Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 173: Thể thuật kỳ lạ
Nhìn khí chất của hai người đàn ông này thì rất hiển nhiên là quân nhân.
Phương Vỹ Huyền nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Là Hạ Tư Không bảo các anh tới tìm tôi à?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
Thấy Phương Vỹ Huyền gọi thẳng tên của Tổng tư lệnh, sắc mặt của hai người đàn ông kia thay đổi, có chút không vừa lòng nhưng cũng không nói ra.
Bọ họ đều biết Tổng tư lệnh coi trọng cậu Phương Vỹ Huyền này đến cỡ nào.
"Đúng thế." Một người trong đó đáp.
"Hôm nay là ngày mấy?" Phương Vỹ Huyền lại hỏi.
"Hôm nay là ngày mùng 4 tháng 5, anh Phương." Người đàn ông kia đáp.
Ngày mùng 4 tháng 5? Vậy chẳng phải là cách ngày thi đấu của quân khu đã rất gần rồi?
Phương Vỹ Huyền vỗ đầu nói: "Cuộc thi đấu được tổ chức vào ngày mấy?"
"Lần thi đấu này sẽ được tổ chức vào ngày 12." Người đàn ông dừng một lát rồi nói: "Anh Phương biến mất ròng rã ba tuần, Tổng tư lệnh bảo chúng tôi đi tìm anh ở khắp Giang Nam, thậm chí là khắp Hoa Hạ, nhưng vẫn không tìm được..."
"Thật ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi đi leo núi." Phương Vỹ Huyền nói.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, trong mắt có vẻ tức giận.1
Thi đấu quân khu là một chuyện vô cùng quan trọng, nhưng tên Phương Vỹ Huyền này lại chạy đi leo núi ở thời điểm quan trọng như vậy?
Anh ta có biết thành tích của lần thi đấu này mang ý nghĩa gì không?
Quá vô trách nhiệm!
"Đi thôi, tôi đi cùng các anh đến quân khu một chuyến." Phương Vỹ Huyền nói.
...
Đại viện quân đội.
Hạ Tư Không ngồi ở trên ghế bành trong viện, mặt mũi u sầu mà uống trà.
Ba tuần trước ông ta đã lựa chọn xong đội viên tham gia thi đấu lần này, nhưng Phương Vỹ Huyền lại đi đâu mất tăm.
Cuộc thi sắp bắt đầu, Hạ Tư Không lại không biết khi nào Phương Vỹ Huyền mới trở về.
Thế là ông ta đành phải lựa chọn thêm một đội viên, để Hoàng Hi Hưng tạm thời làm đội trưởng.
Hơn nữa, bởi vì Phương Vỹ Huyền mất tích nên ông ta chỉ có thể để nhóm đội viên này huấn luyện theo kế hoạch ban đầu, gia tăng cường độ huấn luyện.
Nhưng hiệu quả của việc huấn luyện như vậy lại rất bình thường.
Ông ta nhận được tin tức rằng lần thi đấu này, những quân khu khác đều cử ra ít nhất hai đội viên cấp bậc siêu tinh nhuệ, cũng chính là sự tồn tại như cảnh giới Tông Sư trong giới võ đạo.
Mà quân khu Kinh Thành đạt quán quân lần trước còn cử ra bốn đội viên cấp bậc siêu tinh nhuệ, trong đó có một người được xưng là Binh vương thế hệ mới, cũng là người hiện đang đứng đầu bảng xếp hạng quân đội Hoa Hạ, Tiêu Bắc Thạnh.
Còn quân khu Giang Nam, nếu như Phương Vỹ Huyền chưa trở về, vậy thì chỉ có một mình Hoàng Hi Hưng được xem như là đội viện cấp bậc siêu tinh nhuệ.
Xét trên phương diện thực lực thì hiển nhiên lần này quân khu Giang Nam là sự tồn tại yếu nhất.
Lần trước quân khu Giang Nam còn có thể đạt được hạng năm, chỉ sợ lần này sẽ hạng bét mất!
Quân khu hạng bét không chỉ bị người ta chê cười, mà quan trọng hơn là không được khen thưởng bất cứ thứ gì!
Còn một tuần nữa là thi đấu bắt đầu rồi, bây giờ Hạ Tư Không cũng không tìm được lựa chọn thích hợp để thay thế vị trí của Phương Vỹ Huyền.
Người trẻ tuổi lại mạnh như Phương Vỹ Huyền, vốn không thể nào tìm được người thứ hai ở Giang Nam!
"Haiz..." Hạ Tư Không thở dài.
"Ông nội, sao ông lại thở dài nữa rồi." Lúc này, Hạ Tuyết Nhan đi ra từ trong nhà.
"Tên Phương Vỹ Huyền lâm trận bỏ chạy, chúng ta có thể gán cho cậu ta một tội danh! Đến lúc đó chỉ cần cậu ta xuất hiện, chúng ta sẽ bắt cậu ta lại nhốt vào trong tù!" Hạ Tuyết Nhan hung dữ nói.
Bề ngoài cô ta có vẻ như rất phẫn nộ, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm.
Phương Vỹ Huyền mất tích, đối với cô ta mà nói là tin tức vô cùng tốt.
Bởi vì, chỉ cần không có Phương Vỹ Huyền, người dẫn đội lần này cũng chỉ có thể là Hoàng Hi Hưng!
"Anh Hưng làm đội trưởng đi tham gia thi đấu, nếu như có thể giành được thứ tự tốt thì nhất định có thể tiến thêm một bước... Nếu anh ấy được thăng chức đến Thượng tướng, vậy thì mình có thể ở bên anh ấy với danh nghĩa chính đáng rồi..." Hạ Tuyết Nhan thầm nghĩ.
Lúc này, bên ngoài viện truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Một lát sau có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Phương Vỹ Huyền đi vào cùng hai người đàn ông kia.
"Tổng tư lệnh, anh Phương trở lại rồi." Hai người đàn ông kia kính cẩn cúi chào Hạ Tư Không, sau đó bèn lui ra ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, hai mắt Hạ Tư Không tỏa sáng, còn sắc mặt của Hạ Tuyết Nhan thì đột ngột thay đổi.
"Đại sư Phương, cuối cùng cậu cũng về rồi." Hạ Tư Không đứng lên, ánh mắt kích động.
"Thật ngại quá, dạo này tôi đang bận một chuyện khác nên nhất thời quên mất chuyện của ông." Phương Vỹ Huyền gật đầu một cái rồi nói.
Phương Vỹ Huyền không phải là người nói không giữ lời, nếu như đã đồng ý với Hạ Tư Không sẽ đại diện cho quân khu Giang Nam đi thi đấu, đương nhiên anh sẽ không nuốt lời.
"Không sao, chỉ cần cậu trở về là được rồi!" Hạ Tư Không nói với ánh mắt kiên định.
Tin tức Phương Vỹ Huyền đấm chết Cổ Úy Sênh ở trên hồ Nguyệt Tâm đã lan truyền khắp toàn bộ Hoa Hạ.
Sau khi nghe được tin tức này, Hạ Tư Không mới có một khái niệm rõ ràng về thực lực của Phương Vỹ Huyền.
Nói đơn giản thì chính là, mạnh hơn cả Võ Tôn.
Chỉ cần có Phương Vỹ Huyền ở đây, ông ta tin chắc rằng trong lần thi đấu này sẽ giành được thành tích ở ba vị trí đầu.
"Phương Vỹ Huyền, cậu cho rằng nói một câu thật ngại quá là xong à? Cậu có biết cậu làm lãng phí mất bao nhiêu thời gian của chúng tôi không?"
"Còn một tuần nữa là thi đấu rồi, bây giờ cậu mới trở về, sao còn kịp huấn luyện những đội viên kia?"
Từ giây phút nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, sắc mặt của Hạ Tuyết Nhan đã trở nên rất khó coi.
Tại sao tên khốn kiếp này lại đột nhiên trở về?
"Tuyết Nhan, cháu câm miệng cho ông!" Hạ Tư Không sa sầm mặt quát lớn.
Mặt Hạ Tuyết Nhan trắng bệch, không dám nói nữa, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự không cam lòng.
Phương Vỹ Huyền không để ý đến Hạ Tuyết Nhan, mà chỉ hỏi Hạ Tư Không: "Bây giờ còn cần phải huấn luyện bọn họ nữa à?"
"Không biết đại sư Phương có phương thức huấn luyện nào hiệu quả cao không... Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, chúng tôi luôn để đội viên huấn luyện theo kế hoạch thường ngày, tiến hành huấn luyện ở cường độ cao, nhưng hiệu quả rất bình thường." Hạ Tư Không trầm giọng nói.
"Phương thức huấn luyện hiệu quả cao?" Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, tự hỏi.
Một lát sau, anh mới nhớ ra trước kia lúc tu luyện cơ thể, thầy đã dạy anh một bộ quyền pháp kỳ quặc.
Trên mặt Phương Vỹ Huyền xuất hiện một nụ cười, nói: "Đúng là tôi có một bộ thể thuật, nhưng không biết những đội viên này có đồng ý luyện hay không."
Sắc mặt Hạ Tư Không trở nên nghiêm túc, nói: "Lần thi đấu này ảnh hưởng đến danh dự của cả quân khu Giang Nam, tất cả mọi người đều nên cố gắng hết sức! Nhất định không có khả năng lập lờ qua loa!"
"Vậy thì tốt, lấy cho tôi một tờ giấy trắng và bút vẽ." Phương Vỹ Huyền nói.
Giấy trắng, bút vẽ?
Phương Vỹ Huyền muốn làm gì? Không phải muốn huấn luyện thể thuật à?
Chẳng lẽ, anh muốn viết khẩu quyết tâm pháp ra?
Hạ Tư Không sửng sốt nhưng không nói thêm gì, quay đầu nói với Hạ Tuyết Nhan ở bên cạnh: "Tuyết Nhan, lấy giấy bút tới theo yêu cầu của đại sư Phương."
"Ông nội, rõ ràng là cậu ta đang làm bậy..." Hạ Tuyết Nhan không nhịn được mà mở miệng nói.
Hạ Tư Không tức giận nhìn Hạ Tuyết Nhan, làm Hạ Tuyết Nhan sợ đến nỗi chấn động trong lòng, đành nuốt lại lời định nói tiếp.
Một lát sau, Hạ Tuyết Nhan cầm một tờ giấy trắng và một cây bút vẽ màu đen quay lại, tức giận đưa cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhận lấy giấy bút, bắt đầu vẽ lên đó.
Hạ Tư Không đứng dậy, bước lên trước, muốn nhìn xem Phương Vỹ Huyền đang vẽ cái gì.
Rất nhanh, một hình người xuất hiện trên giấy.
Người này đang đứng với tư thế vô cùng kỳ lạ, chân tay cũng rất vặn vẹo không cân đối.
"Đây là thể thuật gì..." Hạ Tư Không đã từng xem không ít bản vẽ thể thuật, nhưng chưa từng thấy kiểu như vậy.
Phương Vỹ Huyền bắt đầu vẽ người thứ hai.
Rất nhanh, trên tờ giấy trắng đã được vẽ lên chín người, mỗi người đều làm một động tác khác nhau.
Nhưng những động tác này đều có một điểm giống nhau, đó chính là trông rất vặn vẹo, không cân đối.
Thậm chí Hạ Tư Không còn nghi ngờ, đây là động tác mà con người có thể làm được sao?1
Phải làm thế nào cánh tay mới vòng từ đằng sau tới cái rốn ở đằng trước được? Chân trái làm thế nào để gập ngược lên đến trước ngực?
Hạ Tư Không càng nhìn càng thấy khiếp sợ.
Nếu như có người làm được tất cả những động tác trên tờ giấy này, ông ta sẽ cảm thấy người này là một người dị dạng, hoặc là người biểu diễn nhu thuật.
"Đại sư Phương, đây chính là bộ thể thuật mà cậu muốn dạy đội viên ư?" Hạ Tư Không do dự hỏi.
"Ừm." Phương Vỹ Huyền khẽ gật đầu nói: "Thật ra bộ thể thuật này có tổng cộng hơn ba mươi nhóm động tác, nhưng tôi chỉ nhớ được chín nhóm động tác này."
Hơn ba mươi nhóm động tác?
Trông chín nhóm động tác này đã thấy đây không phải là động tác mà người bình thường có thể hoàn thành! Thế mà còn có hơn ba mươi nhóm?
Làm thế nào mà người phát minh ra những động tác này nghĩ ra được?
Trong mắt Hạ Tư Không ngập tràn sự khiếp sợ.
"Chỉ cần những đội viên này làm được một nhóm động tác trong đó, mỗi ngày huấn luyện hai giờ, vậy là đủ để cơ thể bọn họ tăng lên một cấp bậc rồi." Phương Vỹ Huyền nói.
...
Mười phút sau, Hạ Tư Không dẫn Phương Vỹ Huyền đi vào sân huấn luyện.
Mười đội viên, bao gồm cả Hoàng Hi Hưng đều ở bên trong, đang huấn luyện ở trong sân.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, mười đội viên đều sững sờ.
Nhất là Hoàng Hi Hưng, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
Phương Vỹ Huyền nhìn bọn họ, đột nhiên nhớ tới một chuyện.
"Là Hạ Tư Không bảo các anh tới tìm tôi à?" Phương Vỹ Huyền hỏi.
Thấy Phương Vỹ Huyền gọi thẳng tên của Tổng tư lệnh, sắc mặt của hai người đàn ông kia thay đổi, có chút không vừa lòng nhưng cũng không nói ra.
Bọ họ đều biết Tổng tư lệnh coi trọng cậu Phương Vỹ Huyền này đến cỡ nào.
"Đúng thế." Một người trong đó đáp.
"Hôm nay là ngày mấy?" Phương Vỹ Huyền lại hỏi.
"Hôm nay là ngày mùng 4 tháng 5, anh Phương." Người đàn ông kia đáp.
Ngày mùng 4 tháng 5? Vậy chẳng phải là cách ngày thi đấu của quân khu đã rất gần rồi?
Phương Vỹ Huyền vỗ đầu nói: "Cuộc thi đấu được tổ chức vào ngày mấy?"
"Lần thi đấu này sẽ được tổ chức vào ngày 12." Người đàn ông dừng một lát rồi nói: "Anh Phương biến mất ròng rã ba tuần, Tổng tư lệnh bảo chúng tôi đi tìm anh ở khắp Giang Nam, thậm chí là khắp Hoa Hạ, nhưng vẫn không tìm được..."
"Thật ngại quá, trong khoảng thời gian này tôi đi leo núi." Phương Vỹ Huyền nói.
Hai người đàn ông liếc nhìn nhau, trong mắt có vẻ tức giận.1
Thi đấu quân khu là một chuyện vô cùng quan trọng, nhưng tên Phương Vỹ Huyền này lại chạy đi leo núi ở thời điểm quan trọng như vậy?
Anh ta có biết thành tích của lần thi đấu này mang ý nghĩa gì không?
Quá vô trách nhiệm!
"Đi thôi, tôi đi cùng các anh đến quân khu một chuyến." Phương Vỹ Huyền nói.
...
Đại viện quân đội.
Hạ Tư Không ngồi ở trên ghế bành trong viện, mặt mũi u sầu mà uống trà.
Ba tuần trước ông ta đã lựa chọn xong đội viên tham gia thi đấu lần này, nhưng Phương Vỹ Huyền lại đi đâu mất tăm.
Cuộc thi sắp bắt đầu, Hạ Tư Không lại không biết khi nào Phương Vỹ Huyền mới trở về.
Thế là ông ta đành phải lựa chọn thêm một đội viên, để Hoàng Hi Hưng tạm thời làm đội trưởng.
Hơn nữa, bởi vì Phương Vỹ Huyền mất tích nên ông ta chỉ có thể để nhóm đội viên này huấn luyện theo kế hoạch ban đầu, gia tăng cường độ huấn luyện.
Nhưng hiệu quả của việc huấn luyện như vậy lại rất bình thường.
Ông ta nhận được tin tức rằng lần thi đấu này, những quân khu khác đều cử ra ít nhất hai đội viên cấp bậc siêu tinh nhuệ, cũng chính là sự tồn tại như cảnh giới Tông Sư trong giới võ đạo.
Mà quân khu Kinh Thành đạt quán quân lần trước còn cử ra bốn đội viên cấp bậc siêu tinh nhuệ, trong đó có một người được xưng là Binh vương thế hệ mới, cũng là người hiện đang đứng đầu bảng xếp hạng quân đội Hoa Hạ, Tiêu Bắc Thạnh.
Còn quân khu Giang Nam, nếu như Phương Vỹ Huyền chưa trở về, vậy thì chỉ có một mình Hoàng Hi Hưng được xem như là đội viện cấp bậc siêu tinh nhuệ.
Xét trên phương diện thực lực thì hiển nhiên lần này quân khu Giang Nam là sự tồn tại yếu nhất.
Lần trước quân khu Giang Nam còn có thể đạt được hạng năm, chỉ sợ lần này sẽ hạng bét mất!
Quân khu hạng bét không chỉ bị người ta chê cười, mà quan trọng hơn là không được khen thưởng bất cứ thứ gì!
Còn một tuần nữa là thi đấu bắt đầu rồi, bây giờ Hạ Tư Không cũng không tìm được lựa chọn thích hợp để thay thế vị trí của Phương Vỹ Huyền.
Người trẻ tuổi lại mạnh như Phương Vỹ Huyền, vốn không thể nào tìm được người thứ hai ở Giang Nam!
"Haiz..." Hạ Tư Không thở dài.
"Ông nội, sao ông lại thở dài nữa rồi." Lúc này, Hạ Tuyết Nhan đi ra từ trong nhà.
"Tên Phương Vỹ Huyền lâm trận bỏ chạy, chúng ta có thể gán cho cậu ta một tội danh! Đến lúc đó chỉ cần cậu ta xuất hiện, chúng ta sẽ bắt cậu ta lại nhốt vào trong tù!" Hạ Tuyết Nhan hung dữ nói.
Bề ngoài cô ta có vẻ như rất phẫn nộ, nhưng trong lòng lại đang mừng thầm.
Phương Vỹ Huyền mất tích, đối với cô ta mà nói là tin tức vô cùng tốt.
Bởi vì, chỉ cần không có Phương Vỹ Huyền, người dẫn đội lần này cũng chỉ có thể là Hoàng Hi Hưng!
"Anh Hưng làm đội trưởng đi tham gia thi đấu, nếu như có thể giành được thứ tự tốt thì nhất định có thể tiến thêm một bước... Nếu anh ấy được thăng chức đến Thượng tướng, vậy thì mình có thể ở bên anh ấy với danh nghĩa chính đáng rồi..." Hạ Tuyết Nhan thầm nghĩ.
Lúc này, bên ngoài viện truyền đến tiếng động cơ ô tô.
Một lát sau có một loạt tiếng bước chân vang lên.
Phương Vỹ Huyền đi vào cùng hai người đàn ông kia.
"Tổng tư lệnh, anh Phương trở lại rồi." Hai người đàn ông kia kính cẩn cúi chào Hạ Tư Không, sau đó bèn lui ra ngoài.
Khoảnh khắc nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, hai mắt Hạ Tư Không tỏa sáng, còn sắc mặt của Hạ Tuyết Nhan thì đột ngột thay đổi.
"Đại sư Phương, cuối cùng cậu cũng về rồi." Hạ Tư Không đứng lên, ánh mắt kích động.
"Thật ngại quá, dạo này tôi đang bận một chuyện khác nên nhất thời quên mất chuyện của ông." Phương Vỹ Huyền gật đầu một cái rồi nói.
Phương Vỹ Huyền không phải là người nói không giữ lời, nếu như đã đồng ý với Hạ Tư Không sẽ đại diện cho quân khu Giang Nam đi thi đấu, đương nhiên anh sẽ không nuốt lời.
"Không sao, chỉ cần cậu trở về là được rồi!" Hạ Tư Không nói với ánh mắt kiên định.
Tin tức Phương Vỹ Huyền đấm chết Cổ Úy Sênh ở trên hồ Nguyệt Tâm đã lan truyền khắp toàn bộ Hoa Hạ.
Sau khi nghe được tin tức này, Hạ Tư Không mới có một khái niệm rõ ràng về thực lực của Phương Vỹ Huyền.
Nói đơn giản thì chính là, mạnh hơn cả Võ Tôn.
Chỉ cần có Phương Vỹ Huyền ở đây, ông ta tin chắc rằng trong lần thi đấu này sẽ giành được thành tích ở ba vị trí đầu.
"Phương Vỹ Huyền, cậu cho rằng nói một câu thật ngại quá là xong à? Cậu có biết cậu làm lãng phí mất bao nhiêu thời gian của chúng tôi không?"
"Còn một tuần nữa là thi đấu rồi, bây giờ cậu mới trở về, sao còn kịp huấn luyện những đội viên kia?"
Từ giây phút nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, sắc mặt của Hạ Tuyết Nhan đã trở nên rất khó coi.
Tại sao tên khốn kiếp này lại đột nhiên trở về?
"Tuyết Nhan, cháu câm miệng cho ông!" Hạ Tư Không sa sầm mặt quát lớn.
Mặt Hạ Tuyết Nhan trắng bệch, không dám nói nữa, nhưng trong ánh mắt lại ngập tràn sự không cam lòng.
Phương Vỹ Huyền không để ý đến Hạ Tuyết Nhan, mà chỉ hỏi Hạ Tư Không: "Bây giờ còn cần phải huấn luyện bọn họ nữa à?"
"Không biết đại sư Phương có phương thức huấn luyện nào hiệu quả cao không... Trong khoảng thời gian cậu không có ở đây, chúng tôi luôn để đội viên huấn luyện theo kế hoạch thường ngày, tiến hành huấn luyện ở cường độ cao, nhưng hiệu quả rất bình thường." Hạ Tư Không trầm giọng nói.
"Phương thức huấn luyện hiệu quả cao?" Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày, tự hỏi.
Một lát sau, anh mới nhớ ra trước kia lúc tu luyện cơ thể, thầy đã dạy anh một bộ quyền pháp kỳ quặc.
Trên mặt Phương Vỹ Huyền xuất hiện một nụ cười, nói: "Đúng là tôi có một bộ thể thuật, nhưng không biết những đội viên này có đồng ý luyện hay không."
Sắc mặt Hạ Tư Không trở nên nghiêm túc, nói: "Lần thi đấu này ảnh hưởng đến danh dự của cả quân khu Giang Nam, tất cả mọi người đều nên cố gắng hết sức! Nhất định không có khả năng lập lờ qua loa!"
"Vậy thì tốt, lấy cho tôi một tờ giấy trắng và bút vẽ." Phương Vỹ Huyền nói.
Giấy trắng, bút vẽ?
Phương Vỹ Huyền muốn làm gì? Không phải muốn huấn luyện thể thuật à?
Chẳng lẽ, anh muốn viết khẩu quyết tâm pháp ra?
Hạ Tư Không sửng sốt nhưng không nói thêm gì, quay đầu nói với Hạ Tuyết Nhan ở bên cạnh: "Tuyết Nhan, lấy giấy bút tới theo yêu cầu của đại sư Phương."
"Ông nội, rõ ràng là cậu ta đang làm bậy..." Hạ Tuyết Nhan không nhịn được mà mở miệng nói.
Hạ Tư Không tức giận nhìn Hạ Tuyết Nhan, làm Hạ Tuyết Nhan sợ đến nỗi chấn động trong lòng, đành nuốt lại lời định nói tiếp.
Một lát sau, Hạ Tuyết Nhan cầm một tờ giấy trắng và một cây bút vẽ màu đen quay lại, tức giận đưa cho Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền nhận lấy giấy bút, bắt đầu vẽ lên đó.
Hạ Tư Không đứng dậy, bước lên trước, muốn nhìn xem Phương Vỹ Huyền đang vẽ cái gì.
Rất nhanh, một hình người xuất hiện trên giấy.
Người này đang đứng với tư thế vô cùng kỳ lạ, chân tay cũng rất vặn vẹo không cân đối.
"Đây là thể thuật gì..." Hạ Tư Không đã từng xem không ít bản vẽ thể thuật, nhưng chưa từng thấy kiểu như vậy.
Phương Vỹ Huyền bắt đầu vẽ người thứ hai.
Rất nhanh, trên tờ giấy trắng đã được vẽ lên chín người, mỗi người đều làm một động tác khác nhau.
Nhưng những động tác này đều có một điểm giống nhau, đó chính là trông rất vặn vẹo, không cân đối.
Thậm chí Hạ Tư Không còn nghi ngờ, đây là động tác mà con người có thể làm được sao?1
Phải làm thế nào cánh tay mới vòng từ đằng sau tới cái rốn ở đằng trước được? Chân trái làm thế nào để gập ngược lên đến trước ngực?
Hạ Tư Không càng nhìn càng thấy khiếp sợ.
Nếu như có người làm được tất cả những động tác trên tờ giấy này, ông ta sẽ cảm thấy người này là một người dị dạng, hoặc là người biểu diễn nhu thuật.
"Đại sư Phương, đây chính là bộ thể thuật mà cậu muốn dạy đội viên ư?" Hạ Tư Không do dự hỏi.
"Ừm." Phương Vỹ Huyền khẽ gật đầu nói: "Thật ra bộ thể thuật này có tổng cộng hơn ba mươi nhóm động tác, nhưng tôi chỉ nhớ được chín nhóm động tác này."
Hơn ba mươi nhóm động tác?
Trông chín nhóm động tác này đã thấy đây không phải là động tác mà người bình thường có thể hoàn thành! Thế mà còn có hơn ba mươi nhóm?
Làm thế nào mà người phát minh ra những động tác này nghĩ ra được?
Trong mắt Hạ Tư Không ngập tràn sự khiếp sợ.
"Chỉ cần những đội viên này làm được một nhóm động tác trong đó, mỗi ngày huấn luyện hai giờ, vậy là đủ để cơ thể bọn họ tăng lên một cấp bậc rồi." Phương Vỹ Huyền nói.
...
Mười phút sau, Hạ Tư Không dẫn Phương Vỹ Huyền đi vào sân huấn luyện.
Mười đội viên, bao gồm cả Hoàng Hi Hưng đều ở bên trong, đang huấn luyện ở trong sân.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, mười đội viên đều sững sờ.
Nhất là Hoàng Hi Hưng, sắc mặt lập tức sa sầm lại.
Bình luận facebook