• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full Tại Hạ Không Phải Là Nữ (4 Viewers)

  • Chương 509

Chuyển ngữ: hongtuananh
Edit: Bồng Bồng
Lưu Bích Kiếm ở dưới tác động của huyền khí rót vào, như bóng đèn màu xanh lục nhận được năng lượng, phát sinh hào quang màu xanh.
Nhìn bảo kiếm trong tay có dị thái như vậy, Ngô Minh tự giễu một câu: “Cái này nếu như là bạch quang, ta liền thành tuyệt địa võ sĩ*.” (*jedi trong loạt phim Chiến Tranh Giữa Các Vì Sao – Star War)
“Cẩn thận! Đây là chuôi bảo nhận*!” Bọn thị vệ một trận hoảng sợ. (*nhận là nói chung về các loại vũ khí sắc nhọn)
“Nàng muốn liều mạng rồi! Mọi người lưu ý!” Bọn thị vệ nhắc nhở lẫn nhau. Loại bảo nhận này sẽ không tùy tiện sử dụng, chỉ có ở thời khắc nguy cấp mới sẽ lấy ra liều mạng.
Rất nhiều thị vệ trong lòng rơi lệ: Nàng bây giờ mới bắt đầu liều mạng sao? Chúng ta đều đã liều mạng một canh giờ.
Cùng Ngô Minh đánh, thị vệ Vũ quốc tuy rằng đông đảo, nhưng mỗi người quả thật là đang liều mạng.
Bởi vì võ kỹ của nàng quá mức doạ người. Tay trái tay phải dĩ nhiên như là hai người riêng biệt đang khống chế, phân ra dùng kỹ pháp công kích cùng phòng thủ bất đồng, thật giống như hai người cao thủ đồng thể dị tâm đang phi thường phối hợp triển khai hợp kế thuật.
Loại thuật hợp kích này có thể so với bọn thị vệ bao vây tấn công mạnh hơn rất nhiều, bởi vì có tiến hóa khung máy móc chỉnh lý nơi trọng yếu, mỗi chiêu mỗi thức đều đạt đến trình độ tinh mĩ như nguyệt giai thánh giả, để cao thủ chín sao cũng ứng phó chắc phi thường vất vả.
Vừa nãy nàng tay trái làm quyền, tay phải cầm đao, tựa là lấy tay trái Tàn Đông Cố Phách Chưởng chiêu thức hoá quyền công phá kiếm thế phòng ngự của thị vệ họ Trần, tiện đà một đao đâm trúng chỗ yếu hại ở vùng bụng.
Trong giây lát này phá tập* nhìn như đơn giản, nhưng trong đó huyền khí vận hành cùng nhãn lực tinh chuẩn, thị vệ ở đây đều tự nhận khó có thể làm được. (*đầu tiên phá thế sau đó công kích)
Giờ khắc này nàng bảo nhận nơi tay, đừng nói bản lĩnh tay trái tay phải đều thuận, thế nhưng một thanh kiếm này liền đủ cho hết thảy thị vệ choáng váng.
Bọn thị vệ dường như phát cuồng cùng nhau quát lớn một tiếng, đao kiếm đều đồng thời nhằm phía Ngô Minh tiến lại.
Đang đang đang đang ————
Cái này không phải tiếng lục lạc kêu, mà là Lưu Bích Kiếm ở lúc ngăn chặn mấy chuôi đao kiếm, phát sinh âm thanh kim loại va chạm.
Theo thanh âm mấy lần va chạm này, mấy vị thị vệ chỉ cảm thấy lực đạo trên tay đầu tiên là nặng trịch, sau là nhẹ đi, tiếp theo nửa đoạn mũi kiếm, nửa đoạn lưỡi đao liền rơi xuống đất.
“Thật là bảo kiếm sắc bén!” Bọn thị vệ kinh hãi, theo bản năng mà nhảy ngược trở ra.
Chỉ là vừa đối mặt, đã có bốn chuôi binh khí bị chém đứt mũi nhận.
Ngô Minh cũng được phen kinh ngạc: “Hả? Không nghĩ tới Tề phi đưa ta cái bảo bối tốt như thế, đây tuyệt đối là bảo vật vô giá.”
Đương nhiên. Bảo vật của Tề phi há lại là vật phàm? Lúc đó nàng cơ bản là đem Ngô Minh xem là nửa cái con dâu tới lôi kéo, đồ vật bình thường còn không muốn lấy ra đây.
Có chuôi bảo kiếm này trong lòng liền có tự tin, nàng thả người liền hướng mặt đông phá vòng vây: “Cái tên nàp không có mắt liền đến thử xem! Kiếm hạ vô tình không còn đầu đừng kêu oan a!”
Bọn thị vệ bất đắc dĩ, lại dồn dập giơ binh khí tới cản.
Đinh đang đinh đang một trận, lại là vô số đao kiếm tổn hại. Thậm chí có hai tên thị vệ quá mức vọt tới trước, trực tiếp bị chém đứt binh khí sau, lột bỏ nửa bên đầu.
Mặc kệ là khảm vào đầu hay là đâm vào thân thể. Thanh kiếm này trước sau không dính nửa điểm máu tươi.
Ngô Minh vung vẩy bảo kiếm hiện ra ánh sáng xanh lục, giữa lúc phá vây quả thực như đi vào chỗ không người. Chém vào bên trong không có nửa điểm vướng víu, người thấy tâm hàn, người chặn đoạn nhận.
Không trách gọi Lưu Bích Kiếm, thân kiếm trong lúc vung vẩy lưu sướng nhu hoạt, ánh kiếm ba thước như một vũng bích thủy.
Bất quá Ngô Minh ác thú vị nghĩ đến. Ngữ khí gọi Lưu Bích Kiếm, đã hài âm* còn không bằng trực tiếp gọi là ngưu B kiếm càng chuẩn xác a. (*âm đọc gần giống hoặc giống nhau)
Nàng tay phải bảo kiếm vung vẩy như luân phiên, từ trận doanh bắc bộ lại một đường chém giết hướng về phía phía đông trận doanh.
“Chớ để cho nàng chạy thoát về hướng đông! Nàng muốn cùng sứ đoàn nước Tề hội hợp phá vòng vây!” Vài người kiệt xuất bên trong đám thị vệ kêu to.
“Bảo kiếm trên tay nàng sợ là chín sao bảo khí, cái này nhưng như thế nào bắt giữ được?!” Có thị vệ ai oán.
“Vương tử có mệnh, không ai dám không theo!” Chín sao thị vệ đã mỗi người mang thương tích, giờ khắc này nhắm mắt cũng phải lên.
Nhưng Ngô Minh có bảo khí cấp độ lợi kiếm giúp đỡ, võ kỹ trên tay lại đạt đến trình độ tinh mĩ. Vài tên chín sao thị vệ kề vai sát cánh, cũng bị chém trở về.
Một người trong đó còn bị chém tới nửa cái bàn tay đều tách ra, một mảnh màu máu tràn trề cơ bản đánh mất khả năng tiếp tục đánh.
Thị vệ vây công quanh Ngô Minh dần dần hiện ra tình huống tan vỡ.
“Cự thuẫn thủ! Vây kín!” Có thị vệ mau mau triệu hoán binh sĩ Vũ quốc.
Cự thuẫn thủ là một trong những quân chủng chuẩn bị cho việc phòng thủ phía trước trận tuyến. Cự thuẫn cao tới bảy thước bề rộng chừng năm thước, do hai gã binh sĩ đồng thời nâng đỡ. Lấy hơn trăm mấy chục diện cự thuẫn dần dần vây kín một cái huyền võ cao thủ, tuy rằng không thể hoàn toàn hạn chế một tay hảo thủ đi tới đi lui, nhưng thích hợp ngăn trở đường đi, bức bách đối phương không thể từ mặt đất ngạnh đột cũng là tác dụng tốt.
Cái gọi là lực do tâm sinh, làm cho nàng ở trên mặt đất khó có thể triển khai. Bức bách nàng nhảy lên trên không trung có thể là cái biện pháp tốt. Như vậy liền dễ dàng để một ít thần xạ thủ phát huy.
Bắn tên tầm thấp dễ dàng thương tổn người của mình, khi nữ hài bất đắc dĩ nhảy vọt lên không trung sau, là cơ hội tốt để bắn trúng nàng.
Chỉ là người bắn tên âm thầm kêu khổ: Tuyên vương tử nói bắt giữ, cái này làm sao nắm giữ tốt? Đừng nói nàng nhảy như thỏ khó có thể bắn trúng, coi như bắn trúng, ai dám nói chắc sẽ không đả thương chỗ yếu hại? Đến thời điểm đó đừng nói hoàn thành nhiệm vụ còn muốn bị Tuyên vương tử trách phạt…
“Nhật nguyệt song kiếm đã đến!” Có hai tên thị vệ thân mang bạch y vọt tới.
Là từ phó doanh đến trợ giúp! Bọn thị vệ mừng rỡ trong lòng, người tâm tư sảng trực không khỏi kêu to: “Các ngươi làm sao giờ mới đến a!”
“Ai ngờ các ngươi đến một cô gái cũng đều không bắt giữ được!” Một người trong nhật nguyệt song kiếm kêu một tiếng.
Hắn vô tâm nói như vậy. Nhưng còn như dao đâm ở trong tâm bọn thị vệ.
Một đám giận tím mặt mày, nhưng không nói gì phản bác, không khỏi dồn dập lui lại, để nhật nguyệt song kiếm tới đối phó nữ hài nhi.
Nhưng hi vọng càng lớn. Thất vọng cũng càng lớn.
Hai tên chín sao thị vệ chỉ là qua hai mươi mấy chiêu, liền bị vẽ ra hai ba đạo vết thương. Binh khí của bọn họ đã bị chém đứt, vội vàng đã trúng mấy kiếm.
Hai người nếu là hữu tâm quan sát vài lần còn không đến mức ăn thiệt thòi lớn như thế. Bọn họ nơi nào nghĩ đến, Ngô Minh giờ khắc này trong tay cầm chính là Lưu Bích Kiếm Tề phi tặng cho.
Phàm binh tục thiết ở dưới thanh nhận kiếm này, căn bản không chống đỡ nổi ba lần liền vỡ. Hơn nữa huyền khí của Ngô Minh quả thực như là không cần tiền, rót vào trên kiếm sau càng thêm sắc bén.
May là hai người kinh nghiệm thực chiến phong phú, yểm hộ lẫn nhau lui xuống, bằng không sợ là muốn bị thương nặng thậm chí còn mất mạng.
Có cái phó doanh thị vệ mới tới khác vội vàng nhô ra đi tới.
Nhưng bọn họ một lui lại đến, bên trong thị vệ lúc trước có người nhanh mồm nhanh miệng nói: “Sao? Làm sao không bắt được nàng?”
“Ngươi nói cái gì?!” Nhật nguyệt song kiếm huynh đệ khi nào bị người sặc qua như vậy? Nhất thời giận dữ.
May mà có người vội vàng lấy đại sự bắt nữ tặc ra hòa giải, bằng không đường đường trận doanh Vũ quốc, liền bị Ngô Minh quấy rối tới nỗi muốn nội chiến.
Nhật nguyệt song kiếm tên tuổi to như thế đều không chịu nổi, bốn tên bảy tám tinh thị vệ mạnh mẽ đi tới chống đỡ cũng không ngăn được. Đang đinh đương vài tiếng sau, một tên thị vệ bị chém đứt cánh tay, còn có một tên thị vệ trúng kiếm dưới sườn, suýt nữa bị mất mạng tại chỗ.
Không ngăn được rồi! Tất cả mọi người trong lòng căng thẳng, mắt thấy Ngô Minh đã vọt tới phía đông trận doanh, sắp phá trận mà ra.
“Nha đầu chết tiệt kia! Hung hăng như vậy!” Đột nhiên có một tiếng gào to vang lên, là thanh âm của Hạc lão.
Trong lòng mọi người đại hỉ, nhưng là chỉ nghe thanh âm không gặp người.
Bọn họ không tìm được người cũng rất bình thường, bởi vì Hạc lão… Cũng đang ngồi cầu…
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom