Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 200: Ai cười xán lạn hơn?
Phương Vỹ Huyền Nhìn Tiêu Bắc Thạnh trước mặt mình, hơi nheo mắt lại, hỏi: “Anh tìm tôi có chuyện gì?”
Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh thờ ơ, nói: “Trước đây tôi và anh từng gặp mặt nhau à?”
Phương Vỹ Huyền nhướng mày, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?”
“Tôi không có ấn tượng với anh.” Tiêu Bắc Thạnh nói.
“Vậy chúng ta chúng ta chưa gặp bao giờ nhỉ?”Phương Vỹ Huyền mỉm cười, nói.
“Nhưng tôi muốn biết.” Tiêu Bắc Thạnh dừng lại, ánh mắt lóe lên khí tức mãnh liệt, nói: “Nếu trước đây chúng ta hoàn toàn không quen biết, vì sao anh lại nảy sinh sát ý với tôi?”
Bị phát hiện rồi?
Sức cảnh giác không tồi.
Mặt Phương Vỹ Huyền vẫn bình thường, nói: “Nếu ngày mai chúng ta có cơ hội đối đầu, tôi sẽ nói anh biết nguyên nhân.”
Tiêu Bắc Thạnh cười lạnh lùng, tiến lên một bước, lướt qua vai Phương Vỹ Huyền.
“Tôi hy vọng ngày mai có thể gặp được anh… đừng mong tôi sẽ nương tay, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai có ý đối địch với tôi.”
Nói xong, Tiêu Bắc Thanh đi thẳng xuống đài, đến chỗ ngồi.
“Thế nào? Lão già, tôi đã tiếp xúc gần anh ta như vậy rồi, ông có nhớ ra gặp anh ta ở đâu không?” Tiêu Bắc Thạnh hỏi thầm.
“... Vẫn chưa nhớ ra. Thật kỳ lạ, trước đây chưa xuất hiện tình huống thế này bao giờ.” Giọng điệu ông lão rất ngạc nhiên.
“Không nghĩ ra thì thôi, nếu anh ta là người ông biết thật… vậy cũng thú vị thật.” Ánh mắt Tiêu Bắc Thần lóe lên, nói.
“Chẳng lẽ trên người cậu ta có linh hồn sống lại như tôi?” Ông lão tự nói.
“Thôi, nếu anh ta có thực lực thật, đương nhiên ngày mai tôi sẽ đánh nhau với anh ta. Đến lúc đó là có thể biết tất cả.” Tiêu Bắc Thần lạnh lùng nói.
Sau khi kết thúc rút thăm, đại hội động viên cũng kết thúc.
Sau khi ăn tối xong, các binh sĩ tham gia đều trở về phòng nghỉ của mình.
Phương Vỹ Huyền về đến phòng nghỉ đã gặp phải ánh mắt chán ghét của nhiều người.
Đội viên đội Tấn Long rất không vui.
Sau khi Phương Vỹ Huyền lên đài phát biểu, biến đội Tấn Long bọn họ thành trong cười trong mắt người khác.
Lúc ăn cơm vừa nãy, vấn đề các bàn xung quanh bàn luận toàn là thực lực của đội Tấn Long, chẳng hề che giấu vẻ trào phúng và khinh thường.
Quá mất mặt, quá xấu hổ!
Mà đầu sỏ mọi chuyện chính là Phương Vỹ Huyền!
Thấy sắc mặt và ánh mắt mấy người này, Phương Vỹ Huyền biết bọn họ nghĩ gì.
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không quan tâm.
Đối với anh, anh chỉ nói cách nghĩ trong lòng mình thôi.
Cuộc thi ngày mai vốn chẳng có áp lực gì với anh cả.
Lúc ở hội trường vừa nãy, anh đã biết cấp bậc thực lực của đối thủ ngày mai rồi.
Đa số đều là bán bộ tông sư, số ít là tông sư, cũng được là đội viên siêu tinh nhuệ.
Ở hiện trường chỉ có một Võ Tôn duy nhất chính là Tiêu Bắc Thạnh.
Mà mục tiêu chủ yếu của Phương Vỹ Huyền ngày mai cũng chỉ có mình Tiêu Bắc Thạnh mà thôi.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, đầy người đứng ở Long Uy đài của quân khu trung bộ.
Ngoài đội viên của các đội binh sĩ tham gia, người người khác đều đến xem trận đấu, đa số là người của quân khu trung bộ, đây cũng là ưu thế sân nhà, có thể ủng hộ người phe mình.
Trận đầu tiên nhanh chóng bắt đầu.
Quân khu trung bộ đối đầu với quân khu Tây Nam.
Xem xét trên giấy tờ, thực lực hai quân khu lớn này sánh ngang nhau.
Nhưng bắt đầu 1V1 của trận đầu, có thể thấy thực lực có chênh lệch.
Quân khu trung bộ cử đội trưởng Cao Hoàng Nam ra, mà quân khu Tây Nam cử đội trưởng Cát Trung Thịnh của bọn họ ra.
Vừa lên đã là hai át chủ bài quyết đấu, xem rất thích.
Nhưng quá trình hai bên đánh nhau lại đơn giản hơn tưởng tượng.
Sau mười mấy chiêu, Cát Trung Thịnh dần dà không trụ được, nhanh chóng bại trận.
Cát Trung Thịnh chọn cách nhận thua trong tiếng cổ vũ như sóng dữ.
Mà hai trận sau đó, Cao Hoàng Nam vẫn không xuống.
Bên quân khu Tây Nam không còn cách nào khác, cuối cùng thua trận với tỉ số không - ba.
Đội viên quân khu trung bộ bước xuống Long Uy đài trong tiếng reo hò nhiệt liệt.
“Đây chính là điểm tệ sau khi thay đổi luật lệ thi… chỉ dựa vào trận đấu của át chủ bài là có kết quả rồi, hai trận còn lại vốn không cần đấu.” Hạ Kiều Y quan sát trận đấu dưới khán đài hơi cau mày, nói.
Cô ấy vẫn không hiểu vì sao luật thi đấu lại thay đổi thành như bây giờ.
“Luật thi đấu thay đổi thành thế này, có thể nói là chuyện tốt với chúng ta.” Hạ Tư Không đứng bên cạnh, nói.
Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền ở khu chờ chiến xa xa, nói: “Thực lực của đội trưởng Phương, chắc hẳn cháu rất rõ rồi. Đối thủ chúng ta rút được là quân khu Trường Hà, dựa vào luật thi đấu bây giờ, có đội trưởng Phương ở đây, chí ít chúng ta có thể vào vòng hai, vào được Tứ cường.”
“Nếu sau khi vào Tứ cường mà may mắn, rút được đội ngũ khác ngoài binh sĩ Thiên Thần, nói không chừng chúng ta có thể được á quân!”
Hạ Kiều Y cũng nhìn Phương Vỹ Huyền ngoài xa, ánh mắt hơi phức tạp.
Dựa vào sự quan sát của cô ấy về Phương Vỹ Huyền mấy ngày nay, cô ấy biết Phương Vỹ Huyền là người cực kỳ không đáng tin.
Cô ấy hơi lo lắng, Phương Vỹ Huyền lại làm ra chuyện gì đó khiến người ta ngạc nhiên.
Trận đối đầu thứ hai cũng bắt đầu nhanh chóng.
Quân khu Hoài Bắc đối đầu với quân khu Tây Bắc.
Điểm sáng của trận đối đầu lần này còn ít hơn trận trước.
Từ trận đầu tiên đã lộ ra thế đàn áp.
Đội trưởng Ngụy Khải Minh của binh sĩ Ngân Nhân có thực lực cực kỳ mạnh, thu hoạch từ trận đầu tiên thì cũng không xuống nữa, thong thả giành thắng lợi cho quân khu Hoài Bắc, vào vòng hai.
“Chẳng trách có can đảm khiêu khích binh sĩ Thiên Thần, thật sự rất mạnh!” Không ít người sau khi chứng kiến thực lực của binh sĩ Ngân Nhẫn cất tiếng cảm thán.
Trận đối đầu thứ ba chính là trận giữa quân khu Giang Nam và quân khu Trường Hà.
Phương Vỹ Huyền nhìn đối thủ, cử Hoàng Hi Hưng lên.
“Nếu không có gì bất ngờ thì anh có thể thắng anh ta.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Tôi chắc chắn có thể thắng anh ta!” Hoàng Hi Hưng kiên định nói.
Anh ta biết đối thủ, chính là Tống Hạ Khương thứ mười tám bảng quân sự.
Hoàng Hi Hưng rất tự tin, anh ta chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại Tống Hạ Khương.
“Đối thủ là Tống Hạ Khương, xếp thứ mười tám bảng quân sự, Hoàng Hi Hưng chắc hẳn có thể thắng anh ta rồi.” Hạ Kiều Y nhìn dữ liệu trong tay, nói.
Hạ Tư Không gật đầu, ánh mắt hơi căng thẳng.
Ông ta vốn nghĩ Phương Vỹ Huyền sẽ lên, nhưng không ngờ anh lại cử Hoàng Hi Hưng lên.
Hạ Tuyết Nhan bên cạnh lại lộ ra vẻ phấn khởi.
Cô ấy sùng bái Hoàng Hi Hưng nhất, hôm nay có thể thấy được Hoàng Hi Hưng lên sàn đấu, cô ấy rất vui.
“Anh Hi Hưng, cố lên!” Hạ Tuyết Nhan hô to.
Trận quyết đấu của hai người nhanh chóng bắt đầu.
Thân pháp và kỹ năng chiến đấu của Hoàng Hi Hưng rất đỉnh.
Đối đầu với Tống Hạ Khương, rõ ràng anh ta điêu luyện hơn nhiều, sau mười mấy chiêu, đã giành được thắng lợi, trên người chẳng chút vết thương.
Đứng trên Long Uy đài, cảm nhận được những ánh mắt khác nhau, trong lòng Hoàng Hi Hưng vô cùng đắc ý.
Mơ ước của anh ta chính là có một ngày có thể được nhiều người nhìn chăm chú trong những dịp thế này.1
Trận hai và trận ba sau đó, binh sĩ Tấn Long đều giành được thắng lợi.
Kết quả của trận đối đầu này dường như vượt ngoài suy đoán của đa số mọi người.
Mọi người đều nghĩ binh sĩ Tấn Long có thực lực trên giấy hạng nhất từ dưới đếm lên thì nhất định sẽ thu, hơn nữa còn thua rất khó coi.
Nhưng nào ngờ, binh sĩ Tấn Long hôm nay không những thắng đối thủ với tỉ số ba - không, mà cả quá trình cũng rất thong thả, gọn gàng sạch sẽ.
Lúc đi xuống Long Uy đài, cả đám đội viên này đều không dám tin lắm.
Lúc bọn họ đang đánh nhau, cảm thấy tốc độ đối thủ rất chậm, tốc độ của mình thì rất nhanh, dường như làm theo ý muốn của mình.
“Chuyện gì đây? Là đối thủ quá yếu hay do chúng ta quá mạnh?
Những đội viên của đội Tấn Long đều tràn đầy vui vẻ mà xuống khán đài.
“Đặc huấn của đội trưởng Phương có hiệu quả rất rõ rệt.” Ánh mặt Hạ Tư không mừng vui, nói.
Đám đội viên này không bình luận gì, bọn rõ rất rõ ràng.
Hôm nay có thể dễ dàng thắng được đối thủ quân khu Trường Hà như vậy chắc chắn có liên quan đến đặc huấn của Phương Vỹ Huyền.
Ban đầu Hạ Kiều Y cũng cảm thấy cái gọi là thể thuật của Phương Vỹ Huyền là lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi xem các đội viên phát huy trong trận, cô ấy sững sờ.
Đội viên đội Tấn Long bây giờ hoàn toàn khác với hiểu biết trước đây của cô ấy.
Dường như thực lực của mấy đội viên này đã thật sự tăng lên một bậc
“Phương Vỹ Huyền…” Hạ Kiều Y nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền ngoài xa, ánh mắt sáng lên.
Trận đối đầu thứ tư là trận không hồi hộp nhất.
Quân khu Kinh Thành đối đầu với quân khu Đông Bắc.
Binh sĩ Thiên Thần quả thật như thiên thần hạ phàm.
Mỗi trận trong ba trận nhỏ đều giành được thắng lợi cực kỳ nhanh chóng.
Bọn họ ra tay nhanh chóng và mãnh liệt, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào.
Tỷ số ba - không.
Sau khi có kết quả vòng một, bắt đầu rút thăm trận đấu vòng hai ngay.
Quy tắc vẫn giống lần rút thăm trước.
Có kết quả rất nhanh, dưới khán đài im phăng phắc.
“Quân khu Hoài Bắc gặp quân khu trung bộ!”
“Quân khu Giang Nam gặp quân khu Kinh Thành!”
Điều đáng xem đến rồi!
Quân khu Giang Nam có thực lực trên giấy tờ yếu nhất gặp phải quân khu Kinh Thành mạnh nhất!
Tiêu Bắc Thạnh đứng trên đài nhìn Phương Huyền Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm chi lạnh lùng.
Nhưng lúc này, Phương Vỹ Huyền lại cười xán lạn hơn cả anh ta.
Vẻ mặt Tiêu Bắc Thạnh thờ ơ, nói: “Trước đây tôi và anh từng gặp mặt nhau à?”
Phương Vỹ Huyền nhướng mày, hỏi ngược lại: “Anh cảm thấy trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi à?”
“Tôi không có ấn tượng với anh.” Tiêu Bắc Thạnh nói.
“Vậy chúng ta chúng ta chưa gặp bao giờ nhỉ?”Phương Vỹ Huyền mỉm cười, nói.
“Nhưng tôi muốn biết.” Tiêu Bắc Thạnh dừng lại, ánh mắt lóe lên khí tức mãnh liệt, nói: “Nếu trước đây chúng ta hoàn toàn không quen biết, vì sao anh lại nảy sinh sát ý với tôi?”
Bị phát hiện rồi?
Sức cảnh giác không tồi.
Mặt Phương Vỹ Huyền vẫn bình thường, nói: “Nếu ngày mai chúng ta có cơ hội đối đầu, tôi sẽ nói anh biết nguyên nhân.”
Tiêu Bắc Thạnh cười lạnh lùng, tiến lên một bước, lướt qua vai Phương Vỹ Huyền.
“Tôi hy vọng ngày mai có thể gặp được anh… đừng mong tôi sẽ nương tay, tôi sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai có ý đối địch với tôi.”
Nói xong, Tiêu Bắc Thanh đi thẳng xuống đài, đến chỗ ngồi.
“Thế nào? Lão già, tôi đã tiếp xúc gần anh ta như vậy rồi, ông có nhớ ra gặp anh ta ở đâu không?” Tiêu Bắc Thạnh hỏi thầm.
“... Vẫn chưa nhớ ra. Thật kỳ lạ, trước đây chưa xuất hiện tình huống thế này bao giờ.” Giọng điệu ông lão rất ngạc nhiên.
“Không nghĩ ra thì thôi, nếu anh ta là người ông biết thật… vậy cũng thú vị thật.” Ánh mắt Tiêu Bắc Thần lóe lên, nói.
“Chẳng lẽ trên người cậu ta có linh hồn sống lại như tôi?” Ông lão tự nói.
“Thôi, nếu anh ta có thực lực thật, đương nhiên ngày mai tôi sẽ đánh nhau với anh ta. Đến lúc đó là có thể biết tất cả.” Tiêu Bắc Thần lạnh lùng nói.
Sau khi kết thúc rút thăm, đại hội động viên cũng kết thúc.
Sau khi ăn tối xong, các binh sĩ tham gia đều trở về phòng nghỉ của mình.
Phương Vỹ Huyền về đến phòng nghỉ đã gặp phải ánh mắt chán ghét của nhiều người.
Đội viên đội Tấn Long rất không vui.
Sau khi Phương Vỹ Huyền lên đài phát biểu, biến đội Tấn Long bọn họ thành trong cười trong mắt người khác.
Lúc ăn cơm vừa nãy, vấn đề các bàn xung quanh bàn luận toàn là thực lực của đội Tấn Long, chẳng hề che giấu vẻ trào phúng và khinh thường.
Quá mất mặt, quá xấu hổ!
Mà đầu sỏ mọi chuyện chính là Phương Vỹ Huyền!
Thấy sắc mặt và ánh mắt mấy người này, Phương Vỹ Huyền biết bọn họ nghĩ gì.
Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không quan tâm.
Đối với anh, anh chỉ nói cách nghĩ trong lòng mình thôi.
Cuộc thi ngày mai vốn chẳng có áp lực gì với anh cả.
Lúc ở hội trường vừa nãy, anh đã biết cấp bậc thực lực của đối thủ ngày mai rồi.
Đa số đều là bán bộ tông sư, số ít là tông sư, cũng được là đội viên siêu tinh nhuệ.
Ở hiện trường chỉ có một Võ Tôn duy nhất chính là Tiêu Bắc Thạnh.
Mà mục tiêu chủ yếu của Phương Vỹ Huyền ngày mai cũng chỉ có mình Tiêu Bắc Thạnh mà thôi.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh.
Chín giờ sáng ngày thứ hai, đầy người đứng ở Long Uy đài của quân khu trung bộ.
Ngoài đội viên của các đội binh sĩ tham gia, người người khác đều đến xem trận đấu, đa số là người của quân khu trung bộ, đây cũng là ưu thế sân nhà, có thể ủng hộ người phe mình.
Trận đầu tiên nhanh chóng bắt đầu.
Quân khu trung bộ đối đầu với quân khu Tây Nam.
Xem xét trên giấy tờ, thực lực hai quân khu lớn này sánh ngang nhau.
Nhưng bắt đầu 1V1 của trận đầu, có thể thấy thực lực có chênh lệch.
Quân khu trung bộ cử đội trưởng Cao Hoàng Nam ra, mà quân khu Tây Nam cử đội trưởng Cát Trung Thịnh của bọn họ ra.
Vừa lên đã là hai át chủ bài quyết đấu, xem rất thích.
Nhưng quá trình hai bên đánh nhau lại đơn giản hơn tưởng tượng.
Sau mười mấy chiêu, Cát Trung Thịnh dần dà không trụ được, nhanh chóng bại trận.
Cát Trung Thịnh chọn cách nhận thua trong tiếng cổ vũ như sóng dữ.
Mà hai trận sau đó, Cao Hoàng Nam vẫn không xuống.
Bên quân khu Tây Nam không còn cách nào khác, cuối cùng thua trận với tỉ số không - ba.
Đội viên quân khu trung bộ bước xuống Long Uy đài trong tiếng reo hò nhiệt liệt.
“Đây chính là điểm tệ sau khi thay đổi luật lệ thi… chỉ dựa vào trận đấu của át chủ bài là có kết quả rồi, hai trận còn lại vốn không cần đấu.” Hạ Kiều Y quan sát trận đấu dưới khán đài hơi cau mày, nói.
Cô ấy vẫn không hiểu vì sao luật thi đấu lại thay đổi thành như bây giờ.
“Luật thi đấu thay đổi thành thế này, có thể nói là chuyện tốt với chúng ta.” Hạ Tư Không đứng bên cạnh, nói.
Ông ta nhìn Phương Vỹ Huyền ở khu chờ chiến xa xa, nói: “Thực lực của đội trưởng Phương, chắc hẳn cháu rất rõ rồi. Đối thủ chúng ta rút được là quân khu Trường Hà, dựa vào luật thi đấu bây giờ, có đội trưởng Phương ở đây, chí ít chúng ta có thể vào vòng hai, vào được Tứ cường.”
“Nếu sau khi vào Tứ cường mà may mắn, rút được đội ngũ khác ngoài binh sĩ Thiên Thần, nói không chừng chúng ta có thể được á quân!”
Hạ Kiều Y cũng nhìn Phương Vỹ Huyền ngoài xa, ánh mắt hơi phức tạp.
Dựa vào sự quan sát của cô ấy về Phương Vỹ Huyền mấy ngày nay, cô ấy biết Phương Vỹ Huyền là người cực kỳ không đáng tin.
Cô ấy hơi lo lắng, Phương Vỹ Huyền lại làm ra chuyện gì đó khiến người ta ngạc nhiên.
Trận đối đầu thứ hai cũng bắt đầu nhanh chóng.
Quân khu Hoài Bắc đối đầu với quân khu Tây Bắc.
Điểm sáng của trận đối đầu lần này còn ít hơn trận trước.
Từ trận đầu tiên đã lộ ra thế đàn áp.
Đội trưởng Ngụy Khải Minh của binh sĩ Ngân Nhân có thực lực cực kỳ mạnh, thu hoạch từ trận đầu tiên thì cũng không xuống nữa, thong thả giành thắng lợi cho quân khu Hoài Bắc, vào vòng hai.
“Chẳng trách có can đảm khiêu khích binh sĩ Thiên Thần, thật sự rất mạnh!” Không ít người sau khi chứng kiến thực lực của binh sĩ Ngân Nhẫn cất tiếng cảm thán.
Trận đối đầu thứ ba chính là trận giữa quân khu Giang Nam và quân khu Trường Hà.
Phương Vỹ Huyền nhìn đối thủ, cử Hoàng Hi Hưng lên.
“Nếu không có gì bất ngờ thì anh có thể thắng anh ta.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Tôi chắc chắn có thể thắng anh ta!” Hoàng Hi Hưng kiên định nói.
Anh ta biết đối thủ, chính là Tống Hạ Khương thứ mười tám bảng quân sự.
Hoàng Hi Hưng rất tự tin, anh ta chắc chắn có thể dễ dàng đánh bại Tống Hạ Khương.
“Đối thủ là Tống Hạ Khương, xếp thứ mười tám bảng quân sự, Hoàng Hi Hưng chắc hẳn có thể thắng anh ta rồi.” Hạ Kiều Y nhìn dữ liệu trong tay, nói.
Hạ Tư Không gật đầu, ánh mắt hơi căng thẳng.
Ông ta vốn nghĩ Phương Vỹ Huyền sẽ lên, nhưng không ngờ anh lại cử Hoàng Hi Hưng lên.
Hạ Tuyết Nhan bên cạnh lại lộ ra vẻ phấn khởi.
Cô ấy sùng bái Hoàng Hi Hưng nhất, hôm nay có thể thấy được Hoàng Hi Hưng lên sàn đấu, cô ấy rất vui.
“Anh Hi Hưng, cố lên!” Hạ Tuyết Nhan hô to.
Trận quyết đấu của hai người nhanh chóng bắt đầu.
Thân pháp và kỹ năng chiến đấu của Hoàng Hi Hưng rất đỉnh.
Đối đầu với Tống Hạ Khương, rõ ràng anh ta điêu luyện hơn nhiều, sau mười mấy chiêu, đã giành được thắng lợi, trên người chẳng chút vết thương.
Đứng trên Long Uy đài, cảm nhận được những ánh mắt khác nhau, trong lòng Hoàng Hi Hưng vô cùng đắc ý.
Mơ ước của anh ta chính là có một ngày có thể được nhiều người nhìn chăm chú trong những dịp thế này.1
Trận hai và trận ba sau đó, binh sĩ Tấn Long đều giành được thắng lợi.
Kết quả của trận đối đầu này dường như vượt ngoài suy đoán của đa số mọi người.
Mọi người đều nghĩ binh sĩ Tấn Long có thực lực trên giấy hạng nhất từ dưới đếm lên thì nhất định sẽ thu, hơn nữa còn thua rất khó coi.
Nhưng nào ngờ, binh sĩ Tấn Long hôm nay không những thắng đối thủ với tỉ số ba - không, mà cả quá trình cũng rất thong thả, gọn gàng sạch sẽ.
Lúc đi xuống Long Uy đài, cả đám đội viên này đều không dám tin lắm.
Lúc bọn họ đang đánh nhau, cảm thấy tốc độ đối thủ rất chậm, tốc độ của mình thì rất nhanh, dường như làm theo ý muốn của mình.
“Chuyện gì đây? Là đối thủ quá yếu hay do chúng ta quá mạnh?
Những đội viên của đội Tấn Long đều tràn đầy vui vẻ mà xuống khán đài.
“Đặc huấn của đội trưởng Phương có hiệu quả rất rõ rệt.” Ánh mặt Hạ Tư không mừng vui, nói.
Đám đội viên này không bình luận gì, bọn rõ rất rõ ràng.
Hôm nay có thể dễ dàng thắng được đối thủ quân khu Trường Hà như vậy chắc chắn có liên quan đến đặc huấn của Phương Vỹ Huyền.
Ban đầu Hạ Kiều Y cũng cảm thấy cái gọi là thể thuật của Phương Vỹ Huyền là lãng phí thời gian.
Nhưng sau khi xem các đội viên phát huy trong trận, cô ấy sững sờ.
Đội viên đội Tấn Long bây giờ hoàn toàn khác với hiểu biết trước đây của cô ấy.
Dường như thực lực của mấy đội viên này đã thật sự tăng lên một bậc
“Phương Vỹ Huyền…” Hạ Kiều Y nhìn bóng dáng Phương Vỹ Huyền ngoài xa, ánh mắt sáng lên.
Trận đối đầu thứ tư là trận không hồi hộp nhất.
Quân khu Kinh Thành đối đầu với quân khu Đông Bắc.
Binh sĩ Thiên Thần quả thật như thiên thần hạ phàm.
Mỗi trận trong ba trận nhỏ đều giành được thắng lợi cực kỳ nhanh chóng.
Bọn họ ra tay nhanh chóng và mãnh liệt, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào.
Tỷ số ba - không.
Sau khi có kết quả vòng một, bắt đầu rút thăm trận đấu vòng hai ngay.
Quy tắc vẫn giống lần rút thăm trước.
Có kết quả rất nhanh, dưới khán đài im phăng phắc.
“Quân khu Hoài Bắc gặp quân khu trung bộ!”
“Quân khu Giang Nam gặp quân khu Kinh Thành!”
Điều đáng xem đến rồi!
Quân khu Giang Nam có thực lực trên giấy tờ yếu nhất gặp phải quân khu Kinh Thành mạnh nhất!
Tiêu Bắc Thạnh đứng trên đài nhìn Phương Huyền Vũ, trên mặt lộ ra nụ cười mỉm chi lạnh lùng.
Nhưng lúc này, Phương Vỹ Huyền lại cười xán lạn hơn cả anh ta.
Bình luận facebook