như vậy, người này lại vẫn cứ không hiểu? Vì sao chuyện tâm tình lại có thể làm trở ngại tiến trình võ học?”
“Ách…” Loại chuyện này thật đúng là khó mà giải thích, Ngô Minh vò đầu. Thế giới này vừa không có tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn tu chân hay khai sáng giáo dục gì đó, đại đa số các tiểu cô nương xuất thân nông gia đương nhiên không hiểu.
Trong lúc vò đầu, Ngô Minh lại mò thấy cái lược búi tóc trang trí của con gái trên đầu mình, nhất thời có hơi chút phiền muộn.
Dẫn đường lão giả đi tới bên cạnh, giơ tay chỉ vào chỗ khách ngồi trong cốc nơi có rất nhiều chi môn nói: “Nhóm tiểu nha đầu, các ngươi có biết, các chi môn bên trong tông phái là được bố trí như thế nào không?”
Các cô nương nhất thời dời đi hứng thú, xấu hổ ngượng nghịu mà tách ra khỏi Ngô Minh.
Dẫn đường lão giả bắt đầu lấy cờ xí làm thí dụ, vì chúng nữ giảng giải cách bố trí chỗ ngồi các nơi trong cốc.
Vòng ngoài cùng là chỗ các chi môn đang nghỉ ngơi. Chi môn cờ xí trừ cấm dùng bạch sắc ra thì không có yêu cầu nào khác, cho nên màu sắc các loại cờ xí rất đa dạng. Như là “Vân Lĩnh”, “Bạch Gia Loan”, “Công Hồng Lĩnh”, “Bá Vương Trại”, “Phụng Công Sơn”,
Đây đều là tên chi môn đặc sắc.
Ngô Minh thầm nghĩ: Cái này căn bản là sơn trại thổ phỉ cảm phục gia nhập liên minh, hoặc là nói thuộc về bang nhóm làm việc tạm thời…
Vòng thứ hai, là điểm nghỉ ngơi của ngoại môn. Ngoài rìa cờ xí có màu trắng, tên gọi đều phải xin ý kiến phê chuẩn nên quy củ hơn rất nhiều, đều có chữ môn, nhưng cấm dùng hai chữ nhật nguyệt. Như là “Bôn Lôi môn”, “Phá Vân môn”, “Kình Không môn” …
Ừ, những cái này thuộc về tông môn đơn vị hành chính lệ thuộc trực tiếp, Ngô Minh oán thầm.
Vòng trong cùng ở giữa là nội môn, nhân số ít nhất, chỉ có bốn cái bàn, đều trống không, nhưng từng bàn đều có một cây cờ.
Phong, vũ, lôi, điện, phân biệt chỉ có bốn chữ này, là bốn viện, đều tự lấy màu đỏ viết ở trên bạch kỳ.
Xem ra Trượng Kiếm Tông tôn sùng màu trắng.
Nội môn chính là công chức có biên chế, Ngô Minh đi đến kết luận.
Đơn giản mà nói, Trượng Kiếm Tông chia thành ba đẳng cấp, nội môn tứ viện, ngoại môn và chi môn.
Chỗ bãi cỏ trung tâm trong cốc, nhưng là lấy phương thức xây dựng trướng bồng ngang dọc tạo thành khu cách biệt rộng ước chừng một dặm vuông, nhìn không thấy bên trong có cái gì.
Hay là tông môn nhập thí địa phương.
“Lão nhân gia, nhập thí sẽ thi những gì a?” Một cái da dẻ hơi thô ráp nữ hài nhi có chút thẹn thùng hỏi: “Ta không đọc được chữ, có thể bị loại hay không a?”
Một vài cô gái cũng khẩn trương nhìn ông lão dẫn đường.
Dẫn đường lão giả vuốt râu cười ha ha một tiếng: “Không biết thì không biết, có gì lo lắng? Tâm không xấu, chữ có thể học, không cần lo ngại.”
“Như vậy sẽ kiểm tra chúng ta cái gì đây?” Ngô Minh hỏi tới.
“Trượng Kiếm Tông ta nhập thí cho tới bây giờ đều là trọng thiên phú nhất, trọng đức hạnh thứ hai, ngoại trừ dùng tinh thạch kiểm tra thể chất, khí đạt bách mạch ngoài hai hạng mục này ra, nội dung cụ thể cuộc thi ngược lại cũng không câu nệ hình thức.”
Tinh thạch trắc thể? Khí đạt bách mạch? Ngô Minh ngẹo đầu kết hợp với tiểu thuyết trên mạng hồi tưởng một chút, chín mươi chín phần trăm chính là xem thiên phú.
Hắc, nếu bàn về thiên phú, ta cùng với siêu cấp tiến hóa khung máy móc này sợ ai vậy? Ngô Minh đối với việc nhập thí của mình tràn ngập tự tin.
Còn nói một trận, Địch lão nhị, Trần lão tam cùng bạn cũ bắt chuyện xong đã trở về, dẫn đường lão giả nhìn thời gian đã gần đến buổi trưa, giơ tay lên cáo từ.
Chức trách người dẫn đường không có giới định đặc biệt nào, có thể tùy ý mà làm, Địch lão nhị, Trần lão tam cũng không tiện giữ lại nới lời khách khí từ biệt.
Chỉ là dẫn đường lão giả mới đi ra được hai mươi mấy bước, lại chuyên biệt quay đầu lại nhìn, cẩn thận đánh giá Ngô Minh một chút, rồi mới rời đi.
Ngô Minh cùng các nữ tử khác nhàn rỗi ngồi ăn chút trái cây, liền chờ nhập thí sắp bắt đầu rồi.
Trái cây gì a, ngay cả mứt vỏ hồng cũng không bằng, càng chưa nói trong mứt hoa quả có chứa chất phụ gia gì đó. Còn gọi là cái gì Tề quốc đệ nhất đại tông môn sao, mất mặt a. Ngô Minh đối với loại trái cây chiêu đãi trình độ này khịt mũi coi thường.
Nha Đầu cùng đám con gái lại ăn đến mặt mày rạng rỡ, hi hi ha ha ngươi đẩy ta kéo khi thì hớn hở cướp trên tay nhau mấy lần, thật giống như là hiếm có cơ hội tận hứng thưởng thức trái cây cỡ này.
Ngô Minh ngầm hiểu nở nụ cười, xem ra Thanh Lĩnh nơi này còn rất là gian khổ. Nếu để cho các nàng đến thế giới có chất phụ gia thực phẩm kia, còn thật đúng là trải qua tiên hào mỹ vị.
“Hừ, cái đám nhà quê này!” Thanh âm khinh miệt của nữ hài đột nhiên ở bên cạnh truyền đến.
Lại là có nữ hài dùng huyền khí lực, đem thanh âm xa xa truyền tới.
Ngô Minh nhìn lại, cũng là một vị bé gái trẻ tuổi mặc hồng y hoa lệ, ở dưới sự tháp tùng của mấy tên hộ vệ từ Thanh Lĩnh chỗ ngồi đi qua.
Mấy tên hộ vệ này đều là ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, lại đều tự cõng một cái bao lớn được quấn băng kín, cũng không biết chứa vật gì.
“… Là Hỗ Vân Kiều, hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Hỗ Đao môn. Có người nói nàng chưa đầy mười bốn tuổi đã lấy thân nữ nhi mở ra huyền khí đạt đến một tinh, thiên phú làm kẻ khác ước ao.” Địch lão nhị nhận ra, thấp giọng nói cho Trần lão tam, nhắc nhở: “Chúng ta chớ nên gây chuyện.”
Trần lão tam tâm tình đã ổn định, lúc này cũng gật gù im lặng.
Mười bốn tuổi luyện đến mở ra huyền khí đã cho là có thiên phú? Ngô Minh xem thường. Hắn đã quá quen với lối logic tăng cấp của Long Ngạo Thiên, liền cảm thấy thiên phú như thế vẫn chưa thể sánh bằng.
Nha Đầu bên người lại đang vui vẻ há mồm cắn một miếng lê lớn, bị tiếng châm chọc có chứa huyền lực vừa quát, sợ đến đem hơn phân nửa miếng lê nuốt trọn xuống cổ họng, nhất thời ho sặc liên tục.
“Ha ha, quả nhiên nói không sai.” Hỗ Vân Kiều liếc nhìn cờ xí, nhấc tay áo cười nói: “Há, là Thanh Lĩnh, chả trách có nữ tử dự tuyển không ra gì như thế.”
Trên mặt chư vị cô gái lập tức hiện ra vẻ xấu hổ. So với Hỗ Đao môn ở Tề Đều, xuất thân Thanh Lĩnh các nàng thật đúng là không có cách nào so bằng.
Trần lão tam sắc mặt trầm xuống, Địch lão nhị vội vàng nắm giữ bả vai hắn đè xuống.
Ngô Minh lại nhảy dựng lên một cái mà đứng lên.
Edit: Bồng Bồng
“Đâu có, đâu có.” Ngô Minh liền vội vàng đứng lên tránh sang ở một bên, không thể tùy tiện nhận cái khom lưng vái chào của người lớn tuổi hơn, chắp tay nói: “Một cái nhấc tay, may mắn thành công.”
“Cô nương khách khí.” Địch lão nhị lại vẫn cứ kiên quyết hướng sang chỗ Ngô Minh đang đứng khom người vái chào lại: “Thanh Lĩnh Tam Kiệt nợ cô nương một cái ân tình.”
Trần lão tam cũng là bước nhanh đi lại đây chắp hai tay cảm tạ: “Ta Trần lão tam tạ ơn cô nương.”
Có thể để cho Trần lão tam ở trước mặt mọi người cảm ơn như vậy, nếu có người biết tính khí hắn, chỉ sợ phải cả kinh tặc lưỡi. Nhưng nghĩ đến tâm ma được đột phá, lại cũng là hợp tình hợp lý.
Hai người cũng không tiếp tục xưng hô Ngô Minh là cô bé mà là cô nương, hiển nhiên đem nàng đặt ở cùng địa vị với mình.
Dẫn đường lão giả ở bên chứng kiến tất cả, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Cái Trần lão tam này điều không phải người ngốc, đột phá tâm ma cũng là chuyện sớm muộn. Nhưng nam tử tối kỵ nhất chính là chuyện vợ ngoại tình, hắn càng là trung niên mới đính hôn lại bị người vợ chưa xuất giá vụng trộm bỏ trốn theo tình nhân, bởi vậy mà tâm kết khó giải.
Mà nữ hài tử này, lại chỉ cố tình nói mấy câu đã đánh thức Trần lão tam, có thể nói tâm trí kinh người.
Ha hả, xem ra lần dẫn đường này, mặc dù không có người tư chất thượng cấp để hồi bẩm, nhưng lại đã có tiểu nữ hài tâm tư mẫn tiệp như vậy, cũng coi như một chuyện lý thú để kể đến.
Trên bãi cỏ trong cốc người tới ngày càng nhiều, Địch lão nhị cùng Trần lão tam đi tìm người quen bắt chuyện.
Ngô Minh ngồi vào chỗ cũ, một đám các tiểu cô nương ào một cái vây đến.
“Oa! Vừa nãy làm ta sợ muốn chết!” Nha Đầu cầm lấy cánh tay Ngô Minh liều mạng lay động: “Ngươi thế nào lại to gan như vậy a! Làm sao dám chọc giận bọn họ? Cho ngươi kim ngân ngươi không muốn là đúng, nhưng sau đó bọn họ tại sao lại hướng ngươi cúi người cảm tạ?”
“Hình như là Tiêu Nữ giúp cái kia Trần lão tam giải tâm ma?”
“Chuyện gì xảy ra? Ta nghe không hiểu lắm a, cái gì mà chân ngôn mười sáu chữ.”
Ngô Minh giải thích nửa ngày, một đám các tiểu cô nương vẫn như cũ nửa hiểu nửa không.
Tâm tư càng là đơn thuần, trái lại càng khó có thể lý giải tâm ma.
“Quái nha, thứ không thuộc về mình thì không nên cầm a. Hơn nữa mặc dù là của mình, người khác cầm đi, ta cũng liền nhịn, chẳng lẽ còn có thể đánh cướp lại sao?” Nha Đầu ngây ngô nói: “Làm sao một đạo lý đơn giản như vậy, người này lại vẫn cứ không hiểu? Vì sao chuyện tâm tình lại có thể làm trở ngại tiến trình võ học?”
“Ách…” Loại chuyện này thật đúng là khó mà giải thích, Ngô Minh vò đầu. Thế giới này vừa không có tiểu thuyết võ hiệp huyền huyễn tu chân hay khai sáng giáo dục gì đó, đại đa số các tiểu cô nương xuất thân nông gia đương nhiên không hiểu.
Trong lúc vò đầu, Ngô Minh lại mò thấy cái lược búi tóc trang trí của con gái trên đầu mình, nhất thời có hơi chút phiền muộn.
Dẫn đường lão giả đi tới bên cạnh, giơ tay chỉ vào chỗ khách ngồi trong cốc nơi có rất nhiều chi môn nói: “Nhóm tiểu nha đầu, các ngươi có biết, các chi môn bên trong tông phái là được bố trí như thế nào không?”
Các cô nương nhất thời dời đi hứng thú, xấu hổ ngượng nghịu mà tách ra khỏi Ngô Minh.
Dẫn đường lão giả bắt đầu lấy cờ xí làm thí dụ, vì chúng nữ giảng giải cách bố trí chỗ ngồi các nơi trong cốc.
Vòng ngoài cùng là chỗ các chi môn đang nghỉ ngơi. Chi môn cờ xí trừ cấm dùng bạch sắc ra thì không có yêu cầu nào khác, cho nên màu sắc các loại cờ xí rất đa dạng. Như là “Vân Lĩnh”, “Bạch Gia Loan”, “Công Hồng Lĩnh”, “Bá Vương Trại”, “Phụng Công Sơn”,
Đây đều là tên chi môn đặc sắc.
Ngô Minh thầm nghĩ: Cái này căn bản là sơn trại thổ phỉ cảm phục gia nhập liên minh, hoặc là nói thuộc về bang nhóm làm việc tạm thời…
Vòng thứ hai, là điểm nghỉ ngơi của ngoại môn. Ngoài rìa cờ xí có màu trắng, tên gọi đều phải xin ý kiến phê chuẩn nên quy củ hơn rất nhiều, đều có chữ môn, nhưng cấm dùng hai chữ nhật nguyệt. Như là “Bôn Lôi môn”, “Phá Vân môn”, “Kình Không môn” …
Ừ, những cái này thuộc về tông môn đơn vị hành chính lệ thuộc trực tiếp, Ngô Minh oán thầm.
Vòng trong cùng ở giữa là nội môn, nhân số ít nhất, chỉ có bốn cái bàn, đều trống không, nhưng từng bàn đều có một cây cờ.
Phong, vũ, lôi, điện, phân biệt chỉ có bốn chữ này, là bốn viện, đều tự lấy màu đỏ viết ở trên bạch kỳ.
Xem ra Trượng Kiếm Tông tôn sùng màu trắng.
Nội môn chính là công chức có biên chế, Ngô Minh đi đến kết luận.
Đơn giản mà nói, Trượng Kiếm Tông chia thành ba đẳng cấp, nội môn tứ viện, ngoại môn và chi môn.
Chỗ bãi cỏ trung tâm trong cốc, nhưng là lấy phương thức xây dựng trướng bồng ngang dọc tạo thành khu cách biệt rộng ước chừng một dặm vuông, nhìn không thấy bên trong có cái gì.
Hay là tông môn nhập thí địa phương.
“Lão nhân gia, nhập thí sẽ thi những gì a?” Một cái da dẻ hơi thô ráp nữ hài nhi có chút thẹn thùng hỏi: “Ta không đọc được chữ, có thể bị loại hay không a?”
Một vài cô gái cũng khẩn trương nhìn ông lão dẫn đường.
Dẫn đường lão giả vuốt râu cười ha ha một tiếng: “Không biết thì không biết, có gì lo lắng? Tâm không xấu, chữ có thể học, không cần lo ngại.”
“Như vậy sẽ kiểm tra chúng ta cái gì đây?” Ngô Minh hỏi tới.
“Trượng Kiếm Tông ta nhập thí cho tới bây giờ đều là trọng thiên phú nhất, trọng đức hạnh thứ hai, ngoại trừ dùng tinh thạch kiểm tra thể chất, khí đạt bách mạch ngoài hai hạng mục này ra, nội dung cụ thể cuộc thi ngược lại cũng không câu nệ hình thức.”
Tinh thạch trắc thể? Khí đạt bách mạch? Ngô Minh ngẹo đầu kết hợp với tiểu thuyết trên mạng hồi tưởng một chút, chín mươi chín phần trăm chính là xem thiên phú.
Hắc, nếu bàn về thiên phú, ta cùng với siêu cấp tiến hóa khung máy móc này sợ ai vậy? Ngô Minh đối với việc nhập thí của mình tràn ngập tự tin.
Còn nói một trận, Địch lão nhị, Trần lão tam cùng bạn cũ bắt chuyện xong đã trở về, dẫn đường lão giả nhìn thời gian đã gần đến buổi trưa, giơ tay lên cáo từ.
Chức trách người dẫn đường không có giới định đặc biệt nào, có thể tùy ý mà làm, Địch lão nhị, Trần lão tam cũng không tiện giữ lại nới lời khách khí từ biệt.
Chỉ là dẫn đường lão giả mới đi ra được hai mươi mấy bước, lại chuyên biệt quay đầu lại nhìn, cẩn thận đánh giá Ngô Minh một chút, rồi mới rời đi.
Ngô Minh cùng các nữ tử khác nhàn rỗi ngồi ăn chút trái cây, liền chờ nhập thí sắp bắt đầu rồi.
Trái cây gì a, ngay cả mứt vỏ hồng cũng không bằng, càng chưa nói trong mứt hoa quả có chứa chất phụ gia gì đó. Còn gọi là cái gì Tề quốc đệ nhất đại tông môn sao, mất mặt a. Ngô Minh đối với loại trái cây chiêu đãi trình độ này khịt mũi coi thường.
Nha Đầu cùng đám con gái lại ăn đến mặt mày rạng rỡ, hi hi ha ha ngươi đẩy ta kéo khi thì hớn hở cướp trên tay nhau mấy lần, thật giống như là hiếm có cơ hội tận hứng thưởng thức trái cây cỡ này.
Ngô Minh ngầm hiểu nở nụ cười, xem ra Thanh Lĩnh nơi này còn rất là gian khổ. Nếu để cho các nàng đến thế giới có chất phụ gia thực phẩm kia, còn thật đúng là trải qua tiên hào mỹ vị.
“Hừ, cái đám nhà quê này!” Thanh âm khinh miệt của nữ hài đột nhiên ở bên cạnh truyền đến.
Lại là có nữ hài dùng huyền khí lực, đem thanh âm xa xa truyền tới.
Ngô Minh nhìn lại, cũng là một vị bé gái trẻ tuổi mặc hồng y hoa lệ, ở dưới sự tháp tùng của mấy tên hộ vệ từ Thanh Lĩnh chỗ ngồi đi qua.
Mấy tên hộ vệ này đều là ánh mắt sắc bén, vẻ mặt nghiêm túc, lại đều tự cõng một cái bao lớn được quấn băng kín, cũng không biết chứa vật gì.
“… Là Hỗ Vân Kiều, hòn ngọc quý trên tay chưởng môn Hỗ Đao môn. Có người nói nàng chưa đầy mười bốn tuổi đã lấy thân nữ nhi mở ra huyền khí đạt đến một tinh, thiên phú làm kẻ khác ước ao.” Địch lão nhị nhận ra, thấp giọng nói cho Trần lão tam, nhắc nhở: “Chúng ta chớ nên gây chuyện.”
Trần lão tam tâm tình đã ổn định, lúc này cũng gật gù im lặng.
Mười bốn tuổi luyện đến mở ra huyền khí đã cho là có thiên phú? Ngô Minh xem thường. Hắn đã quá quen với lối logic tăng cấp của Long Ngạo Thiên, liền cảm thấy thiên phú như thế vẫn chưa thể sánh bằng.
Nha Đầu bên người lại đang vui vẻ há mồm cắn một miếng lê lớn, bị tiếng châm chọc có chứa huyền lực vừa quát, sợ đến đem hơn phân nửa miếng lê nuốt trọn xuống cổ họng, nhất thời ho sặc liên tục.
“Ha ha, quả nhiên nói không sai.” Hỗ Vân Kiều liếc nhìn cờ xí, nhấc tay áo cười nói: “Há, là Thanh Lĩnh, chả trách có nữ tử dự tuyển không ra gì như thế.”
Trên mặt chư vị cô gái lập tức hiện ra vẻ xấu hổ. So với Hỗ Đao môn ở Tề Đều, xuất thân Thanh Lĩnh các nàng thật đúng là không có cách nào so bằng.
Trần lão tam sắc mặt trầm xuống, Địch lão nhị vội vàng nắm giữ bả vai hắn đè xuống.
Ngô Minh lại nhảy dựng lên một cái mà đứng lên.
Bình luận facebook