• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG vietwriter.co TỪ NGÀY 18/11

Full TA TIẾN CUNG NĂM 14 TUỔI (4 Viewers)

  • Chương 7

10.



Tạ Hành dường như….. không ưa Tề Ngọc Thần cho lắm.



Khi vào phủ Thừa tướng, Tạ Hành có vẻ hứng thú, ngẫu nhiên đề nghị muốn đến xem khuê phòng trước kia của ta.



Nét mặt của lão Thừa tướng cứng lại trong vài giây, một lúc sau, ông ta nhìn Tề Ngọc Thần: "Ngọc Thần, từ khi muội muội của con được đưa về phủ thì việc ăn ở đi lại đều là do con sắp xếp cả. Con dẫn Hoàng thượng đi xem nhé."



Ta đột nhiên buồn cười.



Trong suốt một tháng ở phủ Thừa tướng, ta ngủ trong căn phòng nhỏ ở Tây Thiên viện, cùng với vài bộ y phục và hai cái trâm cài, nhưng đều bị Tề Ngọc Nhàn ném đi hoặc cắt nát cả rồi.



Tề Ngọc Thần biết rõ điều đó, nhưng hắn ta trước giờ đều âm thầm cho phép và còn tẩy não ta: "Tiểu Thảo, khế ước bán thân của ngươi nằm trong phủ Thừa tướng, vậy nên Ngọc Nhàn chính là chủ tử của ngươi."



Nhưng bây giờ, Tề Ngọc Thần lại đưa Tạ Hành và ta đến khuê phòng của người chủ tử kia, nói: "Đây là khuê phòng của muội muội đã ở trước khi vào cung."



Tạ Hành vô cùng thích thú, đánh giá cách sắp xếp đồ đạc trong phòng, ánh mắt nhìn chăm chú vào mấy món đồ nữ trang, quay đầu hỏi ta: "Tại sao khi Tang Mỹ nhân vào cung, nàng không mang theo những thứ này? Nàng hay trang điểm mộc mạc, ta lại tưởng nàng không thích trang điểm lộng lẫy."



Ta bỗng nhiên chợt hiểu ra.



Tại sao sáng hôm nay, trước khi đi, chàng ấy không cho ta cài thêm một cái trâm nào cả?



Hóa ra là đến phủ Thừa tướng để mượn cớ lấy đồ...



Ta mở miệng nói: "..... Tiến cung gấp gáp quá, không kịp mang theo ạ."



"Thì ra là vậy à."



Tạ Hành gật đầu, thản nhiên ra lệnh: "Phó Ninh Toàn, vào đây, giúp Tang Mỹ nhân thu dọn đồ đạc, lát nữa trở về cung sẽ mang theo."



Tề Ngọc Nhàn đứng ở một bên, mắt của nàng ta trợn trừng lên như sắp sửa rơi ra ngoài ấy, hận không thể dùng ánh mắt mà giế.t ta luôn.



Phu nhân Thừa tướng thì một mực siết chặt tay nàng ta, không cho nàng ta lao ra.



Tạ Hành rõ ràng đã nhìn thấy cả rồi, nhưng chàng vờ như không biết, dùng đầu ngón tay gãi nhẹ vào lòng bàn tay ta một cái.



Ta nghiêng đầu, đúng lúc bắt gặp khóe miệng chàng ấy cong lên, nụ cười có chút trẻ con tinh nghịch.



Ta lúc này mới nhận ra rằng, thật ra Tạ Hành năm nay cũng chỉ mới 19 tuổi mà thôi.



Chàng ấy vì thân phận mà bị đẩy lên vị trí này, muốn g.iết chàng ấy không chỉ có một kẻ, bất đắc dĩ chỉ có thể bước từng bước một cách thận trọng.



Bây giờ đứng trước mặt chàng là thần tử của chàng, đồng thời cũng là kẻ đang bày mưu tính kế, muốn chàng ch.ết.



Đó chính là lúc ta hạ quyết tâm muốn bảo vệ Tạ Hành.



Ba chiếc hộp trang sức yêu quý của Tề Ngọc Nhàn phút chốc trống rỗng, ngay lúc Tạ Hành đưa mắt nhìn về phía chiếc rương chứa y phục, Tề Ngọc Thần vội vàng nói: "Bệ hạ, thần có thể nói chuyện riêng với Tang Mỹ nhân được không ạ?"



“Ồ?” Tạ Hành trầm ngâm nhìn hắn ta, “Ta cũng không ngờ rằng, Thần khanh với Tang Mỹ nhân lại huynh muội tình thâm như vậy.”



Chàng ấy nắm tay ta, thì thầm, "Tang Tang, nàng có đồng ý không?"



Ta rất muốn biết Tề Ngọc Thần lại muốn giở trò gì, vì vậy ta gật đầu.



Trong phòng, Tề Ngọc Thần lạnh lùng nhìn ta: "Ta thật không ngờ, ngươi lại thiện tâm như vậy đấy."



Ta nói: "Việc mà Đại Công tử không ngờ đến vẫn còn nhiều lắm.”



Một tia tức giận xẹt qua mắt Tề Ngọc Thần: "Tiểu Thảo, ngươi đừng quên thân phận của mình."



Ta im lặng một lúc, rồi đột nhiên hỏi hắn: "Phụ mẫu và đệ đệ của ta đâu?"



Tề Ngọc Thần sửng sốt một hồi, nở một nụ cười đắc thắng: "Ta đã ra lệnh cho người để bọn họ về nhà rồi. Tiểu Thảo à, ngươi yên tâm đi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta sẽ không làm gì phụ mẫu hay đệ đệ của ngươi cả…"



"Công tử biết bọn họ đối với ta không tốt."



“Vậy thì sao?” Tề Ngọc Thần không quan tâm lắm.



“Thân thể của ngươi như nào thì ngươi vẫn là nữ nhi của họ. Bất kể như thế nào, bọn họ cũng là phụ mẫu của ngươi.”



Ta không lên tiếng nữa.



Tạ Hành nói, ngay cả khi ta hận bọn họ, muốn gi.ết họ, điều đó cũng không sai.



Nhưng Tề Ngọc Thần lại nói, bất kể thế nào, bọn họ vẫn là phụ mẫu của ta.



Trong một tháng sống ở phủ Thừa tướng, thỉnh thoảng hắn cũng rất tốt với ta. Tỉ như, khi Tề Ngọc Nhàn đi vắng, hắn sai người đem cho ta một chiếc váy màu xanh lam và một chiếc trâm bạc mạ vàng.



Hắn cũng đã từng phân phó hạ nhân, phải cho ta ăn no và mặc ấm.



Ta cũng từng cảm kích hắn, nhưng sau khi gặp Tạ Hành, ta mới hiểu ra.



Phần thưởng và quà tặng, là hai thứ khác nhau.



Sau một hồi im lặng, ta lấy ra chiếc túi nhỏ, đưa cho hắn ta: "Đây là thứ mà Đồng Phi nương nương bảo ta chuyển cho Đại Công tử."



11.



Trong giây lát, trong mắt Tề Ngọc Thần lóe lên một tia phức tạp khó hiểu.



Hắn nhận lấy chiếc túi từ tay ta, cầm trong tay xoa nhẹ hai cái, rồi ngẩng đầu lên hỏi: "Nàng ấy có nói lời nào muốn chuyển tới ta không?"



Ta lắc đầu.



Hắn khẽ ‘hừ’ một tiếng, nhẹ giọng nói: "Ta biết rồi, Hoàng thượng vẫn đang đợi ở bên ngoài, ngươi đi ra ngoài trước đi, Tiểu Thảo, đừng quên những việc ta đã giao cho ngươi."



Khi ta ra ngoài, Tạ Hành đang ở ngoài hoa viên.



Tề Ngọc Nhàn đang đứng trước mặt chàng, ngước lên nhìn chàng nói điều gì đó.



Ta im lặng một lúc rồi bước tới, vừa lúc nghe thấy giọng nói nũng nịu của nàng ta: "Thần nữ đã từng đọc một quyển sách, kể về điển cố của Nga Hoàng và Nữ Anh thời xưa..."



*Nga Hoàng và Nữ Anh là tỷ muội ruột, cả hai đều được gả cho vua Thuấn. (Ý ả ta là ả cũng muốn gả cho hoàng thượng í, mắc mệt:smile:)



Tạ Hành chỉ nghe, không nói gì, ánh mắt trầm mặc, trên vẻ mặt có chút lãnh đạm, nhưng khi thấy ta đến gần thì chàng cong cong khóe môi, mỉm cười.



Chàng ấy cười lên thật sự rất đẹp, ta như bị chìm đắm trong đó, sau đó có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay ta, giọng của Tạ Hành vang lên: "Tề cô nương muốn làm Nga Hoàng, nhưng ta lại không muốn làm vua Thuấn." (má nó nhụk, haha)



Tề Ngọc Nhàn liền lộ ra vẻ xấu hổ lúng túng, nàng ta miễn cưỡng hành lễ một cái, quay người rời đi thẳng một mạch.



Tạ Hành nắm tay ta, cười hỏi: "Nàng với ca ca trò chuyện xong chưa?"



Ta mở miệng đáp: ".....Hắn không phải ca ca của ta."



“Không sao cả, dù sao bọn họ đều là những người không quan trọng.” Tạ Hành lãnh đạm gật đầu, “Nếu đã trò chuyện xong rồi, vậy thì đi thôi.”



Suốt quãng đường trở về, chàng luôn nắm chặt tay ta, sánh bước bên nhau đi qua những hoa viên và hành lang của phủ Thừa tướng.



Trước đây, những con đường này luôn khiến ta cảm thấy bức bối, choáng ngợp, nhưng khi ta đi cùng Tạ Hành, thoáng chốc liền cảm thấy an tâm.



Khi ra đến cửa, Thừa tướng đã sai người ra để tiễn Tạ Hành và ta.



Thế nhưng ngay khi Tạ Hành vừa đứng ở cửa, một mũi tên đột nhiên bay ra khỏi bụi gai, lướt qua má chàng và cắm sâu vào cột cửa.



"Tạ Hành!"



Nỗi sợ hãi bao trùm, ta hét lên mà không kịp suy nghĩ, quay đầu lại nhìn chàng.



Trên khuôn mặt hơi tái nhợt ấy, có một dòng m.áu đang chầm chậm chảy xuống.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom