-
chương 7
Làm việc ở quán mì được bao ăn bao ở, Cố Phi Âm nghĩ rằng mình có thể làm lâu dài, tiết kiệm được chút lộ phí, nào ngờ đến ngày thứ ba đã bị đuổi, ngay cả công việc phát truyền đơn cũng mất luôn rồi, hiện giờ việc ăn ở cơ bản nhất cũng là một vấn đề.
Ăn thì cô có thể tạm bợ một chút, không đói bụng là được, còn nơi ở thì khá khó khăn, phòng ở rẻ nhất cũng phải vài trăm tệ, nếu đi thuê nhà thậm chí còn phải trả cả nghìn tệ! Cô tiếc tiền, thế nên lúc mới đến đây cô đều lẻn vào ở tạm trong cao ốc bỏ hoang bên bờ sông. Cô vốn định hỏi thăm Mạc Sơn ở nơi nào, tiết kiệm một ít tiền là có thể trực tiếp bắt xe về đến mộ cô, nơi đó cất chứa tài sản cô đã cất giấu mấy năm qua . Sống ở đó cũng không cần trả tiền thuê nhà. Ai mà ngờ được người ở đây chưa ai nghe nói qua địa danh nào tên Mạc Sơn cả! Trên bản đồ cũng không có!
Kế hoạch của cô thế là cũng đi tong luôn. Bây giờ cô cũng không thể ngồi trên núi hít gió trời mà sống, đành phải đi tìm một công việc có thể bao ăn bao ở mà thôi.
Tiếc rằng công việc ở nhân gian yêu cầu quá cao,cho nên cô trở thành người thất nghiệp. Còn phải tốn tiền đi làm lại cái răng cửa, không biết có đắt hay không. Nếu không tìm được việc, những tháng ngày này biết sống sao đây.
Buổi tối, cô bọc giường bằng chăn bông, co người nằm cao ốc bỏ hoang ngủ một đêm. Chăn bông này là cô bỏ ra năm mươi tệ mua trong cửa hàng tạp hoá, thế là hết một ngày tiền lương, đắp chăn ngủ cũng khá ổn, trùm chăn lên kín đầu cũng không lạnh như trước nữa. Có điều nhà hàng xóm bên cạnh cứ “binh binh bốp bốp” cả đêm, vừa chạy vừa nhảy đến khi trời sáng mới dừng lại. Cô dù sao cũng là người ngoài, làm sao dám đi sang nhắc nhở cô gái hàng xóm giữ trật tự.
Hôm nay cô thức dậy từ khi trời còn chưa sáng, rửa mặt xong ra ở tiệm bánh bao mua hai bánh bao thịt , sau đó bèn đi tới bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện cô bị biển người tấp nập ở đây dọa cho giật mình. Chờ đến khi cô vất vả chen được vào bên trong, xếp hàng hơn hai tiếng mới lấy được số thứ tự khám bệnh. Xếp hàng cũng phải xếp đến tận buổi chiều mới được. Lại một lần nữa cô cảm nhận được khó khăn vất vả của loài người, sống không dễ dàng, sắc mặt cô cũng dần trở nên nặng nề.
Cơm trưa của cô là cơm hộp mua mười tệ trước cửa bệnh viện, hai món mặn một món chay, cơm thì có thể lấy nhiều thêm một chút. Bà chủ rất tốt bụng, còn ép đầy hộp cơm cho cô. Cố Phi Âm nhìn bà mỉm cười cảm kích —— cô bây giờ cũng biết, răng cửa đã gãy mất tiêu rồi thì không thể tùy tiện cười nhe răng ra nữa.
Bà chủ rùng mình một cái, chỉ thấy cô gái tóc dài miễn cưỡng lộ ra nụ cười u ám nhìn qua giống như là hết hy vọng rồi, có thể là bị bệnh nan y, tay run lên, lại ép thêm cho cô chút cơm nữa.
Cố Phi Âm cảm động cực kỳ, liền quyết định sau này sẽ tới chỗ này ăn cơm trưa, dù gì thì giá cả khá rẻ mà khẩu phần lại đầy đủ nữa.
Mãi đến khi Cố Phi Âm bưng cơm hộp đi xa, trước hàng cơm của bà chủ mọi người mới tụ lại lần nữa.
Cố Phi Âm tay bê cơm hộp, tìm trong bệnh viện hồi lâu cũng chưa tìm được chỗ trống để ngồi, ngay cả bậc rào bụi hoa bên ngoài cũng ngồi kín người rồi. Không có cách nào khác cô đành phải tìm cái góc tường ngồi xổm. Tiếc là chẳng được bao lâu ngay cả góc tường này cũng có người muốn tranh với cô.
Một chàng trai bò tới khóc lóc bên cạnh cô, huyết lệ chảy đầy đất , suýt chút nữa làm ướt hết đôi giày bông mới mua của cô —— Cô không muốn đi giày bông ẩm ướt chút nào!
Cố Phi Âm cẩn thận dịch sang bên cạnh, nhường cho cậu ta một chút, cô không có cách nào khuyên cậu ta đừng khóc nữa, sợ quấy rầy lúc cậu đang đau lòng. Huống chi cậu ta còn mất hai cái chân, đối với một con ma tàn tật cô cũng lười so đo.
Cố Phi Âm nhanh chóng ăn hết cơm hộp, nhường lại góc tường này cho cậu ta sau đó đi tới khoa răng hàm mặt tiếp tục xếp hàng.
Việc cấp bách trước mắt vẫn là xử lí ổn thỏa cái răng cửa này đã.
……
Đương nhiên cô ngàn lần không nghĩ đến, trồng cái răng cửa giá rẻ nhất cũng sáu-bảy nghìn!
Cố Phi Âm thật sự không nghĩ đến, răng cửa bình thường như vậy đắt đến thế, đem toàn bộ tài sản đưa ra cũng không đủ, cô nghiêm mặt:"Không có cái nào rẻ hơn sao?"
Nha sĩ nhìn ánh mắt cô gái tóc đen dài, gương mặt xanh trắng yên tĩnh, dáng dấp đáng thương, khiến người ta không nhịn được trong lòng bồn chồn:" Răng của cô rơi cả cái ra, còn phải chữa cả hàm, chỉ bọc răng đã hai-ba nghìn, hơn nữa hàm răng theo cô cả đời, kỳ thật tôi đề nghị cô đừng dùng loại quá rẻ, nếu không rất dễ gặp sự cố, còn có thể bị thương lợi, lúc quay lại bệnh viện còn phiền hơn, cô cũng chịu đau rồi, không bằng làm một lần..."
Nói xong lời cuối, nha sĩ nghẹn lại âm thanh, không hiểu sao cảm thấy bên người lạnh hơn nhiều, tóc đen dài buông xuống gò má hình thành bóng mờ, vì cô vẽ nên một vệt sắc thái trầm, chỉ thấy cô giơ tay che miệng, cau mày nói :"Biết vậy lúc ăn bánh tôi đã cẩn thận một chút"
Nha sĩ:"...?" Ăn bánh cũng làm rơi mất răng cửa, bánh này làm từ sắt phải không?
Cố Phi Âm biết vậy chẳng làm, vào lúc này cô càng cảm kích hai người tốt Tất Hằng và Tưởng Long, nếu bọn họ không ra tay giúp đỡ, không biết cô còn rơi mất mấy cái răng cửa đắt đỏ như vậy, bán cô đi cũng không mua được một cái, công việc thì phải làm sao bây giờ?
"Vậy trước tiên tôi không trồng răng nữa, có cách nào để tôi tạm đem lỗ trống răng cửa bù vào không? Cho dù không bù vào nhưng khi người khác nhìn sẽ thấy tôi có răng cửa, sẽ không ảnh hưởng hình tượng... Tôi nói vậy ông hiểu không? Tôi không muốn người khác thấy tôi không có răng cửa, tốt nhất là giá rẻ chút"
"... Một cái răng giả rẻ nhất cũng hai-ba trăm"
"... Hết cách, cho tôi một cái răng giả trước đã"
Lúc Cố Phi Âm cầm răng giả ra khỏi bệnh viện thì sắc trời cũng đã tối, cô rũ mái tóc màu đen xếp hàng ở cửa bệnh viện mua cơm hộp, gió lạnh đến mức cả người rét căm căm.
Bà chủ thấy cô gái tóc dài đã tới lúc trưa bây giờ buổi tối lại đến, vẫn ủ rũ đứng đó như buổi trưa, những người xung quanh đều tránh xa cô ba bước, mặt cô vàng vọt như tuyết, nhìn qua còn có vẻ bình thường nhưng ánh mắt đen tuyền thanh thoát lại có vẻ không đàng hoàng, đặc biệt là miệng cô còn thiếu… Bà chủ run rẩy xới thêm cho cô một thìa cơm nữa, sau đó bà tự nhiên thấy trên mặt cô gái đó có vẻ thoả mãn và cảm kích? A, có lẽ đã nghèo đói còn bị bệnh nặng nên mới có cảm giác âm trầm như vậy.
Bà chủ quay đầu liếc nhìn một cái, quả nhiên thấy cô gái tóc dài ngồi xổm bên cạnh ăn cơm.
Ôi, thật đáng thương… Còn chưa kịp cảm thán xong thì cô gái tóc dài đã quay đầu lại, đôi mắt đen tuyền nhìn bà, khoé miệng cứng đờ nhưng có vẻ thân thiện: “He he.”
Bà chủ cả kinh, không dám nhìn nữa.
Cố Phi Âm cảm thán bà chủ đúng là người tốt, cơm chiều cũng có thể đến đây ăn.
Cô thoả mãn cầm cơm hộp, lại thấy người đàn ông vừa bò vừa khóc lóc đuổi theo ai đó, máu từ chỗ cụt trên hai chân chảy ra lênh láng khắp đường mà cô nhìn thấy lúc trưa. Lần này bên cạnh hắn còn một nữ quỷ áo đỏ, nữ quỷ kia bay lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ vui sướng nhìn người khác gặp hoạ, cứ như đang xem kịch.
Cố Phi Âm chăm chú quan sát, phát hiện người mà gã đàn ông đuổi theo chính là một đôi nam nữ, người phụ nữ đó đang mang thai, người bên cạnh đỡ cô chắc là chồng cô ấy, hai người bước lên xe, thấy chiếc xe rời đi thì người đàn ông vừa bò vừa đuổi theo gào lên thê lương. Nữ quỷ áo đỏ che miệng cười, gã đàn ông càng gào to thì cô ta cười càng sung sướng.
Cố Phi Âm nhìn cô ta bay tới bay lui thì không khỏi có chút ngưỡng mộ, lúc trước cô cũng từng bay được như vậy, muốn đi đâu thì chỉ cần bay một tí là tới, chẳng cần phải cuốc bộ như bây giờ, hai chân đi lại nhiều vừa đau vừa sưng tấy cả lên, đương nhiên, không có răng cửa cũng không phải chuyện gì to tát…
Có lẽ là cô nhìn quá chăm chú nên cô gái đang bay giữa không trung cảm nhận được, đột nhiên quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh - cô gái mặc áo đen đang ôm cơm hộp ngồi xổm ở ven đường sao lại dùng ánh mắt hâm mộ đó nhìn mình? Tuy rằng có lẽ cô ấy không nhìn ra cái gì nhưng lại làm cô cực kỳ không thoải mái, còn vừa nhìn cô vừa và cơm, miệng nhai nhồm nhoàm, cứ như nhai luôn cô với cơm…
Nữ quỷ áo đỏ có vẻ lúng túng: “…Cô thấy tôi à? Cô là ai? Chẳng lẽ cô cũng tới bắt tôi?”
Cố Phi Âm kỳ quái liếc cô ta một cái, cô bắt cô ta làm gì? Nhưng mà cô nhanh chóng nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười thân thiện: “Chào cô, tôi thấy cô có vẻ rất quen thuộc với chỗ này, cô biết nhà xác ở đây còn tuyển người làm không?”
Nữ quỷ áo đỏ: “…?”
Nữ quỷ áo đỏ nản lòng: “Công việc? Cô đang tìm việc à?”
“Đúng vậy, bây giờ khó tìm việc quá, tôi muốn tìm việc gì đó không cần giao thiệp nhiều với người khác.” Cô chỉ con ma nam cụt chân trên mặt đất, “Tôi thấy anh ta thì đột nhiên nhớ tới, thi thể không tính là người nên sẽ không để ý đến hình tượng của tôi. Tôi thấy mình hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này!”
…? Nữ quỷ áo đỏ có chút mờ mịt gật đầu, u ám nhìn cô gái tóc đen.
Nữ quỷ áo đỏ bay thấp xuống: “Nhà xác ở đây có người chuyên trông coi, nếu cô muốn làm việc ở bệnh viện thì làm y tá hoặc là bác sĩ, phải rồi, cô tốt nghiệp trường nào?” Cô vừa dứt lời thì thấy cô gái tóc đen vô cùng khiếp sợ nói: “Bây giờ trông thi thể mà cũng có yêu cầu cao vậy sao? Còn đòi cả bằng cấp?”
“Đương nhiên, bây giờ làm gì có chỗ nào mà không cần bằng cấp chứ? Ngay cả làm bảo vệ cũng cần phải trải qua huấn luyện đặc biệt, không vượt qua thì bị loại luôn.”
“...” Mặt Cố Phi Âm trở nên nghiêm trọng, bằng tiểu học cô cũng chẳng có, xem ra đường này có vẻ không thông, cũng may cô đã quyết định mua răng giả, nếu không cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng gì.
Nữ quỷ áo đỏ cảm thấy cô gái tóc dài này thật quỷ dị, không chỉ không sợ cô mà còn có thể bĩnh tĩnh nói chuyện phím với cô, cũng khó tìm được người như vậy, “ Cô thật sự không bắt tôi?”
Cố Phi âm lắc đầu , hiện giờ trong đầu cô đều là tìm công việc, làm gì còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
Nữ quỷ áo đỏ nở nụ cười âm trầm: “ Xung quanh ta có rất nhiều chị em, nếu cô muốn tìm công việc thì tôi có thể nhờ họ để ý một chút?”
Cố Phi Âm lập tức nói: “ Tốt, làm phiền các cô vậy.”
Cô rủ mái tóc dài màu đen xuống, tỉ mỉ ăn xong hộp cơm, một hạt cơm cũng không chừa lại. Lúc sắp đi nữ quỷ áo đỏ bảo cô tối mai quay lại, cơm trưa coi như đã xong, nếu không tìm được công việc, thì cho dù chỉ một hào cơm hộp đối với cô vẫn là áp lực rất lớn à.
“Đúng rồi, việc gì ta cũng có thể làm, cho dù cực khổ hay mệt nhọc tôi cũng không sợ, nói nhiều thì tôi sẽ cố gắng, nếu là không nói thì càng tốt.” Tuy rằng cô đã có răng giả nhưng nói nhiều nhất định sẽ lòi ra, cô không muốn trải qua nỗi khổ bị thất nghiệp nữa.
Nữ quỷ áo đỏ: “...”
Cô trơ mắt nhìn cô gái tóc dài bước đi xa, mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, nhẹ nhàng đến mức làm cho cô run lên, cô cảm thấy cô gái tóc dài kia vô cùng quỷ dị, quá dọa người rồi.
....
Cơm đã ăn no, công việc đã có người hổ trợ tìm rồi, tâm tình của Cố Phi Âm tốt nên cô ngủ một giấc ngon lành, nhưng mà đến nữa đêm, cô bị mấy tiếng thét chói tai làm cho giật mình tỉnh dậy.
Cô mơ màng tỉnh dậy, thấy cô gái hàng xóm đang nhảy nhảy về phía kia nhìn có vẻ vô cùng vui sướng, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng : “ Binh, binh, bốp” vang lên, tiếng thét hỗn loạn cùng với tiếng bước chân vô cùng hoảng loạn, hình như có đến vài người, có cả nam lẫn nữ, mấy người này nữa đêm không ở nhà ngủ mà chạy tới đây làm gì.
Còn cô gái hàng xóm cách vách, ngày nào cũng nhảy, nhảy, nhảy đã thành thói quen nên cô cũng mặc kệ.
Cô trở mình tiếp tục ngủ
Ăn thì cô có thể tạm bợ một chút, không đói bụng là được, còn nơi ở thì khá khó khăn, phòng ở rẻ nhất cũng phải vài trăm tệ, nếu đi thuê nhà thậm chí còn phải trả cả nghìn tệ! Cô tiếc tiền, thế nên lúc mới đến đây cô đều lẻn vào ở tạm trong cao ốc bỏ hoang bên bờ sông. Cô vốn định hỏi thăm Mạc Sơn ở nơi nào, tiết kiệm một ít tiền là có thể trực tiếp bắt xe về đến mộ cô, nơi đó cất chứa tài sản cô đã cất giấu mấy năm qua . Sống ở đó cũng không cần trả tiền thuê nhà. Ai mà ngờ được người ở đây chưa ai nghe nói qua địa danh nào tên Mạc Sơn cả! Trên bản đồ cũng không có!
Kế hoạch của cô thế là cũng đi tong luôn. Bây giờ cô cũng không thể ngồi trên núi hít gió trời mà sống, đành phải đi tìm một công việc có thể bao ăn bao ở mà thôi.
Tiếc rằng công việc ở nhân gian yêu cầu quá cao,cho nên cô trở thành người thất nghiệp. Còn phải tốn tiền đi làm lại cái răng cửa, không biết có đắt hay không. Nếu không tìm được việc, những tháng ngày này biết sống sao đây.
Buổi tối, cô bọc giường bằng chăn bông, co người nằm cao ốc bỏ hoang ngủ một đêm. Chăn bông này là cô bỏ ra năm mươi tệ mua trong cửa hàng tạp hoá, thế là hết một ngày tiền lương, đắp chăn ngủ cũng khá ổn, trùm chăn lên kín đầu cũng không lạnh như trước nữa. Có điều nhà hàng xóm bên cạnh cứ “binh binh bốp bốp” cả đêm, vừa chạy vừa nhảy đến khi trời sáng mới dừng lại. Cô dù sao cũng là người ngoài, làm sao dám đi sang nhắc nhở cô gái hàng xóm giữ trật tự.
Hôm nay cô thức dậy từ khi trời còn chưa sáng, rửa mặt xong ra ở tiệm bánh bao mua hai bánh bao thịt , sau đó bèn đi tới bệnh viện.
Lúc tới bệnh viện cô bị biển người tấp nập ở đây dọa cho giật mình. Chờ đến khi cô vất vả chen được vào bên trong, xếp hàng hơn hai tiếng mới lấy được số thứ tự khám bệnh. Xếp hàng cũng phải xếp đến tận buổi chiều mới được. Lại một lần nữa cô cảm nhận được khó khăn vất vả của loài người, sống không dễ dàng, sắc mặt cô cũng dần trở nên nặng nề.
Cơm trưa của cô là cơm hộp mua mười tệ trước cửa bệnh viện, hai món mặn một món chay, cơm thì có thể lấy nhiều thêm một chút. Bà chủ rất tốt bụng, còn ép đầy hộp cơm cho cô. Cố Phi Âm nhìn bà mỉm cười cảm kích —— cô bây giờ cũng biết, răng cửa đã gãy mất tiêu rồi thì không thể tùy tiện cười nhe răng ra nữa.
Bà chủ rùng mình một cái, chỉ thấy cô gái tóc dài miễn cưỡng lộ ra nụ cười u ám nhìn qua giống như là hết hy vọng rồi, có thể là bị bệnh nan y, tay run lên, lại ép thêm cho cô chút cơm nữa.
Cố Phi Âm cảm động cực kỳ, liền quyết định sau này sẽ tới chỗ này ăn cơm trưa, dù gì thì giá cả khá rẻ mà khẩu phần lại đầy đủ nữa.
Mãi đến khi Cố Phi Âm bưng cơm hộp đi xa, trước hàng cơm của bà chủ mọi người mới tụ lại lần nữa.
Cố Phi Âm tay bê cơm hộp, tìm trong bệnh viện hồi lâu cũng chưa tìm được chỗ trống để ngồi, ngay cả bậc rào bụi hoa bên ngoài cũng ngồi kín người rồi. Không có cách nào khác cô đành phải tìm cái góc tường ngồi xổm. Tiếc là chẳng được bao lâu ngay cả góc tường này cũng có người muốn tranh với cô.
Một chàng trai bò tới khóc lóc bên cạnh cô, huyết lệ chảy đầy đất , suýt chút nữa làm ướt hết đôi giày bông mới mua của cô —— Cô không muốn đi giày bông ẩm ướt chút nào!
Cố Phi Âm cẩn thận dịch sang bên cạnh, nhường cho cậu ta một chút, cô không có cách nào khuyên cậu ta đừng khóc nữa, sợ quấy rầy lúc cậu đang đau lòng. Huống chi cậu ta còn mất hai cái chân, đối với một con ma tàn tật cô cũng lười so đo.
Cố Phi Âm nhanh chóng ăn hết cơm hộp, nhường lại góc tường này cho cậu ta sau đó đi tới khoa răng hàm mặt tiếp tục xếp hàng.
Việc cấp bách trước mắt vẫn là xử lí ổn thỏa cái răng cửa này đã.
……
Đương nhiên cô ngàn lần không nghĩ đến, trồng cái răng cửa giá rẻ nhất cũng sáu-bảy nghìn!
Cố Phi Âm thật sự không nghĩ đến, răng cửa bình thường như vậy đắt đến thế, đem toàn bộ tài sản đưa ra cũng không đủ, cô nghiêm mặt:"Không có cái nào rẻ hơn sao?"
Nha sĩ nhìn ánh mắt cô gái tóc đen dài, gương mặt xanh trắng yên tĩnh, dáng dấp đáng thương, khiến người ta không nhịn được trong lòng bồn chồn:" Răng của cô rơi cả cái ra, còn phải chữa cả hàm, chỉ bọc răng đã hai-ba nghìn, hơn nữa hàm răng theo cô cả đời, kỳ thật tôi đề nghị cô đừng dùng loại quá rẻ, nếu không rất dễ gặp sự cố, còn có thể bị thương lợi, lúc quay lại bệnh viện còn phiền hơn, cô cũng chịu đau rồi, không bằng làm một lần..."
Nói xong lời cuối, nha sĩ nghẹn lại âm thanh, không hiểu sao cảm thấy bên người lạnh hơn nhiều, tóc đen dài buông xuống gò má hình thành bóng mờ, vì cô vẽ nên một vệt sắc thái trầm, chỉ thấy cô giơ tay che miệng, cau mày nói :"Biết vậy lúc ăn bánh tôi đã cẩn thận một chút"
Nha sĩ:"...?" Ăn bánh cũng làm rơi mất răng cửa, bánh này làm từ sắt phải không?
Cố Phi Âm biết vậy chẳng làm, vào lúc này cô càng cảm kích hai người tốt Tất Hằng và Tưởng Long, nếu bọn họ không ra tay giúp đỡ, không biết cô còn rơi mất mấy cái răng cửa đắt đỏ như vậy, bán cô đi cũng không mua được một cái, công việc thì phải làm sao bây giờ?
"Vậy trước tiên tôi không trồng răng nữa, có cách nào để tôi tạm đem lỗ trống răng cửa bù vào không? Cho dù không bù vào nhưng khi người khác nhìn sẽ thấy tôi có răng cửa, sẽ không ảnh hưởng hình tượng... Tôi nói vậy ông hiểu không? Tôi không muốn người khác thấy tôi không có răng cửa, tốt nhất là giá rẻ chút"
"... Một cái răng giả rẻ nhất cũng hai-ba trăm"
"... Hết cách, cho tôi một cái răng giả trước đã"
Lúc Cố Phi Âm cầm răng giả ra khỏi bệnh viện thì sắc trời cũng đã tối, cô rũ mái tóc màu đen xếp hàng ở cửa bệnh viện mua cơm hộp, gió lạnh đến mức cả người rét căm căm.
Bà chủ thấy cô gái tóc dài đã tới lúc trưa bây giờ buổi tối lại đến, vẫn ủ rũ đứng đó như buổi trưa, những người xung quanh đều tránh xa cô ba bước, mặt cô vàng vọt như tuyết, nhìn qua còn có vẻ bình thường nhưng ánh mắt đen tuyền thanh thoát lại có vẻ không đàng hoàng, đặc biệt là miệng cô còn thiếu… Bà chủ run rẩy xới thêm cho cô một thìa cơm nữa, sau đó bà tự nhiên thấy trên mặt cô gái đó có vẻ thoả mãn và cảm kích? A, có lẽ đã nghèo đói còn bị bệnh nặng nên mới có cảm giác âm trầm như vậy.
Bà chủ quay đầu liếc nhìn một cái, quả nhiên thấy cô gái tóc dài ngồi xổm bên cạnh ăn cơm.
Ôi, thật đáng thương… Còn chưa kịp cảm thán xong thì cô gái tóc dài đã quay đầu lại, đôi mắt đen tuyền nhìn bà, khoé miệng cứng đờ nhưng có vẻ thân thiện: “He he.”
Bà chủ cả kinh, không dám nhìn nữa.
Cố Phi Âm cảm thán bà chủ đúng là người tốt, cơm chiều cũng có thể đến đây ăn.
Cô thoả mãn cầm cơm hộp, lại thấy người đàn ông vừa bò vừa khóc lóc đuổi theo ai đó, máu từ chỗ cụt trên hai chân chảy ra lênh láng khắp đường mà cô nhìn thấy lúc trưa. Lần này bên cạnh hắn còn một nữ quỷ áo đỏ, nữ quỷ kia bay lơ lửng giữa không trung, dáng vẻ vui sướng nhìn người khác gặp hoạ, cứ như đang xem kịch.
Cố Phi Âm chăm chú quan sát, phát hiện người mà gã đàn ông đuổi theo chính là một đôi nam nữ, người phụ nữ đó đang mang thai, người bên cạnh đỡ cô chắc là chồng cô ấy, hai người bước lên xe, thấy chiếc xe rời đi thì người đàn ông vừa bò vừa đuổi theo gào lên thê lương. Nữ quỷ áo đỏ che miệng cười, gã đàn ông càng gào to thì cô ta cười càng sung sướng.
Cố Phi Âm nhìn cô ta bay tới bay lui thì không khỏi có chút ngưỡng mộ, lúc trước cô cũng từng bay được như vậy, muốn đi đâu thì chỉ cần bay một tí là tới, chẳng cần phải cuốc bộ như bây giờ, hai chân đi lại nhiều vừa đau vừa sưng tấy cả lên, đương nhiên, không có răng cửa cũng không phải chuyện gì to tát…
Có lẽ là cô nhìn quá chăm chú nên cô gái đang bay giữa không trung cảm nhận được, đột nhiên quay đầu, đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía cô, sau đó hít vào một ngụm khí lạnh - cô gái mặc áo đen đang ôm cơm hộp ngồi xổm ở ven đường sao lại dùng ánh mắt hâm mộ đó nhìn mình? Tuy rằng có lẽ cô ấy không nhìn ra cái gì nhưng lại làm cô cực kỳ không thoải mái, còn vừa nhìn cô vừa và cơm, miệng nhai nhồm nhoàm, cứ như nhai luôn cô với cơm…
Nữ quỷ áo đỏ có vẻ lúng túng: “…Cô thấy tôi à? Cô là ai? Chẳng lẽ cô cũng tới bắt tôi?”
Cố Phi Âm kỳ quái liếc cô ta một cái, cô bắt cô ta làm gì? Nhưng mà cô nhanh chóng nghĩ đến cái gì đó, mỉm cười thân thiện: “Chào cô, tôi thấy cô có vẻ rất quen thuộc với chỗ này, cô biết nhà xác ở đây còn tuyển người làm không?”
Nữ quỷ áo đỏ: “…?”
Nữ quỷ áo đỏ nản lòng: “Công việc? Cô đang tìm việc à?”
“Đúng vậy, bây giờ khó tìm việc quá, tôi muốn tìm việc gì đó không cần giao thiệp nhiều với người khác.” Cô chỉ con ma nam cụt chân trên mặt đất, “Tôi thấy anh ta thì đột nhiên nhớ tới, thi thể không tính là người nên sẽ không để ý đến hình tượng của tôi. Tôi thấy mình hoàn toàn có thể đảm nhận công việc này!”
…? Nữ quỷ áo đỏ có chút mờ mịt gật đầu, u ám nhìn cô gái tóc đen.
Nữ quỷ áo đỏ bay thấp xuống: “Nhà xác ở đây có người chuyên trông coi, nếu cô muốn làm việc ở bệnh viện thì làm y tá hoặc là bác sĩ, phải rồi, cô tốt nghiệp trường nào?” Cô vừa dứt lời thì thấy cô gái tóc đen vô cùng khiếp sợ nói: “Bây giờ trông thi thể mà cũng có yêu cầu cao vậy sao? Còn đòi cả bằng cấp?”
“Đương nhiên, bây giờ làm gì có chỗ nào mà không cần bằng cấp chứ? Ngay cả làm bảo vệ cũng cần phải trải qua huấn luyện đặc biệt, không vượt qua thì bị loại luôn.”
“...” Mặt Cố Phi Âm trở nên nghiêm trọng, bằng tiểu học cô cũng chẳng có, xem ra đường này có vẻ không thông, cũng may cô đã quyết định mua răng giả, nếu không cuộc sống sau này sẽ không dễ dàng gì.
Nữ quỷ áo đỏ cảm thấy cô gái tóc dài này thật quỷ dị, không chỉ không sợ cô mà còn có thể bĩnh tĩnh nói chuyện phím với cô, cũng khó tìm được người như vậy, “ Cô thật sự không bắt tôi?”
Cố Phi âm lắc đầu , hiện giờ trong đầu cô đều là tìm công việc, làm gì còn tâm trí để ý đến chuyện khác.
Nữ quỷ áo đỏ nở nụ cười âm trầm: “ Xung quanh ta có rất nhiều chị em, nếu cô muốn tìm công việc thì tôi có thể nhờ họ để ý một chút?”
Cố Phi Âm lập tức nói: “ Tốt, làm phiền các cô vậy.”
Cô rủ mái tóc dài màu đen xuống, tỉ mỉ ăn xong hộp cơm, một hạt cơm cũng không chừa lại. Lúc sắp đi nữ quỷ áo đỏ bảo cô tối mai quay lại, cơm trưa coi như đã xong, nếu không tìm được công việc, thì cho dù chỉ một hào cơm hộp đối với cô vẫn là áp lực rất lớn à.
“Đúng rồi, việc gì ta cũng có thể làm, cho dù cực khổ hay mệt nhọc tôi cũng không sợ, nói nhiều thì tôi sẽ cố gắng, nếu là không nói thì càng tốt.” Tuy rằng cô đã có răng giả nhưng nói nhiều nhất định sẽ lòi ra, cô không muốn trải qua nỗi khổ bị thất nghiệp nữa.
Nữ quỷ áo đỏ: “...”
Cô trơ mắt nhìn cô gái tóc dài bước đi xa, mái tóc dài nhẹ nhàng bay theo gió, nhẹ nhàng đến mức làm cho cô run lên, cô cảm thấy cô gái tóc dài kia vô cùng quỷ dị, quá dọa người rồi.
....
Cơm đã ăn no, công việc đã có người hổ trợ tìm rồi, tâm tình của Cố Phi Âm tốt nên cô ngủ một giấc ngon lành, nhưng mà đến nữa đêm, cô bị mấy tiếng thét chói tai làm cho giật mình tỉnh dậy.
Cô mơ màng tỉnh dậy, thấy cô gái hàng xóm đang nhảy nhảy về phía kia nhìn có vẻ vô cùng vui sướng, cả tòa nhà đều có thể nghe thấy tiếng : “ Binh, binh, bốp” vang lên, tiếng thét hỗn loạn cùng với tiếng bước chân vô cùng hoảng loạn, hình như có đến vài người, có cả nam lẫn nữ, mấy người này nữa đêm không ở nhà ngủ mà chạy tới đây làm gì.
Còn cô gái hàng xóm cách vách, ngày nào cũng nhảy, nhảy, nhảy đã thành thói quen nên cô cũng mặc kệ.
Cô trở mình tiếp tục ngủ
Bình luận facebook