-
Chương 9
41.
Ta đứng trước cửa nhà Tô Khinh Mạn, bà ta vừa quay lại thì nhìn ta bằng ánh mắt mất kiên nhẫn, quát.
“Từ đâu tới mà chắn trước cửa nhà ta!”
Ta cười nhìn bà ta, vén mạng che lên.
“Dì Tô, dì không nhận ra con sao?”
Ta nhìn chằm chằm vẻ mặt kinh ngạc của bà ta, cười nói.
“Con là Minh Uyển đây mà.”
42.
Bà ta tái mặt, vội đóng cửa lại.
Ta lẳng lặng bỏ thanh gỗ chắn cửa ra, bước vào nhà nói nhỏ.
“Đừng sợ, dì Tô. Giờ con tìm thấy dì rồi, dì nói đi, chuyện giữa dì và Thẩm Minh Nhu, rốt cuộc là như thế nào?” - Ta mỉm cười.
Tô Khinh Mạn chực khóc, thả người quỳ xuống chân ta cầu xin ta bỏ qua cho bà ta.
Ta không biểu cảm gì.
“Dì nói đi, bí mật này chỉ có dì biết, bây giờ Thẩm Minh Nhu sắp gả vào hoàng gia, còn sợ dì hay sao?”
Ta hơi nhướng mày, nhẹ nhàng nói.
“Chỉ có người chết, mới giữ bí mật tốt nhất.”
“Ta đang nghĩ niệm tình nghĩa thời thơ ấu, ta cho dì một số tiền để dì có thể nhanh chóng rời đi.” - Ánh mắt ta nhàn nhạt - “Đi muộn, cho dù ta có tha cho dì rời đi, Thẩm Minh Nhu cũng không để yên cho dì.”
43.
Tô Khinh Mạn bị ta doạ sợ, đành nói cho ta biết.
“Hồi đó ta cũng chỉ là bị ép làm ra chuyện đó, Thẩm di nương lúc đó cũng chỉ là đố kị người tốt số, sinh ra đã là con đích của phu nhân.”
“Thẩm di nương trước khi chết đã đuổi tất cả những bà mụ đỡ đẻ và nhũ mẫu ra ngoài. Minh Nhu tiểu thư không có vết bớt trên người, người có vết bớt trên người mới đích thực là đích nữ do phu nhân sinh ra!”
44.
Ta lấy một ít bạc cho đám người ăn mày bên đường, bảo bọn họ tìm đến nhà nhũ mẫu ngày xưa nói chuyện, thông báo rằng Thẩm Minh Nhu sắp xuất giá, nhớ nhũ mẫu của mình, có ý muốn bà ấy đến giúp sắp xếp của hồi môn.
Nhũ mẫu rất vui mừng, lập tức sắm sửa tìm đến phủ.
Thẩm phủ tràn ngập niềm vui. đối đãi với nhũ mẫu chăm sóc Thẩm Minh Nhu từ nhỏ đương nhiên cũng là rất tốt.
Nhũ mẫu đó nói.
“Ta vừa tìm được một phương thuốc đấy. Vết bớt trên cánh tay trái của tiểu thư có còn không? Con gái da dẻ phải không tì vết mới đẹp…”
Nhũ mẫu chỉ muốn đòi chút công trạng, không ngờ vỗ mông ngựa vỗ lên tận mông người*.
*ý ở đây là nịnh hót quá đà
Lời này vừa dứt, sắc mặt của mọi người trong sảnh đều thay đổi kịch liệt.
45.
Tất cả mọi người đều biết, thân thể Thẩm Minh Nhu yếu ớt, từ nhỏ đã được nuôi nấng cẩn thận, làn da trắng như sứ chạm vào là đỏ bừng, không có một vết sẹo.
Còn ta thì lại có một vết bớt hình như cánh hoa phai ra trên cánh tay.
Những người hầu trong phủ từ nhỏ thường hay bàn tán chuyện này.
Nói ta “bẩm sinh đê hèn hạ tiện, tương lai cũng chỉ giống mẹ ta, là một kẻ vô liêm sỉ trèo lên giường người khác.”
Trên dưới Thẩm gia loạn lên, Thẩm Minh Đường không tin được chỉ vào ta.
“Mẹ, loại người này sao có thể là muội muội của con! Muội muội con chỉ có một mình Minh Nhu, nhất định là ả ta ghen tị với Minh Nhu, cố tình gây sự trước hôn lễ!”
Nhưng ta ôm ngón tay bị cứa qua của mình, lặng lẽ nhìn hai giọt máu trong nước dần hoà làm một.
Cho dù có không muốn chấp nhận đến mức nào, quan hệ ruột thịt máu mủ là không thể đổi thay.
46.
Sự thật phơi bày, những lời đàm tiếu, đồn đại về ta trong quá khứ khiến Thẩm phu nhân cảm thấy xấu hổ.
Bà xuất thân cao quý, ở với phu quân nhiều năm vẫn dịu dàng tình cảm, con cái dưới gối xuất chúng, cả đời êm ấm.
Điều duy nhất không suôn sẻ là mười sáu năm trước, Thẩm lão gia đã say rượu hồ đồ, sinh ra một thứ nữ.
Nhưng thì ra máu thịt của chính mình ở ngay trước mắt, lại không hề biết gì mà nuôi một thứ nữ mười mấy năm trời.
Ngược lại, kẻ giả mạo lại hưởng hết cưng nhiều như ngọc ngà châu báu mà lớn lên.